Đông Chí - Chương 49

5-10 CHAP MỖI NGÀY

“X-xin lỗi, tôi xin lỗi ạ, tôi xin lỗi…”

Rượu vang theo mu bàn tay nhỏ xuống, để lại vệt đỏ trên viền tay áo sơ mi trắng rồi rơi xuống sàn.

Cô phục vụ trông vẫn còn nét non trẻ thoáng bối rối khi thấy cảnh đó, liên tục cúi đầu xin lỗi Yi Hyun. Cậu đưa tay lên gãi cổ, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử.

Tay thì lau đi là xong, vấn đề là chiếc áo cậu đang mặc lại là đồ được Gu Jin Hyuk cho mượn, giờ thì hỏng mất rồi. Yi Hyun quay sang nói với cô phục vụ:

“Có thể chỉ giúp tôi phòng vệ sinh ở đâu được không?”

“À… vâng, vâng, tôi sẽ dẫn anh đi ạ.”

Yi Hyun khẽ ra hiệu với cô gái đi cùng rồi theo bước cô phục vụ. Qua một hành lang nằm ở một góc sảnh tầng 1, một nhà vệ sinh sang trọng hiện ra dưới ánh đèn gián tiếp dịu nhẹ.

Yi Hyun cúi đầu cảm ơn rồi định bước vào nhà vệ sinh nam, thì cô phục vụ chìa ra một chiếc khăn tay giấy.

“Cảm ơn.”

Nhận lấy chiếc khăn, Yi Hyun tiến về phía bồn rửa, mở nước rửa sạch tay. Cậu kéo tay áo, đưa vết rượu dính trên đó vào dưới vòi nước, nhưng vệt đỏ đã in đậm không tài nào rửa sạch được. Bất đắc dĩ, Yi Hyun dừng lại, cầm khăn tay giấy lau qua loa những chỗ ướt.

Ngay lúc đó, cạch — một thứ gì đó rơi xuống bồn rửa.

“Ah…”

Đập vào mắt cậu là một túi nilon nhỏ đựng bột màu trắng.

Đôi mắt Yi Hyun lập tức mở to, cậu nhanh chóng nhặt lấy thứ đó rồi đảo mắt nhìn quanh, như sợ có ai bắt gặp, sau đó nhét gọn vào túi trong áo khoác.

Tim cậu đập thình thịch. Đặt tay lên bồn rửa, Yi Hyun vội vã vặn vòi nước.

Chỉ cần có ai tiến lại gần, chắc họ cũng sẽ nghe thấy tiếng tim cậu đập loạn.

Nhìn dòng nước chảy trôi xuống cống, Yi Hyun nghiến nhẹ môi, rồi vốc nước lạnh dội lên mặt vài lần. Những giọt nước tí tách rơi xuống, và mãi đến khi lau khô đi, cậu mới thấy bình tĩnh lại được đôi chút.

Nếu còn nấn ná lâu hơn nữa, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ vì cậu biến mất quá lâu. Yi Hyun chỉnh lại tư thế, sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, rồi ngước mắt nhìn vào gương.

Có lẽ chưa từng có lúc nào cậu lại thấy biết ơn khuôn mặt khó đoán cảm xúc của mình đến thế. Yi Hyun vuốt mặt một lần, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Khi đang trở lại hành lang cùng với người phục vụ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thì—

Ngay lúc vừa rẽ qua góc hành lang, bóng người hiện ra khiến bước chân Yi Hyun khựng lại, cậu lập tức lùi một bước.

Là Gu Jin Hyuk. Hắn mỉm cười một cách quyến rũ, đưa tay nắm nhẹ cổ tay Yi Hyun.

“Cậu ở đây à.”

“Giám đốc.”

Liệu hắn có phát hiện ra không? Dù nhịp tim lại bắt đầu đập nhanh, giọng Yi Hyun vẫn thấp và bình tĩnh.

Gu Jin Hyuk khẽ hất nhẹ sợi tóc mái còn ướt nước, khẽ rũ xuống trán Yi Hyun, rồi liếc mắt nhìn cậu từ đầu đến chân.

“Tôi chọn màu xanh vì nghĩ nó sẽ hợp với cậu, có lẽ là do làn da cậu trắng nên… đúng là rất hợp.”

“À… cảm ơn anh.”

“Lúc nãy tôi thấy cậu đi cùng một cô gái. Người quen à?”

“Gặp ở lối vào thôi ạ. Dù sao thì… ở một mình cũng hơi ngại. Mà hình như giám đốc cũng bận…”

“Tôi mải tiếp khách nên không để ý được.”

“Không đâu ạ. Anh không cần phải để tâm đâu.”

“Đã mời khách đến mà để họ một mình thì không phải phép. Đi thôi. Tôi gặp nốt vài người nữa rồi nghỉ một lát.”

Jin Hyuk ngẩng tay lên xem đồng hồ, rồi quay người dẫn đường bước ra sảnh tiệc. Yi Hyun hơi khựng lại một nhịp, rồi vội vàng bước theo sau.

Trong lúc Jin Hyuk đứng trò chuyện với những người khác ở sảnh, Yi Hyun chỉ lặng lẽ đứng sau lưng anh, ngoan ngoãn giữ vị trí của mình. Thỉnh thoảng, ánh mắt của đối phương đang trò chuyện lại dừng lại khá lâu trên người cậu, nhưng mỗi khi như thế, Yi Hyun liền cụp mắt xuống, nhấp một ngụm champagne để lảng tránh.

Phải ngừng uống thôi.

Chắc vì nghĩ rượu nhẹ mà cứ nhấp từng ngụm, nên cơ thể bắt đầu nóng lên lúc nào không hay. Khi đang định gọi một phục vụ gần đó để đưa ly rỗng, Yi Hyun bỗng khựng lại khi nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen ở phía bên kia.

Trong nhóm người đang đứng tụ tập một góc sảnh tiệc, cậu nhận ra Kwak Tae Sik, kẻ lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Seung Hyuk như cái bóng. Bản năng khiến Yi Hyun liếc quanh tìm kiếm Seung Hyuk, để rồi khi nhận ra mình vừa vô thức tìm hắn ta, cậu khẽ cắn chặt môi dưới.

“Thế này là đủ rồi nhỉ. Lên trên thôi.”

“…Vâng ạ?”

Bị tiếng gọi bất ngờ kéo về thực tại, Yi Hyun giật mình quay đầu lại. Jin Hyuk, với mái tóc được vuốt gọn gàng ra sau, bước tới lấy chiếc ly champagne khỏi tay Yi Hyun, rồi đặt nó lên khay của một người phục vụ đang đi ngang qua.

“Đi theo tôi.”

Nói xong, anh ta đưa Yi Hyun rời khỏi đó.

Những người đang chào hỏi xung quanh, Jin Hyuk chỉ khẽ giơ tay qua loa rồi lướt qua, bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai.

Vén tấm rèm dài buông rủ, họ bước tiếp vài bước thì hiện ra một hành lang dài như mê cung. Thảm dày trải kín nền, khác hẳn tầng dưới, âm thanh bước chân người bị hút sạch vào trong lớp thảm, im ắng đến lạ.

Jin Hyuk kéo Yi Hyun đi thẳng về phía trước không một chút do dự, đến giữa hành lang thì dừng lại, mở tung cánh cửa đang đóng kín.

Bên trong là một căn phòng rộng rãi với chiếc giường lớn đặt ở giữa, bên cạnh là phòng tắm khá rộng. Ở một góc còn có quầy bar nhỏ được bày biện gọn gàng, đúng như lời hắn nói, không khác gì một phòng khách sạn thu nhỏ.

Vừa bước vào, Jin Hyuk lập tức nới lỏng cà vạt, đi thẳng đến quầy bar. Hắn lấy ra một chai rượu vang từ chiếc tủ rượu, đặt lên bàn cùng với ly.

“Chỉ vì phải làm mấy trò hề không hợp với mình mà mệt quá.”

Tiếng rượu rót lách tách khiến Yi Hyun quay đầu nhìn lại.

“Nhìn mấy kẻ cứ bu quanh nịnh bợ để kiếm chút lợi, thấy thật nực cười.”

“……”

“Nghĩ cho cùng thì cậu cũng chẳng khác gì bọn họ, thế mà lạ thật. Nhìn cái cách thằng ngu Gu Seung Hyuk giở mấy trò rẻ tiền để giăng bẫy, tôi cũng biết rõ mà vẫn muốn hùa theo hắn.”

Jin Hyuk khẽ bật cười, khẽ xoay chiếc ly rượu vang trong tay. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, đồng tử của hắn lóe lên một tia sáng thoáng qua, khiến đầu ngón tay Yi Hyun khẽ run lên mà chính cậu cũng không nhận ra.

Khi sắc đỏ của rượu vang men theo thành ly loang ra, Jin Hyuk đưa chiếc ly rượu về phía Yi Hyun đang đứng cách đó hai bước.

“Đừng chạm tay vào. Cúi xuống mà uống.”

Trước mệnh lệnh vô lý ấy, Yi Hyun mím chặt môi, ngẩng lên nhìn Jin Hyuk. Đôi mắt đen láy ấy đang ánh lên một tia lạnh lẽo.

Không rõ ở buổi tiệc đó hắn đã gặp phải chuyện gì, nhưng Yi Hyun cảm thấy tốt nhất là không nên chọc giận hắn lúc này. Cúi mắt nhìn vào ly rượu, Yi Hyun từ từ cúi người xuống.

“Không, không phải cúi kiểu đó.”

Ngay khi vừa cúi được nửa người, mái tóc mềm mượt của Yi Hyun đã bị tóm gọn một cách thô bạo. Bàn tay Jin Hyuk siết lấy tóc gần đỉnh đầu, bắt cậu phải ngẩng mặt lên.

“Phải quỳ xuống.”

Lực kéo đột ngột khiến Yi Hyun kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn lên. Ánh mắt cậu ngay lập tức chạm phải đôi mắt lạnh nhạt, khô khốc của Jin Hyuk đang nhìn xuống.

So với cơn đau nhói từ những lọn tóc bị kéo căng, gương mặt vô cảm như thể robot của Jin Hyuk lúc ấy còn khiến Yi Hyun rùng mình hơn.

“…Giám đốc.”

“Cứ tiếp tục tỏ ra ngại ngùng cũng được thôi. Nhưng để cậu biết trước, tôi thích kiểu ngoan ngoãn hơn đấy.”

Bàn tay đang nắm tóc cậu ép mạnh đầu Yi Hyun xuống. Loạng choạng quỳ sụp xuống, Yi Hyun ngẩng lên nhìn Jin Hyuk bằng đôi mắt khẽ run.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn quỳ xuống của Yi Hyun, khóe môi Jin Hyuk khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng.

“Nhìn cũng được đấy.”

Jin Hyuk cười với vẻ hài lòng, tay siết tóc Yi Hyun kéo ngửa đầu cậu ra, rồi dùng tay còn lại nhấc ly rượu vang lên. Hắn đưa ly rượu sát đến môi Yi Hyun.

Ly rượu pha lê trong suốt, mỏng manh khẽ nghiêng, rượu đỏ thẫm bắt đầu thấm lên đôi môi đỏ của Yi Hyun.

Đôi mắt vô cảm, Jin Hyuk càng nghiêng ly thêm.

“…Ưm.”

Rượu chưa kịp tràn hết vào miệng đã theo khóe môi tràn xuống, nhỏ tong tỏng dưới cằm. Thế nhưng Jin Hyuk vẫn không dựng lại ly rượu đang nghiêng, cứ thế rót thẳng rượu lên môi Yi Hyun.

Yi Hyun siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, ngẩng mắt nhìn Jin Hyuk. Hắn chỉ rút tay lại khi toàn bộ rượu trong ly đã đổ hết lên bộ vest và áo sơ mi đắt tiền của Yi Hyun.

“Ồ, ướt hết rồi nhỉ.”

Giọng trầm không cao không thấp ấy, chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm giác như anh ta đang thấy thú vị. Yi Hyun cúi đầu nhìn xuống chiếc áo sơ mi đã nhuốm màu đỏ, ngay khi ấy, giọng Jin Hyuk lại vang lên trên đỉnh đầu cậu.

“Phải cởi ra thôi, áo ấy.”

Ra là tất cả chỉ để nói câu này. Dù hắn có ra lệnh thẳng thì cậu cũng không thể từ chối, thế mà Jin Hyuk vẫn cố tình làm ra mấy chuyện này, Yi Hyun thật sự không hiểu nổi hắn.

Yi Hyun đưa mu bàn tay lau vết rượu vang còn sót lại dưới gò má, rồi tháo kẹp cà vạt bỏ vào túi.

Cậu chậm rãi nới lỏng cà vạt, từng ngón tay trắng muốt từ tốn tháo từng chiếc cúc áo trên chiếc sơ mi. Jin Hyuk dõi theo bàn tay ấy bằng ánh mắt dai dẳng.

Khi Yi Hyun cởi áo khoác và sơ mi, đặt xuống bên cạnh, cậu cắn chặt răng, cố không để lộ ra ngoài.

“Nhũ hoa hồng phấn nhỉ.”

Jin Hyuk cười khẽ, tiếng cười phả ra như xì hơi, rồi bước tới đứng ngay trước mặt Yi Hyun đang quỳ.

Phần háng của Jin Hyuk áp sát ngay trước gương mặt Yi Hyun.

Khi Yi Hyun khẽ cúi đầu, cố tránh ánh nhìn, Jin Hyuk nắm lấy tóc sau gáy cậu, kéo mặt cậu sát vào giữa hai chân mình. Qua lớp vải dày, Yi Hyun có thể cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn đang cọ vào mặt mình.

“Thật ra thì tôi chỉ muốn nhét ngay con c*c này vào cái miệng nhỏ xíu của cậu, địt cho đã luôn ấy. Nhưng mà… sợ Yi Hyun lại giật mình.”

Jin Hyuk cúi xuống, nhìn Yi Hyun đang nhắm mắt im lặng, rồi đột ngột nhấn mạnh tay, ép đầu cậu vào sát hơn, đồng thời xoay nhẹ hông.

Thứ đã cứng lên, lộ rõ hình dạng qua lớp vải, cọ khắp khuôn mặt Yi Hyun, như thể đang vẽ từng đường lên đó, rồi Jin Hyuk mới lùi lại một bước.

“Giờ thì… từ từ chơi một chút nhé.”

“……”

“Ngồi thẳng lưng lên.”

Jin Hyuk đặt ly rượu vang xuống bàn, lần này cầm cả chai lên, rồi từ từ nghiêng nó ngay trên xương quai xanh của Yi Hyun.

Rượu vang mát lạnh chảy xuống, một phần men theo ngực và bụng cậu, một phần đọng lại rõ ràng giữa hõm xương quai xanh đang lộ ra.

Một cơn ớn lạnh bất chợt lướt qua da, khiến toàn thân Yi Hyun nổi da gà.

Jin Hyuk nhìn dáng vẻ đang cứng đờ của Yi Hyun, khẽ cười khẩy rồi ung dung đặt chai rượu xuống.

“Nếu giữ cho không đổ giọt nào, tôi sẽ thưởng cho nhé.”

Cậu sợ rằng chỉ cần quay đầu đi thôi, rượu vang đang đọng lại kia sẽ theo người chảy xuống, nên không dám động đậy dù chỉ một chút. Yi Hyun chỉ có thể siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi, cắn chặt môi đến mức bật máu.

“Trông mặt không vui nhỉ.”

“……”

“Không thích à?”

Jin Hyuk bước lại gần, nhìn gương mặt cứng lại vì tủi nhục của Yi Hyun với nụ cười thoáng hiện trên môi, như thể đang thấy thú vị với tình cảnh này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo