[Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! - Chương 4

Lịch: thứ 5

Bản dịch [Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 4

Tác giả: 카루피

Dịch: M

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Dù nội dung hợp đồng khá khô khan, nhưng nhờ nét mặt tươi sáng của Matthew, Cornell không cảm thấy quá căng thẳng dù đây là lần đầu ký hợp đồng. Họ chuyển sang trang thứ hai.


“Dĩ nhiên, mọi hình thức trừng phạt thân thể đều bị cấm. …Dù có khó khăn, xin thấy hãy kiềm chế. Dù sao thì người của gia tộc công tước Lophenix, một khi bị gây tổn hại thân thể, theo luật đế quốc, thủ phạm sẽ bị trừng phạt nặng nhất.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

“May là tôi nghĩ thầy không phải người sẽ làm vậy.”


Matthew nói với giọng pha chút vui vẻ. Cornell mỉm cười.

Thỉnh thoảng, một vẻ ngoài không quá mạnh mẽ cũng có lợi. Ở ngoài hay trong học viện, cậu thường bị bắt nạt, nhưng lúc này thì khác.

Không khí rất dễ chịu thậm chí là khá thân thiện cho một buổi ký hợp đồng làm việc. Suy nghĩ “có thiện cảm” lại dần trở lại trong lòng Cornell.


“Trong thời gian ở đây, nếu thầy bị thương hoặc rơi vào tình trạng tương tự, tất cả chi phí chữa trị cũng như tiền bồi thường sẽ được chi trả đầy đủ. À, tất nhiên, từ trước đến nay… à, ừm… nói chung là vậy.”


Nghe Matthew bỗng kết thúc câu nói một cách vội vàng, Cornell kìm lại cái giật đầu vì bất ngờ, rồi từ tốn ngẩng lên nhìn ông.


“Khoan… vừa rồi chẳng phải ông cố ý đổi lời sao…?”


Tình huống vốn chẳng có gì đáng ngại bỗng như chớm ngửi thấy mùi lừa đảo tuyển dụng.

Cornell nhìn Matthew với ánh mắt đầy nghi hoặc. Nét mặt vốn điềm đạm của ông cũng dần xuất hiện vết rạn. Matthew tránh ánh mắt, lục lọi ngăn kéo.

Cornell vừa định cất lời “Tôi—” thì cộp, một túi tiền dày cộp được đặt lên bàn, ngay trên bản hợp đồng.

Matthew buột miệng, rất nhanh:


“Tiền ứng trước! Tôi đưa thầy trước nhé…!”

“Tiền ứng trước…?”


Một túi tiền phồng nặng. Trên đó, dường như gắn tờ giấy ghi: “Xin hãy quên những lời vừa nãy.”

Khi Matthew đẩy túi tiền về phía Cornell, cậu lặng lẽ lật sang trang tiếp theo của bản hợp đồng.


“Như thầy thấy, lương sẽ được trả trước hàng tháng. Tất nhiên, nếu chưa làm đủ một tháng thì sẽ phải trả lại phần tiền tương ứng với số ngày chưa làm, nhưng… hẳn là thầy sẽ làm đủ một tháng nhỉ. Chúng tôi cũng sẽ hết sức hỗ trợ thầy.”

“…Vâng, tôi hiểu rồi.”


Cornell khẽ gật đầu, nhưng đôi tay lại như đang cân nhắc sức nặng của túi tiền. Matthew mỉm cười rạng rỡ, đẩy túi tiền sang bên. Loảng xoảng, tiếng đồng xu va chạm nhau trong cái túi nặng trĩu.

Cornell tự hỏi, mình vốn là kẻ thực dụng đến thế sao?

Nhưng phớt lờ thiện ý của quản gia để hỏi “Vâng, nhưng lời vừa rồi của ông nghĩa là gì?” thì… năm triệu livre là con số quá lớn để làm vậy.

Walter đã nói không có ai bị thương. Thôi thì đành tin bạn. Còn chuyện có đáng tin hay không, tạm thời… gác lại đã.


“Lịch dạy cụ thể sẽ bàn thêm sau. Nếu thầy đồng ý với những điều đã nói, xin hãy ký vào đây.”


Cornell chậm rãi cầm bút ký tên. Điều khoản thì rộng rãi hơn mong đợi, con người ở đây cũng không tệ.

Vẫn còn đôi chút khó hiểu, nhưng nếu nơi này thật sự có vấn đề, mình chỉ cần trả lại tiền và bỏ đi là được… dù sẽ tiếc đứt ruột.

Khi Cornell ký xong, Matthew thở phào nhẹ nhõm, rồi trao cho cậu phong bì chứa bản hợp đồng giống hệt.

Một người hầu bước vào, nhận tiền lương và bản hợp đồng của Cornell, rồi rời khỏi phòng. Matthew “hừm hừm” khẽ đằng hắng, giọng nghe có vẻ cố ý. Hẳn là phần tiếp theo đây. Quả nhiên, quản gia tiến về phía cửa và nói trước:


“Vậy, giờ chúng ta đi gặp cậu chủ nhé?”


Khuôn mặt của quản gia lúc này còn căng thẳng hơn khi ông lỡ lời ban nãy. Nhưng Cornell vẫn gật đầu không chút do dự.

Dù có giữ được năm triệu livre hay không thì cũng phải gặp cậu chủ trước đã.


“Cậu chủ đang ở trong vườn. Mời thầy.”


Hai người rời phòng Matthew, đi đến cuối hành lang vừa đi qua, rồi bước qua một cánh cửa dẫn ra không gian rộng lớn. Từ đó, một cửa sau mở thẳng ra ngoài trời.

Ngay trước mắt là bãi cỏ trải dài, xa hơn nữa là những hàng cây và bụi cây được chăm chút tỉ mỉ.

Cornell hít vào, hơi thở hóa thành làn khói trắng. Cậu đang trầm trồ nhìn sang trái thì Matthew, đang quan sát bên phải, bỗng cất giọng như vừa tìm thấy ai đó:


“À, kia rồi…”


Nhưng câu nói chưa kịp dứt.

Ở góc vườn bên phải, Cornell phát hiện một hồ nước lớn mà khi nãy chưa để ý. Điều bất thường là một đứa trẻ đang nằm dài trên tảng đá, dùng cành cây khuấy mạnh mặt nước.

Nhìn cánh tay vụng về quẫy đạp, có vẻ nó đang trêu chọc lũ cá.

Từ chỗ đứng, Cornell chỉ thấy mái tóc đen, không rõ mặt.

Trong tiết trời này, thằng bé lại mặc mỗi áo sơ mi với áo gile, không khoác ngoài, nằm trên tảng đá lạnh lẽo… thật khiến người ta thấy “khó nhằn”. Cornell bỗng cảm giác năm triệu livre đang rời khỏi tầm tay mình.

Dẫu vậy, ít ra nó cũng xắn tay áo lên để tránh làm bẩn áo trắng, và đặt chân lên bờ thay vì nhúng giày xuống nước.

Những ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, Cornell không để lộ phản ứng nào. Nhưng Matthew liếc sang, rồi cất giọng như đang bào chữa:


“À… cá ở đây nhanh lắm, chúng đều tránh được mà. Nhưng hôm nay chắc phải chuẩn bị món đặc biệt cho chúng…”

“À… vâng.”


Nói vậy, cả hai bước băng qua vườn, tiến gần hồ nước.

Dù khoảng cách rút ngắn, Cornell vẫn chưa thấy rõ mặt cậu chủ, vì thằng bé cúi rạp xuống.


“Cậu chủ! Cậu chủ!”


Matthew gọi lớn, nhưng không có phản ứng.

Tiếng nước bị khuấy vang rõ tới mức, nếu không nghe thấy giọng Matthew thì chỉ có thể là… cố tình phớt lờ.

Matthew gọi thêm vài lần rồi xoa cổ, thở dài, đổi cách tiếp cận:


“Cậu chủ, thầy giáo mới đến rồi đây!”


Lúc này, thằng bé mới ngẩng đầu. Cái nhìn hờ hững, đôi tai đỏ ửng vì lạnh. Nhưng khi ánh mắt chạm vào Cornell, cậu bé lập tức bật dậy, chống tay xuống đá, rồi nhìn chằm chằm về phía cậu.

Dù khoảng cách khá xa, Cornell vẫn cảm thấy ánh mắt ấy chạm thẳng vào mình, sắc bén và mạnh mẽ đến lạ. Chưa kịp định thần, cậu nhóc đã nhanh chóng rời tảng đá, nhảy xuống đất.


“…Hửm?”


Cornell nghe tiếng Matthew ngạc nhiên bên cạnh. Quay sang, cậu thấy vẻ mặt ông đầy bối rối.


“Lạ thật…”


Trong lúc Cornell còn chưa rõ ý nghĩa câu nói ấy, thằng bé đã phủi áo, rồi ném mạnh cành cây trên tay đi xa đến mức nó lăn tròn trên cỏ. Không rõ là vì khỏe hay vì bực bội.

Phản ứng này nằm ngoài dự đoán. Cornell đã nghĩ cậu chủ sẽ phớt lờ hoặc bỏ chạy để tránh gặp giáo viên mới.

Nhưng khi liếc sang, cậu thấy Matthew còn bối rối hơn trước. Chỉ thoáng qua cũng đủ để Cornel nhận ra, thì ra cậu chủ vốn dĩ hay bỏ chạy thật. Một phát hiện chẳng mấy vui vẻ.


“Ôi chao, suýt thì quên mất.”


Matthew lẩm bẩm, mắt vẫn dõi theo cậu chủ. Rồi ông quay sang Cornell, dặn dò như nói riêng:


“Dù cậu chủ có nói gì, xin thầy đừng đáp lại. Tôi sẽ trả lời thay.”


Dù không hiểu rõ ý nghĩa câu nói ấy, nhưng vì cậu chủ đã chạy thẳng đến trước mặt nên chẳng phải lúc để hỏi.

Cornell tạm gật đầu như thể đã hiểu.

Cậu bé đã chạy một mạch từ khá xa. Nắm chặt đôi tay, đôi chân cử động thật nhanh, lao tới một cách chênh vênh như sắp ngã, rồi ngẩng lên nhìn với đôi mắt tròn xoe.

Cậu bé nhỏ nhắn. Sự phát triển của thú nhân hơi khác con người, nên không thể biết chính xác tuổi, nhưng ngoại hình trông như khoảng sáu, bảy tuổi nếu so với con người.


“Chào thầy ạ.”


Giọng nói rõ ràng, rành mạch, không hề có vẻ mệt. Lúc này, Cornell mới có thể quan sát kỹ diện mạo cậu bé.

Làn da trắng, mái tóc đen hơi xoăn. Đôi mắt xám tro to chiếm nửa khuôn mặt cùng hàng mi rậm, và mí mắt mảnh được đặt ngay ngắn.

Chẳng khác gì một con búp bê.

Đôi má ửng hồng vì lạnh lại càng làm bật lên vẻ trẻ con, đôi môi nhỏ xinh khẽ chúm lại, hơi căng ra, bộc lộ trọn vẹn sự háo hức khi gặp người mới.

Vì chỉ cao ngang thắt lưng Cornell nên cậu phải ngẩng đầu thật nhiều để nhìn lên, ánh mắt tròn trịa hiền lành vô cùng.

Gương mặt ấy khiến người ta chỉ muốn đưa tay xoa đầu vì quá đáng yêu và xinh đẹp.

Dù có nhìn bao nhiêu lần vẫn chẳng khác gì một thiên thần.

Vậy mà đứa bé này đã khiến ba mươi gia sư bỏ đi trong nửa năm qua sao…?


“Thầy là giáo viên mới phải không ạ?”


Giọng trong trẻo và dễ nghe. Phát âm, ngữ điệu, ngữ pháp đều hoàn hảo.

Cornell suýt gật đầu “Vâng” theo phản xạ, nhưng may là Matthew nhanh chóng trả lời trước, giúp cậu giữ im lặng.


“Vâng, thưa cậu chủ. Đây là thầy mới, từ ngày mai sẽ bắt đầu dạy học cho cậu.”


Dù lời Matthew chậm rãi vang lên, ánh mắt của cậu chủ. Lycaon Lophenix vẫn chỉ hướng về Cornell.

Ánh nhìn ấy dường như còn lấp lánh. Cậu bé đứng ngoan ngoãn, hai tay chắp trước, đôi mắt sáng long lanh ngước nhìn thật lễ phép.

Dù thế nào cũng chẳng thấy giống người gây rắc rối chút nào…

Cornell thoáng nghĩ vậy, và cùng lúc nhận ra mình vừa xóa sạch khỏi đầu ký ức về cảnh khi nãy.

Chỉ chưa đầy năm phút trước, cậu vẫn thấy cậu bé nằm bò trên tảng đá, lấy cành cây khuấy nước. Thế mà giờ đây lại nghĩ cậu nhóc chẳng liên quan gì tới rắc rối như thể bị mê hoặc vậy.

Quả thật, nhìn bao nhiêu vẫn không thể liên kết gương mặt này với hành động ban nãy. Có lẽ nếu thấy rõ biểu cảm lúc nghịch nước thì mới tin nổi, nhưng thật tiếc, lần gặp đầu tiên của họ lại chỉ vừa diễn ra.

Trong khi Cornell đang suy nghĩ, ánh mắt của Lycaon vẫn không ngừng dán chặt vào khuôn mặt cậu, gần như khiến Cornell cảm thấy nóng rát.

Cornell bối rối mỉm cười, và đôi mắt cậu bé lại mở to hơn nữa.

Không rõ ngạc nhiên vì điều gì, nhưng giờ môi cậu nhóc cũng khẽ hé, cứ nhìn chằm chằm vào Cornell. Rồi bất chợt,  giật mình, tiến một bước về phía Cornell để rút ngắn khoảng cách.

Chính lúc ấy.


“Ôi chà…!”


Matthew bỗng thốt lên đầy ngạc nhiên và bước chắn ngay trước Cornell.

Nếu chỉ nhìn phản ứng ấy, hẳn ai cũng nghĩ ông vừa bảo vệ Cornell khỏi một thứ nguy hiểm.

Cornell cũng hoảng theo, nhưng trước khi cả hai kịp phản ứng, quản gia đã khéo léo và nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, che giấu sự hốt hoảng.


“Vậy, thầy còn công việc cần làm bên này… Thưa cậu chủ, buổi học sẽ bắt đầu từ ngày mai.”


Matthew vừa nói nhanh vừa giữ tay Cornell, xoay người cậu lại. Nhưng ngay khi chuẩn bị bước đi, Cornell chợt khựng lại.


“Ơ…?”


Quay đầu vì cảm giác bị kéo từ phía sau, cậu thấy Lycaon đã tiến lại gần, nắm chặt vạt áo mình.

Matthew nhìn cảnh đó thì giật mình, nhưng không thể thô bạo gỡ tay cậu bé ra, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ.


“Cậu chủ, buổi học bắt đầu từ ngày mai ạ.”

“……”

“…Cậu chủ, xin hãy buông tay thì thầy mới có thể đi được.”

“……”

“…Cậu chủ…?”


Dù Matthew lặp lại mấy lần, Lycaon vẫn không nhúc nhích. Cậu chỉ ngước nhìn Cornell, bàn tay nhỏ vẫn giữ chặt vạt áo, như chẳng hề nghe thấy lời quản gia.

Bàn tay nắm chặt đến nỗi các ngón trắng bệch vì mất máu. Đôi mắt tròn xoe và đôi môi mím lại khiến người ta có cảm giác cậu đang muốn nói ra điều gì đó.

Dù Matthew đã nói vậy, nhưng Cornell thấy chẳng có dấu hiệu nào là cậu bé sẽ buông tay, nên cậu khẽ lên tiếng:


“Ờ… thì…”


Ngay khoảnh khắc ấy, Lycaon mới nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay.

Không bỏ lỡ cơ hội, quản gia lập tức kéo Cornell đi nhanh như chạy vào bên trong dinh thự. Cornell bị kéo loạng choạng, ngoái đầu lại thì thấy cậu chủ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, dõi theo cậu.

Vẫn với dáng vẻ vừa buông tay khi nãy, không hề nhúc nhích. Trên vạt áo bị nắm chặt đến nhăn nhúm vẫn còn in rõ hình bàn tay nhỏ bé ấy.

Mãi đến khi vào hẳn trong nhà, bước chân gấp gáp như chạy mới dừng lại. Bàn tay đầy nếp nhăn cũng lúc ấy mới buông cánh tay của Cornell.

Nghe thấy tiếng thở dốc bên cạnh, Cornell cũng khẽ thở ra một hơi. Matthew mời cậu vào phòng khách và bảo cùng uống một tách trà.

Một căn phòng trang hoàng lộng lẫy hiện ra trước mắt. Khi Cornell ngả người vào chiếc sofa mềm mại, người quản gia già cũng khẽ thở phào, tay lau trán đầy mệt nhọc.

Trà và bánh được bưng lên, và trong khoảnh khắc khi sự im lặng nhẹ nhàng bao trùm, Cornell nhận ra rằng… đây là thời điểm thích hợp để mở lời.

Dù trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cậu nghĩ, có lẽ nên bắt đầu từ chuyện này.

Bản dịch [Gấp] Nhà Công Tước Lophenix Đang Tuyển Gia Sư! của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo