[Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! - Chương 24

Lịch: thứ 5

Bản dịch [Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 24

Tác giả: 카루피

Dịch: Cheese

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Đến giờ trưa, khi xuống tầng một thì bếp núc cũng rối tung cả lên. Đầu bếp cùng người làm đang chất đầy nguyên liệu, tất bật chuẩn bị đến nỗi chẳng còn hơi sức mà để ý gì khác.


“Thưa thầy, thật có lỗi, e rằng bữa ăn hôm nay sẽ phải dọn lên trễ một chút.”

“Không sao đâu. Tôi cũng chưa thấy đói lắm, ăn tạm bánh mì và ít phô mai này là được. Hãy lo cho cậu chủ nhỏ trước đi, Matthew.”


Cornell giơ cao một ổ bánh mì và một ít phô mai về phía Matthew, người đang tỏ vẻ áy náy.


“Mà này Matthew, nếu Tiểu Công tước đến, việc học có bị tạm dừng không?”

“Chắc là vậy rồi ạ. Ngài ấy vốn rất thích dẫn cậu chủ Lycaon đi chơi…”

“Tôi hiểu rồi. Vậy ngoài việc chăm sóc cậu chủ, tôi có thể giúp gì được không?”

“Ôi trời, chỉ riêng việc thầy nói thế này thôi cũng đã là ân huệ lớn rồi. Khi nào bếp dọn dẹp xong, tôi sẽ cho người đưa cơm lên ạ.”


Nghe lời của Matthew, đầu bếp ở cuối phòng lắc lư con gà đang sơ chế trong tay, sẵn sàng nướng ngay lập tức. Cornell chỉ mỉm cười, giơ ổ bánh trong tay ra tỏ ý 'Thật sự không cần đâu' rồi quay về phòng.


“Ừm.”


Cornell tựa lưng vào ghế, bẻ bánh mì đưa vào miệng. Có vẻ như khi Tiểu Công tước đến, cậu sẽ có một kỳ nghỉ hợp pháp rồi. Dù Tiểu Công tước còn chưa đặt chân đến, Lycaon đã vui mừng đến thế. Vài ngày tới Lycaon chắc chắn sẽ khó tập trung, nên tạm thời thả lỏng cho cậu bé một chút cũng là một ý hay. Tất nhiên, quyết định không nằm ở cậu.

Cornell phết phô mai lên bánh mì và ăn uống qua loa. Đơn giản nhưng vừa đủ để lấp đầy cái bụng đói. Vì dinh thự Công tước sử dụng nguyên liệu chất lượng cao nên bánh mì cũng rất ngon. Cornell dọn dẹp vụn bánh trên bàn, đẩy chiếc đĩa trống sang một bên, mở cửa sổ và bắt đầu đọc sách.

Thời xuân ấm áp, gió từ ngoài ùa vào mang theo mùi cỏ non khiến gian phòng càng dễ chịu. Theo lời Matthew, hoa vẫn chưa nở rộ hết. Chỉ mới thế này mà cảnh vật đã rực rỡ thế kia, đến khi bước vào mùa hoa thực sự thì vẻ đẹp ấy hẳn sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Cơn gió xuân dịu dàng khiến Cornell thấy lim dim buồn ngủ. Dựa vào ghế, cậu gấp sách lại, khẽ nhắm mắt và ngửa đầu ra sau.

Qua khung cửa đang mở, làn gió chỉ đủ khẽ làm tóc lay động. Chính lúc đang tận hưởng cảm giác ngái ngủ đầy dễ chịu ấy—

Đằng sau vang lên tiếng “lộc cộc!” của bánh xe.


“A...!”


Cornell giật mình nhảy dựng, theo phản xạ đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngay lúc đó, một chiếc xe ngựa lộng lẫy tiến vào bên trong dinh thự Công tước. Đó không phải là xe ngựa của dinh thự, cũng không phải loại có thể dễ dàng thuê ngoài đường. Cornell chống tay lên bậu cửa sổ, thầm nghĩ 'Là khách ư...', rồi nhìn xuống dưới.

Chiếc xe tiến vào một cách tự nhiên, như đã quen thuộc với nơi này, rồi dừng lại giữa con đường dẫn vào. Bánh xe vừa ngừng lăn, trước khi người hầu ngồi cạnh người lái ngựa kịp bước xuống, cánh cửa xe bỗng mở ra và ai đó bước xuống. Đồng thời, Matthew cũng hớt hải chạy ra đường.


“Tiểu Công tước!”


Giọng kêu lên kinh ngạc vang vọng đến tận tầng hai.


‘À, đó là…’


Cornell mở to mắt nhìn người đàn ông được gọi là Tiểu Công tước.

Điều đầu tiên cậu thấy là mái tóc đen giống Lycaon. Có lẽ vì đứng dưới ánh mặt trời nên nó ánh lên một màu xanh thẳm kỳ lạ, khiến ánh mắt cậu bị hút vào. Khuôn mặt trắng nõn cùng vóc dáng cao ráo, thon gọn càng khiến người ta ấn tượng.

Khác với mái tóc hơi xoăn của Lycaon, người đàn ông này có mái tóc rủ xuống gọn gàng, và anh ta đang vẫy tay về phía Matthew. Do khoảng cách và độ cao, Cornell không thấy rõ mặt người ấy.


“Ôi, ngài đã báo là hôm nay mới xuất phát cơ mà…!”


Vì cửa sổ mở toang, mọi cuộc đối thoại bên dưới đều lọt vào tai Cornell. Dù được báo sẽ đến sớm nhất là ngày mai, muộn nhất là ba ngày nữa, Tiểu Công tước đã đến sớm hơn dự đoán, khiến Matthew đứng ngồi không yên. Nếu chưa bắt đầu dọn dẹp thì không sao, đằng này dinh thự đang bị đảo lộn khắp nơi nên giờ lại càng bừa bộn hơn. Matthew thở dài thườn thượt, gọi người hầu và ra lệnh nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ trước đã. Tiểu Công tước nhìn Matthew rồi cười khẽ.


“Ta biết sẽ thế nên mới đến sớm. Lúc nào cũng đảo lộn cả dinh thự lên, sao ta có thể đến muộn được chứ.”

“Ơ…”


Giọng trầm thấp vang xa, len tới cả những nơi cao, Cornell bất giác phát ra tiếng. Giọng nói ấy dường như không hợp với bầu trời xanh mà lại phù hợp với một nơi sâu thẳm dưới lòng đất khiến Cornell cảm thấy nhột nhột bên tai.


“Dù sao đi nữa, thưa Tiểu Công tước…”


Matthew thở dài đầy vẻ lo lắng. Nhưng Tiểu Công tước không hề bận tâm, anh hất cằm về phía trước.


"Gỡ hết mấy thứ trang trí vô dụng đó đi. Trông nhức mắt lắm.”

“Ôi trời ơi, thật là…”

“Thôi. Chỉ cần dọn phòng của ta là được. Lycaon đâu rồi?”


Ngay lúc Tiểu Công tước đang từ từ quay đầu, một giọng nói quen thuộc vang lên.


“Anh!”


Một thân hình nhỏ bé chạy vụt qua ban công bên dưới. Cornell đang nhìn xuống từ tầng hai liền ôm trán thầm nghĩ 'Chết rồi...'.

Lycaon có vẻ phấn khích đến mức đã để lộ đuôi và tai ra ngoài. Cornell cảm thấy thật có lỗi với vai trò gia sư của mình.

Tuy nhiên, Tiểu Công tước không hề bận tâm đến chuyện đó. Anh bước ra chào đón Lycaon đang chạy đến, nhấc bổng cậu bé lên. Rồi anh tung Lycaon lên không trung nhẹ nhàng rồi đón lại. Tiếng cười vui vẻ của Lycaon vang vọng theo làn gió.


“Lycaon! Em lớn nhanh thật. Nặng hơn rồi đấy.”

“Vâng!”


Đó là một cảnh tượng ấm áp đến mức Cornell sững người nhìn theo. Ngay lúc Tiểu Công tước đang bế Lycaon nâng lên trời cao, ánh mắt anh ta và Cornell đã chạm nhau.

...Chết rồi.

Trước khi Cornell kịp lùi lại, Tiểu Công tước đã xoay người, đối mặt trực diện với cậu. Dù khoảng cách khá xa, ánh nhìn anh ta vẫn vô cùng sắc bén.

Khi nhìn rõ mặt, Cornell mới nhận ra anh ta thực sự rất đẹp trai. Đôi mắt sâu thẳm, hàng lông mày rậm và nổi bật, sống mũi cao thẳng tắp. Cả đôi môi mềm mại tạo nên đường nét hoàn hảo.

Bị choáng ngợp trước những đường nét sắc sảo hiện rõ ngay cả từ xa, Cornell chậm một nhịp, cúi người chào.

Cornell từ từ ngẩng đầu lên, định đóng cửa sổ, thì cậu thấy Tiểu Công tước ghé tai Lycaon thì thầm điều gì đó. Lycaon ngay lập tức quay phắt đầu lại.


“Thầy ơi!”


Cậu bé nhận ra Cornell đang đứng ở tầng hai, vẫy tay lia lịa. Cornell liếc nhìn Matthew một cái rồi cúi đầu thêm lần nữa.

Dù không cố ý nhìn trộm, nhưng cảm giác như vừa bị bắt quả tang khiến mặt cậu nóng bừng. Từ lần gặp đầu tiên mà đã tỏ ra bất lịch sự, Cornell lại thấy thật xấu hổ. Lúc này, tốt nhất là rút lui nhanh chóng nên cậu vươn tay định đóng cửa.

...Cái gì thế?

Một tia sáng lấp lánh lạ thường lóe lên trong mắt Tiểu Công tước, đủ để thấy rõ từ xa, rồi biến mất.

Nhưng khi Cornell nhìn kỹ, Tiểu Công tước lại bình thản ôm Lycaon đi về phía tòa lâu đài.

Hình ảnh hai người nhanh chóng khuất tầm mắt.


“...”


Dù chỉ là một khoảnh khắc, Cornell cảm thấy ớn lạnh vì ánh sáng kỳ lạ đó. Cornell đứng ngây người tại chỗ cho đến khi Tiểu Công tước, Lycaon và Matthew khuất bóng.

Một linh cảm xấu cứ từ từ len lỏi trong lòng cậu.

Có lẽ đó là bản năng sinh tồn của con mồi khi đối diện với ánh mắt của kẻ săn mồi. Anh ta cũng là người của gia tộc Lophenix, hẳn là một thú nhân sói. Hơn nữa, chắc chắn là một cá thể đã trưởng thành.

Cornell chợt nghĩ rằng trong lúc Tiểu Công tước ở đây, có lẽ cậu nên xin nghỉ một thời gian, rời khỏi dinh thự để tránh rắc rối.

Tuy nhiên, lời nhắn từ người hầu vừa bước vào đã khiến Cornell không thể thực hiện ý định đó.


“Thưa thầy. Tiểu Công tước muốn gặp thầy.”


Cornell cắn nhẹ môi, khẽ hắng giọng. Nhưng cậu không thể để lộ sự bối rối nên chỉ mỉm cười nhẹ và đáp.


“À, vâng... Tôi sẽ xuống ngay.”


Dù đã trả lời ngay lập tức, nhưng có vẻ biểu cảm của Cornell quá kỳ lạ nên người hầu nghiêng đầu một cái rồi dặn cậu xuống nhanh và rời đi.

Cornell ngơ ngẩn nhìn cánh cửa đang hé mở. Thật buồn cười, kể từ khi bước vào ngôi nhà này, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác căng thẳng thật sự. Không giống với những lần gặp Lycaon trước đây, hay lúc gặp cậu chủ nhỏ nghịch ngợm kia kèm theo những lời lẽ đáng sợ.

Đây là một cảm giác thần kinh căng như dây đàn, nhịp tim đập dồn dập trong tai. Có lẽ đó là bản năng sinh tồn của một loài nhỏ đối diện với kẻ săn mồi.

Cornell lại hồi tưởng về chuyện vừa xảy ra.

Dù chỉ thoáng qua, ở khoảng cách khá xa, nhưng lại khiến cậu cảm giác như đang đứng rất gần. Rõ ràng là ánh nắng xuân bên ngoài ấm áp và làn gió thổi qua cửa sổ cũng hiền hòa, nhưng khoảnh khắc đó lại lạnh lẽo đến mức khiến da cánh tay cậu nổi da gà. Chỉ một ánh mắt mà mang đến cảm giác ấy.

Cậu không giấu giếm thân phận, cũng không che giấu kinh nghiệm hay làm gì sai trái. Không có lý do gì để bị cảnh cáo. Vậy ánh mắt đó là sao? Liệu có phải anh ta khó chịu vì bị nhìn chằm chằm qua cửa sổ?


“...Phù…”


Cornell luồn tay qua mái tóc, từ từ chải lại từng sợi để chỉnh lại gọn gàng. Đồng thời, cậu ước tính xem đã bao nhiêu giây trôi qua kể từ khi người hầu rời đi. Dĩ nhiên, vì không có đồng hồ nên không thể biết chính xác thời gian.

Mái tóc màu kem rủ xuống một cách mềm mại, nhẹ nhàng phủ xuống vai. Là người làm công, cậu không thể để cho chủ phải chờ lâu nên không thể trì hoãn thêm nữa.

Cậu chỉnh lại cổ áo, vuốt phẳng nếp gấp trên trang phục, hít một hơi thật sâu, rồi bước ra khỏi cửa.


***


Tiểu Công tước đang đứng trước cầu thang tầng một. Matthew và Lycaon thì không thấy đâu. Anh ta đặt một tay lên lan can, ánh mắt hướng vào hành lang bên trong. Dáng đứng từ phía sau chẳng khác gì một thanh niên tuấn tú bình thường.

Thế nhưng, Cornell vẫn không rời mắt khỏi bóng lưng đó, từ từ bước xuống từng bậc thang một. Cậu có cảm giác như mình là con mồi đang bước vào lưới của dã thú.

Khi còn cách hai bậc thang, anh ta quay người quét mắt khắp không gian và ánh mắt hai người chạm nhau.


“Thưa thầy.”


Tiểu Công tước nở một nụ cười tươi tắn, rồi lùi ra khỏi cầu thang. Anh ta mở lòng bàn tay, ra hiệu về phía dưới cầu thang như đang hộ tống. Nếu Lycaon có chất giọng trong trẻo, thì anh trai cậu bé lại sở hữu âm vực trầm ấm. Nghe gần hơn, giọng nói ấy còn trầm hơn nữa.

Cornell tỉnh táo lại, nhanh chóng bước xuống cầu thang. Cậu đứng trước mặt Tiểu Công tước và cúi chào.


“Xin chào, thưa Tiểu Công tước. Tôi là Cornell Taylor.”

“Ta là Kyle Lophenix. Ta đã nghe danh tiếng của thầy.”


Một bàn tay của người này và hai bàn tay của người kia chạm nhau giữa không trung. Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một cái bắt tay lịch sự. Cornell cố gắng không để ý đến nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể Kyle.

Sau cái bắt tay ngắn ngủi, Cornell một lần nữa cúi đầu trang trọng.


“...Rất vinh hạnh được gặp ngài. Và... tôi xin lỗi vì hành động vô lễ vừa rồi.”

“Vô lễ? À. Cửa sổ.”


Giọng Kyle chậm rãi, tự hỏi rồi tự trả lời. Anh ta nở một nụ cười thư thái, nhắm mắt một chút rồi mở ra.


“Có gì mà gọi là vô lễ chứ. Không sao đâu.”

“…Cảm ơn ngài. Nhưng… xin ngài cứ nói chuyện thoải mái đi.”


Cornell cảm thấy có gì đó không ổn vì đến cả Kyle cũng đang dùng kính ngữ với cậu. Cornell nghĩ có lẽ là vì Lycaon, nhưng hiện tại cậu bé không có ở đây. Cornell đoán đây cũng có thể là theo phép tắc của Công tước, nhưng Kyle chỉ mỉm cười rồi lập tức thay đổi thái độ.


“Vậy à?”

“...Vâng. Xin ngài cứ tự nhiên.”


Cornell suýt nữa thì cắn phải lưỡi vì tốc độ nói nhanh và cái nghiêng đầu của Kyle. Chỉ một câu nói thôi nhưng thái độ trang trọng ban đầu đã trở nên hoàn toàn thoải mái. Cornell nhận ra rằng Tiểu Công tước không phải là người hời hợt, mà là anh ta cố tình hành động như vậy. Cậu cũng nhận thấy Kyle đang cố ý điều chỉnh tốc độ lời nói.

Bản dịch [Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo