5-10 CHAP MỖI NGÀY
Cảnh Chang Yang vừa cúi xuống cắn vào gáy mình trong nhà vệ sinh ban nãy thoáng hiện lên trong đầu. Yi Hyun vội vàng hất tay Seung Hyuk ra, nhưng có lẽ cậu ta đã kịp nhìn thấy vết đỏ ửng đó rồi.
Không nghĩ ra được lời nào để biện minh, Yi Hyun chỉ có thể siết chặt tay lại. Seung Hyuk, vẫn đang cúi xuống nhìn bàn tay mình đã tái nhợt, khẽ cười khẩy, giọng nói vang lên.
“Ít ra thì cũng nên che mấy cái dấu đó lại rồi hãy nói mấy lời như thế, để tôi còn giả vờ tin.”
Seung Hyuk đưa tay lên dụi mắt, gương mặt lạnh lùng không đổi. Những ngón tay ấn mạnh vào mí mắt, động tác có phần thô bạo. Cậu ta nhắm mắt lại, im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi khẽ thở ra.
“…Nhưng mà này, Kwon Yi Hyun.”
“……”
“Tôi hỏi cái này, đừng nghĩ gì nhiều, chỉ là hỏi cho chắc thôi.”
Đôi mắt vừa ngẩng lên đã nhìn thẳng vào cậu, không chút dao động.
“Cái dấu đó… thực sự là do một cô gái làm ra, đúng không?”
“…Gì cơ?”
Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu hỏi đó, trước mắt Yi Hyun tối sầm lại. Toàn thân cứng đờ, hơi thở như bị chặn lại. Dù đầu óc choáng váng như thể sắp gục ngã, nhưng trong đầu chỉ còn đúng một suy nghĩ duy nhất:
Không thể để bị lộ.
Chát!
Âm thanh ma sát sắc lạnh vang lên khắp căn phòng. Khi lấy lại được ý thức, đập vào tầm mắt Yi Hyun là hình ảnh Seung Hyuk đang nghiêng đầu sang một bên, mắt cụp xuống, và bàn tay cậu vẫn còn lơ lửng giữa không trung.
Yi Hyun sững lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi vội vàng nắm chặt tay lại, hạ tay xuống.
“Biết điều thì đừng nói mấy lời không nên nói.”
Dù đã cố gắng siết giọng để che đi sự run rẩy, nhưng câu nói cuối cùng vẫn khẽ khàng như một tiếng thì thầm. Không tự chủ được, Yi Hyun lùi lại một bước. Dù vậy, ánh mắt run rẩy của cậu vẫn dán chặt vào Seung Hyuk.
Seung Hyuk bật ra một tiếng cười khổ, ngồi tựa lưng vào cạnh bàn phía sau.
“À, thật sự…”
“……”
“Đau lắm đấy, Yi Hyun à.”
Cậu ta đưa ngón tay cái quệt qua khóe miệng, rồi nhìn xuống ngón tay mình, khẽ bật cười. Khuôn mặt trầm mặc đến mức khô khốc, trông như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ nát ngay lập tức.
Yi Hyun khó khăn lắm mới dứt được ánh mắt khỏi Seung Hyuk, hít vào một hơi dài như người vừa ngoi lên khỏi mặt nước sau khi bị nhấn chìm quá lâu. Đầu ngón tay cậu lạnh buốt, thậm chí còn tê dại đến nhói đau.
Lúc này, điều duy nhất cậu có thể làm, là bỏ chạy khỏi nơi này.
Yi Hyun siết chặt quai túi, vội vã bước nhanh về phía cửa ra vào. Ngay khoảnh khắc tay cậu chạm vào tay nắm cửa—
“Cậu từng nói sẽ đi bất cứ đâu cùng tôi mà.”
“……”
“Yi Hyun.”
Câu nói vang lên sau lưng như một sợi dây trói chặt lấy mắt cá chân.
“Đây là thứ cậu gọi là tình bạn à?”
Giọng nói nghe như đã dồn nén hết mọi cảm xúc, cố giữ bình tĩnh đến mức tối đa. Vừa nghe xong, cổ họng Yi Hyun nghẹn lại. Cảm giác như mặt đất sụp xuống dưới chân, cậu nắm chặt tay cầm cửa, cúi đầu nhìn xuống, nhưng sàn nhà vẫn nguyên vẹn. Thứ duy nhất rơi vỡ thảm hại chỉ là trái tim này.
Yi Hyun nhắm nghiền mắt lại. Cậu biết, chỉ cần thốt ra câu này thôi, sẽ không còn đường quay lại nữa, sẽ vượt qua con sông không thể trở về. Nhưng ngoài cách này, cậu không còn lựa chọn nào khác. Đây là kết thúc tốt nhất mà cậu có thể nghĩ đến. Không phải một cái kết hạnh phúc, nhưng ít nhất, có thể ngăn mọi thứ đi đến sụp đổ hoàn toàn.
“…Xin lỗi.”
Câu nói được thốt ra như một lời thì thầm, để lại vị tanh của máu trên đầu lưỡi. Yi Hyun cắn chặt môi dưới đến bật máu, cất giọng nói vào khoảng không u tối phía trước.
“Tôi chưa bao giờ nói sẽ làm bạn với cậu.”
Cạch. Cánh cửa bật mở, bước chân Yi Hyun vượt qua ranh giới giữa hành lang và lớp học.
Từng bước chân đi về phía cuối hành lang nặng nề như sa xuống bùn lầy. Ngay trước khi rời khỏi lớp, Yi Hyun cố gắng xua đi âm thanh của tiếng cười khẽ đầy trống rỗng phát ra từ sau lưng, lấy tay che kín đôi mắt mình.
“Này, Yi Hyun!”
Tiếng ồn ào trong lớp học vốn đã lắng xuống khi buổi sinh hoạt cuối giờ kết thúc, ánh mắt của những học sinh đang chuẩn bị ra về muộn đồng loạt dồn về phía cánh cửa bật mở.
Nhưng Chan Yang bước thẳng vào lớp của Yi Hyun với dáng vẻ tự tin, không mảy may để tâm đến những ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình.
“Lúc trưa tao gọi điện sao mày không bắt máy?”
Chan Yang dừng lại cạnh bàn của Yi Hyun, đá nhẹ vào chân ghế cậu. Yi Hyun đang xếp sách vào cặp khẽ khựng lại một nhịp, rồi lại lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
“…Để im lặng nên không nghe.”
“Không thấy mày trong lớp.”
“Bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng giáo viên.”
Chan Yang nheo mắt, như thể đang đánh giá xem lời giải thích đó có thật hay không, ánh mắt lướt trên gương mặt tái nhợt nhưng vô cảm của Yi Hyun. Sau một hồi nhìn cậu với ánh mắt khó chịu, cậu ta nhún vai, hất cằm chỉ về phía cửa lớp.
“Đi theo tao. Tao phải lết xác đến tận đây đón mày chắc?”
“…Có chuyện gì vậy?”
“Nếu mày biết thì mày tính làm gì? Khó khăn lắm à mà không biết ngậm miệng lại rồi đi theo?”
Chan Yang gắt lên, khiến mấy đứa bạn trong lớp liếc nhìn sang đầy tò mò. Cảm giác những ánh mắt đó không hề thiện cảm.
Có lẽ ngay từ đầu, mục đích của Chan Yang là khiến cậu bị cô lập hoàn toàn ở trường. Yi Hyun nuốt ngược tiếng thở dài đang dâng lên, nhanh chóng thu dọn nốt đồ đạc.
Nơi Seung Hyuk dẫn Yi Hyun đến là một căn phòng bán hầm bỏ hoang nằm sâu trong khu nhà cũ, nơi bọn họ gọi là “hang ổ” mỗi khi tụ tập. Chẳng ai biết đây từng là nhà của ai, bắt đầu sử dụng từ khi nào, chỉ biết rằng Chan Yang và đám bạn cậu ta thường đến đây giết thời gian mỗi khi rảnh rỗi.
Hôm nay cũng không khác. Bước chân lên những bậc thang ẩm mốc, mở cánh cửa sắt bong tróc hết lớp sơn, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Những kẻ đang ngồi trên sàn và sofa xem chiếc TV bé tẹo đồng loạt quay đầu ra phía cửa. Có vài gương mặt quen, cũng có gương mặt lạ.
“Này, này, dạt vào trong chút coi. Mẹ kiếp, thằng nào làm đổ rượu rồi hả? Mùi khắm quá.”
Chan Yang nhăn mặt, nắm cổ tay Yi Hyun kéo vào, tìm một chỗ ngồi trên chiếc sofa cũ sờn. Vừa ngồi xuống, ai đó ném cho cậu một cái cốc giấy và một đôi đũa gỗ. Chan Yang khịt mũi cười khẩy, ném vài câu chửi thề rồi cũng đưa cho Yi Hyun một cặp, đồng thời kéo hộp gà rán ở phía trước lại.
“Này, ăn đi.”
Mùi dầu cũ bốc lên từ mấy miếng gà rán nguội ngắt. Hộp pizza vứt chỏng chơ bên cạnh cũng chẳng khá hơn. Vốn dĩ Yi Hyun đã không có hứng ăn, mùi dầu mỡ hôi khét càng khiến cậu thấy buồn nôn, nên chỉ im lặng, khẽ mân mê đầu ngón tay.
“Này anh, đưa cái cốc đây. Em rót cho một ly.”
Đúng lúc đó, một kẻ ngồi cạnh lên tiếng, đưa về phía Chan Yang chai soju và chai bia. Nhìn qua cũng tầm tuổi Yi Hyun, nhưng cả hai cánh tay đều đầy hình xăm, mặc áo phông ngắn tay trái mùa. Hắn rót bia và soju vào chiếc cốc giấy với một tỷ lệ kỳ quặc rồi khẽ nghiêng đầu về phía Yi Hyun.
“Uống không?”
“Uống.”
“Uống đi.”
Trước lời của gã đàn ông, người trả lời lại không phải Yi Hyun mà là Chan Yang.
Gã đưa mắt nhìn Chan Yang với vẻ khó hiểu, rồi ngay sau đó cũng rót rượu vào chiếc cốc giấy đặt trước mặt Yi Hyun. Chất lỏng màu vàng nhạt, gần như trong suốt, được rót đầy đến mức chỉ cần rung nhẹ cũng có thể tràn ra ngoài.
Gã đàn ông, người vừa phải rướn người vươn tay rót rượu, nhanh chóng dựa lưng vào ghế sofa, ngả người một cách thoải mái, rồi bật cười khẩy:
“Cha, Chan Yang hyung vẫn còn chịu khó đi học đấy nhỉ. Tao thì cứ hễ mặc đồng phục vào là ngứa ngáy khắp người, như thể sắp phát ban đến nơi.”
“Mày đừng có làm như bỏ học là do cái đó. Mày bị đuổi vì thiếu buổi học thì có, còn bày đặt. Mày bị vậy là vì cái hình xăm rác rưởi đó, thằng ngu.”
“Ừ, ghen thì nói mẹ ra là ghen đi, bày đặt lải nhải. Chỗ tao xăm là do một ông anh tao quen giới thiệu đấy.”
Mấy câu nói tục tĩu, giọng điệu kèn cựa qua lại của bọn họ khiến đám người xung quanh khúc khích cười. Chỉ có mình Yi Hyun là vẫn ngồi thẳng lưng, mặt cứng đờ, chẳng cười nổi.
Cậu nghĩ, nếu bọn họ say hơn chút nữa, mình có thể giả vờ đi vệ sinh rồi lẻn trốn ra ngoài, nên vẫn ngồi im lặng quan sát.
Đúng lúc đó, một người quay sang hỏi Chan Yang:
“Chan Yang hyung, môi hyung sao vậy? Bị ai đấm à?”
Trước câu hỏi ngây thơ đó, Chan Yang khẽ nhíu mày. Hắn đưa tay quệt qua khóe môi vẫn còn dính vảy máu khô, không đáp lời, chỉ lặng lẽ cầm lấy cốc rượu đưa lên miệng.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí chợt lạnh hẳn đi, gã vừa hỏi câu ban nãy đảo mắt, cười gượng rồi lộ liễu chuyển chủ đề.
“À, này, Kim Ki Seok. Gần trường mày dạo này nghe nói có xác chết được phát hiện đúng không?”
“Xác chết? À à, tao cũng nghe rồi. Hình như bảo là phát hiện ở công trường nào bỏ hoang ấy. Mà tao cũng chả rõ, chỉ nghe loáng thoáng thôi.”
“Nhưng chẳng phải xạo à? Nếu thật thì cảnh sát phải phong tỏa hiện trường rồi điều tra các kiểu chứ, có thấy gì đâu.”
Nghe câu chuyện quen quen như đã từng nghe ở đâu đó, bàn tay đang nghịch chiếc cốc giấy của Yi Hyun chợt khựng lại.
Lúc đó, gã đàn ông có hình xăm ngồi đối diện đặt cốc giấy xuống bàn, người hơi nghiêng về phía trước.
“Suỵttt… Này, tao cũng nghe từ một ông anh quen biết thôi, đừng có bép xép lung tung đấy.”
“Chuyện gì?”
“Bọn mày biết ông anh đó mà, ông Joong Soo ấy. Ông ấy dạo gần đây có nhận làm ở một văn phòng nho nhỏ nào đấy đúng không. Nhưng chỗ đó nhìn ngoài thì là công ty, chứ thực ra bên trong là bọn xã hội đen vận hành kiểu văn phòng môi giới lao động ấy.”
“Wow, điên thật.”
“Nhưng mà vấn đề không phải ở chỗ đó, nghe này, ông anh tao trong lúc làm việc ở đó cũng làm quen được vài người trong bọn họ, nghe nói dạo này trong nội bộ tổ chức đang có mấy cái nghi thức nhập hội gì đó, và nhiều người đã chết vì mấy trò đó.”
Hắn liếc quanh như sắp tiết lộ một bí mật, rồi hạ giọng xuống.
“Nhưng mà, trường mày có thằng đó học đúng không? Gu Seung Hyuk?”
Cái tên được thốt ra đột ngột khiến gương mặt Yi Hyun lập tức cứng lại. Chan Yang cũng nhíu mày, trông chẳng khác gì Yi Hyun lúc này.
Thấy vẻ mặt Chan Yang như vậy, gã đàn ông có hình xăm lại liếc quanh thêm một lần nữa rồi hạ giọng nói tiếp.
“Nghe nói đó là tổ chức của thằng đó đấy.”
“…….”