Giáo dục XX – Ấn phẩm không bán - Chương 2

“…Hư ư.”

Nức nở khe khẽ Na Eul cắn chặt môi.

…Thà rằng. Thà rằng lúc đó cậu đã bỏ chạy bán sống bán chết. Không. Lúc đó cậu đã chọn lựa chọn tốt nhất rồi.

Xua tan những suy nghĩ vô ích Na Eul gạt bỏ sự do dự. Na Eul hức, một tiếng nức nở đầy cáu kỉnh cậu dồn sức vào tay.

Ngay lập tức, từ đầu nhũ hoa đỏ tươi nhọn hoắt một chất lỏng đục trắng phun ra với âm thanh phì phì bắn ra thành dòng mỏng.

“A hư ư ư…!”

Trong cảm giác giải thoát kỳ lạ Na Eul ngửa đầu ra sau.

Phụt, phùn phụt.

Khi cậu dùng sức đến mức đầu ngón tay đỏ ửng dòng sữa vẽ thành một đường parabol bắn ra xa. Ngón chân cậu co quắp lại. Chất lỏng trắng đục thứ không bao giờ nên xuất hiện từ cơ thể một người đàn ông phun ra thành dòng vương vãi lên khuôn mặt người đàn ông.

Từ sống mũi cao vút đến đường hàm góc cạnh đầy nam tính tất cả đều bị thấm đẫm bởi thứ chất lỏng ngọt ngào. Người đàn ông để mặc dòng sữa tràn khắp mặt ngực rộng phập phồng dữ dội.

Ừm. Hắn khẽ rên lên. Đó là một cảnh tượng kích thích phô bày trọn vẹn bản chất biến thái của hắn ta.

Thưởng thức trọn vẹn tình huống bệnh hoạn khi chất lỏng thơm ngọt thấm đẫm khuôn mặt người đàn ông dường như không thể chịu nổi nữa vội vã vùi mặt vào núm vú căng mọng lồi lên giữa những ngón tay trắng muốt.

“A ang! A ang! Ra, ra rồi! Từ vú của Na Eul, hức, sữa đang chảy ra…!”

Na Eul rên rỉ như thể đang khóc, nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy gì chỉ mải mê hung hăng mút lấy bầu vú căng tròn.

Bộp, chụt, chụt, bộp. Hắn mút mạnh như thể muốn cắn xé núm vú. Đôi mắt trắng dã của người đàn ông lấp lánh dục vọng và sự ám ảnh bệnh hoạn khi nuốt ừng ực dòng sữa phun ra.

“Hư ư a, ngon, ngon không, thưa quý khách…?”

Đây có phải cách hỏi đúng không nhỉ? Na Eul bối rối cảm thấy xấu hổ vì sự phán đoán của mình cắn chặt môi. Đôi lông mày cong cong trĩu xuống.

Người đàn ông ngẩng đầu lên thở hổn hển với vẻ hung dữ.

“Chết tiệt… hừ. Ngon. Rất ngon. Sữa của em, chú ăn bao nhiêu cũng không chán.”

Cơ hàm ở góc cằm vuông vức căng lên như thể đang cố kìm nén sự phấn khích dâng trào.

Hắn liếm sạch giọt sữa đục treo lơ lửng ở khóe môi mọng. Rồi luân phiên ngấu nghiến hai núm vú cho đến khi không còn một giọt sữa nào người đàn ông tiếp tục vùi mặt vào bầu vú bắt đầu lại động tác thô bạo.

“Hư, a, a ang…! Ha ư ưng…!”

Na Eul rên rỉ vô thức dang rộng chân để đón nhận người đàn ông đâm vào sâu hơn.

Khi tử cung bị thúc mạnh và thành âm đạo bị cọ xát dữ dội Na Eul bị khoái cảm xâm chiếm vội vàng bám chặt vào cánh tay sắn chắc của người đàn ông.

Trong cơn điên cuồng của khoái lạc như thể bị dồn vào góc Na Eul bám víu lấy hắn như thể đó là chiếc phao cứu sinh, nhìn Na Eul như vậy Jeong Yeop cười một hơi dài.

Cơ thể mảnh mai bị cắn xé tơi tả như bị gập đôi lại. Dưới thân hình to lớn âm đạo của Na Eul bị nghiền nát dữ dội và cuối cùng dương vật của cậu phun trào tinh dịch.

Chẳng bao lâu sau Jeong Yeop cũng phóng tinh ngập sâu trong âm đạo.

Âm đạo chặt chẽ co bóp dữ dội siết chặt cột thịt kinh dị của người đàn ông khiến hắn không thể kiềm chế.

“Ha a…”

Thở dài khoan khoái sau đợt xuất tinh dài người đàn ông rút dương vật ra và quỳ lên.

Cầm lấy gốc dương vật hắn đập nhẹ lên môi Na Eul đang nằm dài như con búp bê ướt sũng trên giường. Đầu dương vật láng bóng trượt qua môi cậu.

Đó là lời thúc giục phải chào tạm biệt.

Hôm nay khuôn mặt Na Eul cũng vừa phải trải qua một buổi huấn luyện gian khổ để bán thân đẫm nước mắt. Cậu nâng mí mắt mở to đôi mắt trong veo mở miệng ngáp ngáp cậu mút chụt chụt đầu dương vật dính chặt vào niêm mạc.

Cậu mút sạch chất lỏng chua chua dùng đầu lưỡi lau sạch sẽ cả niệu đạo đang phập phồng như đang thở.

Từ đôi môi hé mở những lời được lập trình sẵn tuôn ra tự nhiên.

“Cảm ơn khách đã đụ âm đạo của Na Eul.”

“Hôm nay âm đạo của em cũng rất ngon.”

Đó là một lời khen ngọt ngào.

***

Hai tháng trước.

Khuôn mặt trong trẻo yếu ớt ngẩng cao đầu. Đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện.

Tòa nhà bê tông năm tầng trước mặt trông như ngọn núi Thái Sơn sừng sững. Na Eul cắn chặt môi nắm tay siết chặt đến mức mồ hôi lạnh túa ra.

Sự việc bắt đầu như thế này.

Na Eul lớn lên trong một gia đình chỉ có mẹ và con. Chỉ có hai người, không hơn không kém.

Cậu chưa bao giờ biết đến cuộc sống dư dả vật chất. Nhà nghèo, nhưng Na Eul nghĩ chỉ cần không đói là đủ. Nhờ người mẹ ngây thơ chẳng rành đời cho nên Na Eul đã rèn nên tính cách sắc sảo điều mà chỉ có thể gọi là “học được” từ hoàn cảnh. Dù thế nào cậu nghĩ chỉ cần mình tỉnh táo là được. May thay cậu trưởng thành sớm. Chuyện vào đại học đã bị gạt bỏ từ lâu.

Nhưng cậu không oán trách.

Dù không giàu có cậu vẫn tìm được niềm vui trong những điều nhỏ bé.

Con gà chiên giòn gọi giao hàng vào ngày lĩnh lương từ công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Cảm giác phấn khích khi được nhận hộp cơm thải loại có món thịt lợn xào. Những lần hiếm hoi ngày nghỉ trùng với mẹ rồi hai mẹ con cùng thổi phù phù ăn tô mì hai người nấu đầy ắp. Chỉ những thứ như thế.

Chỉ cần cuộc sống cứ trôi qua bình lặng không sóng gió thì Na Eul chẳng mong gì hơn.

Giờ đã là người lớn, cậu nghĩ nếu chăm chỉ làm việc tiết kiệm tiền một ngày nào đó có thể mua được một căn nhà nhỏ cho hai mẹ con. Mang theo hy vọng nhỏ nhoi ấy trong lòng Na Eul đã sống một cuộc đời bình dị như thế.

Rồi một ngày, mẹ cậu bỗng gọi điện đến.

– Na Eul à…! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ con…!

“Mẹ? Mẹ sao thế? Bình tĩnh lại đi. Hửm? Có chuyện gì? Mẹ, mẹ bị thương à? Hay ở quán ăn xảy ra chuyện gì??”

Vừa kết thúc ca làm ở cửa hàng tiện lợi Na Eul giật mình nghe tiếng mẹ nức nở qua điện thoại. Cậu nắm chặt điện thoại bằng cả hai tay cố gắng dỗ mẹ. Mẹ khóc nức nở báo cho Na Eul một tin sốc.

Ông chủ quán ăn nơi mẹ làm việc đã mượn tiền từ mẹ và các nhân viên khác với lý do đầu tư rồi bỏ trốn để lại cả quán. Tất cả nhân viên đều bị lừa.

Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Ông chủ đã khéo léo dụ dỗ đến mức mẹ người khác với Na Eul đã khao khát một cuộc sống sung túc hơn tin lời ông ta hứa hẹn lợi nhuận 200% và vay tiền từ bọn cho vay nặng lãi.

Lý do mẹ gọi điện mà không nói gì với Na Eul suốt thời gian qua là…

“Lãi, lãi bao nhiêu cơ?”

– Làm sao bây giờ, Na Eul à… Đến mai phải trả 3,91 triệu won tiền lãi… Nếu không, bọn chúng… bọn cho vay nặng lãi…

Mẹ đã vay 100 triệu won, và chỉ riêng tiền lãi phải trả vào ngày mai đã là 3,91 triệu won. Tính toán nhanh lãi suất lên tới 47%.

…Đệt mịa bọn khốn kiếp.

Na Eul biết lãi của bọn cho vay nặng lãi tính theo kiểu lãi kép. Nếu không trả được lãi nó sẽ tích lũy chồng chất lên khiến khoản nợ phình to như quả cầu tuyết nuốt chửng cả gốc lẫn lời.

Na Eul cố gắng giữ bình tĩnh.

Cậu vắt óc suy nghĩ.

“Mẹ biết chỗ đó ở đâu không? Chỗ mẹ vay tiền ấy. Phải có tên công ty của bọn cho vay chứ?”

– Công ty? Sao lại hỏi cái đó? Sao con hỏi thế, Na Eul. Không, mẹ điên rồi. Sao lại kể chuyện này với con… Không, con đừng lo gì hết. Mẹ sẽ tự giải quyết. Được chứ?

Na Eul hít sâu nói một cách bình tĩnh.

“…Con quen một anh lớn. Anh ấy có mối quan hệ với đám cho vay nặng lãi. Biết đâu bọn cho mẹ vay lại là bạn bè của anh ấy. Con nghĩ có thể nhờ anh ấy nói chuyện với bọn chúng xin giảm lãi suất hoặc hoãn ngày trả lãi.”

Chẳng có anh lớn nào cả. Nhưng mẹ tin lời của Na Eul khẽ run giọng, lắp bắp đọc tên công ty cho vay. Có lẽ vì hoảng loạn giọng mẹ qua điện thoại đầy vẻ hoảng loạn.

Đột nhiên tiếng xẹt xẹt vang lên. Tín hiệu điện thoại chập chờn.

“Mẹ, mẹ đang ở dưới hầm à? Con nghe không rõ.”

– Chờ, chờ chút… Mẹ có danh thiếp… Trời ạ, mẹ điên rồi. Ở đâu nhỉ. Seo… Myeong. Myeong… Capital. Ừ, đúng rồi…

Myeongseong Capital. Địa chỉ ở lô 34-2, khu 00, quận 00.

Lượm lặt thông tin quan trọng giữa tiếng nhiễu Na Eul vội cúp máy và lập tức chạy thẳng đến văn phòng bọn cho vay.

Cậu là con trai trưởng. Dù gì đi nữa dù có bị đám say xỉn ở cửa hàng tiện lợi quấy rối tình dục vì vẻ ngoài mảnh mai thì đối với mẹ cậu vẫn là đứa con trai duy nhất để mẹ nương tựa.

…Và dù cơ thể cậu có những khuyết điểm khác biệt so với người khác, nó không thể trở thành rào cản cho một cuộc sống tử tế trong tương lai.

Cậu đã tin như vậy.

“……….”

Dù móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến đau nhức Na Eul chẳng cảm thấy đau đớn gì.

Để che giấu nỗi sợ cậu lẩm bẩm chửi thề trong lòng. Chết tiệt. Đám hèn nhát tin rằng tòa nhà lộng lẫy này có thể đánh lừa ánh mắt của những người chăm chỉ sống tử tế.

Liếc mắt. Trên tấm đá granite đặt trước tòa nhà dòng chữ “Myeongseong Capital” được khắc nổi đầy kiêu hãnh. Na Eul nhìn chằm chằm năm chữ ấy như muốn thiêu đốt chúng rồi sải bước mạnh mẽ tiến vào trong tòa nhà.

Dù bước vào với sự can đảm nhưng đôi đồng tử run rẩy nhìn quanh và đôi môi đỏ mọng không ngừng run lên khiến cậu trông như một chú chuột hamster lạc vào hang cọp. Lối vào vắng tanh. Gì thế này. Không có cả bảo vệ sao? Công ty gì mà xoàng xĩnh thế.

Không hiểu sao Na Eul bỗng cảm thấy một sự tự tin bộc phát. Cậu bước nhanh vào thang máy và đi thẳng lên tầng năm, tầng cao nhất của tòa nhà.

Cậu định đối mặt trực tiếp với ông chủ. Năn nỉ đám tay sai dưới trướng chắc chắn chẳng ăn thua.

“Phù.”

Cọ xát lòng bàn tay vào đùi đầy lo lắng cậu nhìn chằm chằm vào con số đang tăng dần trên bảng điều khiển thang máy. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần thang máy đã nhanh chóng đến tầng đích há to miệng như muốn nuốt chửng.

Và rồi.

Ngay khi bước ra khỏi thang máy thứ chào đón Na Eul là một gã to con mặc vest đen từ đầu đến chân dáng vẻ hung tợn.

“Thằng khốn này, mày là ai? Làm sao vào được đây?”

“À, tôi, tôi…”

Dưới kia chẳng có ai cả.

Câu nói ấy nghẹn lại trong cổ họng. Quyết tâm sẽ mắng nhiếc bất kỳ ai cậu gặp phải tan biến nhanh như kem giữa mùa hè.

Vai cậu run lên. Gã to con với vết sẹo lớn nổi bật trên khuôn mặt dữ tợn bước bình bịch tiến về phía cậu.

“Tôi, tôi đến gặp ông chủ…”

Cậu cố gắng nói một cách lịch sự. Gã to con nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, nhướng mày. Rồi.

“Khoan đã! Thả tôi ra! A, đệt mịa! Thả ra ngay!”

Hắn túm lấy gáy cậu lôi mạnh ra ngoài. Na Eul vùng vẫy phản kháng, nhưng đôi tay mảnh khảnh chỉ quơ quào vô ích trong không khí.

“Thằng điên này đúng là mất trí rồi! Đây là đâu mà dám xông vào đòi gặp ông chủ chứ? Cút ngay không thì đừng trách!”

“Á…! Đợi đã…! Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi! Đệt…!”

Sức mạnh của gã to con đẩy cậu về phía thang máy thật đáng sợ. Na Eul cố sức chống cự nhưng làm sao một người yếu ớt đến nâng một két soju còn khó có thể đối đầu với gã lực lưỡng có thể bóp nát cả quả dưa hấu chỉ trong một cú đánh.

“Khốn kiếp…!?”

Nuốt chửng câu chửi thề Na Eul nhắm chặt mắt. Bị gã đẩy mạnh cậu lùi lại suýt ngã nhào ra sau. Đúng lúc đó, bộp, lưng cậu đập mạnh vào một thứ gì đó cứng rắn.

“A ức…”

Cậu khẽ rên lên. Lưng đau nhức. Nhưng cơn đau chỉ thoáng qua, vì ngay lập tức cậu nhận ra điều gì đó không đúng.

Thứ lưng cậu chạm vào không phải là cảm giác lạnh lẽo cứng nhắc của cửa thang máy. Nó mềm hơn một chút, nhưng vẫn rắn chắc, và còn thoang thoảng một mùi hương nồng nặc…

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo