5-10 CHAP MỖI NGÀY
Đã một tuần kể từ khi Seung Hyuk bị giữ lại công ty gần như ngày đêm. Cậu ấy về nhà vào lúc tờ mờ sáng chỉ để ngủ một chút, rồi lại rời đi trước khi Hyun kịp tỉnh giấc, đến mức Hyun thậm chí chẳng nhớ lần cuối cùng nhìn rõ gương mặt cậu ấy là khi nào.
Có lẽ vì vậy mà khi Seung Hyuk nhờ mang tập tài liệu để quên đến công ty, Yi Hyun lại thấy vui hơn bao giờ hết. Cậu tìm tập hồ sơ mà Seung Hyuk nói trong phòng làm việc rồi rời khỏi nhà.
Khi xuống xe buýt tại địa chỉ Seung Hyuk gửi, trước mắt cậu hiện ra một tòa nhà cao khoảng bảy tầng, trông rất sạch sẽ. So với văn phòng cũ ở Gangwon đang sắp sập đến nơi, nơi này gọn gàng đến mức khiến Hyun có cảm giác lạ lẫm. Vì đặc thù công ty giải trí, không dễ để người ngoài tùy tiện vào trong, nên Yi Hyun đi theo người mà Seung Hyuk đã cử ra đón, bước vào tòa nhà với một chút hồi hộp.
Bên trong được trang trí gọn gàng và tinh tế. Người nhân viên hướng dẫn Hyun lên văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất rồi rời đi, Hyun cúi đầu chào họ xong liền bước vào thang máy, bấm nút tầng trên cùng. Thang máy chạy nhanh rồi dừng lại, cửa mở ra, ánh mắt Hyun lập tức hướng đến người phụ nữ trẻ đang đứng ngay trước mặt.
“…Ơ.”
“Ơ?”
Người phụ nữ vừa chạm mắt Yi Hyun liền tròn xoe mắt nhìn cậu. Hyun cũng sững lại, nhận ra cô ấy chính là người phụ nữ đã từng ngồi cùng khoác tay với câu trong buổi khánh thành của Gu Jin Hyuk trước đây.
“Tên cậu là gì nhỉ… Kwon… Kwon Yi Hyun, đúng không?”
Cô ta nhíu một bên mày, lẩm bẩm như đang cố nhớ lại, rồi gọi đúng tên Yi Hyun. Khi ấy cũng như bây giờ, Yi Hyun vẫn không biết tên cô, chỉ có thể mấp máy môi mà không thốt ra lời, phản ứng hoàn toàn trái ngược với cô ta.
Người đàn ông đứng cạnh cô, trông như quản lý, nhìn cô đầy nghi hoặc rồi hỏi:
“Cô quen cậu ấy à?”
“Ừ, đợi chút. Anh chờ em một lát nhé, em nói chuyện xong sẽ xuống ngay. Anh cứ xuống trước đi.”
“Đừng có la cà lung tung, xuống thẳng bãi đỗ xe dưới hầm đấy.”
“Biết rồi.”
Yi Hyun khẽ cúi đầu chào người đàn ông đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc. Ngay bên cạnh, giọng người phụ nữ vang lên.
“Ôi, không ngờ lại gặp Kwon Yi Hyun ở đây đấy. Cậu làm việc ở đây à?”
“À, không. Tôi chỉ có chút việc ghé qua thôi.”
“Hôm đó cậu nói đi vệ sinh rồi biến mất luôn, tôi ngồi chờ mà buồn chết đi được. Đã có chuyện gì xảy ra à?”
Đêm đó, Yi Hyun đã bị Gu Jin Hyuk lôi lên tầng hai, rồi bị Seung Hyuk kéo vào cuộc ân ái hỗn loạn sau đó, xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng không có gì trong số đó là thứ cậu có thể kể ra. Yi Hyun chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt đủ để thay cho câu trả lời. Người phụ nữ lại tiếp tục nói:
“À, oke, không muốn nói nhỉ? Không sao đâu, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
“…Vâng.”
“Nhưng tôi vẫn có chuyện này muốn hỏi cậu. Hôm đó, cậu bảo tôi đừng quan tâm đến mấy buổi tiệc mà phó giám đốc Gu, à không, bây giờ là giám đốc Gu ấy, mở ra nữa.”
Khác với Hyun, có vẻ người phụ nữ đang rất thích thú với cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Cô ta ghé sát lại, như thể sắp tiết lộ một bí mật quan trọng, hạ giọng thì thầm bên tai Yi Hyun:
“Chuyện là… Yi Hyun, cậu đã biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này rồi đúng không?”
Có vẻ cô ta đang nhắc đến vụ scandal những nghệ sĩ bị bắt vì dùng ma túy trong buổi tiệc do Gu Seung Hyuk tổ chức. Thật ra Yi Hyun cũng không hề biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, nên cậu khẽ lắc đầu.
“Không phải đâu. Chỉ là… tôi thấy buổi tiệc đó không giống nơi nên đến.”
“Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhé. Nhờ Yi Hyun mà tôi không bị vướng vào rắc rối đó.”
“Tôi nghĩ… không hẳn là nhờ tôi đâu.”
Hyun không biết nếu khi đó cô ta biết buổi tiệc ấy là nơi những kẻ say rượu, phê ma túy tụ tập để tổ chức những cuộc loạn lạc tập thể, thì cô ta vẫn còn muốn tham gia hay không. Nhưng với Yi Hyun, nói đến mức đó đã là cách tốt nhất để xử lý tình huống này.
Nhưng xem ra, trong mắt cô ta, Yi Hyun chính là người đã cứu mình khỏi scandal ma túy có thể hủy hoại sự nghiệp. Trước sự biết ơn trong trẻo đó, yi Hyun hiểu có nói thêm gì cũng vô ích, chỉ khẽ gật đầu im lặng. Lúc đó, cô gái lấy điện thoại ra và nói tiếp:
“Nếu lần sau cậu rảnh, để tôi mời cậu một bữa nhé. Coi như cảm ơn, cũng tiện thể gặp lại cậu nữa.”
Ơ, không phải đơn thuần là biết ơn, mà có lẽ là có chút hứng thú rồi. Yi Hyun đưa tay lên gãi nhẹ sau gáy, định từ chối lời mời đó một cách lịch sự.
Ngay lúc ấy—
“Cảnh này đẹp đấy.”
Một giọng nói lười nhác, trêu chọc vang lên từ phía sau. Yi Hyun giật mình quay lại, ánh mắt lập tức chạm phải Gu Seung Hyuk, người đang dựa đầu vào tường, một tay chống hờ lên hông, ánh mắt nửa cười nửa giễu cợt nhìn cậu.
Người phụ nữ cũng giật mình trước giọng nói bất ngờ ấy, tròn mắt nhìn Seung Hyuk rồi lại quay sang nhìn Hyun, vẻ mặt đầy bối rối.
“Yi Hyun, cậu… quen biết giám đốc Gu sao? Lần trước cậu bảo không phải mà?”
Khi cô ta khẽ thúc khuỷu tay vào cánh tay cậu và hỏi nhỏ, Yi Hyun chỉ mím chặt môi, không thể trả lời. Bởi ngay khoảnh khắc cánh tay cô ta chạm vào mình, cậu đã bắt gặp cảnh Seung Hyuk khẽ nhíu mày lại.
Seung Hyuk rời khỏi bức tường đang dựa, bước thẳng về phía Yi Hyun và cô gái, rồi dừng lại ngay trước mặt họ. Cậu ta nghiêng đầu, khoác tay qua vai Yi Hyun một cách tự nhiên.
“Park Ji Min-ssi, vẫn chưa xuống à?”
“Ah, tôi đang định xuống ngay bây giờ.”
Cô ta thoáng liếc nhìn Hyun, người đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh Seung Hyuk, ánh mắt như thể vừa nhận ra điều gì đó. Bàn tay từng định đưa điện thoại cho Yi Hyun khựng lại rồi rụt nhanh về phía sau, nở một nụ cười bình thản.
“Yi Hyun-ssi, dù sao thì lúc đó cảm ơn cậu nhé. Chắc chúng ta sẽ không có cơ hội gặp riêng nhau lần nào nữa, nên tôi chào luôn ở đây. Hai người cứ nói chuyện đi, tôi xin phép đi trước.”
Nhấn mạnh vào từ “riêng” và “không có cơ hội gặp lại” dường như khiến Seung Hyuk thấy hài lòng. Ánh mắt cậu ta nhìn theo bóng cô gái nhanh chóng bắt thang máy xuống, hiếm hoi hiện lên vẻ thoả mãn.
Seung Hyuk kéo nhẹ vai Yi Hyun về phía mình, khẽ lẩm bẩm:
“Con bé đó được cái nhanh nhạy, tốt đấy.”
Khuôn mặt Seung Hyuk sau nhiều ngày bận rộn trông càng sắc lạnh hơn, đủ để chứng minh cậu ấy đã phải lao đầu vào công việc suốt thời gian qua. Yi Hyun đưa tập hồ sơ mang tới cho cậu, nhưng Seung Hyuk chẳng buồn liếc qua, chỉ tiện tay gập lại.
“Không phải tài liệu quan trọng sao?”
“Không đâu.”
“Thế sao lại nhờ anh mang tới?”
“Lấy cớ để ăn cơm cùng anh thôi.”
“…Ha.”
Trước thái độ quá đỗi thản nhiên của Seung Hyuk, Yi Hyun khẽ bật cười khan, nhưng khoé môi vẫn không giấu được cong lên.
“Em có thời gian ăn cơm à?”
“Ăn cơm xong còn có thời gian uống cà phê nữa.”
Seung Hyuk nắm cổ tay Hyun, kéo cậu bước vào thang máy bên cạnh đúng lúc cửa vừa mở ra.
Nơi Seung Hyuk đưa cậu tới là một nhà hàng cách công ty không xa. Dù Yi Hyun đã từ chối, nói rằng mình không ăn được nhiều, Seung Hyuk vẫn gọi đầy bàn, bảo chỉ cần nếm qua rồi để lại cũng được. Kết quả là lúc rời khỏi quán, bụng Yi Hyun đã no căng.
May mắn là ngay trước mặt có một công viên rộng. “Đi dạo rồi hãy về,” Seung Hyuk nói thế, và Yi Hyun bước theo, để cho luồng không khí lạnh, trong trẻo lướt qua đầu mũi.
Trong công viên có những nhân viên văn phòng ra hóng gió buổi trưa, những người dắt chó đi dạo, cả những bà mẹ đẩy xe nôi dọc lối đi. Dù xung quanh người qua lại tấp nập, cảm giác được cùng Seung Hyuk bước đi vô định thế này lại khiến Hyun thấy dễ chịu. Cậu quay đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt Seung Hyuk đang nhìn mình.
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Câu “Vì anh thấy thích” suýt nữa bật ra khỏi miệng, nhưng Yi Hyun nuốt lại, quay đầu nhìn thẳng về phía trước. Ngay lúc đó, cậu cảm nhận được một hơi ấm lan ra từ tay mình. Seung Hyuk đang đan tay mình vào kẽ tay cậu, nắm chặt lấy rồi nhét cả hai bàn tay đang siết chặt ấy vào túi áo khoác của mình.
“Lần đầu tiên em gặp anh cũng là một ngày thế này.”
Yi Hyun chợt nhớ đến buổi đầu mùa xuân lạnh giá, gần như vẫn còn là mùa đông, của chín năm trước. Lúc đó, hơi lạnh từ băng ghế công viên thấm qua người, đôi tay tê cóng đến mức chẳng buồn cầm điện thoại, chỉ ngồi đó, mặc cho thời gian trôi qua vô nghĩa. Và rồi, người đã bước đến trước mặt cậu ngày hôm ấy—Gu Seung Hyuk.
“Anh còn nhớ không?”
“Nhớ chứ.”
Yi Hyun dần nới lỏng lực nắm tay, xoay người lại, ngước lên nhìn Seung Hyuk. Thấy thế, Seung Hyuk khẽ bật cười, lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, đưa về phía Yi Hyun.
“Ngay ở công viên.”
Liếc mắt nhìn sang, Yi Hyun thấy ngay tấm biển “Khu vực hút thuốc” treo cạnh Seung Hyuk. Cậu đưa tay nhận điếu thuốc đang thò ra nửa chừng từ bao. Seung Hyuk nhanh tay ngậm lấy một điếu khác, bật lửa châm thuốc rồi đưa chiếc bật lửa đang sáng lửa đến trước mặt Yi Hyun.
“Lúc đó, em thực sự tưởng anh là học sinh cấp hai đấy.”
“……”
“Khuôn mặt non choẹt, mắt thì cứ gườm gườm nhìn điếu thuốc, bộ dạng lúc đó không biết là buồn cười hay đáng yêu nữa.”
Nghe người khác nhắc lại dáng vẻ ngày xưa—cái dáng vẻ lúc nào cũng cảnh giác, nhạy cảm vì bị Chan Yang dằn vặt—khiến Yi Hyun bỗng thấy xấu hổ. Cậu im lặng hút thuốc một lúc lâu, rồi khẽ lên tiếng khi ánh mắt vô thức dừng lại ở một cây mộc lan trắng đã nở sớm, thấp thoáng giữa những tán cây phủ đầy tuyết phía trước.
“…Hoa kìa.”
Seung Hyuk quay đầu theo hướng nhìn của Yi Hyun. Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên những bông mộc lan trắng đang đung đưa trên ngọn cây, khẽ phả ra một làn khói thuốc dài. Seung Hyuk im lặng một lúc, ánh mắt như đang đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi gạt tàn thuốc, hé môi nói khẽ:
“Ngày xưa, từng có lúc em nghĩ anh giống những bông hoa đó. Trắng, và trong trẻo.”
“……”
“Nhưng bây giờ, anh không còn giống hoa nữa mà giống cỏ.”
“……Cỏ?”
“Không phải loại hoa nở rộ một mùa rồi tàn lụi, mà là cỏ xanh mãi, lúc nào cũng kiên cường.”
Seung Hyuk dụi tắt điếu thuốc trong chiếc gạt tàn bên cạnh, giọng nói bình thản vang lên:
“Anh quá lớn lao để bị ví như một bông hoa chỉ để người ta ngắm rồi lãng quên.”
“……”
“Kwon Yi Hyun, anh đã vất vả rồi. Cảm ơn anh vì đã kiên cường sống đến tận bây giờ.”
“…Cảm ơn anh.”
Là một câu nói mà Yi Hyun chưa từng được nghe trong đời. Chỉ là một câu nói bình thường, trong khoảnh khắc Seung Hyuk dập điếu thuốc như không có gì, vậy mà có thứ gì đó trong lồng ngực Yi Hyun bỗng nghẹn lại, dâng lên đến cổ họng. Cậu cúi đầu, mím chặt môi để ngăn lại cảm giác ấy, thì bất ngờ, bàn tay trái của cậu bị ai đó nắm lấy, nhấc lên.
“…Gì vậy…?”
Seung Hyuk xắn tay áo Yi Hyun lên, để lộ cổ tay cậu, rồi lấy từ hộp ra một chiếc đồng hồ kim loại, nhẹ nhàng đeo vào tay cậu. Chiếc đồng hồ đen, kiểu dáng tinh tế và cao cấp, vừa vặn hoàn hảo với cổ tay Yi Hyun, như thể đã được điều chỉnh kích cỡ sẵn. Yi Hyun cúi xuống, xoay cổ tay ngắm nghía, và ngay lập tức hiểu lý do Seung Hyuk tặng món quà này khi nhìn thấy những vết sẹo dài trên cổ tay mình giờ đã được dây đồng hồ che phủ.
Giọng nói của Seung Hyuk khẽ vang lên:
“Đây không phải là sự bù đắp cho quá khứ, mà là một lời hứa cho tương lai.”
“……”
“Em sẽ ở bên anh trong tất cả những khoảnh khắc sắp tới.”
Yi Hyun ngước lên, bắt gặp gương mặt Seung Hyuk đang nhìn mình, nghiêm túc đến mức không hề có một nụ cười nào. Đôi môi đẹp đẽ ấy lại khẽ mấp máy, giọng Seung Hyuk vang lên trầm ấm:
“Cho em được phép, nhé?”
Nghe như một lời cầu hôn, trái tim Yi Hyun bất giác đập thình thịch, dồn dập đến mức cậu phải siết chặt tay còn lại để kiềm lại nhịp thở. Yi Hyun nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của Seung Hyuk, môi khẽ run lên, rồi cuối cùng cũng mở miệng trả lời:
“Gu Seung Hyuk. Anh đã trao cho em tất cả những gì anh có rồi.”
“……”
“Vậy nên… em không cần phải xin phép anh thêm bất cứ điều gì nữa.”
“Bởi vì mọi mùa trong cuộc đời em, mọi khoảnh khắc em sống, đều sẽ là câu trả lời của anh.”
Từ bầu trời, thứ gì đó khẽ rơi xuống, đậu nhẹ lên sống mũi Yi Hyun. Khi đưa tay lên lau, một giọt nước trong suốt đọng lại trên đầu ngón tay cậu. Giữa những bông tuyết bắt đầu rơi lác đác, Yi Hyun nắm lấy tay Seung Hyuk, kéo cậu ấy lại gần mình.
Khoảng cách giữa hai người thu hẹp, cơ thể dán chặt vào nhau, và khi Yi Hyun đặt một nụ hôn lên môi cậu ấy, khóe môi Seung Hyuk khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng.