5-10 CHAP MỖI NGÀY
Ánh mắt Yi Hyun hướng xuống chỗ đó, nơi có một cuốn sổ tiết kiệm giấy và một con dấu vừa được đặt xuống.
Cậu đã lường trước rằng nếu gặp chị, có thể họ sẽ nói chuyện về bố mẹ. Nhưng cậu không ngờ chị lại trực tiếp đưa tiền cho cậu như thế này.
Yi Hyun vẫn giữ vẻ mặt trầm lặng, không chút biểu cảm, nhìn chăm chăm vào cuốn sổ tiết kiệm. Nghĩ rằng số tiền đã từng đẩy cậu rơi vào tuyệt vọng lại chỉ nằm gọn trong mấy tờ giấy mỏng manh kia, cậu cảm thấy có chút trống rỗng.
Seo Hyun, đang quan sát cậu, cất lời:
“Tiền đó… không phải việc em phải xoay xở. Đáng lẽ là chuyện của tụi chị phải tự lo. Chị đã để dành từng chút một từ thời còn làm freelancer, coi như quỹ dự phòng ấy. Chị để dành riêng, không liên quan gì đến tiền cưới đâu, nên em đừng lo.”
Yi Hyun cúi đầu, khẽ liếm môi. Câu “tụi chị” mà chị nói, cái ranh giới gia đình ấy, đã không còn bao gồm cậu nữa, và cậu cũng đã quen với điều đó từ lâu. Thế nhưng không hiểu sao, lúc này, điều đó lại khiến cậu thấy buồn đến lạ.
Cảm giác cô đơn len lỏi, cắn xé cậu, khi cậu chợt nhận ra mình thật sự chỉ còn lại một mình trên đời này.
Gần mười năm qua, cậu đã luôn nghĩ rằng bản thân chẳng còn gia đình, chẳng cần gia đình. Vậy mà giờ đây, cảm giác này lại ập đến, thật nực cười.
Cậu cố gắng gạt cảm xúc sang một bên, muốn nghĩ một cách lý trí, nhưng không dễ dàng chút nào. Yi Hyun gượng ép khóe môi cong lên, cố tạo ra một nụ cười, nhưng chỉ càng khiến khuôn mặt cậu méo mó, khó coi.
Seo Hyun khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Yi Hyun chỉ lặng im cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi mặt bàn. Chị lại đẩy sổ tiết kiệm và con dấu về phía cậu thêm một lần nữa, như thể sợ cậu sẽ từ chối.
“Đừng nói là em không nhận. Chị vẫn đang nhận tiền sinh hoạt từ bố, và chị luôn cảm thấy có lỗi vì chưa từng một lần có thể lo nổi học phí cho em. Tiền viện phí sau này chị sẽ lấy lại từ bố, nên trước hết em cầm lấy số tiền này đi.”
Mãi lúc đó, Yi Hyun mới đưa tay ra, cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm đang nằm trên bàn. Đó là một cuốn sổ trắng tinh, không có ghi chép nào khác ngoài con số ba mươi triệu won được in rõ trên đó.
Đột nhiên có một khoản tiền lớn rơi vào tay, nhưng cậu chẳng cảm thấy vui hay phấn khích chút nào.
Seo Hyun nhìn Yi Hyun đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tiết kiệm, khẽ nói thêm:
“Chừng đó chắc cũng đủ để em đi học đến lúc tốt nghiệp mà không cần phải nghỉ học giữa chừng nữa, đúng không?”
“… Em cũng chưa biết nữa.”
Yi Hyun hơi do dự rồi đáp khẽ, sau đó gập cuốn sổ lại. Cậu nói lời cảm ơn, cất mọi thứ chị đưa vào túi. Khi cậu kéo khóa túi lại và ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau, ánh nhìn của chị đầy vẻ áy náy và thương cảm.
Cảm thấy không thoải mái, Yi Hyun liếc sang hướng khác, rồi mở miệng, chuyển sang chủ đề khác.
“À, với lại, chắc em có thể đón Horang về lại rồi.”
(*Horang là tên con mèo của Yi Hyun. Hay còn được gọi là “Hổ nhỏ”)
“Thật à? Lúc trước em gửi nó là vì em làm suốt ngày suốt đêm mà, giờ em giảm được việc rồi sao?”
“Dạo này em chỉ làm mấy việc bán thời gian ca ngắn ban ngày thôi, còn buổi tối thì tan làm về liền, nên chắc cũng có thời gian ghé qua nhà.”
“Ừ, vậy được rồi. Khi nào em có thời gian thì nói, chị sẽ đưa nó về cho. Nhưng mà cũng tiếc ghê, chị cũng quý nó lắm rồi.”
“Vâng.”
Reng— Một tiếng rung ngắn vang lên, Seo Hyun khẽ nhíu mày, liếc nhìn điện thoại. Chị dường như đang nhắn tin với ai đó, nhưng rồi dần dần cau mày lại. Sau một lúc, chị đặt điện thoại xuống bàn “cạch” một tiếng, cầm túi xách rồi đứng dậy.
Khi nhìn xuống Yi Hyun, gương mặt chị hiện rõ vẻ áy náy.
“Yi Hyun à, xin lỗi nhé. Chị có việc phải đi ngay bây giờ.”
“À, ừ, không sao đâu.”
“Có chuyện gì thì nhớ liên lạc nhé.”
Nói xong, Yi Hyun ngồi nhìn theo bóng lưng chị vội vã vẫy tay rồi rời khỏi quán cà phê.
Khi chỉ còn lại một mình, toàn thân cậu như bị rút hết sức lực. Có lẽ vì không biết chị sẽ nói những gì, nên cậu đã căng thẳng suốt cuộc gặp lúc nãy mà bản thân cũng không nhận ra.
“Ngồi một chút nữa rồi mình cũng về thôi.”
Yi Hyun liếc nhìn trận tuyết dày đang rơi trắng xóa bên ngoài cửa sổ, rồi tựa lưng sâu vào ghế, lôi cuốn sổ tiết kiệm chị vừa đưa ra nhìn lại lần nữa. Vừa mở ra, con số ba mươi triệu hiện ngay trước mắt.
Cậu ngồi lặng, thẫn thờ nhớ lại những ký ức bản thân đã bị mắc kẹt quanh tám con số ấy trong quá khứ.
Đúng lúc ấy, giọng nói từ bàn bên cạnh bất chợt lọt vào tai Yi Hyun.
“Này, mày có xem tin lúc nãy không?”
“Ừ. Thấy rồi. Vụ Ha Yoon với Kim Cheol Joong bị phốt dính vào ma túy trên Bikitalk ấy?”
“Nghe nói không phải hai đứa nó lén dùng trong nhà đâu, mà là quẩy luôn ở tiệc club gì đấy. Chính trị gia, doanh nhân các kiểu cũng dính hết vào.”
“Chậc, rồi lại mấy đứa nghệ sĩ khổ sở gánh hết tội, mấy ông to đầu thì thoát sạch thôi.”
“Bọn nó tự làm thì khổ chứ cái gì?”
Cả đám cười khúc khích, rồi bắt đầu chuyển sang chủ đề khác. Nhưng từ khoảnh khắc cái tên quen thuộc vang lên trong cuộc trò chuyện của họ, bàn tay đang cầm cuốn sổ tiết kiệm và ánh mắt của Yi Hyun đã đứng khựng lại, đông cứng ngay tại chỗ.
Ngay khi nghe thấy hai cái tên Ha Yoon với Kim Cheol Joong, trước mắt cậu lập tức lướt qua khung cảnh tầng hầm Nexus vương vãi đầy rượu, thuốc, ma túy và quần áo. Cả cảnh tượng Ha Yoon với Kim Cheol Joong, dù công khai đang hẹn hò với nhau, lại quấn lấy những người khác ngay tại đó, cũng lướt qua đầu.
Những câu nói của đám người bên cạnh lại vang lên trong đầu, khiến cậu sững người trong thoáng chốc, đồng thời gương mặt của Gu Seung Hyuk hiện lên rõ mồn một. Nếu sự tồn tại của buổi tụ tập đó bị phanh phui, thì chuyện người đứng sau tổ chức là Seung Hyuk bị lộ ra cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Dù lý trí mách bảo đây không phải chuyện cậu cần bận tâm, nhưng hình ảnh Seung Hyuk năm mười tám tuổi bị còng tay, bị cảnh sát áp giải đi vẫn cứ ám ảnh trước mắt cậu. Cậu có cảm giác Seung Hyuk sẽ bị bắt bất cứ lúc nào, rồi xuất hiện trên bản tin thời sự.
Nhưng Yi Hyun chỉ cắn chặt môi, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Vừa bước đi về phía nhà, cậu vừa lẩm nhẩm lặp lại lời hứa sẽ không bao giờ để bản thân dính líu tới Seung Hyuk thêm một lần nào nữa.
*****
[Lệnh bắt giữ nam diễn viên Kim Cheol Joong và ca sĩ Ha Yoon với cáo buộc sử dụng ma túy đã liên tục bị bác bỏ, làm dấy lên nhiều tranh cãi. Tòa án cho biết xét về nghề nghiệp của các nghi phạm, thái độ họ thể hiện trong quá trình điều tra và tại tòa, không có cơ sở để cho rằng họ sẽ tiêu hủy chứng cứ hay bỏ trốn. Một số ý kiến cho rằng, dựa trên tính công ích…]
Âm thanh bản tin từ điện thoại cứ vang lên suốt cả ngày hôm đó, dù bình thường cậu chẳng mấy khi xem tin tức. Yi Hyun đang dọn dẹp nhà thì bất chợt khựng lại, quay đầu nhìn sang khi nghe thấy câu nói đó phát ra từ miệng người dẫn bản tin.
[…Liên quan đến đồng phạm hoặc kẻ cung cấp, có khả năng viện kiểm sát sẽ tiến hành điều tra bổ sung. Tôi là phóng viên Kim Sun Young của Channel Q, xin chào tạm biệt.]
“……Ha.”
Yi Hyun buông thõng chiếc máy hút bụi đang cầm trong tay xuống đất như ném, rồi lấy mu bàn tay che ngang mắt.
Cậu cảm thấy bực bội vô cùng khi bản thân cứ bận tâm đến những vụ việc liên quan đến Gu Seung Hyuk. Cứ mỗi khi tình cờ nghe thấy những câu chuyện về ma túy, thần kinh cậu lại căng lên một cách bất thường. Đã mấy ngày nay, cậu cứ ngóng tai lên nghe bản tin, lo sợ liệu sẽ có lúc người ta nhắc đến kẻ cung cấp hay người đứng sau những buổi tiệc kia hay không.
Yi Hyun đưa hai tay vuốt mặt rồi tắt luôn video tin tức đang phát trực tiếp. Căn phòng lập tức rơi vào một khoảng im lặng nặng nề. Cậu buông một tiếng thở dài thật sâu, rồi ngồi phịch xuống ghế, ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại.
Rõ ràng cậu đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu ta nữa, vậy mà hình ảnh Seung Hyuk bị dẫn đi cứ liên tục hiện lên trong đầu cậu. Ngay cả khi vụ việc “Kim Cheol Joong” từng rầm rộ khắp nơi đã dần lắng xuống, bị che lấp bởi tin hẹn hò của một cặp idol và tin tức nhập ngũ của một nam diễn viên nổi tiếng, thì mọi thứ vẫn chẳng thay đổi.
Có lẽ là vì hình ảnh Seung Hyuk khi bị cảnh sát dẫn đi hồi cấp ba đã in sâu trong trí nhớ cậu. Dù là lý do gì đi nữa, cậu cũng không muốn bản thân lại tạo ra thêm bất kỳ mối liên hệ nào với Gu Seung Hyuk nữa.
Yi Hyun cắn chặt môi, từ từ ngẩng đầu lên. Đúng lúc ấy, ánh mắt cậu vô thức dừng lại ở cuốn sổ tiết kiệm bị vứt lăn lóc ở một góc bàn.
Cuốn sổ tiết kiệm chứa ba mươi triệu won đó, sau khi mang về nhà, cậu đã tiện tay ném sang một bên rồi cố gắng ép bản thân phải quên đi. Nhưng dù sao thì cậu vẫn chẳng thể nào nghĩ số tiền ba mươi triệu won đó thực sự là của mình. Nói không tham lam thì là nói dối, nhưng cảm giác muốn trả lại cho Gu Seung Hyuk vẫn mạnh hơn tất cả.
Gu Seung Hyuk từng nói rằng món nợ đã được trả xong, nhưng từ lúc nghe tin người ta chẳng tìm được gì trong lounge, trong lòng Yi Hyun vẫn luôn có một góc khuất day dứt không nguôi. Vì không có cách nào trả tiền, cậu chỉ còn cách giả vờ như không biết, cố chấp mà im lặng cho qua.
Đến nước này rồi, Yi Hyun nghĩ có lẽ thà cứ trả lại số tiền đó, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra ngay từ đầu, gọn gàng dọn dẹp hết mọi thứ thì sẽ tốt hơn. Như thế, có lẽ những suy nghĩ về Seung Hyuk trong đầu cậu cũng sẽ biến mất, ít nhất là một phần.
Yi Hyun cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tiết kiệm, rồi chầm chậm đưa tay ra. Chồng giấy mỏng manh ấy nhẹ đến mức gần như chẳng có chút trọng lượng nào. Nếu phải nói, thì đây chính là sợi dây liên kết cuối cùng còn sót lại giữa cậu và Seung Hyuk.
Yi Hyun khẽ lướt ngón tay qua bề mặt trơn mịn ấy, rồi như thể vừa hạ quyết tâm cho điều gì đó, cậu nắm chặt cuốn sổ trong tay và đứng dậy khỏi ghế. Cậu khoác áo khoác, mở cửa nhà và bước ra ngoài.
Bước chân này, không biết là đang hướng về một kết thúc, hay đang khởi đầu cho điều gì khác, cũng chẳng biết nó nặng nề hay nhẹ nhõm, Yi Hyun thực sự không thể tự mình đo lường được.