5-10 CHAP MỖI NGÀY
Bên trong xe yên ắng đến lạ. Không có cả tiếng radio hay nhạc, chỉ còn lại âm thanh tích tắc của đèn xi-nhan vang lên một cách chói tai giữa khoảng lặng.
Ngồi ghế phụ, Yi Hyun im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dõi theo những cành cây khô trơ trọi đang lướt vụt qua phía sau.
“Khi vào tiệc, có thể họ sẽ kiểm tra đồ mang theo.”
Một câu nói từ miệng Seung Hyuk vang lên, phá tan sự im lặng trong khoang xe. Yi Hyun quay đầu, nhìn sang Seung Hyuk.
“Thuốc, khi vào trong sảnh tiệc, tôi sẽ đưa cho phục vụ. Cậu cứ hành động tự nhiên.”
Gương mặt nghiêng của Seung Hyuk hiện rõ, sắc nét như được khắc họa khi hắn đặt tay lên cửa sổ xe, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Dù hẳn là đã cảm nhận được ánh mắt cậu, Seung Hyuk cũng không quay lại nhìn.
Yi Hyun không trả lời, và Seung Hyuk lại tiếp tục.
“Chừng đó đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành ngủ li bì trong mười phút. Nếu uống với rượu, tác dụng sẽ nhanh hơn, nhớ rõ điều đó.”
“Ừ.”
Chỉ một câu đáp ngắn, rồi im lặng lại phủ xuống. Tiếng gió từ điều hòa trong xe hòa với sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng kỳ lạ và khó chịu. Yi Hyun lại quay đầu ra ngoài, dõi mắt nhìn khung cảnh mùa đông khô cằn đang lướt qua ngoài cửa kính.
Và rồi, cậu khẽ mở miệng.
“Gu Seung Hyuk.”
“Sao.”
“Nếu… ngày mai tôi thất bại…”
“Lỡ… lỡ như có chuyện gì với cậu thì sao?”
Tạch, tạch. Những ngón tay dài đang gõ nhẹ lên vô lăng bỗng dừng lại.
“Cậu từng nói có thứ đang cần tìm mà. Nếu không tìm được, thì chuyện đó có ảnh hưởng gì đến cậu không?”
Đó là công việc cậu đã nhận để đổi lấy việc được xóa nợ. Nếu không làm xong, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp. Dù mọi thứ cần thiết đã chuẩn bị xong, kế hoạch cũng đã có trong đầu, nhưng không hiểu sao Yi Hyun vẫn cảm thấy bất an.
Câu hỏi bật ra khi chợt nhận ra cậu và Seung Hyuk chưa bao giờ nói về khả năng thất bại. Nhưng Seung Hyuk chỉ im lặng.
“Nếu lỡ… có chuyện gì xảy ra vì tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm phần nào.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, một tiếng cười khẩy vang lên bên cạnh. Chiếc xe dừng lại khi đèn đỏ, Seung Hyuk quay sang nhìn cậu.
“Cậu thì chịu được trách nhiệm gì?”
“…Gì cơ?”
“Giữa một đám khốn nạn sẵn sàng đâm cả cha mẹ con cái chỉ vì tiền, cậu nghĩ mình có thể làm được cái gì?”
Giọng nói trầm, lạnh lẽo, lướt qua tai khiến cậu khẽ rùng mình. Ánh mắt sắc như dao và giọng nói mang theo gai nhọn ấy khiến Yi Hyun khựng lại, không thốt nên lời.
Seung Hyuk khẽ bật ra một tiếng cười mỉa.
“Kwon Yi Hyun, cậu chỉ là một con mồi xinh đẹp, được dùng một lần rồi vứt bỏ. Chẳng hơn, cũng chẳng kém.”
“Dù mọi chuyện thành công hay hỏng bét, vai trò của cậu kết thúc ngay khoảnh khắc bước chân ra khỏi tòa nhà đó.”
Ánh mắt hai người giao nhau, không ai né tránh. Cuối cùng, Seung Hyuk là người quay mặt đi trước.
“Vậy nên đừng tự mang cái thứ trách nhiệm vớ vẩn gì đó vào người.”
“……”
“Khi xong việc rồi, cứ coi như tôi với Gu Jin Hyuk chưa từng tồn tại, mà sống tiếp cái cuộc sống trước giờ của cậu đi.”
Trái ngược với giọng nói lạnh băng ấy, chiếc xe lăn bánh một cách êm ái. Yi Hyun hạ mắt xuống, nhìn bàn tay trắng bệch đang nắm lại mà chẳng cầm nổi thứ gì.
Liệu thật sự, sau ngày mai, cậu có thể quay lại cuộc sống cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra không? Không có gì chắc chắn, khiến Yi Hyun phải quay đầu nhìn ra ngoài.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, rẽ vào con hẻm quen thuộc. Chỉ mới mấy ngày không ghé qua mà con phố ấy bỗng trở nên lạ lẫm. Chiếc xe dừng lại trước khu chung cư cũ kỹ, Yi Hyun đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
“Cảm ơn vì đã đưa tôi về.”
Seung Hyuk không trả lời, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Yi Hyun nhìn hắn ta một lúc, rồi mở cửa bước xuống xe.
Cơn gió lạnh buốt như dao lướt qua, cứa vào hai má cậu.
Bỏ lại chiếc xe phía sau, Yi Hyun bước lên cầu thang. Căn phòng lạnh lẽo đón cậu bằng hơi thở của mùa đông. Cậu nhanh chóng đặt túi xuống, bật lò sưởi. Vội vã dọn qua đồ đạc, rồi khi ra ban công để khóa cửa sổ, Yi Hyun nhìn thấy chiếc xe đen vẫn đậu im dưới chân tòa nhà.
Cho đến khi Yi Hyun quay trở lại phòng, chiếc sedan màu đen ấy vẫn đứng yên tại chỗ.
*****
Dù ngày đó—ngày mà cậu từng nghĩ sẽ mãi xa vời như chuyện của người khác—rốt cuộc cũng đã đến, thế giới vẫn yên lặng như mọi khi. Vào lúc rạng sáng khi mặt trời còn chưa ló dạng, Yi Hyun ngồi tựa vào giường, khẽ vuốt ve tấm thiệp mời màu xanh nhạt trong tay.
Bất chợt, tiếng rung điện thoại vang lên. Yi Hyun cầm máy lên nhìn.
[Giám đốc Gu Jin Hyuk]
Gọi vào giờ này chắc chắn phải có lý do. Yi Hyun lấy lại giọng, cẩn thận bấm nhận cuộc gọi.
“Alo.”
Giọng cậu nhỏ nhưng lại rõ ràng một cách lạ lùng, không giống người vừa tỉnh giấc. Jin Hyuk dường như nhận ra Yi Hyun vẫn còn thức, liền hỏi với giọng nhẹ nhàng.
– Cậu dậy sớm nhỉ. Ngủ không ngon à?
“Một chút ạ.”
Yi Hyun ngừng một lát rồi nói thêm.
“…Vì căng thẳng.”
Bỏ thuốc vào ly rượu của Gu Jin Hyuk, rồi trộm thông tin từ điện thoại của anh ta. Đó là những việc Yi Hyun sẽ phải làm khi đến bữa tiệc hôm nay, và cơn căng thẳng này đến từ chính những việc đó. Thế nhưng, Jin Hyuk lại hiểu theo hướng khác, bật cười khẽ như vừa xì ra một hơi thở.
“Tôi sẽ cho người đến đón trước nhà cậu. Lên xe rồi đi nhé.”
“Vâng.”
“Có gửi cho cậu một món quà theo xe, nhớ mở ra xem đấy.”
Không biết bản thân đang âm thầm toan tính chuyện gì sau lưng người ta, vậy mà lại được đối xử tử tế như thế, tự dưng thấy khó chịu trong lòng. Yi Hyun siết chặt tấm thiệp mời trong tay, ngón tay cái miết mạnh vào mép giấy, khẽ thở ra một câu.
“Vâng. Cảm ơn anh.”
Cuộc gọi kết thúc bằng câu “Hẹn gặp sau”, rồi sự im lặng lại tràn vào không gian. Hàng loạt suy nghĩ rối rắm bắt đầu quấy nhiễu trong đầu cậu. Sau khi khiến Jin Hyuk ngủ say, rồi lén lấy được mật khẩu xong, mình phải làm gì tiếp theo? Chẳng lẽ mình cũng phải uống thuốc rồi giả vờ ngủ? Còn công ty thì cứ thế không đến nữa cũng được sao?
Càng nghĩ chỉ càng thấy toàn những chuyện không có câu trả lời. Thôi thì trước mắt cứ tập trung vào việc cần làm hôm nay đã. Yi Hyun rửa mặt qua loa, chỉnh lại hơi thở rồi đứng dậy, dọn dẹp giường chiếu.
Đúng giờ mà Jin Hyuk đã dặn, tài xế xuất hiện, mở cửa xe, lấy ra một chiếc vali và một hộp giấy từ ghế sau đưa cho Yi Hyun. Khi mở ra kiểm tra, bên trong là một bộ suit của thương hiệu xa xỉ, vải ánh lên sắc xanh đậm đặc trưng.
Dù từng ở cạnh Seung Hyuk và Jin Hyuk một thời gian, nhưng việc nhận được món quà đắt đỏ thế này cũng không khiến cậu thấy có cảm giác gì đặc biệt. Yi Hyun thay bộ quần áo do Jin Hyuk gửi, rồi lên ngồi vào hàng ghế sau chiếc xe anh ta chuẩn bị.
Xe rời khỏi Seoul, chạy thẳng về phía ngoại ô yên tĩnh. Những tòa nhà cao tầng thưa dần, nhường chỗ cho những mảng cây xanh rậm rạp không được cắt tỉa gọn gàng.
Yi Hyun lơ đãng nhìn những hàng cây vụt qua bên ngoài cửa sổ, tay vô thức mân mê chiếc ghim cài trên cà vạt. Nghĩ đến chuyện mọi thứ cậu nhìn thấy, từng hành động cậu làm, rồi cũng sẽ bị ai đó theo dõi và chia sẻ, tự dưng thấy có chút khó chịu trong lòng.
Chiếc xe rẽ khỏi đường quốc lộ, tiến vào một khu vực trông giống đất tư nhân. Khác hẳn con đường vẫn chạy nãy giờ, con đường này xuyên qua một rừng cây được trồng thẳng hàng, gọn gàng như có bàn tay con người sắp đặt, rồi một bức tường cao cùng cánh cổng sắt lớn hiện ra phía trước.
Phía sau những người đàn ông mặc vest đang đứng chắn trước cổng, thấp thoáng hiện lên một tòa biệt thự tráng lệ như bước ra từ phim nước ngoài.
Từ lúc nào, chiếc xe van đen chạy trước xe của Yi Hyun đã giảm tốc trước cổng lớn. Những người đàn ông đứng khoanh tay trước cổng bước tới gần, nói gì đó với tài xế, rồi cửa xe mở ra, có người bước xuống.
Vì còn khoảng cách nên không nhìn rõ mặt, nhưng người vừa bước xuống là một người phụ nữ khoác áo lông đen, bên trong mặc chiếc váy dài màu xanh dương.
“Đoạn này, cậu sẽ phải xuống xe và đi bộ vào.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên phía trước khiến Yi Hyun bừng tỉnh, quay đầu lại. Người tài xế đang nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Hiểu ra ý hắn, Yi Hyun khẽ gật đầu rồi mở cửa bước xuống.
Từ chỗ ấm áp trong xe bước ra ngoài, cơn gió lạnh thốc qua làm cả sống lưng cậu rùng mình, hơi lạnh lan dần khắp người. Yi Hyun bước nhanh về phía cổng, đúng lúc đó, người vệ sĩ đang tiếp đón người phụ nữ váy xanh dời ánh mắt sang cậu.
“Phiền cậu cho xem thiệp mời.”
Yi Hyun không nói gì, lặng lẽ lấy chiếc thiệp từ túi áo trong ra, đưa cho người đàn ông. Vệ sĩ cẩn thận kiểm tra tấm thiệp, rồi cầm theo một thiết bị dò kim loại dài như ở sân bay, nhẹ nhàng quét quanh người Yi Hyun. Dù không mang theo thứ gì đáng ngờ, Yi Hyun vẫn vô thức nuốt khan, cảm giác căng thẳng len lỏi trong ngực.
“Thực tập sinh à?”
Lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh. Khi quay đầu về phía phát ra âm thanh, ánh mắt Yi Hyun bắt gặp một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, sắc nét.
Dù không mấy quan tâm đến giới giải trí, Yi Hyun cũng đã vài lần thấy cô trên những bảng quảng cáo khi đi trên đường – một diễn viên mới đang lên.
Ánh mắt cô ta lướt qua người Yi Hyun từ đầu đến chân, rồi với nụ cười trên gương mặt, cô ta lại cất tiếng:
“Chưa từng thấy cậu trước đây. Cậu thuộc công ty nào vậy?”
Yi Hyun hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn quanh, nhưng ngoài những vệ sĩ đang đứng canh gác ở lối vào, không có ai khác ở đó cả. Có vẻ cô ta đã hiểu lầm điều gì đó, Yi Hyun khẽ đưa tay vuốt nhẹ đuôi chân mày.
“Tôi không phải đâu.”
Trên gương mặt người phụ nữ, một nét hứng thú thoáng hiện khi nghe câu trả lời của cậu. Giữa lúc cuộc trò chuyện ngừng lại, một vệ sĩ xen vào:
“Xác nhận xong rồi ạ. Anh có thể vào được.”
Yi Hyun cúi đầu chào người phụ nữ và vệ sĩ, rồi xoay người bước đi về con đường dốc dẫn lên phía trên. Chiếc cà vạt siết chặt quanh cổ và bộ vest cao cấp bó sát quanh người khiến cậu đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Đang siết chặt tay để trấn tĩnh bản thân, thì tiếng gót giày nện lộp cộp từ phía sau vang lên, kèm theo giọng người phụ nữ khi nãy lại gọi tới:
“Cậu Yi Hyun?”
Bất ngờ khi nghe tên mình, Yi Hyun khựng lại, quay đầu nhìn. Người phụ nữ khi nãy đang kéo sát chiếc áo khoác lông mềm mại quanh người, bước lên dốc về phía cậu. Khi tới gần, cô ta nhoẻn cười, chìa tay ra trước mặt Yi Hyun.
“Cậu cũng tới một mình mà không có bạn đồng hành nhỉ? Vậy, làm bạn hộ tống tôi vào trong nhé?”