Giao Kèo - Chương 3

Vẻ mặt của Han Tae Hwan thoáng chút khó chịu liền cau có lại ngay lập tức.

Muốn gặp ư, gặp cái gì?

Khi anh nhìn chằm chằm vào cậu ta vì không hiểu cậu ta đang nói gì, Jin Hyun Seong cong khóe miệng lên cười và nói, ‘Không có gì đâu.’

“Tôi tò mò muốn xem lính đánh thuê nổi danh thì giỏi giang đến mức nào.”

Han Tae Hwan cũng ‘Vâng’ đáp lại lời nói thêm vào đó.

“Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi bên anh nhận lời ngay lập tức, vì tôi nghĩ yêu cầu này có lẽ hơi đường đột.”

“Dù người ủy thác có là giám đốc đại diện đi chăng nữa.”

“Đúng vậy. Tôi cứ nghĩ là sẽ bị từ chối cơ đấy.”

Không cần thiết phải đáp lại những lời này. Han Tae Hwan chỉ lạnh lùng nhìn Jin Hyun Seong, người đã ngồi xuống đối diện anh.

“Anh bao nhiêu tuổi? Trông có vẻ cùng tuổi với tôi.”

“Chuyện này có cần thiết cho công việc không?”

Han Tae Hwan vừa hỏi vừa nhận tách trà Jin Hyun Seong đưa cho. Có lẽ không hài lòng với câu hỏi bị gạt đi như vậy, Jin Hyun Seong nhún vai.

“Sau này còn có thể lên giường với nhau, hỏi tuổi chút có sao đâu?”

“Tôi có thể từ chối được không?”

“Nếu anh muốn.”

“Vâng, vậy tôi xin từ chối.”

Sau khi để lại câu trả lời dứt khoát, Han Tae Hwan dùng ánh mắt sắc bén quét qua đối phương.

Gương mặt tươi cười rạng rỡ. Nhìn cách cậu ta dễ dàng trò chuyện với người lần đầu gặp mặt, có vẻ như khả năng giao tiếp xã hội cũng không tệ. Đã vậy, có lẽ cậu ta cũng hơi bối rối khi bị phát hiện ra kế hoạch của mình, nhưng vẫn có thể thoải mái cười và bước vào nhà hàng.

Chẳng lẽ đây là chiếc mặt nạ vì công việc nguy hiểm mà cậu ta phải mang, hay đó là tính cách bẩm sinh của cậu ta? Nếu là tính cách bẩm sinh, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người theo cậu ta. Bởi lẽ người ta thường có xu hướng đi theo những người biết cách hòa nhập và vui chơi cùng nhau hơn là những người chỉ giỏi làm việc.

Cuối cùng, nghi vấn lại quay trở về điểm xuất phát.

Tại sao Jin Hyun Seong lại thuê lính đánh thuê thay vì người của công ty để làm vệ sĩ, và tại sao lại đòi hỏi chuyện giường chiếu với lính đánh thuê thay vì tìm một người yêu?

Thực tế, việc thuê lính đánh thuê làm vệ sĩ chẳng phải sẽ mang lại nhiều rủi ro hơn sao?

Han Tae Hwan giữ vẻ mặt không lộ chút cảm xúc nào, nhấp một ngụm trà và nhẹ nhàng đảo mắt. Anh cố gắng không để đối phương có cơ hội đọc được suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, Jin Hyun Seong vẫn cười và nói như thể không hề bận tâm.

“Tôi đã sa thải hết nhân viên rồi.”

Đó là một câu nói như thể xuyên thấu tâm can, như thể cậu ta đã đọc được suy nghĩ của anh. Không cần thiết phải tiết lộ suy nghĩ của mình bằng những lời đáp vô nghĩa. Han Tae Hwan nhẹ nhàng nhấp trà và trả lời, ‘Vâng.’

“Tôi nghĩ là anh sẽ tò mò.”

Đây là một lời gợi ý để hỏi thêm. Han Tae Hwan chậm rãi gật đầu, ngậm môi vào miệng tách trà và hỏi.

“Tại sao cậu lại sa thải họ? Sử dụng người của công ty mà cậu tin tưởng chẳng phải sẽ tốt hơn là thuê người ngoài sao?”

“Dù là ai thì cũng chẳng có tên nào đáng tin cả, đằng nào cũng không tin được thì thà thuê người ngoài không biết điểm yếu của tôi còn hơn, chẳng phải sao?”

Điểm yếu. Trong vô số lời nói, chỉ có một từ đó là lọt vào tai và đọng lại.

Anh không biết đó là từ cậu ta cố tình để lộ ra hay là vô thức thốt ra, nhưng dù sao thì những gì cậu ta nói cũng có vẻ hợp lý. Dù không biết sự thật là gì, nhưng Han Tae Hwan cảm thấy như thể đây là một sự thúc ép đừng tò mò thêm nữa, nên anh quyết định dừng việc dò xét con người của đối phương tại đây.

“Vâng, cũng phải.”

Sau câu trả lời ngắn gọn, giữa hai người không còn lời nào khác.

Trong suốt bữa ăn theo thứ tự món và cả khi họ đã dọn sạch cả món tráng miệng thì cả hai vẫn giữ im lặng. Thực ra cũng chẳng có gì để nói. Dù sao thì từ hôm nay trở đi, anh và Jin Hyun Seong sẽ phải dính lấy nhau như sam, không cần thiết phải nói chuyện nhiều ngay từ bây giờ.

Gần lúc bữa ăn kết thúc, Jin Hyun Seong bất chợt đặt thứ gì đó lên bàn. Han Tae Hwan, người đang ngậm một ngụm trà tráng miệng và súc miệng nhẹ nhàng, nhìn cậu ta.

Đó là chìa khóa xe. Chiếc chìa khóa thông minh với logo của một thương hiệu nổi tiếng nước ngoài được khắc ở giữa. Ngay khi nhìn thấy nó, giọng nói hớn hở của Gong Ye Jun lại vang lên trong đầu anh.

‘Sau khi xuất ngũ, em nhất định sẽ tậu một chiếc xe xịn. Em đặc biệt cho anh lái thử luôn đó.’

‘Xe gì cơ?’

‘Anh xem này.’

Trong ký ức, Gong Ye Jun đã biết trước nên đã đưa màn hình chụp ảnh trong điện thoại ra cho anh xem. Trong ảnh là một chiếc SUV bóng bẩy. Với mức lương của một quân nhân bình thường thì khó có thể mua được chiếc xe đó, nhưng những người như bọn anh, được nuôi lớn trong quân đội từ nhỏ, sẽ được nhận một khoản phụ cấp đặc biệt và phụ cấp theo nhiệm vụ cũng khá lớn.

Và logo trên chiếc xe đó giống hệt với chiếc chìa khóa mà Jin Hyun Seong vừa đưa cho anh.

Han Tae Hwan cảm thấy khó chịu khi nhớ lại chuyện với Gong Ye Jun trong tình huống này. Anh nuốt khan một ngụm nước bọt đắng ngắt và nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa xe.

Gong Ye Jun cuối cùng đã không thể mua được chiếc xe đó và đã qua đời. Nghĩ đến em ấy, vị đắng nghẹn lại thành một làn khói mờ mịt, bít chặt cổ họng anh.

Những cảm xúc thế này chẳng có gì tốt đẹp cả.

Hơn nữa, khoảnh khắc mà anh chờ đợi bấy lâu nay đang đến rất gần, việc chìm đắm trong quá khứ là một sự xa xỉ. Khi Han Tae Hwan cố gắng trấn tĩnh và chôn vùi quá khứ cay đắng, Jin Hyun Seong cất giọng đều đều nói thêm.

“Đây là chiếc xe anh sẽ lái từ nay về sau. Tuy là xe của tôi, nhưng vì anh đảm nhận nhiệm vụ cảnh vệ, tôi mong anh sẽ kiêm luôn việc lái xe.”

“Vâng. Tôi hiểu rồi.”

Han Tae Hwan cố gắng kìm nén cảm xúc, anh cầm lấy chiếc chìa khóa đang được đẩy về phía mình như để nhắc nhở anh phải giữ lấy nó. Sau đó, anh mân mê chiếc chìa khóa có độ bám tay tốt, rồi đứng dậy theo Jin Hyun Seong, người đã đứng lên trước. Khi bước ra ngoài, quả nhiên, một chiếc xe cùng loại với chiếc xe mà Gong Ye Jun từng cho anh xem đang đỗ sừng sững ở đó.

Lúc này, Han Tae Hwan mới bừng tỉnh. Nếu cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, anh sẽ dễ dàng làm hỏng việc. Hoàn toàn nuốt trọn cảm xúc, Han Tae Hwan tiến về phía ghế lái, Jin Hyun Seong cũng tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

Cử chỉ của cậu ta cho thấy dường như cậu ta đã quen với việc được người khác lái xe cho.

Vậy ra, trước khi thuê mình, cậu ta đã từng sử dụng một tên khác rồi sao……………….

Han Tae Hwan ghi nhớ mọi hành động của Jin Hyun Seong. Đối phương là một người đặc biệt, nên việc phân tích và nắm bắt từng hành động của cậu ta dường như là bản năng của anh.

Han Tae Hwan cảm thấy như thể mình đang bước vào một khu vực tác chiến quan trọng. Đúng vậy, xét cho cùng thì nơi này cũng chẳng khác gì chiến trường. Hiện trường này, và cả những việc anh phải làm sắp tới cũng vậy.

Cuối cùng thì Han Tae Hwan cũng đã ngồi vào ghế lái. Ngay bên cạnh, Jin Hyun Seong đã thắt dây an toàn xong, đang vặn cổ kêu răng rắc. Anh không có ý định nói thêm điều gì. Anh chỉ khởi động xe và từ từ lái đi, Jin Hyun Seong là người lên tiếng trước.

“Anh không còn hành lý nào khác sao?”

Jin Hyun Seong hỏi, nhìn chiếc túi nhỏ mà Han Tae Hwan ném đại vào ghế sau. Han Tae Hwan đáp gọn, “Vâng.”

“Dù sao thì cũng không biết phải làm việc trong bao lâu, hành lý ít như vậy có phải là hơi thiếu không?”

“Nếu thiếu thì tôi sẽ quay lại lấy sau.”

“À, có lẽ tôi chưa nói rõ là sẽ không được ra ngoài và không được liên lạc với bên ngoài nhỉ?”

“Vậy tôi sẽ tự mua đồ dùng vậy.”

Dù việc ra ngoài và liên lạc bên ngoài là không thể, nhưng cậu ta không hề nói sẽ cấm cản việc mua sắm trên mạng. Vốn dĩ trước giờ anh vẫn làm việc theo kiểu đó, nên Han Tae Hwan nói thêm như thể việc này chẳng có gì khó khăn, và ngay lập tức một tiếng cười khẽ bật ra từ người bên cạnh.

“Ra là vậy, cũng có cách này nhỉ. Anh Tae Hwan thông minh thật đấy.”

Có lẽ vì tự mình nói ra cũng thấy hơi gượng gạo, Jin Hyun Seong lặp đi lặp lại mấy lần “anh Tae Hwan, anh Tae Hwan”. Rồi cậu ta đột ngột quay phắt người lại nhìn Han Tae Hwan. Trước ánh mắt đột ngột hướng đến mình, Han Tae Hwan cũng khẽ liếc mắt nhìn lại.

“Hay là tôi gọi anh là hyung được không?”

Rồi cậu ta nói ra một lời hết sức vô lý.

Đúng lúc đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, Han Tae Hwan từ từ dừng xe và nhìn cậu ta. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Jin Hyun Seong không hề ánh lên chút ác ý nào. Đối diện với vẻ mặt thật sự thuần khiết như thể muốn gọi anh là “hyung”, Han Tae Hwan cảm thấy khó lòng từ chối.

Vậy nên anh im lặng. Jin Hyun Seong cười tươi rói và nói thêm một cách dễ chịu.

“Nhìn qua thì có vẻ tuổi của chúng ta cũng xấp xỉ nhau, nhưng chắc tôi nhỏ tuổi hơn anh. Anh lại không chịu nói tuổi thật, vậy nên gọi là ‘hyung’ có phải tốt hơn là gọi bằng tên không? Thực ra tôi cũng không quen gọi ai đó là ‘anh’ cho lắm.”

“Vậy thì cứ gọi thẳng tên tôi đi.”

“Ôi, như thế lại thất lễ quá. Dù sao thì tôi cũng khá coi trọng trên dưới đấy nhé.”

Vừa nãy chẳng phải cậu ta nói vì không biết tuổi nên cứ gọi là “hyung” sao?

Việc cậu ta coi trọng trên dưới nhưng lại tự nâng mình lên so với đối phương có vẻ mâu thuẫn, nhưng Han Tae Hwan cũng chẳng còn gì để nói. Anh nhìn đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh và nhẹ nhàng nhấn chân ga.

“Cứ tự nhiên.”

Dù sao thì anh cũng chỉ là người làm thuê, một khi công việc đã bắt đầu, anh cũng không có quyền từ chối lời của ông chủ.

“Tuyệt vời, tôi có hyung rồi. Lại còn là một hyung đẹp trai nữa chứ, hyung thấy vui không khi có một đứa em trai đẹp trai như tôi?”

“Ừ.”

“Oa… Vô hồn ghê.”

Khúc khích. Jin Hyun Seong bật cười tinh nghịch rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt về những công việc sắp tới. cậu ta nói rằng vì đã xem qua hồ sơ nên chắc chắn sau này sẽ ít khi ra ngoài, vì trốn tránh ánh mắt của người đời mà thói quen sinh hoạt của cậu ta cũng tự nhiên hình thành theo hướng đó.

“Nhưng mà ở nhà thì có đủ mọi thứ đấy. Vì tôi không ra ngoài nên những thứ mà người ta thường làm ở bên ngoài, tôi đều mang hết về nhà.”

“Vâng, tôi không bận tâm đâu.”

“Hay là do anh là quân nhân nên vậy?”

“Hả?”

“Ý tôi là có phải vì anh xuất thân quân nhân nên vậy không? Quân nhân thì thường chỉ ở trong đơn vị thôi mà. À, mà quân nhân chuyên nghiệp thì có khác hơn không nhỉ?”

Jin Hyun Seong vừa cười tươi rói vừa hỏi, Han Tae Hwan đáp ngắn gọn “Chắc vậy.” Anh không nghĩ rằng Jin Hyun Seong không hề hay biết việc anh là lính đánh thuê xuất thân quân nhân. Vốn dĩ những người thuê lính đánh thuê để bảo vệ bản thân, hoặc để giết người khác cho mục đích bảo vệ, đều mong muốn mạng sống của mình được đảm bảo, và thường điều tra thân thế của lính đánh thuê một cách triệt để.

Dù quân đội đã tạo cho anh một thân phận mới khi anh xuất ngũ, và thường thì anh sẽ sử dụng thân phận đó, nhưng Han Tae Hwan không hề che giấu xuất thân của mình. Anh cũng không ngụy trang thân phận. Anh nghĩ rằng nếu anh nói mình cũng là quân nhân, có lẽ đối phương sẽ cắn câu như mồi nhử.

Anh không biết là do Jin Hyun Seong đã xem qua hồ sơ của anh, hay là thật sự đến thời điểm thích hợp thì anh gặp được người này, nhưng dù sao thì anh cũng đã gặp được Jin Hyun Seong, vậy là được rồi. Han Tae Hwan lại nhìn thẳng về phía trước.

Jin Hyun Seong lại tiếp tục bắt chuyện với Han Tae Hwan.

“Tôi cũng từng là quân nhân đấy.”

“Đàn ông mang quốc tịch Hàn Quốc thì ai chẳng phải đi nghĩa vụ quân sự.”

“À, ý tôi không phải vậy.”

“Vậy cậu là quân nhân chuyên nghiệp à?”

Nghĩ kỹ thì giờ giấc sinh hoạt của Jin Hyun Seong đúng là kiểu quân đội. Ban đầu chỉ là một câu hỏi vu vơ, nhưng không hiểu sao Jin Hyun Seong lại đáp lại bằng một giọng điệu khá buồn bã.

“Cũng… gần như vậy.”

Sau câu trả lời đó, Jin Hyun Seong không nói thêm gì nữa. Đến khi về đến nhà, Han Tae Hwan vô tình quay sang nhìn và bất giác bật ra một tiếng thở dài.

Ngủ rồi, vậy mà ngủ được.

Anh cứ tưởng Jin Hyun Seong chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, ai ngờ người kia đã tựa hẳn đầu vào ghế, ngủ say sưa với tiếng thở đều đặn.

Định đánh thức cậu ta dậy nhưng rồi thôi. Để Jin Hyun Seong có thể ngủ ngon giấc, Han Tae Hwan xuống xe, để mặc cậu ta ở lại và châm một điếu thuốc, thứ mà anh đã muốn hút từ nãy đến giờ. Anh rít một hơi thật sâu, hút làn khói vào phổi rồi giữ lại thật lâu trước khi nhả ra.

Cảm giác sảng khoái tràn lên khi làn khói được phả ra thật dài mang đến sự thỏa mãn tột độ. Haizz, Han Tae Hwan thở dài, cảm nhận sự uể oải lan tỏa khắp cơ thể và tựa người vào xe.

Đã phải thuê cả vệ sĩ thì hẳn là đang bị đe dọa đến mức nào đó, người như vậy đáng lẽ phải luôn căng thẳng thần kinh mới phải, vậy mà Jin Hyun Seong lại có thể ngủ ngon lành như thế, điều này khiến anh hơi khó hiểu.

cậu ta là người vô tư thật hay là có chỗ dựa nào khác mà anh chưa biết? Nhìn cái cách cậu ta nói nhiều thì có vẻ là người dễ gần, nhưng tính cách lại là một phạm trù khác.

Han Tae Hwan đứng tại chỗ hút liền ba điếu thuốc. Ban đầu là lấy cớ đợi Jin Hyun Seong tỉnh giấc, nhưng sau đó hút thấy ngon, hút hai điếu vẫn còn thòm thèm nên anh hút luôn ba điếu.

Vừa hút thuốc anh vừa quan sát xung quanh. Khu vực này được bảo vệ ngay từ cổng vào, chắc hẳn là khu nhà của “Chủ tịch” nào đó. Xe cộ qua lại không nhiều, người đi bộ cũng thưa thớt. Dù vậy, các con hẻm đều rộng rãi và những căn biệt thự lớn rải rác ở đây đều có gara riêng. Cánh cổng lớn của mỗi căn nhà cũng là một điểm đặc biệt.

Dù đã trải qua nhiều công việc, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm vệ sĩ, và cũng là lần đầu tiên anh đến tận khu nhà của chủ thuê như thế này. Han Tae Hwan có cảm giác như thể mình đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.

Hút xong thuốc, Han Tae Hwan khua khua tay làm bộ xua tan mùi thuốc lá. Dù sao thì anh cũng không ngửi được mùi thuốc lá, anh chỉ làm vậy cho có lệ, sau khi tự ngửi thử và thấy ổn, anh mới mở cửa xe đánh thức Jin Hyun Seong.

“Dậy đi. Về đến nhà rồi.”

“À, à………..”

Jin Hyun Seong mở mắt với giọng nói khàn đặc, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh.

“À, cứ để tôi ngủ thêm chút nữa cũng được mà.”

“Tôi vừa mới đến thôi.”

“Hình như có mùi thuốc lá thì phải………..”

Hay là cậu ta cũng ghét thuốc lá?

Có thể Jin Hyun Seong bị viêm phế quản, hoặc đơn giản là không thích mùi thuốc lá. Vừa nghĩ, Han Tae Hwan vừa quan sát thái độ của cậu ta thì Jin Hyun Seong lại cười tươi.

“Có anh hút cùng thì hay hơn đấy.”

Vẻ mặt Jin Hyun Seong khi nheo mắt cười trông có vẻ tinh nghịch.

Han Tae Hwan vẫn giữ im lặng như mọi khi. Anh chỉ nhìn Jin Hyun Seong như thể chẳng có suy nghĩ gì trong đầu, Jin Hyun Seong lại tựa người vào ghế.

“Đi thêm chút nữa, cửa gara sẽ tự mở.”

Jin Hyun Seong muộn màng chỉ cho anh cách mở cửa gara. Khi anh lái xe theo hướng Jin Hyun Seong chỉ, cửa gara tự động mở ra một cách êm ái khi nhận diện được biển số xe, để lộ ra một không gian rộng lớn đến kinh ngạc.

Ngoài chiếc xe anh đang lái còn có vài chiếc khác nữa. Anh đang thắc mắc tại sao một người không bao giờ ra ngoài lại cần nhiều xe đến thế, thì lần này, Jin Hyun Seong lại nói như thể đọc được suy nghĩ của Han Tae Hwan.

“Không ra ngoài được nên tôi ngắm xe ở nhà đó.”

“Vâng.”

Người khác thường nhận xét về anh bằng những từ như “không biết anh ta nghĩ gì”, “máu lạnh”, “robot vô cảm”… Nhưng không hiểu sao Jin Hyun Seong lại nhận ra được hết những điều đó, và giải thích cặn kẽ cho anh từng chút một.
Thực ra không cần phải giải thích tỉ mỉ đến vậy, nhưng cứ thấy anh có vẻ hơi thắc mắc là Jin Hyun Seong lại giải thích ngay. Không biết những chuyện khác thế nào, nhưng khả năng quan sát của cậu ta quả thực rất nhạy bén.

Sau khi đỗ xe, Han Tae Hwan lấy chiếc cặp ở ghế sau rồi bước xuống. Jin Hyun Seong cũng xuống xe, vừa kêu oai oái vừa vươn vai duỗi người. Có vẻ như ngồi gò bó ở ghế phụ khiến cậu ta bị mỏi người.

“Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm thì cứ đi thang máy bên này lên là được.”

Rồi hắn lại ân cần chỉ dẫn đường vào nhà. Có lẽ vì chỉ xe được nhận diện mới vào được, nên trước cửa thang máy không có thiết bị an ninh đặc biệt nào.

Han Tae Hwan chăm chú quan sát cậu ta, rồi cùng Jin Hyun Seong bước vào thang máy. Hình như nhà có bốn tầng, các nút bấm trong thang máy gồm chữ “B” có lẽ là viết tắt của “bãi đỗ xe”, các số từ 1 đến 4, và chữ “P” chắc là “penthouse” (tầng thượng). Jin Hyun Seong ấn nút số “2”.

“Chắc anh đoán được rồi, B là bãi đỗ xe. Tầng 1 là vườn. Khi nào muốn ra ngoài hít thở không khí thì cứ xuống đó, còn vào nhà thì phòng khách ở ngay tầng này. Khu vực sinh hoạt chính ở tầng 2, phòng của Hyung và phòng của tôi cũng ở đó luôn. Tầng 3, tầng 4 là khu vui chơi giải trí, còn P là tầng thượng. Phòng hút thuốc cũng ở trên đó.”

Han Tae Hwan ghi nhớ những lời giải thích ngắn gọn vào đầu. Anh khẽ gật đầu khi nghe Jin Hyun Seong đặc biệt nhắc đến vị trí phòng hút thuốc, như thể cậu ta biết rõ Han Tae Hwan là người hút thuốc. Vừa lúc Han Tae Hwan định bụng sẽ xem xét xung quanh sau khi cất đồ đạc xong, thì thang máy dừng lại với một tiếng “ting” nhẹ nhàng.

Qua cánh cửa thang máy trong suốt, tầng 2 hiện ra rộng lớn đến mức không giống một khu dân cư bình thường. Han Tae Hwan vừa nhướn mày định quan sát xung quanh, thì bất ngờ…

Jin Hyun Seong đột ngột nắm chặt lấy mông Han Tae Hwan.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Han Tae Hwan quay lại nhìn cậu ta với vẻ mặt lạnh lùng, Jin Hyun Seong cười tươi đáp:

“Hay là nhân lúc đến đây làm việc, chúng ta làm quen cơ thể luôn nhé?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo