5-10 CHAP MỖI NGÀY
Căn phòng được bài trí như một phòng khách sạn. Cậu thừa hiểu anh ta muốn đưa mình đến đây để làm gì, chẳng ngu ngốc đến mức không hiểu. Nhưng câu nói trần trụi hơn cậu tưởng, khiến môi cậu khô khốc.
Cậu nuốt khan, cổ họng nảy lên một cái. Nếu có ai hỏi cậu rằng cậu không thích Jin Hyuk sao, cậu có thể trả lời ngay rằng không phải. Trong số những người cậu từng biết, anh ta là người điềm tĩnh, trưởng thành, tử tế nhất.
Nhưng thiện cảm dành cho một con người không đồng nghĩa với sự khao khát tình dục. Cậu không thể hình dung được cảnh mình lăn lộn cùng anh ta trên giường.
“……Anh muốn ngủ với tôi à?”
Câu hỏi bật ra khẽ khàng. Ánh mắt Jin Hyuk từ từ nâng lên, nhìn thẳng vào cậu.
“Cậu nghĩ có ai mà không muốn chắc?”
Anh ta đưa ly rượu lên môi, khẽ nghiêng ly, mắt vẫn dán chặt vào cậu qua miệng ly. Yi Hyun không tránh ánh mắt ấy, cứ lặng lẽ nhìn lại. Jin Hyuk chậm rãi hạ ly xuống, khoé môi cong lên thành một nụ cười nhạt.
“Không biết cậu có nhận ra không, nhưng ánh mắt đó của cậu… dễ khiến người ta khát khao lắm, Yi Hyun à.”
“……”
“Cứ giả vờ như không cần ai, nhưng mỗi khi ai đó lại gần, cậu lại căng người lên đề phòng…”
“……”
“Nhìn y hệt một con mèo hoang mất mẹ, bị đá văng ra đường ấy.”
Jin Hyuk khẽ lướt đầu ngón tay dọc theo mu bàn tay Yi Hyun đang đặt trên bàn. Bị chạm vào, cậu lập tức rút tay lại, siết chặt thành nắm đấm. Khóe môi Jin Hyuk khẽ nhếch lên.
“Những thứ đó, với bọn tôi, dễ khơi gợi hứng thú lắm đấy.”
Cơ thể đang nghiêng về phía trước của Jin Hyuk dần lùi lại, nhưng căng thẳng vẫn còn vương trong không khí. Yi Hyun đưa tay còn lại lên xoa nhẹ mu bàn tay vừa bị chạm, cảm giác như có kiến bò ngang qua da.
Cậu không trả lời, chỉ đưa ly rượu lên môi. Vị đắng thoang thoảng khi chạm lưỡi lại trở nên đắng hơn khi trôi xuống cổ họng. Hàng mi dày khẽ rũ xuống, Yi Hyun nhìn thoáng qua bàn tay to lớn của Jin Hyuk, nơi vẫn đang buông thõng một cách nhàn nhã. Cậu cảm nhận rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn đang bám riết trên người mình.
“…Tôi sẽ đi cùng.”
Nếu có thể ở riêng một không gian với hắn, cậu sẽ có cơ hội chạm được vào điện thoại của Jin Hyuk. Có thể là lúc hắn đi tắm, hoặc khi hắn ngủ say.
Dù có phải thật sự ngủ với hắn đi chăng nữa, cậu cũng chẳng thiệt thòi. Một lần sex mà đổi được ba mươi triệu won, trên đời này làm gì tồn tại vụ giao dịch nào như thế.
Thế nhưng, dù nghĩ vậy, cảm giác khốn kiếp này vẫn không chịu biến mất. Cảm giác giống như mình đã trở thành một con điếm, chỉ vì muốn đạt được thứ gì đó mà sẵn sàng bán rẻ thân thể. Cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ phải chấp nhận một suy nghĩ hèn hạ như vậy lần thứ hai trong đời. Vậy mà, lần này, lại còn là vì tiền.
Yi Hyun ngẩng đầu lên, kìm nén nụ cười cay đắng đang muốn trào ra khỏi khóe môi. Jin Hyuk, với vẻ mặt hài lòng, đưa ly về phía cậu.
Hai chiếc ly mỏng chạm khẽ vào nhau. Tiếng “ting” khẽ vang, rung lên, rồi lan dọc theo những đầu ngón tay.
Bây giờ thì đừng nghĩ gì cả, chỉ tập trung vào việc phải làm thôi.
Yi Hyun đưa ly rượu lên môi, ánh mắt dời sang cảnh đêm ngoài cửa sổ. Lấp lánh, lấp lánh, những thứ ánh sáng rực rỡ ấy – toàn bộ đều là sản phẩm của tiền bạc, soi sáng cả bóng đêm. Chợt một cơn choáng nhẹ lướt qua trước mắt khiến Yi Hyun phải nhắm mắt lại.
Cạch.
Tiếng cửa mở ra, ánh đèn nơi lối vào hắt ra một mảng sáng. Lướt qua, phòng khách vẫn tối om. Có lẽ Seung Hyuk vẫn chưa về, hoặc nếu về thì cũng đang ở trong phòng.
Là vì sự nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng nhận được lời đề nghị vẫn chờ đợi bấy lâu? Hay vì mấy ly rượu vang được đưa tận tay đã uống không chối từ? Hoặc cũng có thể vì vừa từ ngoài trời gió lạnh táp vào mặt bước vào không khí ấm áp trong nhà? Cơ thể cứ nặng trịch, như thể đang bị kéo xuống bởi cơn mệt mỏi.
Muốn được ngủ ngay lập tức.
Yi Hyun cởi giày, bước vào nhà. Đang định đi nhanh về phòng thì ánh mắt vô thức dừng lại phía phòng khách tối mịt.
Trái với suy đoán rằng sẽ chẳng có ai, Seung Hyuk đang ngồi bệt dưới sàn, tựa lưng vào sofa, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Hắn ta mặc đồ ở nhà thoải mái, còn trên bàn kính trước mặt là chai whiskey và một chiếc ly.
Việc Seung Hyuk ngồi như thế trong bóng tối mà chẳng bật đèn lên khiến Yi Hyun thấy khó chịu, nhưng cậu cũng chẳng muốn mở lời. Nhìn cách Seung Hyuk cũng chẳng buồn liếc mình lấy một cái, có lẽ cả hai đều đang nghĩ giống nhau.
Yi Hyun cố gắng dứt ánh nhìn khỏi Seung Hyuk, cầm tay nắm cửa phòng, xoay nhẹ.
Cạch.
“…Ha…”
Tiếng thở dài khẽ bật ra khi cánh cửa khép lại phía sau lưng.
Chưa kịp cởi quần áo, Yi Hyun đã ngã vật xuống giường. Cái men say vốn bị phớt lờ bấy lâu bắt đầu âm ỉ trỗi dậy, len lỏi khắp cơ thể. Trong cái đầu nhức nhối cứ kẽo kẹt quay vòng, đủ thứ ý nghĩ lộn xộn ùa tới, nhưng thứ khiến cậu đau đầu nhất vẫn là: làm cách nào để lấy được điện thoại của Gu Jin Hyuk.
Cách tốt nhất là lợi dụng lúc hỗn loạn trong bữa tiệc để thó được điện thoại từ tay hắn, nhưng cậu vốn chẳng phải hạng tay nhanh hơn mắt, xung quanh lại đầy người, nghĩ thôi cũng biết là bất khả thi.
Nếu vậy, chỉ còn lại một con đường duy nhất. Tìm cách lên tầng 2, canh thời điểm chỉ còn hai người.
Kịch bản lý tưởng nhất là đợi lúc Jin Hyuk đi tắm rồi lén tìm điện thoại. Nhưng chuyện đời nào dễ vậy, có quá nhiều biến số. Đợi đến lúc anh ta lăn ra ngủ sau khi làm tình cũng vậy, chẳng khác nào đánh cược tất tay, mà cơ hội thì chỉ có một lần duy nhất, Yi Hyun không thể liều như thế.
“Không lẽ lại mặt dày hỏi mượn điện thoại…”
Leo được một ngọn núi, lại thấy trước mặt là một ngọn núi khác còn cao hơn. Yi Hyun đưa tay lên xoa mặt, vừa vịn tay vào bàn đầu giường định ngồi dậy thì—
Soạt.
Một vật gì đó đặt trên bàn bị tay cậu hất rơi xuống nền gạch, vang lên một âm thanh khẽ khàng nhưng lạnh buốt. Nhíu mày cúi xuống nhặt lên, cậu nhận ra đó là lọ thuốc ngủ đã mang từ nhà theo mấy hôm trước.
Vô thức đặt lọ thuốc trở lại trên bàn, thì một ý nghĩ lướt ngang qua đầu Yi Hyun, khiến tay cậu khựng lại giữa không trung.
Nếu có thể lên tầng 2 và khiến Gu Jin Hyuk uống thuốc ngủ… thì chuyện chạm vào điện thoại anh ta sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần cho Jin Hyuk uống một liều thuốc đủ mạnh để gục ngay, cậu sẽ không cần phải ngủ với anh ta, cũng không cần kéo dài thêm bất cứ dây dưa nào, mà vẫn hoàn thành được công việc.
Với Yi Hyun, đó là một chuyện đáng để thử một lần.
“Thuốc ngủ đủ mạnh để khiến Gu Jin Hyuk ngủ.”
Thứ mình đang có chỉ là thuốc an thần, hiệu quả đến chậm. Muốn Jin Hyuk nhanh chóng bất tỉnh thì cần một loại thuốc khác. Và người có thể lo cho mình thứ đó, lại đang ở gần hơn bất kỳ ai.
Hình ảnh Gu Seung Hyuk đưa thứ gì đó cho ai đó một cách kín đáo trong quán bar chợt hiện lên trong đầu. Cùng lúc ý nghĩ “phải nói ngay bây giờ” lóe lên, Yi Hyun đứng dậy.
Dù vừa lau sơ mái tóc ướt và thay bộ quần áo mỏng nhẹ, gương mặt cậu vẫn nóng bừng vì men rượu.
Cạch.
Qua khe cửa vừa hé, Seung Hyuk hiện ra, dáng ngồi chẳng khác gì trước đó. Cánh tay đặt hờ lên tay vịn ghế, ly rượu thủy tinh lấp lánh phản chiếu ánh đèn đêm bên ngoài cửa sổ. Yi Hyun khẽ nhíu mày, cắn chặt môi.
Giá như hắn cứ buông ra mấy câu móc máy hay nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng như mọi khi, có lẽ cậu đã dễ dàng mở lời hơn.
Yi Hyun lặng lẽ quan sát Seung Hyuk, người vẫn chẳng buồn liếc nhìn cậu lấy một lần, rồi thở dài, bước vào bếp, lấy một chiếc ly thủy tinh.
Phịch.
Cậu ngồi xuống chiếc sofa đối diện Seung Hyuk, cầm lấy chai whisky trên bàn. Chỉ khi ấy, Seung Hyuk mới quay đầu khỏi cửa sổ để nhìn cậu.
Yi Hyun đưa ly rượu lên môi, ánh mắt vẫn khóa chặt vào ánh nhìn của Seung Hyuk.
Có lẽ hắn đã uống kha khá, đôi mắt nhìn cậu đen thẫm và sâu hun hút. Yi Hyun không trốn tránh, chỉ lặng im nhìn thẳng vào gương mặt ấy. Dù là gương mặt quen thuộc, khoảnh khắc này, nó bỗng trở nên xa lạ đến nghẹn lại.
Cuối cùng, cậu chậm rãi quay đầu, mắt cụp xuống, tránh ánh nhìn của hắn.
“…..”
Tiếng kim đồng hồ tích tắc ở đâu đó vang lên, khắc rõ sự tồn tại của bản thân trong không gian này. Giữa bầu không khí ngột ngạt sắp bóp nghẹt lấy cổ họng, một sự căng thẳng mơ hồ cứ âm ỉ len lỏi.
Dù đã quay mặt đi, ánh mắt như muốn xuyên thấu ấy vẫn dán chặt vào người, khiến Yi Hyun chợt cảm thấy khát. Cậu đưa lưỡi liếm qua đôi môi khô, để lại vị đắng nơi đầu lưỡi.
Tích tắc, tích tắc. Âm thanh đều đặn ấy cứ cào nhẹ bên tai.
Yi Hyun nghĩ xem nên mở lời thế nào, rồi lại cầm ly lên, uống thêm một ngụm whisky. Cổ họng bỏng rát, đầu óc trở nên mơ hồ.
Rượu vang đã uống với Gu Jin Hyuk, rồi đến cả whisky… cậu đã vượt quá sức chịu đựng của mình từ lâu. Cơ thể liên tục phát tín hiệu “dừng lại”, nhưng cậu vẫn giả vờ bình thản, đặt chiếc ly xuống bàn.
“Gu Seung—”
Đôi môi đã khép kín bấy lâu khẽ mở ra, giọng nói hơi khàn xé tan bầu không khí. Thế nhưng, chưa kịp gọi trọn tên người kia, cổ tay cậu bất ngờ bị túm lấy, giọng nói khác chen ngang.
“Muốn chết à?”
Âm giọng trầm khàn, hạ thấp đến mức gần như thì thầm. Đôi môi khẽ hé khi nãy lập tức mím chặt lại, mọi giác quan dồn hết về phía cổ tay đang bị giữ.
Yi Hyun sững lại trước câu hỏi cậu không bao giờ ngờ sẽ nghe được từ miệng Seung Hyuk, để rồi cảm nhận những ngón tay của hắn luồn qua ống tay áo, lạnh lùng như rắn trườn, áp lên vết sẹo nơi cổ tay cậu, ấn xuống.
Hơi ấm từ những đầu ngón tay hắn nóng đến bỏng rát.
“Chỉ cần tôi biến mất, cậu có thể thoải mái quay về nằm cạnh Lee Chan Yang, sống tốt với hắn còn gì.”
Thình… thịch.
Nhịp đập rung lên nơi cổ tay, Yi Hyun không rõ đó là nhịp tim của mình hay của Seung Hyuk. Chỉ một cái tên vang lên sau ngần ấy năm cũng đủ khiến bước chân cậu như bị ai đó níu chặt lại, buộc Yi Hyun phải nghiến chặt răng.
Muộn màng, cậu xoay cổ tay định giật ra khỏi bàn tay to lớn ấy, nhưng hoàn toàn vô vọng, không cách nào thoát ra được.
“Đột nhiên…”
Ngay khoảnh khắc mở miệng, cậu cảm giác miệng mình khô rát đến mức khó chịu. Yi Hyun cố kìm nén, giọng khản đặc, cố gắng thốt ra thành lời.
“…Tại sao… lại nhắc đến cái tên đó.”
Từ khi phải trốn chạy, chuyển trường, Yi Hyun đã cố ý chôn vùi, tránh né cái tên ấy bằng mọi giá. Cậu siết chặt tay, cụp mắt xuống, chỉ thấy lực tay giữ cổ tay mình lại càng siết chặt hơn.
“Sao, cái thằng đã biến mối tình đầu của cậu thành trò cười, giờ tôi nhắc lại thì cậu không chịu nổi à?”
“…Đó là chuyện… chẳng liên quan gì đến cậu.”
“Sao lại không liên quan.”
Seung Hyuk cười khẩy, một âm thanh khô khốc nghe như hơi thở xì ra giữa kẽ răng, rồi hắn ta nghiến từng chữ, giọng nói sắc lạnh như cứa vào da thịt.
“Bởi vì tôi đã bị vạ lây, trở thành thằng hề vì cái màn bi kịch tình ái khốn nạn của bọn gay các cậu.”