Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Seungpyo gọi tên cậu, chậm rãi đẩy hông vào. Nhờ tư thế mông đưa ra phía sau, mà việc xâm nhập diễn ra khá dễ dàng.
Dương vật như một cây cột thịt, chậm rãi trượt vào bên trong. A, a, a. Tiếng rên rỉ của Jaemin ngày càng lớn hơn.
"Haa, haa."
"Hư…"
Seungpyo thở phào khi đã đưa hết dương vật vào trong. Ngay cả khi còn chưa thực sự bắt đầu, thì nhiệt độ đã lan tỏa đến tận đỉnh đầu cậu rồi.
Cậu bắt đầu chậm rãi nhấp hông. Mỗi khi cậu đẩy sâu vào bên trong, tấm lưng Jaemin run lên vì khoái cảm.
"Ha ư… a aa! Hư aa…!"
Tốc độ nhanh dần lên, tạo ra những âm thanh va chạm cơ thể chan chát. Quyển bài tập bị khuỷu tay Jaemin đè lên nhàu nát.
Nhưng sau hai ba nhịp đẩy, Seungpyo buộc phải dừng lại. Vì trọng lượng của cả hai dồn lên khiến chiếc bàn bệt nhẹ hều, chao đảo như sắp đổ đến nơi.
Tch, Seungpyo tặc lưỡi, vươn tay kéo chiếc chăn đang vắt trên giường xuống. Cậu trải chiếc chăn êm ái xuống sàn, ấn Jaemin nằm sấp xuống, khiến cậu bối rối lên tiếng:
"A ức, mình, á, có thể lên giường mà."
Seungpyo không đáp, ấn mạnh người vào sau lưng Jaemin đang nằm sấp. Khi dương vật của cậu đâm sâu vào bên trong, Jaemin không nói gì thêm, chỉ rên rỉ theo nhịp điệu.
Seungpyo liên tục thúc hông. Jaemin co giật như điện giật. Cậu gồng cứng mông và đùi, siết chặt lấy dương vật đang cắm sâu bên trong.
"Hức…"
Cảm giác bị siết chặt đến nghẹt thở khiến Seungpyo nghiến chặt răng, dồn thêm trọng lượng vào Jaemin. Cậu giả vờ không nghe thấy tiếng Jaemin rên rỉ.
"Hồi trước, hồi hè…."
Bụp, bụp, bụp. Seungpyo vừa thúc hông mạnh vừa nói, không chắc Jaemin có nghe rõ không.
"Hức, hức! Ha ư, a aa!"
"Lúc mình đi biển, nhà bà, không có giường, haa, nên trải chăn nằm dưới đất ấy."
Jaemin không đáp, chỉ gật đầu. Làm sao cậu có thể quên được đêm đó chứ. Chỉ cần nghe đến câu chuyện đó thôi, các đầu ngón tay cậu đã tê dại hết cả rồi.
Seungpyo cũng vậy, dương vật đang lấp đầy bên trong cậu, có vẻ như cũng trở nên cứng hơn, ngọ nguậy hơn. Cậu thở hổn hển nói tiếp:
"Hình như lúc đó cậu, cảm thấy hơn thì phải… Vì sàn cứng, nên chỗ đó bị đè chặt hơn…."
Tay Seungpyo vươn lên phía trước, vuốt ve dương vật đang cương cứng của Jaemin. Cái thứ đang bị đè bẹp dưới sức nặng của cả hai người rung lên bần bật.
Seungpyo nhún hông tới lui. Mỗi khi dương vật dài và thô của cậu ấy đâm sâu vào bên trong, cả cơ thể Jaemin lại rung lên theo.
"Tớ nói đúng chứ?"
"Hừ, ử ử, thích, thích lắm, á. A, a."
Đúng như lời Oh Seungpyo nói. Mỗi khi cậu thúc mạnh từ phía sau, phía trước cậu cũng được vuốt ve cùng lúc, vừa tê dại vừa dễ chịu. Nhận ra bản thân đã vô tình bị phát hiện ra điểm yếu, đầu óc Jaemin nóng bừng lên, cậu hơi xấu hổ.
Giường êm thì khi chịu lực sẽ lún xuống, còn sàn nhà thì khác. Cậu bị đè ép hơn, và cũng dễ chịu hơn. Một cảm giác nằm giữa ranh giới của sự đau nhức và khoái cảm ngọt ngào, lan tỏa từ bụng dưới lên đến tận đỉnh đầu cậu. Jaemin vô thức rên rỉ, lắc hông theo.
"A, a ư ứt, hức."
"Haa, tại, cậu thích, hức, nên tớ mới làm, thôi mà…."
Seungpyo vừa vụt mạnh tay lên đôi mông trắng hếu của Jaemin, vừa ngắt quãng nói giữa những hơi thở dồn dập.
"Sau này, hự, tớ muốn, chỉ bằng dương vật của tớ thôi, cũng khiến cậu cảm thấy, được như thế này…."
"Ha a, a hức… A ất, a aa, hức!"
Vừa dứt lời, Seungpyo đã dồn hết sức lực đâm sâu vào bên trong. Chiếc chăn nhăn nhúm dưới thân Jaemin co giật một hồi rồi ướt đẫm.
Seungpyo cúi gằm mặt, dùng một tay nâng cằm Jaemin lên, rồi hôn cậu. Đôi môi nóng rực, mềm mại và ướt át của cậu, thật thích hợp để mút mát.
Bíp bíp, bíp bíp.
Hai người đang mải mê tận hưởng dư vị nên chẳng để ý, đến khi mải hôn nhau để trấn tĩnh lại, thì mới nghe thấy tiếng chuông báo hẹn giờ từ điện thoại vang lên. Seungpyo vươn tay xem giờ. Đã quá mười lăm phút so với thời gian đã định. Seungpyo tắt báo thức, thì thầm vào tai Jaemin:
"Ryu Jaemin, mình đi ăn tối nhé?"
Jaemin ngước lên nhìn cậu bằng đôi mắt ướt át rồi gật đầu. Seungpyo ngắm nhìn khuôn mặt đó rồi thầm nghĩ: Bỏ bữa tối đi, cậu chỉ muốn mút mát Ryu Jaemin thêm thôi.
Nhưng cậu phải cho Ryu Jaemin ăn no mới được. Seungpyo hôn lên má Jaemin đã mệt mỏi vì học hành vất vả, lại còn vì chiều cả cậu nữa, rồi đứng dậy. Jaemin cũng liếc nhìn đồng hồ rồi hơi nhíu mày.
"Sau phải bù lại thời gian đã mất đấy."
"Đương nhiên là phải bù rồi. Ăn cơm xong chơi một lát rồi lại học nhé."
"Đáng lẽ ra phải học xong rồi mới làm thì hơn, sao lại tự dưng động vào người ta giữa chừng?"
"Đâu phải tại tớ? Do cậu sang chỗ tớ thì mới ra nông nỗi này chứ. Ai bảo cậu nói tớ cởi đồ ra làm gì?"
Hai người vừa cãi nhau vừa hướng về phía phòng tắm.
Nồi lẩu đầy ắp giờ đã cạn đáy. Jaemin thở dài, dựa lưng vào ghế.
"No căng bụng quá."
"Hôm nay cậu cũng ăn nhiều thật đấy."
"Tại ngon quá nên tớ ăn được nhiều."
Seungpyo nở một nụ cười mãn nguyện. Món lẩu mille-feuille mà hai người cùng nhau mua ở siêu thị, là một gói nguyên liệu đã được sơ chế, chỉ cần đun sôi là xong. Theo phán đoán của Seungpyo, chỉ có thế thôi chắc chắn là không đủ, nên hai người đã mua thêm rau, thịt và cả mì tôm nữa.
Seungpyo đã nói đúng. Sau khi xơi hết phần đã chuẩn bị, hai người còn làm thêm món thịt bò nhúng lẩu từ phần nước dùng còn lại, cho thêm hai quả trứng gà vào mì tôm, ăn không sót một thứ gì rồi mới dọn dẹp bàn ăn. Mục tiêu của Seungpyo, muốn cùng nhau chia sẻ thật nhiều món ngon và ấm áp, đã thành công.
Căng bụng nên Jaemin lười biếng lẩm bẩm:
"Để lát nữa dọn dẹp."
"Cậu cứ nghỉ đi. Tớ rửa bát xong ngay rồi ra."
"Lát nữa cùng làm."
"Nhanh lắm"
"Nhưng mà cùng làm cơ."
Chỉ có mỗi cái nồi với hai ba cái bát, chẳng có việc gì để hai người cùng làm cả. Một mình cậu làm thì xong ngay ấy mà. Nhưng Seungpyo vẫn gật đầu, nắm tay Jaemin rồi cùng ra phòng khách.
Người ta bảo không nên nằm hay ngồi ngay sau khi ăn, nhưng đó là chuyện của người lớn. Mấy cậu trai mười tám tuổi vừa ăn xong là tiêu hóa được ngay, nên có ăn no vỡ bụng rồi lăn ra đấy cũng chẳng thấy khó chịu. Hai người bỏ qua chiếc ghế sofa lành lặn, nằm dài xuống sàn, dùng gối ôm làm gối đầu.
"Lát nữa ăn kem với hoa quả nhé."
"Ừ, được đấy."
Trên TV đang bật làm nhạc nền, mấy diễn viên hài đang nói những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối và cười phá lên. Seungpyo ngơ ngác nhìn TV rồi hỏi:
"Hôm nay cậu nói chuyện gì với cô giáo chủ nhiệm thế?"
Vào ngày cuối năm, Jaemin đã vào phòng tư vấn nói chuyện riêng với cô giáo chủ nhiệm. Seungpyo nghĩ cậu sẽ kể cho mình nghe trước, nên đã đợi cả ngày, nhưng hôm nay Jaemin chẳng hề đả động gì đến chuyện đó.
Cuối cùng sau khi nghe Seungpyo hỏi, Jaemin mới khẽ đảo mắt, thở dài đáp:
"Chẳng phải giờ phải xác định rõ hướng đi rồi sao. Tớ nói chuyện với cô về chuyện đó."
"Còn tận nửa năm nữa mới phải nộp hồ sơ mà."
"Nhưng mà…"
Vẻ mặt Jaemin vẫn còn vương nét lo âu, như thể vẫn chưa giải quyết được vấn đề gì. Chắc cậu vẫn chưa chắc chắn nên chưa dám nói ra. Seungpyo đang nằm thì xoay người lại, chống khuỷu tay xuống sàn:
"Cậu định thế nào?"
"Trước giờ tớ định tốt nghiệp đại học xong thì học luật ấy mà? Cậu cũng biết rồi đấy, bố tớ… cũng luôn mong thế."
Nhưng cái mong muốn của bố giờ còn quan trọng nữa không? Ngay cả khi Jaemin không nói thêm gì, Seungpyo vẫn hiểu được những lời cậu bỏ lửng.
"Trong số những người học luật, có nhiều người học khối C hơn nhỉ? Mấy môn cậu chọn giờ không hợp lắm thì phải."
"Ừ, mà dù sao thì tận bốn năm đại học sau mình mới quyết định có theo luật hay không mà. Kể cả có đi học luật thì học khối A cũng có nhiều lựa chọn hơn, nên tớ đã học theo khối A. Nhưng đến lúc sắp lên lớp 12 thì tớ lại băn khoăn về việc học khối C. Cô giáo chủ nhiệm bảo tốt nhất là cứ nộp hồ sơ theo khối mà mình đang học, chứ đừng đăng ký chéo."
Seungpyo cũng nghĩ giống cô giáo chủ nhiệm. Jaemin đã học tốt trong suốt hai năm cấp ba rồi, Ryu Jaemin học giỏi nhất trường có cần phải đăng ký chéo không? Nhất là lại còn vì cái mong muốn của bố cậu nữa chứ.
"Nếu không đăng ký chéo thì cậu định đăng ký vào đâu?"
"Cô giáo bảo tớ nên học y."
"Cậu cũng muốn thế à?"
"Ừm… Chắc vậy."
Bác sĩ Ryu Jaemin á. Dù bây giờ cậu chẳng thể nào tưởng tượng ra được cảnh đó, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là một giấc mơ xa vời, mà là một triển vọng thực tế đối với Ryu Jaemin. Trong ánh mắt của Jaemin, cũng không có vẻ mơ hồ của một người đang mơ mộng.
"Có lẽ học hành sẽ vất vả lắm… Nhưng mà vẫn có nhiều ưu điểm thực tế mà."
"Cậu không có kiểu… lý tưởng gì à?"
"Tớ còn chưa nghĩ đến thì sao mà tự dưng lại có được."
Jaemin cười gượng gạo. Nhưng Oh Seungpyo biết.
Nếu Ryu Jaemin học luật như dự định ban đầu, trở thành luật sư, thì cậu ấy sẽ trở thành một luật sư giỏi và tận tâm. Dù có càu nhàu rằng mình không muốn làm, thì Ryu Jaemin vẫn tuân thủ kế hoạch mỗi ngày. Chưa từng để tuột mất vị trí học sinh giỏi nhất trường, nên dù làm gì cậu ấy cũng sẽ luôn làm việc chăm chỉ như bây giờ.
Ngay cả khi cậu ấy trở thành bác sĩ vì những lý do thực tế, Ryu Jaemin vẫn sẽ là một bác sĩ tràn đầy lý tưởng hơn bất kỳ ai. Có lẽ sau này cậu ấy sẽ trả lời phỏng vấn trước giới báo chí, hoặc trở thành một người nổi tiếng viết sách như bố Ryu Jaemin bây giờ. Vậy thì Ryu Jaemin cũng có thể trả thù bố mẹ mình một cách ngoạn mục rồi.
"Ryu Jaemin."
Seungpyo đang mải mơ mộng về một tương lai tươi sáng, bỗng nhiên nghiêm mặt gọi Jaemin. Jaemin giật mình chớp mắt. Seungpyo nhíu mày nói tiếp:
"Nhưng mà nếu cậu học y thì chúng mình không thể cùng nhau nhập ngũ được."
"Ơ?"
"Học y thì không phải đi lính như người ta mà. Nghe bảo tốt nghiệp xong thì làm bác sĩ công hoặc sĩ quan quân y gì đấy. Thế là tớ phải một mình đi lính hai năm à?"
Vẻ mặt Seungpyo trở nên nghiêm túc và căng thẳng. Jaemin khẽ mỉm cười. Bây giờ thì cậu không còn nói những câu đùa đó nữa rồi, nhưng Oh Seungpyo trước đây hở ra là lại trêu cậu là "đồ điếm".
"Sao? Sợ bỏ đồ điếm ở nhà, cậu đi lính thì không yên tâm à?"
"Này! Tớ đã bảo cậu đừng có nói thế nữa rồi mà."
Seungpyo bật dậy, tiến đến ôm chặt Jaemin đang nằm. Jaemin khúc khích cười, ôm lại Seungpyo.
"Chỉ không nói thôi thì làm gì? Nếu trong lòng cậu thực sự không nghĩ thế thì tớ có làm gì cậu cũng không lo."
"Cậu có ngoan ngoãn thế nào đi nữa thì ngoài kia cũng đầy bọn điếm thôi. Cậu nghĩ trên đời này có bao nhiêu đứa điếm thật sự hả?"
"Chẳng lẽ tớ lại dây dưa gì với bọn đó à?"
Biết đâu được. Nếu cậu ở nhà một mình mà cô đơn thì sao? Mấy đứa điếm không lộ ra vẻ điếm mới là điếm thực sự, Ryu Jaemin chắc không dễ dàng nhận ra loại người đó đâu. Ryu Jaemin từng chơi bời với mấy tên biến thái, nhưng đó chỉ là mấy trò lố trên mạng thôi. Sức phòng thủ của cậu ngoài đời thực gần như bằng 0.
"Cậu cứ trốn là xong à? Cậu tưởng bọn xấu xa viết chữ "xấu xa" lên trán à?"
"Này, tớ chỉ thế trên mạng thôi, ngoài đời tớ bình thường lắm. Có ai tiếp cận cậu để gạ gẫm chưa? Tớ cũng chỉ có mình cậu thôi mà."
"Cậu chẳng bình thường tí nào. Cậu đẹp trai, quyến rũ và xinh xắn kinh khủng."
Jaemin cạn lời, bật cười thành tiếng. Có vẻ cậu không thấy mấy lời khen đột ngột này khó chịu cho lắm, mỉm cười hôn lên má Seungpyo:
"Nghe bảo giờ trong quân đội cũng dùng điện thoại thoải mái mà. Tớ sẽ gọi điện cho cậu mỗi ngày để cậu kiểm tra xem có chuyện gì không. Tớ cũng sẽ đến thăm cậu thường xuyên."
"Tớ cũng sẽ gọi cho cậu. Cậu phải nghe máy đấy."
Còn tận mấy năm nữa mới phải đi lính mà cậu đã lo sốt vó rồi. Jaemin im lặng một lúc, rồi hỏi:
"Thế cậu thì sao?"
Nghe câu hỏi bất ngờ, Seungpyo chỉ chớp mắt nhìn cậu. Ánh mắt cậu như muốn hỏi cậu có ý gì.
"Nếu cậu lo thế thì cậu cũng học y với tớ đi."
"Ừm… Chắc là tớ có thể vào được… Nhưng cậu biết rồi đấy? Tớ chỉ làm những gì tớ thích thôi mà."
"Bây giờ cậu còn không thích học ôn thi đại học kìa. Nhưng cậu vẫn đang cố gắng đấy thôi."
"Thì tại có thời hạn mà. Còn nghề nghiệp thì một khi đã chọn rồi thì khó mà thay đổi lắm."
Cậu nói đúng. Jaemin nghĩ đến Oh Seungpyo mặc áo blouse trắng cũng thấy hơi kỳ cục. Hơn nữa, Oh Seungpyo không hề sợ ma hay ma quỷ gì cả, nhưng lại sợ máu và xác chết nên nghề bác sĩ không hợp với cậu.
Trong đầu Ryu Jaemin, Oh Seungpyo ngầu nhất là lúc chơi bóng rổ. Nếu cậu trở thành vận động viên bóng rổ thì cũng không tệ, nhưng như lời thầy thể dục thường tiếc nuối, Oh Seungpyo lại học quá giỏi. Seungpyo hùng hồn tuyên bố:
"Tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền bằng những việc khác rồi mở bệnh viện cho cậu."
"Nghe hay đấy, nhưng mà hình như sến súa quá rồi thì phải."
"Gì chứ. Thế này là thuần khiết lắm rồi đấy."
Hai học sinh giỏi vừa chia sẻ những ước mơ mang đậm chất tư bản chủ nghĩa vừa bật cười. Nói chuyện về những tham vọng trong tương lai, khiến họ tiêu hóa hết thức ăn lúc nào không hay.
Sau khi rửa bát xong, hai người lấy que kem đã cất kỹ trong ngăn đá ra. Vì hôm nay là một ngày đặc biệt, nên hai người đã mạnh tay mua kem cốc đắt tiền.
"Vừa ăn vừa học tiếp phần còn lại nhé?"
"Để lát nữa đã."
Dặn là phải học hết thời gian đã định rồi, mà giờ Jaemin lại lười biếng. Seungpyo tủm tỉm cười, bê chiếc bàn bệt ra phòng khách. Hai người miễn cưỡng ngồi xuống bàn, vừa ăn kem vừa tán gẫu và giải bài. Lúc đầu thì còn xao nhãng, nhưng rồi chẳng mấy chốc cả hai lại tập trung cao độ, im lặng nhìn vào sách giáo khoa.
"Á!"
Đang mải mê học, Seungpyo bỗng giật mình. Cậu vội vàng xem điện thoại, thở phào, cầm điều khiển TV lên.
Nhìn Seungpyo hối hả chuyển kênh, Jaemin cũng giật mình nhớ ra một chuyện gì đó, khẽ há hốc miệng thốt lên:
"Ôi, suýt thì quên mất."
"Đúng đó. Định cùng xem mà."
Cuối cùng kênh truyền hình cũng được cố định. Bên trong màn hình, mọi người đang chen chúc nhau chờ đợi buổi lễ rung chuông đón năm mới. Thời tiết lạnh giá, cảnh báo rét đậm cũng không thể làm nguội đi sự nhiệt tình của những người đang chờ đợi thời khắc chỉ có một lần trong năm.
Hai người là học sinh cuối cấp, nếu ra ngoài trời lạnh mà bị cảm, thì chỉ có thiệt thân, nên năm nay hai người quyết định chỉ xem TV thôi, nhưng năm sau thì nhất định sẽ đến xem lễ rung chuông.
Ánh sáng từ điện thoại di động, gậy phát sáng lấp lánh như những vì sao rơi xuống mặt đất. Khung cảnh ồn ào, náo nhiệt này có lẽ không hẳn đẹp đẽ, nhưng chính những ánh đèn máy móc, mỗi tia chứa đựng mong ước, hy vọng của mỗi người, lại mang đến cảm giác ấm áp, xúc động.
[Đếm ngược sắp bắt đầu rồi ạ.]
[Năm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Mong rằng những điều tồi tệ sẽ qua đi, năm mới sẽ tràn ngập những điều tốt đẹp và hy vọng.]
Ngay khi MC vừa dứt lời, một con số lớn đã hiện lên trên màn hình. 10! 9! 8! Mọi người đồng thanh hô vang những con số. Seungpyo và Jaemin cũng hòa mình vào đám đông, cùng nhau đếm ngược.
"5, 4, 3, 2, 1!"
Teng――――.
Tiếng chuông lớn rung lên, lấn át mọi âm thanh ồn ào của mọi người, để lại một dư âm vang vọng.
Dù có rất đông người tập trung ở khu vực Bosingak, nhưng khi tiếng chuông vang lên, xung quanh trở nên im ắng, chỉ còn lại tiếng chuông. Seungpyo và Jaemin cũng im lặng.
Teng, teng, teng. Sau khoảng năm tiếng chuông, các MC mới tiếp tục nói.
[Năm mới đã bắt đầu với tiếng chuông đầu tiên vang lên vào lúc 0 giờ 0 phút 0 giây.]
[Những người đang theo dõi lễ rung chuông cũng đang lặng lẽ đón chào thời khắc này. Không biết mọi người đang ước nguyện điều gì?]
Sau khoảng thời gian im lặng mà đài truyền hình đã tạo ra, Seungpyo lại lên tiếng:
"Cậu có ước nguyện gì không?"
"Hả? Không, tớ chỉ nghe tiếng chuông thôi."
"Cậu đoán xem tớ đã nghĩ gì."
"Gì cơ?"
Seungpyo cười toe toét:
"Tớ nghĩ về chuyện mình và cậu đếm ngược, rồi chơi trò nhịn xuất tinh."
"Á, điên à! Trong lúc chuông vang đón năm mới mà cậu lại nghĩ đến mấy chuyện đó á? Biến thái."
"Thì tại tớ vừa đếm ngược vừa nhớ lại chuyện đó thôi mà."
Dù mắng Seungpyo, Jaemin vẫn bật cười, thấy thật là vô lý.
Trong khoảnh khắc vừa bước sang tuổi mới, sau khi bước qua thời khắc giao thừa, tất nhiên là chẳng có gì thay đổi cả. Hai người vẫn trêu chọc, cười đùa rồi lại ôm chầm lấy nhau và hôn nhau.
"Ryu Jaemin, năm cuối cấp tới cũng nhờ cả vào cậu đấy."
"Tớ cũng vậy."
Đây là lần đầu tiên họ đón năm mới bằng một nụ hôn. Còn một năm nữa mới đến tuổi trưởng thành theo quy định của pháp luật, nhưng dù sao thì cả hai đều cảm thấy mình đã trưởng thành hơn một chút so với năm ngoái rồi.
Hôm nay họ đã mười chín tuổi.