Đối tác Phenomone - Chương 7

Ngoại truyện chương 1 

“Giám đốc điều hành. Chúc anh buổi tối tốt lành.”

“Anh đã vất vả rồi. Về cẩn thận nhé.”

Cạch. Tiếng cửa đóng vang lên người tài xế cúi người chào Hae Jin. Hae Jin đáp lại bằng một nụ cười nhạt. Rồi ngay sau đó tiếng động cơ nhẹ nhàng vang lên chiếc sedan đen bóng từ từ rời khỏi bãi đậu xe dưới hầm. 

Vừa bước vào thang máy Hae Jin đã nới lỏng cà vạt. Trong khi dùng đầu ngón tay xoa nhẹ mi mắt nặng trĩu vì công việc quá tải, thang máy đã đến tầng cần đến.

Cánh cửa sắt nặng nề mở ra để lộ ra tiền sảnh rộng rãi. Đây là căn penthouse mà Hae Jin hiện đang sống một mình, khắp nơi phảng phất dấu ấn của người có sở thích ngăn nắp tinh tế. Mang đôi dép đi trong nhà mềm mại đi qua hành lang mờ sáng dẫn ra phòng khách. Ngay lập tức có thể nhìn thấy quang cảnh Seoul hoa lệ trải dài như một bức tranh toàn cảnh qua ô cửa kính lớn. Hae Jin xoa nhẹ gáy đang mỏi nhừ rồi phóng tầm mắt vào bữa tiệc ánh sáng nhân tạo lấp lánh như gợn sóng nước. Sau đó dùng tay uể oải bật công tắc đèn.

“Haiz…”

Một tiếng thở mệt nhọc thoát ra khỏi miệng.

Hae Jin lại cởi bung cà vạt vừa đi về phía phòng tắm vừa nhẩm lại trong đầu những cuộc họp và lịch làm việc cho ngày mai. Với vị trí người thừa kế của Tập đoàn bách hóa Wookyung và chức danh giám đốc điều hành từng phút từng giây trong cuộc đời Hae Jin chưa bao giờ được phép trôi qua vô ích. Ngay cả lúc này anh vẫn còn một đống email cần xử lý trong tối nay.

Cứ như vậy sau khi về nhà anh sẽ dành chút thời gian hít thở rồi liệt kê công việc sắp xếp thứ tự ưu tiên để chuẩn bị cho ngày mai. Đó là thói quen lặp đi lặp lại mỗi ngày. Nhưng gần đây, trong guồng quay buồn tẻ ấy lại xuất hiện một sự thay đổi.

“……”

Đang bước vào phòng tắm Hae Jin bỗng khựng lại. Rồi nhìn vào đồng hồ đeo tay. Kim giờ đang chỉ gần 8 giờ tối.

Sắp rồi… Những lời chưa kịp thốt ra cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi. Cổ họng Hae Jin khô khốc lạ thường và đúng lúc ấy điện thoại trong túi bắt đầu rung ung- ung-.

Hae Jin vội rút điện thoại ra. Quả nhiên, cái tên đã làm xáo trộn nhịp điệu thường ngày của anh hiện rõ trên màn hình. Anh liếm môi khô khốc. Khẽ hắng giọng. Khư hưm. Rồi Hae Jin nhấn nút nghe.

“Vâng, tôi nghe.”

-Hae Jin.

Giọng trầm thấp truyền qua sóng điện thoại như chạm thẳng vào màng nhĩ. Hae Jin siết chặt chiếc cà vạt đã tháo lỏng trong tay.

“Liam.”

Giọng nói trầm khàn len qua cổ họng đang dần khép chặt.

Liam Chloe Belloni.

Người ở đầu dây bên kia chính là CEO của Belloni, đối tác mà tháng trước Hae Jin đã may mắn ký kết được thỏa thuận hợp tác.

– Tan làm rồi chứ?

“A à. Vâng. Tôi vừa mới về đến nhà.”

– Giọng hôm nay nghe mệt mỏi lắm đấy.

“Vậy sao? Tôi thì không thấy vậy… chẳng phải Liam cũng đang mệt sao?”

– Tôi ư?

Tiếng cười khẽ vang lên từ phía bên kia cách tận tám nghìn cây số. Hae Jin hơi nhíu mày. Một cơn nhói mơ hồ lan ra nơi thượng vị khiến anh bất giác đặt bàn tay lên bụng ấn nhẹ.

“Bây giờ ở Đức chắc khoảng hai giờ chiều phải không.”

– Đúng vậy. Sao thế? Muốn đổi giờ gọi à? 

Hae Jin mấp máy môi. Dù có bận đến mấy cũng đâu thể quan trọng hơn một vị chủ tịch trẻ tuổi giàu có của Đức. Thế nhưng Liam lại nói cứ như chuyện họ phải gọi cho nhau mỗi ngày là điều đương nhiên.

– Tôi có thể gọi vào giờ mà Hae Jin thấy thuận tiện. Chỉ là lần trước gọi nhiều lần mà anh không nghe máy. 

“A. Xin lỗi. Hôm đó tôi đang họp nên không thể bắt máy được.”

Hae Jin đưa tay xoa thái dương. Từ bên kia, vang lên tiếng “hụt” như thể người kia đang nhìn thấy tận mắt vẻ ngượng ngùng của Hae Jin.

– Tôi biết rồi. Không cần xin lỗi đâu. Nếu Hae Jin thấy ổn thì tôi vẫn thích giờ này. Hơn nữa. Giọng Hae Jin sau khi về nhà khi đã thả lỏng đôi chút nghe rất dễ chịu.

“…Vậy sao.”

– Nhưng nếu mệt quá thì đừng gượng ép. Tôi sẽ gọi vào giờ Hae Jin muốn.

“Không. Giờ này cũng rất hợp với tôi.”

Giọng nói anh bất giác mềm lại. Sự dịu dàng trong giọng điệu người đàn ông kia. Dù chỉ qua sóng điện thoại vẫn truyền đến rõ ràng. Mọi căng thẳng tích tụ cả ngày dần dần tan biến. Bất giác má anh nóng bừng. Hae Jin đưa mu bàn tay lên che khuôn mặt đang đỏ ửng.

Làm sao lại thành ra thế này nhỉ.

Sao lại thành ra ngày nào cũng gọi điện như thế này.

Đó là ngay ngày hôm sau khi Hae Jin trở về Hàn Quốc từ Đức. Một số lạ gọi đến. Đúng như lời anh nói lúc đó anh đang họp nên không bắt máy hơn nữa anh cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi chủ nhân của số lạ kia lại chính là Liam.

Bởi lẽ việc rà soát hợp đồng vốn là chuyện của bộ phận pháp lý qua email còn hầu hết những liên lạc khác cũng đều thông qua văn phòng thư ký. Thế nên chuyện Liam trực tiếp gọi điện đến khiến Hae Jin bối rối ngay từ phút đầu tiên.

Ban đầu chỉ là vài lời thăm hỏi đơn giản. Về Hàn Quốc có thuận lợi không, ở Đức có gặp bất tiện gì không. Trước những câu hỏi đầy chu đáo đó Hae Jin vừa ngượng ngùng vừa xúc động nhưng cũng rất vui vẻ đáp lại.

Cứ tưởng thế là hết. Nhưng trái ngược với dự đoán điện thoại lại reo lên mỗi ngày. Nội dung thì chẳng có gì đặc biệt. Hôm nay ăn gì, có thói quen tập luyện gì, thích loại rượu vang nào, thường nghe loại nhạc gì, v.v… Thậm chí những câu chuyện vụn vặt như vậy cũng dần trở nên tự nhiên hơn.

Nếu chỉ dừng lại ở mấy câu chuyện sinh hoạt thường ngày, hẳn ở một thời điểm nào đó Hae Jin đã khéo léo từ chối. Thế nhưng thỉnh thoảng trong những cuộc trò chuyện ấy Liam lại khéo léo đan xen những vấn đề liên quan đến hợp đồng. Vốn dĩ Hae Jin có thể để bộ phận pháp lý giải quyết, nhưng xét cho cùng Liam là một khách hàng quan trọng nên chẳng có lý do gì để né tránh.

Đã đến mức này thì cũng coi như được lợi cả đôi đường, vừa tiết kiệm thời gian nhờ quyết định nhanh chóng lại vừa xây dựng được mối quan hệ thân thiết với đối tác cứ nghĩ như vậy thì đến khi anh nhận ra việc gọi điện cho nhau vào một khung giờ cố định sau khi Hae Jin tan làm đã trở thành thói quen thường nhật.

Có thể nói là đến mức chẳng kịp cảm thấy phiền phức.

Thậm chí thành thật mà nói những cuộc trò chuyện với Liam còn có một mặt nào đó khiến lòng anh nhẹ nhõm.

Bởi vì Liam chính là người duy nhất biết được bí mật thầm kín của bản thân.

“………”

Trong đầu Hae Jin bỗng nổ bùng lên những ký ức nhơ nhuốc mà họ từng trải qua cùng nhau như pháo hoa loé sáng. Lồng ngực phồng căng hơi thở dần trở nên gấp gáp. Từng cơn nhói ngọt ngào âm ỉ dấy lên trong bụng. Đầu gối chợt như mất lực anh ngồi phịch xuống giường. Bình thường Hae Jin vốn chẳng bao giờ nằm lên giường khi chưa tắm rửa sạch sẽ nhưng lúc này những ký ức kích thích kia khiến đầu óc nóng bừng không còn tâm trí để giữ sự ngăn nắp thường ngày.

“Phù…”

Từ lồng ngực căng phồng Hae Jin bật ra một luồng khí nóng hổi đồng thời lần lượt tháo bỏ khuy áo sơ mi.

– Hae Jin. Sao thế. Chỗ nào không khoẻ sao?

“Hả? À. Không, không có gì.”

Bị bất ngờ Hae Jin lắp bắp đáp lời.

– …Thuốc ức chế, anh vẫn uống đều chứ. 

Câu hỏi chan chứa đầy sự lo lắng ấy. Nó khiến gương mặt Hae Jin đỏ bừng như quả cà chua. Đúng vậy. Trong những câu chuyện thường ngày kia, đôi khi Liam cũng nhắc đến Hae Jin không phải với tư cách một giám đốc điều hành mà là với tư cách là một Omega.

“Vâng. Tôi vẫn uống.”

– Thế à.

Giọng nói đầy sự lo âu ngọt ngào như tan chảy ngay bên tai. Âm sắc dịu dàng ấm áp tựa như đang thì thầm sát bên cạnh. Tê rần. Lần này cảm giác đau nhói kỳ lạ chạy ngang lồng ngực.

– Tôi nghe nói trong thuốc ức chế pheromone của Omega có chứa thành phần gây áp lực khá lớn cho cơ thể. Ngay cả bác sĩ chuyên khoa cũng nói việc dùng lâu dài có thể gây ra tác dụng phụ đúng không. 

Từ trước đến nay Hae Jin chưa từng cởi mở nói với ai về tình trạng pheromone của mình, cũng chẳng có ý định như thế. Nhưng Liam là một người đàn ông có tài ăn nói quá xuất sắc đến mức trong cuộc trò chuyện anh đã vô thức kể cả những lời mà bác sĩ chuyên khoa từng nói với mình. Huống hồ đến cả cảnh phát tình tức là cả phần thấp hèn nhất, anh cũng đã để Liam nhìn thấy thì còn gì phải giấu giếm nữa.

– Tôi thật sự rất lo cho Hae Jin.

“………”

Một cơn chấn động dội thẳng vào tim. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Tim anh đập dữ dội. Giây phút đầu tiên gặp Liam, cảm giác choáng ngợp khi pheromone Alpha mơn man thấm qua da thịt bỗng tái hiện sống động. Cảm giác được giữa hai chân dần dần ẩm ướt.

Hae Jin nhắm chặt mắt. Anh tự nhủ sẽ không để bản thân tái diễn cảnh mất mặt như trước. Tác dụng phụ. Biết đâu lại xảy ra chuyện mất kiểm soát chỉ còn bản năng điều khiển thân thể điên cuồng chuyển động như khi ở bên Liam.

Với cương vị của Belloni, họ tuyệt nhiên không muốn đối tác kinh doanh bị cuốn vào tai tiếng như thế. Có lẽ từ góc nhìn của Liam đó cũng là một sự lo lắng hoàn toàn hợp lý.

“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi. Thuốc ức chế… tôi đang nghĩ đến việc tìm cách giải quyết mà không cần dùng đến chúng.”

Ngón tay miết nhẹ mép ga giường Hae Jin dè dặt nói thêm. Theo những gì anh hóng được có một thủ thuật có thể buộc Omega tiết pheromone ra ngoài. Thủ thuật này gây đau đớn dữ dội nên cần gây mê toàn thân lại phải nhập viện vài ngày nhưng chỉ cần chịu khổ vài tháng một lần rồi sau này sẽ không cần uống thuốc ức chế hàng ngày nữa.

– ………

Bên kia điện thoại bỗng im lặng. Đang chìm trong những suy nghĩ riêng Hae Jin chớp mắt rồi hướng ánh nhìn về phía chiếc điện thoại.

“Liam?”

Khi được gọi tên lúc đó mới nghe thấy giọng đầu bên kia

– Bằng cách nào?

“..........”

Ngón tay của Hae Jin chợt khựng lại. Không rõ là do kết nối kém, hay vì nguyên nhân nào khác mà giọng điệu của Liam nghe cộc lốc thô ráp hệt như giấy nhám sần sùi. Giọng nói ấy khiến sống lưng anh rùng mình khó hiểu.

“Cái đó thì… ừm. Chắc cũng có nhiều cách thôi.”

Anh không thể nào kể lể cặn kẽ được. Dù gì thì đó cũng là thông tin quá riêng tư, không cần thiết phải nói ra.

Chỉ cần sơ sẩy một chút là lại buột miệng nói hết cho Liam nghe. Bản thân anh cũng đã sớm nhận ra điều đó là vấn đề. Cùng với cơ thể đang nhức nhối, quặn thắt phần bụng dưới nóng bừng với sức ép âm ỉ khiến suy nghĩ của Hae Jin bị chặn đứng. Thế nên anh chỉ lấp lửng cho qua và định tìm cái cớ để kết thúc cuộc gọi. Nhưng rồi sau một thoáng im lặng Liam bất ngờ chuyển sang một chủ đề khác.

– … Tôi định sẽ rút ngắn lịch trình sang Hàn Quốc sớm hơn vài ngày.

“Vâng? Khi nào cơ?”

Theo kế hoạch biên bản ghi nhớ hợp tác giữa Tập đoàn Belloni và bách hoá Wookyung vốn sẽ được ký kết tại Hàn Quốc. Vì thế chuyến thăm chính thức của Liam vốn dĩ phải là vào tuần sau nữa.

“Không lẽ cậu có lịch trình riêng nào khác sao? Nếu bận thì sau buổi họp báo cậu cũng không cần phải tham dự buổi dạ tiệc gây quỹ đâu. Dù sao thì đó cũng chỉ là sự kiện nội bộ nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập Wookyung thôi. Tôi chỉ nhất thời đường đột mời cậu thôi xin đừng cảm thấy gánh nặng.”

Hae Jin hiểu rõ nếu Liam xuất hiện ở sự kiện điều đó đã tự trở thành minh chứng cho sự gắn kết giúp uy tín của Wookyung trong giới tài chính tăng thêm đáng kể, nhưng đó cũng chỉ là lợi ích từ phía Hae Jin mà thôi.

– Tôi không có lịch trình nào khác. Chỉ là… tiện dịp đến Hàn Quốc thì tôi cũng muốn đi du lịch một chút thôi. 

“Vậy thì chúng tôi sẽ liên hệ trước với công ty du lịch để…”

– Hae Jin từng nói có một nhà hàng fine-dining ở ngoại ô Seoul mà anh rất thích. Vị bếp trưởng ở đó chính là người từng nấu bột ăn dặm cho anh hồi nhỏ đúng chứ. Tôi muốn đến đó thử xem. Với cả Hae Jin cũng bảo mỗi khi đầu óc rối bời lại hay tìm đến cung thiên văn… chỗ đó, tôi cũng muốn đi.

“........”

Hae Jin ngẩn ngơ.

Cậu ấy thậm chí còn nhớ cả những lời anh buột miệng nói ra mà chẳng nghĩ gì. Một cảm giác ấm áp bất chợt dâng lên khiến anh không kìm nổi.

“Vậy thì… hay là sau khi hoàn tất mọi lịch trình công việc chúng ta mới đi tham quan thì tốt hơn được không. Trước đó chắc tôi sẽ không có thời gian để hướng dẫn cậu.”

Nói ra thì có phần bất kính vì suy cho cùng Hae Jin cũng chỉ là bên yếu phải làm vừa lòng Belloni, nhưng anh chẳng thể kìm được lời nào vừa thoát khỏi miệng. Như thể đang dựng lên một lớp khiên mỏng bảo vệ cho bản thân. Với lại việc bản thân bận rộn cũng đâu phải giả.

– Vậy sao, thế cũng được.

Nhưng câu trả lời vang lên lại có vẻ đơn điệu lạnh nhạt. Vai Hae Jin bất giác trùng xuống.

“Tôi xin lỗi. Vì tôi phải trực tiếp lo liệu khá nhiều việc trong lễ ký kết hợp tác.”

Bách hoá Wookyung đang chuẩn bị một chiến dịch quảng bá rầm rộ nên Hae Jin cũng bận bịu không ngơi nghỉ. Anh đưa tay gãi má đang nóng ran.

“Thực ra tôi cũng thấy hơi ngượng. Cứ như là tôi đang làm ầm ĩ lên vậy…”

– Ngượng gì chứ. Tôi thì lại thấy vui. Vì chính Hae Jin đang nỗ lực hết mình để công bố với cả thế giới rằng chúng ta đã gắn kết.

“...Thật vậy sao.”

Đã gắn kết ư… Không sai nhưng nghe thế lại thấy xấu hổ. Nhất là khi giọng cậu ta vang lên đầy chân thành không hề có chút giả dối.

Đúng là sự thẳng thắn của người đàn ông này luôn có cách lay động lòng người một cách sâu sắc. Có lẽ đó là tài năng bẩm sinh trong lời ăn tiếng nói của cậu ta.

Và Hae Jin chợt nhận ra rõ ràng.

Cậu ấy thực sự là một người có khả năng làm người khác tan chảy ngọt ngào đến vậy.

Dù trên giường có đôi chút biến thái nhưng bình thường Liam lại vô cùng dịu dàng và lịch thiệp. Đã thế còn biết cách dùng lời lẽ khiến trái tim đối phương rung động.

Thật sự… nếu ai quen biết Liam thì hẳn sẽ chẳng thể nào không yêu mến cậu.

Cậu ấy đối xử tốt với cả đối tác kinh doanh như vậy. Chắc chắn sẽ không chỉ với riêng mình. Với những người khác cũng đều thế thôi.

Và nếu lỡ như Liam thật sự quyết định đem lòng yêu một ai đó thì sẽ còn ngọt ngào đến mức nào nữa đây. Có lẽ người đó sẽ chẳng thể nào chống đỡ nổi mà hoàn toàn bị khuất phục. Bởi vốn dĩ ngay cả lúc bình thường Liam cũng đã đủ ngọt ngào chết người rồi…

“.........”

A. Như thể đang ôm lấy trái tim đang nhói lên đau nhức Hae Jin siết chặt cổ áo sơ mi rồi nuốt khan một ngụm nước bọt.

Đầu mũi lờ mờ vương lại mùi socola vị ngọt Hae Jin khẽ day giữa hai chân mày. Tâm trạng rối bời vô cớ. Nhưng anh cố gắng không để lộ ra ngoài.

Khực, một tiếng rên mơ hồ thoát ra từ cổ họng nhỏ đến mức không nghe thấy. Đúng lúc ấy từ phía bên kia Liam khẽ thở ra một hơi lười nhác vừa thở vừa thì thầm:

– .... Mau lên.

“Vâng?”

– Không, chẳng có gì đâu.

Mau lên... rồi sau đó thì sao? Anh muốn hỏi tiếp nhưng cảm giác mình chẳng còn sức để tiếp tục cuộc trò chuyện. Có lẽ nên kết thúc ở đây thôi.

“Vậy thì....”

– Vâng. Vậy mai tôi lại gọi cho anh.

Đang định nói câu “Mong cậu giữ gìn sức khỏe cho đến lúc gặp lại” thì lời Hae Jin bị Liam tự nhiên cắt ngang. Thế là không biết từ khi nào họ lại hẹn sẽ nói chuyện tiếp vào ngày mai. Cứ như thể một vòng lặp quen thuộc đang lặp lại mỗi ngày. Hae Jin ngơ ngác gật đầu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo