Đông Chí - Chương 145

5-10 CHAP MỖI NGÀY

Rầm!

Tiếng động chát chúa vang lên khi cánh cửa bị đạp tung, và một người xuất hiện phía sau khung cửa. Tiếng bước chân rầm rập xuống cầu thang không hề có một chút do dự.

Yi Hyun run rẩy co người lại, nghĩ rằng có lẽ đó là một trong những kẻ mà Gu Jin Hyuk đã nhắc tới, những kẻ sẽ tới để “hỗ trợ quay phim”. Nhưng người đang bước xuống, với gương mặt tái nhợt và vết máu loang lổ khắp nơi, lại chính là Gu Seung Hyuk.

“……!”

Cậu ta mặc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác một chiếc gile đen, trông như thể vừa từ một nơi cần giữ lễ nghi nào đó trở về. Thế nhưng chiếc áo khoác lẽ ra phải còn nguyên vẹn thì lại bị xé toạc, quấn quanh một bên tay Seung Hyuk, còn tay áo sơ mi được xắn lên lưng chừng, cổ và gương mặt thì bê bết máu, không biết là của ai, khiến cả người trông vô cùng thê thảm.

Yi Hyun ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng ấy của Seung Hyuk thì lập tức đông cứng tại chỗ. Trái ngược với ánh mắt đang dán chặt vào Yi Hyun ngay khi vừa bước xuống tầng hầm, Jin Hyuk nhìn Seung Hyuk, mắt mở to, rồi bật cười như thể thật sự không thể tin nổi.

“Wow! Mẹ kiếp, hahaha, này, Gu Seung Hyuk. Mày thật sự đã tới đây sao?”

“……”

“Mày tự mình bước vào đây à? Mẹ kiếp, hahahaha!”

Tiếng cười khanh khách đầy trào phúng vang lên bên tai, khiến Seung Hyuk từ từ quay đầu lại. Cậu ta đang đứng dựa vào tường, lò mò tìm công tắc, rồi tắt phụt chiếc bóng đèn duy nhất đang lập lòe chiếu sáng tầng hầm. Ánh sáng tắt ngúm, nhưng nhờ ánh sáng mờ mờ lọt vào qua ô cửa sổ, căn hầm chỉ tối hơn một chút, chứ không hoàn toàn chìm vào bóng đêm.

Quay đầu lại, Seung Hyuk sải bước thẳng tới trước mặt Jin Hyuk, kẻ đang cười đến nỗi cả người rung bần bật một cách lố bịch. Cắn chặt răng, vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn như muốn ra hiệu bắt hắn câm miệng.

Gò má Jin Hyuk, vốn đang phồng lên vì cười, bị cú đấm hất sang một bên, cả người hắn loạng choạng. Nhưng Seung Hyuk cũng không khá hơn, bờ vai cậu ta  khẽ rung lên liên tục, tình trạng rõ ràng không ổn, rồi Seung Hyuk quay đầu sang một bên, nhổ phì ra một ngụm nước bọt lẫn máu.

Dù vậy, khi nhìn thấy Jin Hyuk vẫn còn nằm lăn lộn dưới đất mà cười khùng khục, Seung Hyuk chỉ liếc qua rồi lập tức rời mắt, bước tới gần chỗ Yi Hyun đang bị trói.

“Gu… hức… Gu Seung Hyuk…”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Gu Seung Hyuk xuất hiện tại nơi này, một cảm giác an tâm lạ lẫm quét qua khắp người Yi Hyun, kéo theo những giọt nước mắt đã bị kìm nén bấy lâu vỡ òa ra. Cậu cắn mạnh vào phần thịt mềm bên trong má, cố gắng kìm lại tiếng khóc, nhưng chẳng ích gì.

“Tại sao lại khóc.”

“Hức… hức…”

“Kwon Yi Hyun, tại sao lại khóc?”

“C-cậu… sao cậu lại đến được đây…? Họ… họ nói cậu không thể đến được mà… hức…”

Khi Seung Hyuk tiến lại gần hơn, một mùi tanh nồng của máu, quá mức nồng nặc so với những vết máu lốm đốm trên quần áo và da của cậu ấy, phả vào mũi Yi Hyun.

Nhìn thấy Yi Hyun đang khóc nức nở nhưng đôi mắt vẫn mở to, không tin nổi việc mình thực sự đã đến đây, khóe miệng Seung Hyuk khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Cậu ấy lấy từ túi sau ra một con dao đa năng, bắt đầu cắt đứt những sợi dây thừng đang trói chặt cổ tay và mắt cá chân của Yi Hyun.

Một ý nghĩ vô căn cứ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi tràn ngập trong đầu Yi Hyun. Dù nước mắt không ngừng rơi, cậu chỉ biết cắn chặt môi, cúi xuống nhìn đỉnh đầu của Seung Hyuk.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, từ phía sau, cậu thoáng thấy Jin Hyuk loạng choạng chống tay ngồi dậy với khuôn mặt như đang cố nhịn cười. Vừa phủi bụi dính trên người, hắn vừa bật ra một câu pha lẫn tiếng cười:

“Này, cứ để nó vậy cũng được mà. Dù sao bọn tao cũng sắp tháo dây cho nó khi người của tao tới.”

Thái độ ung dung của Jin Hyuk trong tình cảnh này khiến Yi Hyun càng thêm bất an. Trong lúc cậu vẫn nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, Seung Hyuk đã cắt đứt sợi dây đang trói mắt cá chân Yi Hyun, sau đó bất ngờ đứng bật dậy, kéo cậu đứng lên bằng bàn tay gầy nhưng cứng cáp.

Tuy nhiên, vì đã ngồi quá lâu, đôi chân Yi Hyun đột ngột mất sức, khiến cả người cậu chao đảo.

Ngay khoảnh khắc Seung Hyuk kịp đưa tay giữ lấy cả hai cánh tay cậu để giữ thăng bằng, giọng nói trêu chọc đầy điệu bộ của Jin Hyuk vang lên khắp căn hầm:

“Này, đối xử tử tế với Yi Hyun một chút đi. Người ta đã liều mình làm đủ thứ chỉ để bảo vệ mày, mày còn định đối xử với cậu ta kiểu đó à?”

“Gì?”

Trước câu nói nhẹ bẫng kèm theo nụ cười nhạt của Jin Hyuk, cuối cùng Seung Hyuk cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt Seung Hyuk nhăn lại, lộ rõ vẻ khó chịu như muốn hỏi: “Mày đang nói cái quái gì vậy?”

Thấy thế, Jin Hyuk bỗng phá lên cười khẩy, như thể vừa nhận ra điều gì đó.

“Wow, gì vậy trời. Gu Seung Hyuk, mày thực sự… không biết gì sao?”

“Yi Hyun à, nó thực sự chẳng biết gì cả, vậy mà cậu cứ một mình giãy giụa thế này sao?”

“Mày nói cái gì đấy, khốn nạn, nói cho rõ ràng vào.”

Nhìn thấy Jin Hyuk cười khẩy buông những câu nói đầy ẩn ý với Yi Hyun, Seung Hyuk bước thẳng tới, tóm cổ áo hắn nhấc bổng lên. Thế nhưng, dù bị nắm cổ áo, Jin Hyuk vẫn chẳng hề có vẻ gì sợ hãi, hắn còn bật cười khúc khích rồi nói tiếp:

“Wow, hóa ra nó chẳng biết gì thật à? Thế nên mày mới dửng dưng để Yi Hyun bên cạnh tao như vậy đó hả.”

Tiếng cười khẩy của Jin Hyuk vang lên, còn tay Seung Hyuk đang siết cổ áo hắn run lên bần bật, như thể cậu ta sắp đấm thẳng vào mặt hắn đến nơi. Yi Hyun cũng cắn chặt môi, cảm nhận rõ ràng mọi chuyện đang rẽ sang hướng tồi tệ.

Trong khi hai người kia căng thẳng đến mức nín thở, Jin Hyuk lại là kẻ duy nhất nở nụ cười, đảo mắt nhìn cả hai với vẻ mặt như sắp cười đến phát khóc.

“Nó còn chẳng biết mình đã làm cái quái gì đâu. Thật đấy, địt mẹ, buồn cười muốn chết.”

“...Mẹ kiếp, này…”

“Này, Seung Hyuk à, mày đã từng nghe về ‘video giết người’ chứ không phải ‘video sex’ chưa?”

Khoảnh khắc Jin Hyuk buông ra cụm từ đó, tim Yi Hyun như rơi xuống hố sâu. Dù mọi chuyện đã kết thúc từ lâu, cậu chưa từng có ý định để Seung Hyuk biết được chuyện này, định sẽ chôn giấu nó mãi mãi, để cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ biết.

“...Xin, xin đừng nói…”

“Yi Hyun ấy, từ hồi cấp ba cho đến tận bây giờ, cậu ta đã liều mạng, đánh đổi mọi thứ chỉ để bảo vệ một thứ duy nhất. Mày biết đó là gì không?”

“Đừng nói ra…!” Yi Hyun vươn người như muốn chạy tới bịt miệng Jin Hyuk lại, nhưng ngay lập tức Seung Hyuk nắm chặt cổ tay cậu lại. Đúng lúc đó, giọng nói trầm thấp của Jin Hyuk vang lên.

 “Đó là video mày giết người.”

“...Gì cơ?”

Bầu không khí chợt lạnh ngắt như bị dội gáo nước lạnh. Chỉ còn Jin Hyuk, có vẻ như bị ảnh hưởng của thuốc nên không hoàn toàn tỉnh táo, vẫn say sưa kể như thể đang nói một câu chuyện cũ vui vẻ.

“Mày hồi đó mười bảy, hay mười tám tuổi, lúc còn học cấp ba, lần đầu tiên mày đâm người ta. Video đó là cảnh quay cái lần đầu ấy.”

Câu nói cuối cùng rơi ra từ miệng Jin Hyuk khiến trước mắt Yi Hyun tối sầm lại. Cậu cảm nhận được sức lực siết mạnh hơn từ bàn tay Seung Hyuk trên cổ tay mình. Khi cậu nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nhắm nghiền mắt trong tuyệt vọng, giọng Jin Hyuk lại vang lên đầy hứng khởi:

“Trong lúc lục tìm tài liệu về mày, tao có gặp thằng tên là Lee Chan Yang, nó kể cho tao nghe đấy. Rằng có lần Kwon Yi Hyun với nó ở công trường, rồi quay được cảnh mày đâm người. Video đó quay cũng chẳng rõ ràng, không đến mức xài được, nhưng nghe đâu đúng cái hôm nó bị mày đánh suýt chết, đoạn video đó rơi vào tay Kwon Yi Hyun. Đại khái… là vậy đấy.”

“Bọn nó bảo cái video đó cũng không định tung ra hay đem đi mặc cả gì, chỉ giữ lại để đùa giỡn với Kwon Yi Hyun cho vui thôi, nên tao cũng thử bắt chước chơi một lần xem sao… ha…”

Jin Hyuk cười mỉm, lắc đầu đầy ngạc nhiên mà thốt lên:

 “Bạn mày sao mà sau chín năm vẫn ngây thơ như thế được, Seung Hyuk à.”

 “......”

 “Ngây thơ trong sáng đấy, ngây thơ trong sáng quá rồi.”

Chưa kịp dứt lời thì bàn tay Seung Hyuk đang giữ lấy Yi Hyun buông ra, và một cú đấm ngay lập tức giáng thẳng vào mặt Jin Hyuk. Seung Hyuk thở hổn hển, dường như muốn lao lên người Jin Hyuk đang nằm trên sàn, nhưng nhìn thấy Seung Hyuk loạng choạng mất thăng bằng, Yi Hyun nhanh tay níu lấy cánh tay cậu ấy.

“Kwon Yi Hyun, buông tay ra.”

Nhưng khi Yi Hyun giữ tay Seung Hyuk, cậu bỗng giật mình bởi thân nhiệt nóng hừng hực của cậu ấy. Thay vì trả lời, cậu ngước mặt lên nhìn Seung Hyuk. Đôi mắt của cậu ấy, hiện lên nét lạ thường khiến cậu càng lo lắng. Yi Hyun vội vàng dùng hai tay nắm chặt cánh tay Seung Hyuk:

“Chờ đã, chờ đã... hức... giờ cơ thể cậu có vẻ không ổn lắm rồi.”

Từ đầu, cậu đã biết Seung Hyuk có ám ảnh tâm lý với nơi này, nhưng thân nhiệt cao ngất của cậu ấy làm Yi Hyun càng thêm lo sợ. Hơn nữa, thái độ nửa tỉnh nửa mê, dường như chỉ tập trung vào một điều duy nhất của Seung Hyuk cũng khiến cậu thấy xa lạ.

“Gu Seung Hyuk... Gu Seung Hyuk...!”

Seung Hyuk dường như vẫn cố gắng giằng ra khỏi tay Yi Hyun đang níu giữ mình. Khi một bàn tay của cậu ấy nắm lấy mu bàn tay cậu, thì từ phía trên lại vang lên tiếng ồn ào, theo sau là bước chân dồn dập của nhiều người.

“Phụt.” 

Ngay khi nghe tiếng ấy, gương mặt Jin Hyuk nằm trên sàn bỗng sáng lên. Hắn ta nhăn nhó đẩy Seung Hyuk ra, đứng dậy, rồi khạc một bãi nước bọt lẫn máu xuống sàn, rồi bước lên cầu thang.

“Được rồi, chết tiệt. Dịp này tao sẽ cho bọn mày đi chung luôn, thằng khốn.”

Bình luận
hihihaha1
hihihaha1Chương 145
"....vậy mà cậu cữ một mình giãu giụa thế sao." Tôi muốn đính chính, nghe thì như tui xấu tính, nhưng mà là tự làm nha, nên thấy top cũng chả có lỗi gì trầm trọng, hay nặng trong cuộc đời của bot
Trả lời·19/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo