Error Zone - Chương 9

Bọn con trai đang tuổi ăn tuổi lớn phải căng thẳng từ tiết một, nên chưa đến giờ ăn trưa đã đói meo bụng là lẽ đương nhiên.

 

Seungpyo và đám bạn đến nhà ăn, vội vàng lấy suất rồi tìm chỗ trống. Bạn Seungpyo vui mừng chỉ một chỗ.

 

“Có bọn lớp 2 kìa. Ra kia ăn đi.”

 

“Vừa ăn vừa chốt luôn giờ chơi bóng rổ đi. Toàn hẹn ngày thôi đó.”

 

Ánh mắt Oh Seungpyo thờ ơ nhìn về phía đám bạn chỉ, đập vào cái gáy tròn tròn hết sức quen thuộc. Vừa nãy còn cãi nhau chí chóe, gặp lại thằng điên đó ở nhà ăn, ai đời lại không mất cả ngon, thường thì né cho lành.

 

Nhưng Oh Seungpyo vẫn còn việc cần ở Ryu Jaemin, nên đành phải tiến về phía đó. Cậu ưỡn vai hơn bình thường, ra vẻ như một con đực đang chuẩn bị chiến đấu với kẻ thù.

 

“Ơ, Oh Seungpyo kìa.”

 

Chưa kịp ngồi xuống, bọn lớp 2 đã vẫy tay chào đón. Jaemin đang ngồi cùng bọn họ khẽ nhấc mí mắt, liếc nhìn Seungpyo một cái, rồi mỉm cười chào hỏi.

 

“Chào.”

 

“Ừ, chào…”

 

Bọn bạn lớp 4 ngạc nhiên mở to mắt. Một thành viên mới gia nhập vào đám bạn lớp 2, thường xuyên tụ tập chơi bóng rổ.

 

“Dạo này cậu ăn cơm cùng Ryu Jaemin à?”

 

Đám trẻ ngồi xuống, sự chú ý đổ dồn vào gương mặt mới của giờ ăn trưa – Jaemin. Một đứa trong số đó thận trọng hỏi, như thể có điều gì đó tò mò từ lâu.

 

“Cậu cũng thích bóng rổ à?”

 

“Tớ chơi thể thao không giỏi lắm.”

 

Thấy vậy, đứa lớp 2 lắc đầu, như muốn bảo đừng khiêm tốn quá.

 

“Chắc không đâu. Ryu Jaemin năm ngoái được điểm tối đa môn thể dục thực hành đấy.”

 

“Thể dục thực hành với thi đấu bóng rổ khác nhau mà. Nhưng tiếc thật. Cậu cao thế này chắc chơi bóng giỏi lắm. Cao bao nhiêu?”

 

“Năm ngoái đo vào mùa xuân là 1m80, giờ chắc cao hơn một chút nữa…”

 

Nghe vậy, bọn bạn lại liếc nhìn Jaemin với ánh mắt khác.

 

Vậy hả? Cao đến thế cơ à? Vì luôn mang hình ảnh một học sinh gương mẫu, ngoan ngoãn chỉ biết học, ngồi lì trên bàn, nên việc Ryu Jaemin cao đến 1m80 khiến mọi người ngạc nhiên. Cậu ấy cũng thường đứng cạnh mình, nên biết là cậu ấy cao hơn mức trung bình, nhưng khi nghe con số cụ thể, bọn bạn dường như cảm nhận được sự khác biệt lớn hơn, rồi ánh mắt hướng về Jaemin, nhanh chóng chuyển thành những lời xì xào.

 

“1m80 thì bằng Hyungseo nhỉ? Không, chắc Ryu Jaemin giờ cao hơn rồi.”

 

“Ryu Jaemin, lần này cho tụi tao tham gia với được không? Chỉ cần 3 ngày, không, 2 ngày luyện tập là có thể đá cùng được rồi. Bọn mình có phải cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đâu.”

 

Jaemin cười lúng túng. Chỉ có biểu cảm của Oh Seungpyo là trở nên khinh bỉ một cách lặng lẽ, như thể không thể tin được.

 

“Tớ cũng muốn lắm, nhưng hết giờ học bổ túc là tớ phải về ngay nên không có thời gian. Nhà tớ nghiêm khắc lắm…”

 

“Thật á? Hai ngày cũng không được à?”

 

Rất nhiều đứa trẻ biết rằng bố mẹ Ryu Jaemin đều là giáo sư của các trường đại học danh tiếng. Tin đồn về việc gia đình cậu nghiêm khắc đã lan truyền từ khi còn học tiểu học. Vì vậy, ai cũng biết lời kể về bố mẹ không phải là cái cớ, nhưng chính vì thế mà mọi người càng tiếc nuối hơn.

 

“Xin lỗi. Chắc không được rồi.”

 

Seungpyo đang im lặng ăn cơm, uống một ngụm nước rồi đột nhiên buông một lời cảm thán chẳng đâu vào đâu.

 

“Bố mẹ cậu nghiêm khắc á? Bất ngờ thật đấy.”

 

Jaemin đang cười nói xin lỗi bọn bạn, vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó nhìn Seungpyo. Seungpyo nheo mắt lại. Thấy chưa kìa. Chỉ có miệng cười thôi, cái đồ này.

 

Bọn bạn không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu khó hiểu.

 

“Sao? Nhìn là biết nghiêm khắc rồi mà. Tớ thấy cậu ấy chắc sống trong một ngôi nhà giống như trong phim ấy. Kiểu có cầu thang đá cẩm thạch, bố mẹ đều mặc vest ngay cả ở nhà. Chắc không phải thế thật chứ?”

 

“Ừm… Không đến mức mặc vest, nhưng bố mẹ tớ cũng ít khi xuề xòa ngay cả ở nhà. Nhưng không có cầu thang đá cẩm thạch đâu. Nhà tớ không phải nhà thông tầng mà.”

 

Jaemin vừa nói đùa vừa cười, Seungpyo tiếp lời.

 

“Tớ cứ tưởng cậu là một tâm hồn tự do, nên nghĩ gia đình cũng thoải mái lắm chứ.”

 

“Cậu ấy á?”

 

Bọn bạn chớp mắt, như thể lời của Seungpyo mới là điều bất ngờ, rồi từ một hai người bắt đầu, dần dần tất cả chậm rãi gật đầu đồng tình.

 

“Cũng có cảm giác đó thật. Kiểu như siêu thoát ấy.”

 

“Chắc là do học giỏi quá hả? Đúng là con người ta phải có năng lực mới được.”

Không biết Seungpyo đang bóng gió điều gì, bọn bạn cứ thế giải thích theo cách của chúng và đồng tình.

 

Jaemin là một đứa trẻ chưa có bạn thân. Học giỏi, đẹp trai sáng sủa, lại có tin đồn nhà giàu, tính cách cũng tốt. Đương nhiên nhiều đứa muốn kéo Jaemin vào nhóm, nhưng Jaemin lại hòa đồng với nhóm này một chút, nhóm kia một chút, nhẹ nhàng với tất cả, nhưng hơn ai hết, cậu sống một cuộc sống học đường suôn sẻ.

 

Những đứa trẻ không thể lập nhóm và lảng vảng bên ngoài rất dễ bị cô lập ở trường, nhưng Ryu Jaemin thì khác. Cậu không hẳn là người ngoài cuộc, mà giống như một người tự nguyện đứng ngoài cuộc hơn, đến tận gần cuối học kỳ, bọn bạn lớp 2 vẫn muốn thân thiết với Jaemin.

 

Không cố gắng kết bạn thân, không xấu hổ vì cô đơn giữa đám trẻ đang cuống cuồng muốn lập nhóm, cũng không ai coi thường cậu. Phần đó của Jaemin chắc chắn phù hợp với cách diễn đạt “tâm hồn tự do”.

 

“So với những người áp đặt tiêu chuẩn của mình và cư xử khó chịu, thì tâm hồn tự do vẫn tốt hơn nhiều. Cảm ơn vì lời khen.”

 

Jaemin vừa cười vừa đáp lại. Đứa trẻ lớp 2 nghe cuộc trò chuyện không ra trò chuyện của cả hai, tò mò hỏi.

 

“Nhắc mới nhớ, Oh Seungpyo, lúc nãy cậu vội vàng lôi Ryu Jaemin đi đâu thế? Có chuyện gì à?”

 

“À… chỉ là tớ hỏi vài chuyện thôi. Nghe nói người thân lớn tuổi làm trong giới pháp luật, nên tớ nghĩ cậu ấy sẽ biết rõ những vấn đề này. Tớ bị mất điện thoại mà. Tớ hỏi xem có nên báo cáo chuyện này không ấy mà.”

 

“Thôi đi, người thân cậu ấy làm trong ngành thì Ryu Jaemin làm sao mà biết được.”

 

“Tớ biết.”

 

Jaemin bình thản đáp.

 

“Có một điều khoản luật gọi là tội chiếm giữ tài sản bị bỏ quên, có nghĩa là bạn không được tự ý lấy đồ nhặt được. Vì vậy, nếu bạn báo cáo và bắt được người nhặt được điện thoại của bạn, bạn có thể trừng phạt họ vì điều đó. Hoặc có thể thỏa thuận.”

 

Bọn bạn đang im lặng bỗng chớp mắt và thán phục.

 

“Wow… Bố cậu là giáo sư trường luật mà. Cậu có nói chuyện đó với bố ở nhà không?”

 

“Không, tớ đọc được trong một cuốn sách nào đó hồi trước.”

 

Quả nhiên là học sinh nhất trường có khác, biết nhiều thật. Chắc đi thi mấy chương trình đố vui cũng nhất luôn. Bọn bạn ngầm đồng tình với nhau rồi tiếp tục ăn. Chủ đề chuyển sang việc lên lịch chi tiết cho trận bóng rổ sau vài ngày nữa, Ryu Jaemin và Oh Seungpyo vừa liếc nhau vừa ăn hết thức ăn trên khay.

 

“Vậy là trận đấu sẽ diễn ra ngay sau khi tan học vào thứ Sáu đúng không?”

 

“Hôm đó mà ai vắng mặt thì nộp phạt đó.”

 

Ra khỏi nhà ăn, cả bọn cùng nhau đi dọc hành lang, Jaemin dừng bước và nói.

 

“Tớ ghé thư viện một chút rồi đi nhé. Cô giáo bảo ăn cơm xong gặp cô một lát.”

 

“Ừ, lát gặp.”

 

Jaemin đổi hướng đi về phía thư viện. Không có nhiều học sinh đến thư viện vào giờ ăn trưa quý giá, vì vậy hành lang gần đó khá vắng vẻ.

 

Không giống như khi ở với bọn bạn, cậu lộ vẻ mệt mỏi và lững thững bước đi, rồi nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía sau.

 

“Này, đợi một chút.”

 

Jaemin không nhận ra tiếng bước chân đang đến gần mình, cậu chỉ quay đầu lại khi nghe thấy ai đó gọi mình. Seungpyo đang nhanh chóng tiến đến, như thể cậu vừa đuổi theo.

 

“Lại sao nữa?”

 

“Chuyện điện thoại chưa xong đâu. Tên trộm chiếm giữ đồ bỏ quên kia.”

 

“Cậu bảo hết hạn hợp đồng nên không cần nữa mà? Cậu còn bảo mua cái mới là được chứ gì. Hơn nữa cậu bảo là cậu quên chứ bộ. Tớ nhớ ra sẽ trả cho cậu mà.”

 

Seungpyo thở ngắn một hơi rồi đút tay vào túi. Sau đó cậu ném thứ gì đó ra.

 

Jaemin theo phản xạ bắt lấy nó rồi nhìn vào vật trong tay. Đó là chiếc điện thoại di động chỉ dùng để lên mạng của cậu, đã lâu rồi cậu không thấy.

 

“Xong rồi chứ gì? Tớ đưa trước đấy. Mai cậu cũng phải mang trả điện thoại cho tớ đấy.”

 

Ngay cả khi đang ăn cơm, cậu vẫn không ngừng mỉa mai, vậy mà đột nhiên lại thay đổi thái độ. Cậu ta lại định giở trò gì đây? Jaemin nhìn Seungpyo với ánh mắt cảnh giác.

 

“Tớ đã bảo cái này không phải điện thoại của tớ rồi mà.”

 

“Bớt giùm cái coi. Chuyện này chán lắm rồi đấy. Cậu hay tớ giữ đồ của người khác cũng có ích gì đâu.”

 

Tớ thì từ đầu đã thấy chán rồi. Jaemin lẩm bẩm trong lòng rồi nhét điện thoại vào túi. Nhìn kỹ thì Oh Seungpyo đang tỏ vẻ thực sự chán nản với tình huống này. Jaemin ngập ngừng một lúc rồi mở miệng.

 

“…Cậu bảo có cái đó mà nhỉ. Cái ảnh chụp màn hình ấy.”

 

“Xóa đi là được chứ gì. Đằng nào xóa rồi cậu cũng đâu có tin. Với cả cậu cũng có file ghi âm hồi nãy rồi còn gì. Kiểu như mỗi người nắm một điểm yếu của nhau ấy mà.”

 

Bên ngoài cửa sổ hành lang là sân vận động trải cỏ. Bọn bạn đang chơi đá bóng. Seungpyo ném ánh nhìn khó chịu ra xa, lặng lẽ nói như thể cậu nhượng bộ dù chỉ một bước.

 

“Đừng tạo thêm điểm yếu cho nhau nữa, giải quyết vừa phải thôi. Chỉ là tớ muốn trêu cậu một chút thôi, nên tớ sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Cậu cũng trả điện thoại cho tớ đi rồi đừng kéo dài chuyện này nữa.”

 

“…Cậu đúng là chỉ làm theo ý mình thôi đấy.”

 

“Sao? Không muốn giải quyết hả?”

Không kể thích hay không thích, Jae Min ngày càng thấy Oh Seung Pyo đáng ghét hơn so với ở phòng tư liệu.

 

Việc cậu chụp ảnh khiêu dâm rồi chia sẻ lên mạng là lỗi của cậu. Nhưng thật nực cười khi Oh Seung Pyo, người chỉ là bạn cùng lớp, chứ không phải bố mẹ, giáo viên hay cảnh sát, lại đối xử với Jae Min như tội phạm, đe dọa và sai bảo cậu.

 

Ít nhất nếu cậu ta dồn ép cậu vì lo lắng hay tinh thần chính nghĩa của một học sinh cùng trường, thì cậu cũng đã giả vờ hối lỗi rồi. Nhưng rõ ràng là cậu ta chỉ đơn giản là thấy vui khi trêu chọc cậu, giống như khi cậu ta bình luận trên bài đăng của khách truy cập SNS của cậu, và cậu ta muốn giải tỏa sự bực bội âm ỉ đã tích tụ mỗi khi điểm thi của cậu bị cậu ta vượt mặt… Cậu thà chết chứ không cúi đầu làm theo ý cậu ta.

 

Đến khi cậu ta thấy mình cũng có thể gặp rắc rối thì lại rút lui, bây giờ lại tỏ vẻ như đang nhượng bộ. Cậu biết rõ cậu ta là loại người phải thắng và chiếm thế thượng phong mới thấy thoải mái, nhưng mà…

 

‘Cái loại khốn kiếp gì đây?’

 

Trong lòng cậu cảm thấy vỡ mộng, nhưng dù sao thì làm theo lời Oh Seung Pyo vẫn là quyết định lý trí nhất. Cho dù cậu có ghi âm lại lời đe dọa của Oh Seung Pyo, thì tình hình vẫn bất lợi hơn cho Jae Min.

 

Nếu xét về việc ai muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng và chôn vùi nó như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thì Jae Min chắc chắn phải tha thiết hơn Seung Pyo. Mặc dù cậu sẽ không bao giờ để lộ ra điều đó. Jae Min cộc lốc đáp.

 

“Biết rồi.”

 

“Vậy mai mang điện thoại đến trả đó.”

 

“Ừ.”

 

Jae Min gật đầu, Seung Pyo thở ngắn một hơi, rồi vẫn đứng đó mà không rời đi ngay. Còn gì muốn nói nữa sao? Jae Min cũng không nhúc nhích, chờ đợi cậu ta nói nốt, Seung Pyo nhìn chằm chằm cậu, rồi mở lời thì thầm với vẻ tò mò.

 

“Nhưng mà cậu, sao lại làm chuyện đó?”

 

“…Gì cơ?”

 

“Không, có phải do cậu bị chứng thích khoe thân hay có lý do nào khác không…?”

 

“Chúng ta nói là sẽ kết thúc chuyện này rồi mà. Vừa nãy chính miệng cậu nói đấy.”

 

Jae Min, người vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm, cũng không thể nhịn được nữa mà nhíu mày. Seung Pyo à một tiếng ngắn ngủi, rồi gật đầu.

 

“Biết rồi, biết rồi. Tớ sẽ quên chuyện đó thôi.”

 

Rồi cậu ta dùng ngón tay vẽ một đường trên môi, bắt chước hành động kéo khóa. Sao lại không đáng tin đến thế này. Thật xui xẻo. Chỉ tại vận đen nên mới bị cái loại này phát hiện ra…

 

“Này, Oh Seung Pyo! Thời gian không còn nhiều, cậu đi đâu đấy!”

 

Trong lúc Jae Min thở dài trong lòng và trừng mắt nhìn tên khốn trước mặt, cậu nghe thấy tiếng gọi tên khốn đó từ cuối hành lang. “Tớ đến đây!” Seung Pyo cũng hét lớn đáp lại. Sau đó, cậu ta xoay người bỏ đi mà không nói một lời tạm biệt với Jae Min, chạy về phía có tiếng gọi.

 

Jae Min nhìn theo bóng lưng đó với vẻ mặt bất mãn một lúc, rồi cũng xoay người đi về phía thư viện.

 

Giống như nhiều học sinh gương mẫu khác, Jae Min cũng thích đọc sách. Cậu tự nhiên hay lui tới thư viện và dễ dàng thân thiết với giáo viên phụ trách thư viện.

 

Jae Min đã đăng ký vào câu lạc bộ đọc sách từ hồi cấp hai. Khi lên cấp ba, cậu bận rộn với việc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, nên thời gian thực sự tham gia các hoạt động của câu lạc bộ không còn nhiều, nhưng việc cậu đến thư viện vào giờ ăn trưa để mượn những cuốn sách cậu muốn đọc và tranh thủ đọc chúng là một trong số ít những sở thích quý giá của Jae Min.

 

Nhưng việc công khai giở sách khác sách bài tập hay sách giáo khoa trong lớp có chút ngại ngùng. Hiệu trưởng trường cấp hai là người có ý chí mạnh mẽ trong việc xây dựng một trường học đọc sách, nên đôi khi cậu phải đọc sách ngay cả khi không muốn. Nhưng sau khi lên cấp ba, cậu thực sự khó gặp được những đứa trẻ đọc sách.

 

Đã vậy, bọn bạn thường xuyên phóng đại và tâng bốc tính cách và điểm số của cậu, khiến cậu không biết là chúng đang thật lòng hay trêu chọc, nên cậu phải cười trừ cho qua, nếu cậu còn đọc sách vào giờ giải lao thì chắc chắn cậu sẽ bị coi là người lập dị hơn nữa. Vì vậy, Jae Min luôn viện cớ để đến thư viện.

 

“Jae Min à. Nếu tiện đường, em có thể giao cái này giúp cô được không?”

 

“Cái gì ạ?”

 

Khi Jae Min chuẩn bị rời đi sau khi mượn sách, giáo viên thư viện đưa cho cậu một túi đựng sách.

 

“Nếu xuống tầng một, sẽ có một người giao hàng ở trước cổng chính. Em sẽ nhận ra người đó vì họ mặc áo khoác gile. Chỉ cần đưa cho họ là được.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Cảm ơn em. Sau này cô sẽ mua đồ ăn vặt cho em.”

 

“Mấy việc này thì em làm tình nguyện được ạ.”

 

Jae Min mỉm cười cúi đầu chào rồi rời khỏi thư viện. Cậu nhanh chóng bước xuống cầu thang và tiến về phía cổng chính, và quả thực có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác gile có in logo của công ty giao hàng đang chờ đợi.

 

Người đàn ông đang nhìn vào điện thoại của mình, dường như cảm nhận được khách hàng đã đến, ngẩng đầu lên, Jae Min khẽ cúi đầu chào.

 

“Chào an….”

 

Nhưng chưa kịp chào xong, người đàn ông đã mở to mắt. Jae Min không thể làm gì được, chỉ biết đối mặt với tình huống ập đến.

 

Người bình thường không có phản xạ siêu phàm, nên hầu hết đều không thể tránh khỏi những thảm họa hay tai nạn ập đến vào những thời điểm bất ngờ. Jae Min cũng vậy, dù cậu nhìn thấy rõ quả bóng đá bay đến như một ngôi sao băng từ đằng xa, cậu vẫn không thể tránh được.

 

Bụp! Một âm thanh vang lên, và trước mắt cậu tối sầm lại.

 

“Hộc…!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo