[Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! - Chương 18

Lịch: thứ 5

Bản dịch [Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 18

Tác giả: 카루피

Dịch: Cheese

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

“Lycaon, cậu chủ!”


Cornell vội vàng bước đến nhưng một cơn đau nhói từ cẳng chân khiến cậu khựng lại.


“Ư…”


Cậu cảm thấy dạo này đôi chân mình thật khổ. Nhưng tình thế không cho phép dừng lại vì đau. Cornell khập khiễng chạy đến chỗ Lycaon.


“Mày làm thế với người ta thì mày có thấy vui không? Hả?”


Đúng lúc Lycaon chuẩn bị động tay động chân thêm lần nữa, Cornell giữ chặt cánh tay và xoay người cậu bé lại. Để giúp Lycaon bình tĩnh lại, Cornell che mắt và ôm chặt vào lòng.


“Cậu chủ... Dừng lại thôi.”


May mắn thay, Lycaon không hề phản kháng và để Cornell đưa đi. Dưới bàn tay, hàng mi cậu bé khẽ chớp, hơi thở gấp gáp cũng nhanh chóng trở lại bình thường.

Khi Cornell ôm Lycaon đứng dậy, Matthew hối hả tiến lại kiểm tra tình hình của cậu bé. Sau khi thấy không sao, ông nhờ Cornell trông Lycaon giúp và quay sang phía Sevil.

Mọi việc tạm thời lắng xuống. Người mà Matthew đi tìm chính là người của gia tộc Blasch. Ông đã định nhờ người đó ngăn chặn hành động của Sevil nhưng Lycaon đã ra tay trước dẫn đến tình huống như bây giờ.

Ở phía xa, người của gia tộc Blasch đang kiểm tra Sevil rồi đưa hắn ta đến một góc khuất để răn đe. May mắn là hắn cũng không bị thương. Cornell cảm thấy thực sự biết ơn những thảm cỏ mềm mại dưới sàn, và cả những người đã chăm sóc để chúng luôn xanh tươi giữa mùa đông vì chúng đã giúp cả Lycaon và Sevil không bị thương nặng.

Matthew bắt đầu trấn an những người khác. Ông dỗ dành các thiếu gia đang hoảng sợ và sững sờ, đưa họ trở lại chỗ ngồi.

Thấy tình hình dần ổn định, Cornell buông Lycaon ra và kiểm tra cậu bé. Cậu cẩn thận mở bàn tay đang nắm chặt ra rồi xem xét khắp người để đảm bảo cậu bé không bị thương. Ánh mắt Cornell lướt đến đâu, đôi mắt lạnh lùng của Lycaon lại dịu đi đến đó.


“Có bị đau chỗ nào không?”

“Dạ, em không sao.”


Đôi mắt Lycaon nhìn thẳng vào Cornell. Trong đôi mắt to tròn ấy ánh lên một ý chí mạnh mẽ.

Cornell đang tự hỏi tại sao cậu bé lại nhìn mình như thế thì Lycaon mím chặt môi, từ từ khuỵu gối xuống.

Cậu bé ngồi xuống, dùng tay không phủi bụi trên ống quần và lau mũi giày cho Cornell mà hề dùng khăn tay hay tay áo.


“Trời ơi…”


Nhìn bàn tay nhỏ bé ấy phủi bụi, Cornell chỉ biết nén một tiếng thở dài.


“Thầy không sao đâu.”


Cornell kéo Lycaon đứng dậy rồi sau đó lau sạch đôi bàn tay đầy bụi đất của cậu bé. Đôi tay trắng trẻo giờ đây đã lấm bẩn. Cậu định lau sạch từng ngón tay nhưng Lycaon rụt tay lại, chỉ lao vào ôm chặt lấy cậu. Rồi cậu bé hít một hơi thật sâu.

Hiểu rõ tâm trạng của Lycaon, Cornell nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng. Tuy vậy, cậu vẫn nghiêm túc nhắc nhở.


“Dù vậy thì em không được hành động như thế. Nếu thiếu gia kia bị thương thì sao?”

“Dạ.”

“Nguy hiểm lắm đấy. Tuyệt đối không được làm vậy nữa, nghe chưa?”

“…Dạ.”


Lycaon lí nhí đáp, rồi lại hít một hơi sâu. Trong vòng tay Cornell, cơ thể cậu bé cứ phập phồng lên xuống.

Khi đã bình tĩnh lại, Lycaon nắm tay Cornell rồi dẫn về lại chiếc ghế cũ. Sau khi thấy thầy giáo đã ngồi xuống, cậu bé mới an tâm quay về bàn của mình. Dáng người nhỏ nhắn nhưng bước đi lại đầy kiên quyết khiến Cornell cảm thấy có chút ngổn ngang. Cậu vừa thấy tự hào vừa lo lắng vì cách giải quyết vấn đề của Lycaon quá mạnh bạo.

Mặc dù có một chút hỗn loạn nhưng mọi chuyện vẫn nhanh chóng được giải quyết. Mọi người vẫn tiếp tục dùng bữa như không có chuyện gì. Một lúc sau, Sevil Blasch cũng quay lại và im lặng cúi đầu ăn cơm. Lúc này, Matthew mới trở về, trên trán lấm tấm mồ hôi.


“Thầy, thầy vẫn ổn chứ?”


Trước câu hỏi đầy quan tâm, Cornell cố gắng che giấu vẻ mệt mỏi trên mặt, khẽ gật đầu.


“Chuyện gì đã xảy ra vậy… Người của nhà bá tước Blasch có gửi lời xin lỗi, nhưng tôi chỉ chứng kiến thiếu gia đẩy cậu Sevil thôi.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng cậu chủ phản ứng hơi nhạy cảm.”

“Chuyện nhỏ là chuyện gì vậy?”

“À... hình như cậu thiếu gia đó biết tôi là thường dân.”


Dù Cornell cố gượng cười, nhưng Matthew ngay lập tức biến sắc.


“Ôi, không hay rồi…”


Matthew vội vàng nhìn khắp người, rồi dừng lại ở ống quần của Cornell. Chỉ nhìn thấy chút bùn đất còn sót lại là ông đã có thể đoán ra được toàn bộ sự việc. Gương mặt Matthew lộ rõ vẻ áy náy và lo lắng.


“Xin lỗi thầy. Đây chắc chắn không phải chuyện thường… Lẽ ra tôi không nên rời đi. Giờ phải xử lý thế nào đây…”


***


Sau bữa ăn, một bàn tiệc trà nhẹ được dọn lên. Mọi người đều giữ đúng lễ nghi, rót trà và thưởng thức bánh ngọt một cách hoàn hảo. Lycaon cũng làm rất tốt.

Khác với giờ ăn, bàn tiệc trà trở nên rộn ràng tiếng nói cười. Vì đều là những thiếu gia còn nhỏ, giọng nói dần lớn hơn.

Có người phá ra cười, có người hào hứng tranh luận. Nhưng Lycaon chỉ ngồi yên lặng quan sát mà không tham gia.

Cậu dựa lưng vào ghế, không mảy may hé miệng, ánh mắt tỏ vẻ không mấy hứng thú.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cornell cảm thấy thật lạ lùng.

Vì luôn thấy cậu bé cười rạng rỡ nên cậu không nhận ra, nhưng khi nhìn từ xa thế này trông Lycaon khá lạnh lùng.

Cũng phải nhỉ, dù sao Lycaon là nhân thú chủng sói. Khi lớn lên, xương cốt sẽ phát triển, và đôi mắt tròn cũng sẽ trở nên sắc sảo hơn. Chiếc cằm bầu bĩnh sẽ trở nên cứng cáp còn chiếc mũi nhỏ nhắn sẽ cao thẳng hơn.

…Mình có thể ở lại đến lúc đó không? Cornell tạm thời quên đi mọi thứ, chìm vào suy tư.

Lycaon học rất nhanh. Có lẽ cậu sẽ không thể ở lại cho đến khi Lycaon trưởng thành.

Dù giờ vẫn còn nhỏ nhắn, nhưng theo lời Matthew, Lycaon sắp bước vào tuổi dậy thì nên sẽ lớn lên nhanh chóng.


'Ừm... Hy vọng trong khoảng thời gian đó, mình có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một căn nhà.'


Đúng lúc đó, một việc đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Cornell. Một cậu thiếu gia đứng dậy và tiến về phía Lycaon.

Đó là Potter Maxwell, người trông nhỏ tuổi trong nhóm. Potter có dáng người nhỏ nhắn nhất trong số những người đang có mặt. Cornell không biết tuổi thật của cậu bé, nhưng cậu đoán chỉ cách Lycaon một hoặc hai tuổi. Tuy nhiên, nhìn vào sự khác biệt về thể chất, có lẽ tuổi thật của họ còn cách xa hơn thế.

Potter tiến đến gần Lycaon, nói gì đó rồi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Lycaon lộ vẻ không thoải mái, trả lời qua quýt rồi cau mày và quay mặt đi, rõ ràng là muốn từ chối.

Thế nhưng, vì còn quá nhỏ, Potter Maxwell dường như không hiểu ý. Cậu bé lại di chuyển về phía Lycaon vừa quay đầu và tiếp tục bắt chuyện.


“Ôi…”


Cornell buông ra một tiếng thở dài đầy nặng nề. Matthew cũng bối rối, mắt dán chặt vào khung cảnh trước mặt. Cornell chỉ muốn lấy tay che mặt.


'Không được. Đừng mà...'


Hai lần trong một ngày là quá đủ rồi. Cornell cảm thấy mình không thể chịu nổi thêm bất kỳ rắc rối nào nữa. Cậu chỉ muốn ôm đầu khóc nức nở, nhưng để giữ thể diện Cornell chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh.

Potter Maxwell cứ đeo bám lấy Lycaon. Vẻ mặt hiền lành và hồn nhiên của cậu bé không hề có ác ý, nhưng lại điển hình cho tính cách trẻ con rằng cứ muốn chọc ghẹo người khác. Mỗi lần Lycaon cáu kỉnh bảo dừng lại, Potter im lặng được một chút, nhưng chỉ một chút thôi, rồi lại nhanh chóng líu lo như để thu hút sự chú ý.

Lycaon nhăn mặt, ngồi im một lúc rồi đứng bật dậy. Cậu bé đi đến chỗ thiếu gia nhà chủ trì buổi tiệc và nói gì đó. Sau khi cậu bé ấy gật đầu, Lycaon bắt tay và rời khỏi chỗ, đi thẳng sang một bên.

Thấy vậy, Matthew reo lên đầy vui vẻ, ‘Có vẻ chúng ta sắp về rồi!’ rồi mừng rỡ đứng dậy. Bữa ăn đã xong, tiệc trà cũng gần kết thúc nên việc rời đi lúc này là hoàn toàn hợp lý. Cornell cũng từ từ đứng dậy, cảm thấy mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Vì căng thẳng quá lâu, cả người cậu dường như kêu răng rắc.

Vì lối ra có hai ngã rẽ nên khi Matthew và Cornell đi theo Lycaon lại bị những bụi cây ngăn cách. Do tầm nhìn bị che khuất, cả hai không thể nhận ra tình hình phía bên kia, chỉ đến khi hai lối đi nhập làm một, họ mới gặp lại Lycaon.

Và khi đó, họ mới thấy cậu thiếu gia nhỏ tuổi Potter Maxwell đã lẽo đẽo đi theo cậu bé.


“Ô…”


Từ phía xa, người quản gia của gia tộc Maxwell nhận ra tình hình và vội vã tiến lại. Nhưng trong lúc đó, Potter đã rút ngắn khoảng cách và kéo tay Lycaon.

Trong khoảnh khắc Cornell và Matthew còn chưa kịp phản ứng, Lycaon đã lớn tiếng 'Thôi đi!' rồi hất mạnh tay Potter. Cú hất mạnh khiến cậu nhóc không giữ được thăng bằng, nên ngã huỵch một tiếng xuống đất.

Mặc dù không cố ý xô ngã, nhưng cú hất tay của Lycaon đã khiến Potter ngã. Vậy mà Lycaon vẫn không giấu được vẻ khó chịu trên mặt.


“Đã bảo dừng lại rồi mà! Vừa phải thôi!”


Cậu bé hất tóc, hất cằm lên và trừng mắt nhìn Potter.

Khuôn mặt Lycaon đầy vẻ bực bội. Thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Matthew bối rối chạy đến kiểm tra tình trạng của Potter Maxwell. Có lẽ do chống tay xuống đất khi ngã, bàn tay của Potter bị trầy xước. Tuy không chảy máu nhưng vùng da quanh đó đỏ lên và hơi sưng.

Nhìn cảnh tượng này, Cornell thở dài một tiếng. Lycaon đang tức giận nên không nghe thấy nhưng Matthew thì có. Ông liếc mắt lên và thấy gương mặt Cornell đang đanh lại.


‘A... chết rồi…’


Matthew quay mặt đi, vờ như không thấy. Ông bắt đầu giải thích sự việc cho người quản gia của gia tộc Maxwell vừa đi tới. Matthew thầm mong Lycaon sẽ dừng lại và xin lỗi.

Tuy nhiên, Lycaon không nhìn thấy vẻ mặt của Cornell nên vẫn tiếp tục gay gắt.


“Tao đã nói bao nhiêu lần là dừng lại rồi hả?”


Cậu bé cau chặt lông mày, buông ra những lời nói lạnh lùng. Rõ ràng là đang trút cơn giận.

Cornell lại thở dài thêm một lần nữa và gọi.


“...Cậu chủ.”

“Nghe không hiểu à?”

“Cậu chủ.”


Cornell đặt tay lên vai Lycaon. Đến lúc này, Lycaon mới nghe thấy tiếng gọi của cậu nên lập tức ngẩng đầu lên. Lycaon vui vẻ nhìn thầy mình nhưng thật tiếc là Cornell lại có vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.


“Cậu chủ. Hãy xin lỗi đi.”


Giọng nói trầm và bình tĩnh khiến đôi mắt Lycaon hoang mang và run rẩy.


“Cậu chủ cần phải xin lỗi. Cậu ấy bị thương là vì cậu chủ đã xô ngã.”


Matthew không can thiệp. Ở đây chỉ có trẻ con, không có người lớn nào khác. Hơn nữa vì cách xa các bàn khác nên không ai có thể nghe thấy sự ồn ào này.

Đây là lần thứ hai trong ngày Lycaon gây chuyện. Vụ việc trước lỗi thuộc về Sevil Blasch nên Cornell đã không nói gì, nhưng lần này Lycaon đã phản ứng quá đáng. Cậu bé cần được dạy rằng dù tức giận đến mấy, cũng không được đánh người.

Lycaon nhìn Cornell. Ánh mắt kinh ngạc và hoang mang dao động qua lại nhưng Cornell vẫn giữ nguyên vẻ mặt. Cuối cùng, trước thái độ kiên quyết và im lặng của Cornell, Lycaon đành cúi gằm mặt và lí nhí nói.


“...Xin lỗi.”


Người quản gia của gia tộc Maxwell cũng đỡ Potter đứng dậy và nhắc nhở.


“Cậu chủ cũng nên xin lỗi. Cậu ấy đã bày tỏ thái độ không muốn nhưng cậu chủ vẫn cứ cố ý bắt chuyện, đó là một hành động rất bất lịch sự.”

“Xin lỗi…”


Sau khi cả hai đều xin lỗi nhau, Lycaon nhìn ánh mắt ra hiệu của Cornell rồi chủ động bắt tay Potter. Hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, rồi Potter quay trở lại vị trí của mình.

Matthew vuốt trán rồi nói sẽ đi chuẩn bị xe ngựa và rời khỏi nhà kính trước.

Khi chỉ còn lại hai người trên lối đi, Lycaon bỗng trở nên buồn rười rượi. Cậu bé nắm chặt tay Cornell, ngước lên với gương mặt gần như sắp khóc.


“Thầy ơi... sao thầy lại bênh nó?”


Nước mắt như sắp trực trào, Lycaon cúi đầu, lí nhí nói 'Con buồn lắm…'

Cornell nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đang rũ xuống của cậu bé và cuối cùng bật cười trong lòng. Chuyện ai đúng ai sai, ai bênh ai lại phức tạp đến thế sao. Xã hội của trẻ con cũng thật phức tạp mà.

Người lớn có thể khéo léo tránh xa người mình không thích và tìm kiếm người phù hợp để giao thiệp. Nhưng bọn trẻ vì thiếu kinh nghiệm và kỹ năng nói chuyện, thường để cảm xúc dẫn dắt trước. Hơn nữa, những người đón nhận cảm xúc ấy cũng là trẻ con nên cũng hành động theo cảm tính và không chấp nhận bị từ chối, vì thế những tình huống như thế này thường xuyên xảy ra.

Tuy nhiên, Lycaon không đơn thuần là một đứa trẻ bởi từ khi sinh ra đã ở một địa vị khác. Ngay cả khi chưa trưởng thành, cậu bé đã phải tuân theo những chuẩn mực không khác gì người lớn. Vì vậy, Lycaon cần phải cẩn trọng hơn và trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Cornell khuỵu gối xuống để ngang tầm mắt với Lycaon.


“Lycaon.”

“...”

“Đánh người là không được.”


Cậu nói với giọng dịu dàng hơn lúc nãy. Lycaon nhanh nhạy nhận ra sự khác biệt, cậu khẽ ngẩng đầu lên. Cornell nhẹ nhàng vuốt vai cậu bé.


“Em phải giải quyết bằng lời nói. Nếu không được, hãy nhờ người lớn giúp đỡ. Và nếu có lỡ đánh ai đó thì nhất định phải xin lỗi trước. Bất kể tình huống thế nào, động chân động tay là không được.”


Cornell nhẹ nhàng khuyên bảo. Lycaon bĩu môi rồi rúc vào lòng cậu, lí nhí nói.


“Em sai rồi…”


Lycaon vùi mặt vào vai và vòng tay ôm lấy cổ Cornell. Cornell thở dài, vỗ nhẹ lưng cậu bé.


“Biết xin lỗi là rất tốt. Chỉ người dũng cảm mới có thể nói lời xin lỗi.”


Lycaon sụt sịt, rồi hỏi.


“Em làm tốt chưa?”

“Ừ. Rất tốt.”

“Vậy ôm em đi mà…”


Cậu bé cọ mặt vào cậu đầy nũng nịu, Cornell mỉm cười và bế cậu bé lên.

Matthew đang đứng ở lối vào nhà kính, nhìn cảnh tượng ấy và mỉm cười hài lòng. Cornell nói, 'Về nhà thôi', rồi ôm Lycaon và bước đi.

Mọi thứ dường như đang diễn ra đúng quỹ đạo. Mặc dù cậu và Matthew đã mệt lử, không, phải nói là cực kỳ mệt, nhưng mọi chuyện vẫn khá thuận lợi. Tuy tình huống có chút sai lệch, nhưng cuối cùng cũng trở về đúng vị trí. Cornell tin rằng, cứ dần dần uốn nắn như thế này, một ngày nào đó Lycaon sẽ trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn mà không cần phải nhắc nhở. Vì lẽ đó, cậu vừa vỗ lưng cậu bé đang ôm chặt cổ mình vừa mỉm cười hài lòng. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của Cornell.

Việc một người đi đúng đường trong quá khứ không đảm bảo họ sẽ tiếp tục đi đúng trong tương lai. Có thể họ sẽ vấp phải hòn đá, nổi giận mà đá lung tung, hoặc đơn giản chỉ là muốn đi lệch hướng.

Gió luôn đổi chiều và đôi khi chính sự thay đổi ấy làm lộ ra những điều từng được che giấu. Cornell đã tạm thời quên mất điều đó.

Bản dịch [Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo