Error Zone - Chương 117

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Vào kỳ nghỉ, thời gian ở nhà tự nhiên tăng lên mà. Tôi không thích việc bố mẹ cứ phải nhìn sắc mặt tôi để giữ im lặng khi học bài, và đôi khi tôi cũng bực mình khi nghe thấy hai người cãi nhau vì tôi, nên tôi bảo bố mẹ cho tôi đến học viện có ký túc xá. Tôi cảm thấy ở đây thoải mái hơn ở nhà."

Nghe lời bạn cùng phòng, một đứa khác gật đầu đồng tình.

"Tôi cũng đã đi Winter School vào kỳ nghỉ đông rồi. Ở nhà thì cứ làm việc riêng thôi. Ở đây có các thầy cô quản lý, và dù sao thì cũng là học viện nên tôi không phải lo lắng nhiều như khi ở nhà, thoải mái hơn."

Mấy đứa tập trung cho buổi OT khai giảng nhanh chóng trở nên thân thiết trước khi kịp giới thiệu tên tuổi và kể cho nhau nghe về hoàn cảnh của mình. Khu vực sinh sống, trường đang học, lý do đến học viện này của mỗi người là khác nhau, nhưng khá nhiều đứa nói rằng chúng đến đây vì cảm thấy thoải mái hơn ở nhà.

Jae Min lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm vì cậu không phải là người duy nhất cảm thấy thoải mái hơn ở ký túc xá xa lạ của học viện so với ngôi nhà mà cậu đã cùng gia đình trải qua cuộc sống hàng ngày. Khi còn lại một mình trong căn phòng trống và nghĩ như vậy, cậu cảm thấy như mình đã trở thành một đứa con trai rất tồi tệ. Cậu cảm thấy cô đơn như thể bị bỏ lại một mình trên thế giới vì cậu không có nơi nào để đi. Khi hòa mình vào giữa mấy đứa đang chia sẻ những câu chuyện tương tự, cảm giác tội lỗi và cô đơn cũng tan biến. Nó tan chảy trong sự an ủi như thể có ai đó nói với cậu rằng đó là những cảm xúc bình thường mà ai cũng có thể cảm nhận được thôi.

"Này, Ryu Jae Min. Lâu rồi không gặp."

Cũng có một đứa nhận ra Jae Min ở học viện hẻo lánh này. Một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến Jae Min đến đây. Đó là con trai của một thẩm phán đã nghỉ hưu, bạn của bố cậu. cậu ta ngồi ở hàng ghế trước Jae Min, quay người lại và chế nhạo cậu.

"Bố tôi cứ so sánh tôi với cậu hoài, bảo cậu tự học giỏi lắm, hóa ra cậu cũng đến đây à?"

"Tôi đến đây là vì bố cậu đấy. Chẳng phải vì bố cậu khoe với bố tôi là đưa cậu đến đây nên tôi mới phải đến à?"

"Tôi phải bù đắp cho cái hội đồng hương chết tiệt đó đây."

Cậu ta thở dài với vẻ mặt đã hiểu ra vấn đề. Cậu ta chỉ vào má Jae Min.

"Nhưng mà má trái của cậu sao vậy? Hơi sưng đấy."

"Do buổi sáng ấy mà."

Jae Min thờ ơ trả lời. Bây giờ má cậu chỉ sưng đến mức khó mà nhận ra được khi nhìn thật gần, Đến cuối tuần khi cậu gặp Seung Pyo thì chắc chắn sẽ hết sưng hoàn toàn thôi.

Mấy đứa trẻ mang trong mình những hoàn cảnh khác nhau, tập trung tại học viện nội trú đã được hướng dẫn về các quy tắc phải tuân thủ trong thời gian ở học viện. Lịch trình hàng ngày sẽ tiếp tục từ 7 giờ sáng đến 11 giờ 30 đêm mỗi ngày, cấu trúc của từng phòng đặc biệt và toàn bộ học viện, những phép lịch sự cần tuân thủ trong giờ ăn và giờ nghỉ.

Sau khi kết thúc buổi OT vào buổi sáng, giờ ăn trưa đến.  Sau khi ăn xong, các học sinh bước ngay vào giờ tự học bắt buộc ngay từ ngày đầu tiên. Dù sao thì cũng là một học viện tinh hoa chọn lọc và tập hợp chỉ những học sinh có thành tích xuất sắc, không khí trong phòng tự học đã căng thẳng ngay từ ngày đầu tiên. Dù bị ép buộc đến đây, nhưng sau khi chấp nhận tình hình, Jae Min không hề ghét bầu không khí căng thẳng này.


Oh Seung Yeon, anh trai của Seung Pyo thường về nhà muộn vào ban đêm, phát hiện ra đèn phòng khách vẫn sáng. Sau khi kỳ nghỉ bắt đầu, em trai anh- Seung Pyo thường xuyên lăn lộn trước TV đến tận khuya, vì vậy đây không phải là một điều bất ngờ.

"Về rồi à?"

Seung Pyo đang ngồi trên дhế bật dậy đón anh trai trở về. Seung Yeon ném túi xách vào phòng mình rồi hỏi.

"Không ngủ à? Dù sao thì có kỳ nghỉ hay không thì em vẫn phải đến trường, mai lại ngủ gật cho xem."

"Ờm, anh không về thì làm sao em ngủ trước được."

Không biết từ bao giờ mà hai anh em lại chào hỏi nhau nhiệt tình như vậy, cái giọng điệu vừa tiến đến vừa nói từng chữ một nghe ớn lạnh. Oh Seung Yeon đang định đi vào phòng tắm thì nhìn cậu em trai to như cái cửa nhà bằng ánh mắt nghi ngờ. Không ngoài dự đoán, Seung Pyo cười tươi và vào thẳng vấn đề.

"Em nhờ anh một chuyện được không?"

"Biết ngay mà. Chuyện gì?"

"Cuối tuần em đi gặp bạn, định ngủ lại một đêm."

"Đi đi. Cứ đi thôi."

"Nhưng bạn em giờ không ở Seoul, em phải đi xa một chút. Anh cho em mượn tiền đi. Em nghĩ tiền em đang có không đủ."

"Bao nhiêu?"

Seung Pyo kéo khóe miệng đang mỉm cười lên cao hơn và trả lời.

"500 nghìn won."

"Điên à? Này, học sinh cấp ba đi gặp bạn một lần mà cần đến 500 nghìn won á."

"Anh không biết đấy thôi, dạo này bọn trẻ toàn dùng cỡ đó mà. Với lại còn tiền xe nữa chứ."

"Anh cũng tốt nghiệp cấp ba chưa được bao lâu đâu nhé? Cái thằng này... Đừng có đến chỗ đắt đỏ mà ăn tokbokki là được."

"Ai bảo là cho không? Tháng sau em nhận tiền tiêu vặt rồi em trả lại ngay."

Thay vì trả lời, Seung Yeon nhìn Seung Pyo bằng ánh mắt nghi ngờ hơn nữa.

"Em có bạn gái à? Cần tiền để hẹn hò đúng không? Này, muốn quen bạn gái thì đợi đến năm sau thi đại học xong rồi quen. Suốt ngày một mình mà tự nhiên giờ lại đòi yêu đương cái gì."

"Không phải bạn gái đâu. Là con trai. Sau này có thể chứng minh luôn. Tiền là tại em định ngủ lại nên mới cần nhiều như vậy."

Seung Pyo tự tin vì câu trả lời không hề pha trộn chút dối trá nào. Nhưng Seung Yeon lắc đầu.

"500 nghìn thì không được. 100 nghìn thôi."

"Với số đó thì làm sao em qua đêm được? Giờ đang là mùa nghỉ hè nên các nhà nghỉ kiểu penstion gì đó đắt lắm."

"Vậy thì nhận tiền tiêu vặt rồi đi. Đâu nhất thiết phải là cuối tuần này đâu."

"Thôi mà, cho em mượn đi."

"Anh cũng không có tiền."

"Thì lấy từ tiền sinh hoạt phí ra mà. Tuần sau em nhận tiền tiêu vặt rồi em bù lại ngay."

"Không được."

"Tiền đó bố bảo là đưa cho hai đứa mình dùng chung mà! Sao anh cứ làm theo ý mình thế."

Bố của Seung Pyo mỗi tháng một lần gửi tiền tiêu vặt cho hai anh em và gửi tiền sinh hoạt phí dùng chung cho con trai cả. Vì vậy, quyền quản lý kinh tế trong gia đình không nằm trong tay Seung Pyo- một học sinh trung học, mà nằm trong tay anh trai Oh Seung Yeon.

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.  Đọc tại Navyteamm để ủng hộ nhóm
Bố
cậu không thường xuyên chăm sóc con cái đã cố gắng giải quyết cảm giác tội lỗi bằng cách cho con cái tiền tiêu vặt thoải mái, vì vậy Seung Pyo có điều kiện kinh tế tốt hơn so với bạn bè cùng trang lứa và tiêu xài cũng nhiều hơn. Gần đây, mỗi khi đến học viện, cậu đều tranh thủ mua đồ ăn vặt cho Jae Min và đi chơi, vì vậy cậu đã tiêu tiền tiêu vặt nhanh hơn so với khi còn đi học.

Ngay cả bây giờ, cậu cũng có đủ tiền để gặp Jae Min và đưa cậu ấy về, nhưng Gapyeong là một trong những địa điểm mà cậu đã từng mong muốn đến chơi cùng nếu có thời gian. Vì đã quyết định gặp nhau rồi nên thay vì buồn bã quay trở lại ngay, sẽ tốt hơn nếu cả hai cùng nhau đi chơi qua đêm.

Để làm được điều đó, cả hai phải ăn những món ngon, đến những quán cà phê có ảnh đẹp, tham gia các hoạt động dưới nước và cần có chi phí ăn ở. Nếu cuộc trốn chạy khỏi học viện thành công tốt đẹp, thì đó sẽ là buổi qua đêm đầu tiên của cả hai, và cậu không muốn dành một đêm trong một nhà trọ tồi tàn. Dù vẫn chưa thể đến khách sạn, nhưng cậu vẫn phải đến một nhà nghỉ xinh xắn.

Seung Yeon bịt tai lại và thể hiện ý định không muốn nghe thêm rồi đi vào phòng tắm. Anh em gì mà không có chút tình nghĩa nào, đáng lẽ không nên làm đến mức này... Seung Pyo thở dài ngắn rồi lớn tiếng nói với anh trai đang quay lưng lại.

"Em biết hết chuyện anh lén lút tiết kiệm tiền mua xe máy rồi nhé?"

"……."

"Nếu anh không cho em thì em mách bố."

Seung Yeon đang định mở cửa phòng tắm thì từ từ quay đầu lại. Vẻ mặt anh ta dữ tợn như thể vừa chạm trán với kẻ thù vậy.

"Đồ hèn hạ."

Seung Pyo nhếch mép cười khẩy mà không hề nhíu mày.

"Nếu anh cho em tiền thì em sẽ tiếp tục giữ bí mật cho anh."

" học toàn mấy trò lừa đảo ở đâu thế? Hồi nhỏ còn dễ thương mà. Tương lai của thằng em tôi đúng là mù mịt."

"Cứ kéo dài thời gian thì em tăng lên 800 đấy, ok không?"

"Ái chà, muốn đánh cho một trận quá!"

"Gửi vào tài khoản của em ngay đi...lêu lêu."

Seung Pyo lè lưỡi trêu chọc rồi vào phòng mình và lầm bầm một mình. Ai mà không biết anh lén lút rút tiền sinh hoạt phí để thỏa mãn những ham muốn cá nhân chứ. Thật đáng ghét, hay là mình đừng trả lại luôn nhỉ.

Lừa đảo... à không, cuộc đàm phán đã thành công, một tin nhắn thông báo rằng 500 nghìn won đã được chuyển vào tài khoản của cậu đã đến. Đạt được mục tiêu và cảm thấy hài lòng, Seung Pyo nở một nụ cười rạng rỡ và bắt đầu viết một tin nhắn tóm tắt một ngày của mình trong cửa sổ tin nhắn với Jae Min.

Cậu không thể kiểm tra ngay, nhưng cho dù là ngày mai hay ngày kia, thì cậu ở bên ngoài nhà tù... à không, học viện nội trú, luôn sẵn sàng đáp ứng lời kêu gọi của Ryu Jae Min.

"Cuối tuần mình gặp nhau rồi đi chơi ở Gapyeong nhé"

"Tớ đang tìm kiếm quán ăn ngon, quán cà phê, địa điểm hẹn hò, chỗ ở ở Gapyeong nè"

"Cậu chỉ cần vui vẻ chơi với tớ là được"

"Vì đã quyết định bỏ trốn rồi thì mình cứ làm tới đi"

"Tớ nhớ cậu quá rồi"

"Ngủ ngon"

"Hẹn gặp lại cậu vào cuối tuần nhé"

Sau khi để lại một tin nhắn dài dòng mà không thể truyền tải ngay, và Seung Pyo vẫn cảm thấy tiếc nuối, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu rồi nằm lăn ra giường.

Khi Seung Pyo còn nhỏ, mỗi khi người lớn bảo cậu làm những việc cậu không thích, cậu đã nhiều lần trốn đến nhà hàng xóm hoặc nhà bạn thân và khăng khăng rằng mình sẽ bỏ trốn và không bao giờ nói chuyện với bố nữa. Lúc đó, bố hoặc dì hoặc cô sẽ mua một món quà nhỏ và xấu hổ đến đón đứa con phá phách về nhà, rồi vỗ mạnh vào lưng cậu, vừa giận dữ vừa bất lực bảo cậu có giỏi làm theo ý mình đi.... Cậu vừa nắm tay họ vừa lủi thủi đi theo.

Việc Ryu Jae Min đột nhiên bị lôi đến học viện nội trú trong kỳ nghỉ hè chắc hẳn là một chuyện khiến cậu phát điên lên vì tức giận. Bố của Ryu Jae Min có vẻ cũng có tính cách kỳ quái. Vậy nên Jae Min cũng có ý định phản kháng lại nhỉ. Seung Pyo ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trên khuôn mặt cậu lại nở một nụ cười mãn nguyện.

Đã mười tám tuổi rồi mà vẫn nghĩ đến việc trốn ở nhà bạn và làm nũng, đúng là một cậu ấm có nét đáng yêu. Seung Pyo ôm chặt chiếc gối mà cậu đã áp bụng vào khi Jae Min nằm sấp trên giường và khúc khích cười. Cậu mong chờ ngày cuối tuần sắp tới đến nỗi tim cậu muốn rụng rời luôn rồi.

 -------

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo