Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Dominic không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay lau đi vệt nước bọt trên má. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Juliet rồi cười khẩy.
“Thử xem sao, xem tôi chết trước hay em biến đổi trước.”
Juliet sững người như bị điện giật. Chỉ một hai giây ngắn ngủi, nhưng sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
“Gì cơ?”
Đó là tất cả những gì mà cậu có thể thốt lên. Dominic nhìn sâu vào đôi mắt mở to của cậu, đột nhiên cười lớn. Ngay sau đó, anh trèo lên giường, quỳ xuống giữa hai chân Juliet, thân hình to lớn như một bóng đen khổng lồ đè xuống. Juliet nín thở, không dám động đậy.
“Em nói mình miễn nhiễm với pheromone, đúng không?”
Dominic vừa nói vừa cởi khóa thắt lưng. Tiếng kim loại vang lên rợn người.
“Tôi tò mò muốn xem em chịu được đến đâu.”
Juliet hoảng loạn, vùng vẫy dữ dội, cố gắng thoát khỏi trói buộc nhưng vô ích. Ý định của Dominic quá rõ ràng. Đồng tử Juliet co rút khi nhìn thấy tay Dominic kéo khóa quần.
“Không, đừng mà! Đừng mà! Làm ơn, đừng mà…!”
Juliet chuyển từ vùng vẫy sang van xin, giọng run rẩy vì sợ hãi nhưng Dominic không quan tâm. Anh lạnh lùng banh hai chân Juliet ra.
Cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng, dốc toàn lực để chống cự nhưng sức mạnh áp đảo của Dominic khiến cậu nhanh chóng kiệt quệ. Cơ thể cậu dần buông xuôi, không còn đủ sức để phản kháng trước sức ép kinh hoàng ấy. Khi đầu dương vật cương cứng của anh chạm vào cửa mình khô khốc chưa bao giờ tự ướt át của cậu, cảm giác rùng rợn đó khiến Juliet hét lên kinh hãi.
“Không, không… Đừng mà! Làm ơn, Dominic!”
Đúng vậy. Dominic thực sự định biến đổi cậu. Cậu có thể sẽ chết. Ý nghĩ ấy lướt qua trong tâm trí Juliet trong cơn hoảng loạn.
Không, chắc chắn cậu sẽ chết.
“Tôi nói dối!”
Juliet hét lên, giọng the thé như xé toạc không gian. Khi ánh mắt của Dominic nhìn về phía cậu, Juliet vội vàng thú nhận:
“Chuyện tôi từng giết người, tất cả là bịa đặt! Tôi chỉ dựng chuyện thôi, đó là lời nói dối!”
Cậu bật khóc nức nở, nước mắt tuôn trào không ngừng.
“Làm ơn, tôi xin lỗi. Tôi sai rồi. Làm ơn tha thứ cho tôi. Làm ơn cứu tôi với, làm ơn.”
Sau khi liên tục cầu xin, Juliet không thể kiềm chế được nữa và hét lên:
“Mẹ kiếp, tôi không giống anh, đồ tâm thần! Mau thả tôi ra ngay! Aaaaa!”
Cậu gầm lên, toàn thân run rẩy dữ dội trong tiếng thét tuyệt vọng nhưng Dominic chỉ lặng lẽ quan sát, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt.
“Không đâu, Juliet. Em nhầm rồi. Chúng ta là hai mảnh ghép hoàn hảo.”
Nhìn vào đôi mắt mở to đầy kinh hãi của cậu, anh thong thả hỏi:
“Em có biết tôi nhận ra em là người bạn đời lý tưởng nhất của mình vào lúc nào không?”
Juliet ngập ngừng trước câu hỏi bất ngờ, run rẩy đáp:
“Khi… khi tôi nói đã từng giết người…?”
“Sai rồi.”
Dominic cười khúc khích, như một người dẫn chương trình đang tiết lộ đáp án.
“Chính là khi tôi biết em đã lợi dụng tôi. Khi em thú nhận đã lừa dối tôi.”
Đột nhiên, căn phòng chìm vào im lặng. Juliet há miệng, nhưng không thốt nên lời, chỉ lắp bắp vài tiếng vô nghĩa trước khi bật ra:
“…Gì cơ?”
Dominic trả lời, vẻ mặt thích thú:
“Điểm giống nhau nhất giữa em và tôi là đây. Chúng ta không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng em còn táo bạo hơn, em dám lợi dụng cả tôi.”
Anh phá lên cười, tiếng cười vang vọng đầy phấn khích. Juliet sững người trước tràng cười sảng khoái hiếm hoi của anh. Sau khi ngừng cười, Dominic giơ hai tay lên, giọng vẫn còn phấn khích:
“Thế này mà không phải một cặp trời sinh ư?”
Juliet không thể đáp lại. Khuôn mặt cậu đông cứng trong nỗi kinh hoàng và hoang mang.
“Anh, anh điên rồi… Anh bị điên rồi…”
Nghe thấy lời lẩm bẩm đó, Dominic mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, vậy nên chúng ta mới hoàn hảo.”
Dominic siết chặt tay, ấn mạnh vào đùi Juliet. Cậu chỉ có thể bất lực nhìn Dominic tiến vào cơ thể mình.
“A…aa… aaaa…”
Một tiếng hét bật ra từ sâu thẳm trong cổ họng cậu. Nước mắt trào ra lăn dài trên má, hòa lẫn với nỗi đau đớn và tuyệt vọng. Dương vật cương cứng từ từ di chuyển, không chút thương tiếc, ép chặt bắt cơ thể cậu mở rộng để đón nhận nó. Juliet gào lên:
“Đau quá, đau quá… Dừng lại, dừng lại đi!”
Cậu khóc lóc van xin nhưng chẳng có tác dụng. Dominic điều khiển nhịp nhàng, đẩy vào rồi rút ra. Mỗi lần như vậy, nó lại tiến sâu hơn vào bên trong Juliet. Âm thanh ẩm ướt vang lên giữa hai cơ thể, hòa cùng tiếng thở gấp gáp của anh.
Juliet khóc nức nở trong cơn đau đớn tuyệt vọng, nhưng trái ngược với ý chí, thành trong của cậu lại co bóp theo bản năng, tham lam hút chặt lấy dương vật của Dominic như muốn nuốt chửng nó. Dominic cười khẽ giữa những hơi thở nặng nhọc:
“Haa, Juliet. Cảm nhận được không? Dương vật của tôi đang ở trong bụng em đấy. Không bao cao su, dương vật trần trụi đang đâm vào em. Thích không? Muốn tôi bắn vào bên trong em không?”
Những lời lẽ tục tĩu được tuôn ra từ miệng anh. Như để cố ý nhục mạ Juliet đang nằm dài dưới thân mình thêm lần nữa, Dominic tiếp tục cọ xát dương vật. Quá đau đớn, Juliet gần như nửa tỉnh nửa mê, khàn giọng van xin:
“Làm ơn, đừng xuất tinh… Đừng bắn vào bên trong tôi…”
Giọng cậu yếu ớt, gần như cạn kiệt sức lực, chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào. Dominic cúi xuống hôn lên má cậu và thì thầm:
“Làm quen đi, Juliet. Từ giờ, mỗi khi tôi cần, em sẽ phải nhận tinh dịch của tôi. Cho đến khi tử cung được hình thành trong bụng em và mang thai đứa con của tôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.