Đông Chí - Chương 24

5-10 CHAP MỖI NGÀY

“Cho tôi một gói Esse.”

Nhân viên part-time ở quầy đưa ra một gói thuốc.  Yi Hyun nhận lấy, kiểm tra qua, rồi quẹt thẻ vào máy đọc thẻ. Ngay sau đó, rzzzz, điện thoại rung lên. Tưởng đâu là tin nhắn xác nhận thanh toán, cậu vô thức cúi mắt nhìn màn hình, nhưng hiện lên lại là một địa chỉ lạ.

[Đường Gawon 27-gil số 52, tầng 4]

Cái gì đây…

Một số lạ hoắc. Chẳng lẽ gửi nhầm?  Yi Hyun định cất điện thoại đi, thì điện thoại lại rung thêm lần nữa.

[8 giờ tối. Đến đúng giờ.]

Ngay khi đọc dòng tin nhắn tiếp theo, gương mặt của Seung Hyuk chợt hiện lên trong đầu cậu. Nghĩ lại thì, kể từ ngày tìm đến hắn để vay tiền, đến nay vẫn chẳng thấy hắn liên lạc lại, cũng thấy lạ.

 Yi Hyun không nhắn lại “Ai vậy?” hay “Anh là ai?”. Thay vào đó, cậu rời khỏi cửa tiệm tiện lợi, bước vào con hẻm và châm một điếu thuốc. Ánh mắt nhìn xuống dòng tin nhắn, vẫn bình thản, trầm lắng như thường lệ.

……

Phải chăng đây là “công việc” mà hắn đã nói tới hôm đó, và giờ thật sự định bắt đầu rồi sao? Có lẽ hắn gọi cậu tới để giải thích rõ hơn về chuyện đó.

 Yi Hyun không thể đoán được Seung Hyuk sẽ nói gì khi gặp, nhưng cậu lờ mờ đoán rằng, đó sẽ không phải là một việc gì hợp pháp. “Lấy thông tin” là có ý gì? Cậu có thể làm được không? Không, dù là việc không thể làm, cậu cũng buộc phải làm cho bằng được.

“Biết là giờ có ngồi nghĩ ngợi lung tung thì cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng đầu óc vẫn cứ rối như tơ vò.”

 Yi Hyun nhả ra một làn khói dài, mỏng tang như một tiếng thở dài, rồi lặng lẽ nhập địa chỉ vừa nhận được vào điện thoại. Đích đến hiện lên trên bản đồ với một dấu chấm đỏ, khoảng cách từ chỗ cậu đang đứng tới đó cũng khá xa. Nghĩ đi nghĩ lại, thà đến sớm còn hơn là căn đúng giờ rồi lại cuống cuồng chạy tới trễ. Dù có tới nơi sớm một chút thì cũng đỡ phải lo nghĩ thêm.  Yi Hyun quăng điếu thuốc đang hút dở xuống đất, dùng mũi giày miết một vòng cho tắt hẳn, rồi kéo bước chân nặng nề về phía trạm xe buýt.

*****

Khi bước xuống xe, trước mắt cậu là một con phố đầy những quán bar, tiệm rượu chen chúc nhau, đèn biển nhấp nháy đủ màu.  Yi Hyun nhìn bản đồ rồi rẽ sang một khúc phố phía sau, không khí nơi này lập tức khác hẳn với sự náo nhiệt ngoài đường lớn, chỉ còn lại một con hẻm tối om, yên tĩnh đến mức ngột ngạt. Cuối con đường nơi những chiếc xe đỗ tràn lan lộn xộn, một tòa nhà năm tầng hiện ra, không hề treo bất cứ biển hiệu nào phía trước. Đó chính là nơi mà Gu Seung Hyuk đã gửi địa chỉ cho cậu.

Không biết vì con phố vắng người qua lại, hay do những tòa nhà xung quanh bị bỏ hoang trông tiêu điều, mà bầu không khí xung quanh cũng trở nên ảm đạm đến lạ.  Yi Hyun ngước mắt nhìn lên những ô cửa sổ có ánh đèn hắt ra, rồi lại chậm rãi bước từng bậc lên cầu thang.

Hình như, hắn đã bảo ở tầng bốn thì phải. Tòa nhà cũ kỹ ấy không hề có thang máy. Tầng 2, tầng 3 trông như đã bị bỏ không từ lâu, nền sàn lộ nguyên lớp xi măng xám xịt vì không có lớp hoàn thiện, trên đó là những tờ giấy quảng cáo cho thuê bị vò nát, nằm lăn lóc ngổn ngang.

Khi lên đến tầng 4, lồng ngực  Yi Hyun phập phồng kịch liệt theo nhịp thở. Cậu lấy lại hơi, rồi gõ nhẹ lên cánh cửa sắt đóng im ỉm trước mặt. Dù chỉ gõ khẽ, nhưng tiếng cộc cộc lại vang vọng một cách chói tai khắp cầu thang, âm thanh sắc lạnh khiến hai hàng lông mày cậu bất giác nhíu lại.

“Có ai ở trong không ạ?”

Đang còn lưỡng lự không biết có nên gõ thêm lần nữa không thì cánh cửa bất ngờ bị kéo mở một cách thô bạo. Cánh cửa sắt được sơn màu xám, dán đầy những mảnh quảng cáo đủ loại, mở ra, để lộ bên trong là gương mặt những người đàn ông đang ngồi nhìn ra, ánh mắt đầy cảnh giác.

“Gì vậy?”

Người vừa mở cửa nhìn thấy  Yi Hyun thì mặt liền cau lại, rồi như để kiểm tra xem có ai đi cùng không, gã nghiêng người, lia ánh mắt quét xuống cầu thang phía sau lưng cậu.

Khi đã chắc chắn không có ai khác đi cùng, ánh mắt gã quay trở lại  Yi Hyun, nét mặt cũng đổi từ cảnh giác sang khó hiểu. Gã gãi gãi trán, rồi khẽ nhướng một bên mày lên.

“Ơ này, cậu tìm nhầm địa chỉ rồi đấy, đúng không?”

Qua khe cửa mở hé,  Yi Hyun thoáng thấy bên trong văn phòng. Giữa phòng là một bộ ghế sofa da cỡ lớn, có mấy người đàn ông đang ngồi vắt vẻo trên đó, còn trên chiếc bàn ở chính giữa, những quân bài Hwatu [ 화투 là một bộ bài truyền thống của Hàn Quốc, tương tự như bài Hanafuda của Nhật Bản ] bị vứt lung tung, hỗn độn. Có vẻ họ đang chơi bài, vì mấy người đang cầm những quân bài trong tay, ánh mắt đầy tò mò nhìn ra phía  Yi Hyun.

Mấy gã đàn ông ngồi đó, ai nấy đều mang trên mặt một vẻ khiến người ta phải chùn bước, nhưng  Yi Hyun đã quá quen với kiểu người như thế này trong quãng thời gian làm việc ở club, nên chẳng hề nao núng. Cũng giống như lần trước ở trụ sở Tae-seong, cậu chắc chắn Seung Hyuk đã không hề nói với những người này rằng cậu sẽ tới. Thay vì phí công giải thích tình hình cho họ, tốt hơn hết vẫn là trực tiếp tìm gặp Seung Hyuk.

 Yi Hyun bước ngang qua gã đàn ông đứng chắn trước cửa, tiến thẳng vào bên trong. Ngay lập tức, mấy gã lực lưỡng đang ngồi trên sofa buông những quân bài xuống, mặt mày cau lại khó chịu.

“Này nhóc, cậu tới đây có việc gì? Chỗ này không phải nơi cậu muốn ra vào là được đâu.”

Bọn họ dang tay chắn đường, thái độ toát ra sự đe dọa rõ rệt.  Yi Hyun khẽ thở ra, định mở miệng nói rằng mình đến tìm Gu Seung Hyuk thì một giọng nói cất lên từ bên cạnh, chen ngang cuộc đối thoại.

“Là khách của tao đấy. Lo chuyện của tụi mày đi”

 Yi Hyun quay đầu nhìn, thấy Seung Hyuk đang dựa lưng vào cánh cửa phòng làm việc riêng, tách biệt hẳn với không gian bên ngoài. Đám người lực lưỡng đảo mắt nhìn  Yi Hyun rồi quay sang Seung Hyuk, miệng lẩm bẩm, “Khách của anh à, em xin lỗi,” rồi cười xòa xua tay.

“Còn đứng đực ra đó làm gì, vào trong đi.”

Nghe lời Seung Hyuk,  Yi Hyun khẽ nghiến răng rồi lại thả lỏng, bước chân tiến về phía trước. Cậu cảm nhận rõ ánh mắt của bọn họ đang dán chặt lên lưng mình từ phía sau. Khi đi ngang qua Seung Hyuk, hắn ta khẽ đẩy rộng cửa ra thêm,  Yi Hyun nuốt nước bọt, bước qua cánh cửa ấy, tiến vào bên trong phòng làm việc riêng.

Bên trong là một không gian được bày trí giống như phòng họp lớn, phía cuối phòng còn nối liền với một khu vực nhỏ trông giống như thư phòng.  Yi Hyun không biết nên đi tiếp về phía nào, nên đành đứng khựng lại tại chỗ. Ngay lúc ấy, phía sau lưng vang lên tiếng cạch, cánh cửa khép lại.

“Đi theo tôi.”

*****

Khi cả hai cùng đứng trong một không gian không quá rộng,  Yi Hyun mới thật sự cảm nhận được vóc dáng của người đàn ông này. Cao hơn mình sao? Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua trong vô thức khiến cậu khẽ cắn môi.  Yi Hyun lắc nhẹ đầu, cố gắng xóa bỏ những suy nghĩ vẩn vơ rồi lặng lẽ bước theo sau Seung Hyuk, giữ khoảng cách một bước chân, tiến sâu vào bên trong.

“Ngồi đi.”

Seung Hyuk hất cằm về phía chiếc sofa, rồi ngồi xuống ghế đối diện. Hắn bắt chéo chân, dựa lưng vào thành ghế, đôi mắt sẫm màu nhìn  Yi Hyun chằm chằm, ánh mắt ấy bám riết không rời.

“Tôi tưởng cậu sợ nên sẽ không dám đến. Ai biết được tôi sẽ sai cậu làm gì chứ.”

“Cậu đâu có phải kiểu người sẽ để tôi chạy thoát.”

 Yi Hyun trả lời bằng giọng bình thản, khiến khóe miệng Seung Hyuk khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉa.

“Ha, đúng rồi. Bọn tôi cũng đâu có đào đất để tự trồng ra tiền được.”

Trái ngược với dáng vẻ thoải mái, dựa hẳn người vào ghế của Seung Hyuk,  Yi Hyun ngồi ngay ngắn, hai chân khép lại, lưng thẳng, ánh mắt không dám hướng về phía người đàn ông trước mặt, chỉ lặng lẽ nhìn xuống mép bàn. Ánh mắt ấy khiến hai hàng lông mày của Seung Hyuk khẽ chau lại. Hắn bặm môi, khẽ nhếch một bên khóe miệng, giọng điệu đầy giễu cợt.

“Đến mức nào thì cậu mới dám tới đây nhỉ?”

“……”

“Cậu bảo không bán thân đúng không? Vậy những thứ khác thì bán được không?”

“……”

“Miệng, hoặc tay chẳng hạn, cậu biết cách dùng chứ?”

Tiếng nói pha lẫn sự chế giễu vang lên, khiến khuôn mặt  Yi Hyun khẽ giật lên. Cậu biết rõ hắn cố ý buông những lời đó chỉ để chọc tức mình, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lại, các khớp tay trở nên trắng bệch.

“Nếu tôi nói là biết dùng thì sao.”

“……”

“Cậu tính thử ngay tại đây chắc?”

Câu nói ấy được  Yi Hyun thốt ra trong lúc từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu dán thẳng vào người đàn ông đối diện. Seung Hyuk nhướng nhẹ một bên chân mày, ánh mắt giao nhau không né tránh. Hắn nhìn cậu một lúc rồi quay đi, bật ra một tiếng cười khẩy.

“Phải rồi. Đây mới đúng là Kwon  Yi Hyun.”

Seung Hyuk đứng bật dậy, bước về phía bàn làm việc, cầm lấy một tập hồ sơ màu vàng rồi thả phịch xuống trước mặt  Yi Hyun.

“……”

Bìa hồ sơ không ghi một chữ nào. Hắn không nói thêm gì, nhưng ánh mắt như ra lệnh cậu hãy mở nó ra.  Yi Hyun lặng lẽ đưa tay lật trang đầu tiên, ngay lập tức đập vào mắt cậu là một tấm ảnh khuôn mặt quen thuộc của một người đàn ông.

“Hắn tên là Gu Jin Hyuk, ba mươi hai tuổi. Là trưởng phòng của Tập đoàn Tae-seong.”

“……”

“Không biết cậu có biết hay không, nhưng hắn… là anh trai tôi.”

Khi thốt ra từ “anh trai”, Seung Hyuk dừng lại một nhịp, để lại khoảng trống lơ lửng giữa không khí. Bàn tay đang giữ tấm hồ sơ của  Yi Hyun khẽ khựng lại.

“Anh trai ư? Seung Hyuk có anh trai sao…?”

Những ký ức cũ kỹ bỗng dưng ùa về, gương mặt vốn vô cảm của  Yi Hyun khẽ nhíu lại. Cậu lắc đầu, cố xua hết những suy nghĩ hỗn loạn đang xoay mòng trong đầu, rồi hạ mắt nhìn trở lại tập hồ sơ.

Người đàn ông với ánh mắt lạnh lẽo phía sau gọng kính bạc ấy… là gương mặt mà cậu đã gặp không chỉ một lần. Anh ta chính là người từng đến tìm Seung Hyuk trong phòng giám đốc lúc trước, cũng là người đã giúp cậu trong lần ghé trụ sở. Trước đây  Yi Hyun chỉ nghĩ anh là một gã đàn ông có khuôn mặt điển trai với những đường nét sắc sảo, nhưng giờ, khi biết anh ta là anh trai của Seung Hyuk, ánh mắt ấy bỗng trở nên sắc lạnh, khiến cậu có cảm giác rờn rợn khó tả.

 Yi Hyun liếm nhẹ môi, rồi chầm chậm lật sang trang tiếp theo. Những tờ A4 chất chồng bên trong ghi chi tiết từ sở thích, những điều gã ghét, cho đến quán ăn hay lui tới, thói quen sinh hoạt hằng ngày… Từng dòng từng chữ đều được ghi lại cẩn thận, là kết quả của một quá trình quan sát suốt một thời gian dài bởi một kẻ luôn theo dõi Gu Jin Hyuk.

“Tôi đang tìm một thứ. Hai tuần nữa, sẽ có một buổi tiệc khánh thành dành cho khách VIP, và khi đó, Gu Jin Hyuk sẽ cầm trên tay một mật mã.”

“……”

“Việc cậu phải làm… là đóng vai bạn đồng hành của anh ta trong buổi tiệc hôm đó, tiếp cận, và lấy cho tôi sáu con số mật mã đó.”

 Yi Hyun, vẫn đang lật những trang giấy, khẽ nâng ánh mắt lên nhìn Seung Hyuk. Gương mặt cậu không biểu lộ một chút cảm xúc nào, khiến người khác không thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Seung Hyuk nhìn cậu chằm chằm, bàn tay hắn siết chặt lại rồi buông ra ngay sau đó.

Chính bản thân hắn cũng thấy nực cười, khi mà câu đề nghị này được thốt ra chỉ vì phút bốc đồng, bởi cơn giận lẫn khó chịu khi  Yi Hyun thản nhiên mở miệng hỏi mượn tiền.

Nhìn gương mặt trong trẻo của  Yi Hyun ngồi đó, hoàn toàn không biết bản thân sắp bị cuốn vào chuyện gì, Seung Hyuk cảm thấy lòng mình như bị xoắn lại khó chịu. Hắn nhếch môi cười nửa miệng, rồi bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.

Thứ mà hắn đang tìm… là một loại ma túy thế hệ mới, vốn được lên kế hoạch nhập vào từ Nam Mỹ cùng lô búp bê trẻ em hồi tháng trước. Số hàng ấy nhẹ đến mức còn chưa bằng cân nặng của một đứa trẻ, nhưng giá trị thị trường thì lên tới ba mươi tỷ won. Mọi thứ vốn dĩ được chuyển qua Hawaii, nhưng rồi trong quá trình nhập hàng, lô hàng ấy bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết.

Chủ tịch Gu cho rằng đám nhãi ranh thuộc băng Seung Ri đã không biết thân phận mà dám manh động, nhưng Seung Hyuk lại nghĩ khác. Cái kiểu chơi khăm thâm hiểm, làm nhục người khác đến tận cùng như thế này… chắc chắn chỉ có thể là tác phẩm của Gu Jin Hyuk.

Để rồi, đúng như dự đoán, lượng hàng lưu thông trên thị trường bắt đầu giảm mạnh. Seung Hyuk chắc chắn rằng Gu Jin Hyuk đang cố siết chặt nguồn cung cho đến khi đúng khoảnh khắc hắn chính thức tiếp quản quyền lực, để rồi tung số hàng đó ra thị trường đúng lúc lũ nghiện khát đến phát điên, nhằm đẩy giá lên mức cao nhất. Nếu hàng bị giấu, thì chỉ có một nơi duy nhất có thể cất giấu nó: tòa nhà lounge cao cấp sắp hoàn thiện, nơi được xây dựng để phục vụ việc tiếp khách và giao dịch ngầm. Thông qua một kiến trúc sư thân cận, Seung Hyuk nhận được thông tin rằng bên trong tòa nhà ấy đã xây thêm một kho chứa không hề có trong bản thiết kế chính thức. Nghe đâu, cánh cửa kho ấy chỉ có thể mở bằng mã OTP sáu số thay đổi hằng ngày. Dù có người tìm được mật mã, nếu không thể xâm nhập tòa lounge vào đúng ngày cần thiết, mọi công sức cũng thành công cốc. Và buổi tiệc VIP ngày khai trương là cơ hội duy nhất để tiếp cận.

Seung Hyuk vẫn chưa thể chắc chắn liệu việc kéo  Yi Hyun vào một chuyện quan trọng đến mức này có phải là lựa chọn đúng hay không… nhưng giờ thì, nước đã đổ rồi, chẳng thể thu lại được nữa.

“……”

 Yi Hyun cắn mạnh môi dưới. Yêu cầu của Seung Hyuk lúc này, thật sự khiến cậu cảm thấy vô lý đến mức khó tin. Nếu đó thực sự là một mật mã quan trọng, làm gì có chuyện người ta dễ dàng để lộ ra ngoài, mà cậu thì biết làm cách nào để lấy được nó đây?

Không, trước cả những vấn đề đó... Quan hệ giữa cậu và Gu Jin Hyuk vốn chỉ là vài lần chạm mặt tình cờ, đến cả một điểm kết nối cũng chẳng tồn tại.

“…Một đứa như tôi, dù có cố gắng tiếp cận thì cũng chẳng phải kiểu người mà hắn dễ dàng cho lại gần đâu.”

“Chuyện đó thì cậu không cần phải lo.”

Seung Hyuk dựa hẳn vào lưng ghế, khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt quét qua gương mặt căng cứng của  Yi Hyun, rồi chậm rãi nhếch môi.

“Vì cậu, chỉ cần đứng yên thôi… thì hắn ta cũng sẽ tự động bước tới.”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo