Jin Hyun Seong vừa xoay cổ vừa nhẹ nhàng xoa gáy. Hành động đó có vẻ như muốn nói rằng cơ thể cậu ta đang mỏi nhừ, hoặc cũng có thể là cố gắng làm nhẹ bớt lời vừa nói.
Trước thái độ đó, không cần thiết phải cố gắng đọc vị cậu ta. Chỉ cần sơ hở một chút là rất dễ bị cuốn vào.
“Nếu cậu thấy thoải mái thì cứ vậy đi.”
Han Tae Hwan cố tình đáp lại một cách vô cảm. Anh đã thể hiện quá nhiều phản ứng của mình từ ngày hôm qua rồi.
“Ôi, thoải mái quá. Hyung… chắc sẽ không nói chuyện suồng sã với tôi đâu nhỉ?”
“Vâng.”
“Vậy cứ như thế nhé. Tôi sẽ nói chuyện suồng sã.”
“Tùy cậu.”
Han Tae Hwan đáp lại một cách vô cảm, đồng thời nghiền ngẫm lời nói của Jin Hyun Seong, “Nói chuyện kính ngữ với hyung cứ thấy gượng gạo.” Một câu nói cứ vương vấn trong đầu anh.
Tại sao anh cứ có cảm giác này nhỉ?
Vừa nhíu mày suy nghĩ, anh đã bị Jin Hyun Seong huých tay thúc giục, thế là anh đành đi theo cậu ta ra khỏi phòng khách. cậu ta nói rằng sẽ không ra khỏi nhà, nên đương nhiên anh nghĩ rằng họ sẽ đến phòng tập gym ở tầng 3, nhưng Jin Hyun Seong lại đi về phía cửa ra vào.
Chẳng lẽ chạy bộ buổi sáng ở bên ngoài? Nếu việc ra ngoài vào một giờ cố định bị lộ ra ngoài, thì họ sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu, anh thầm thắc mắc, nhưng không hỏi ra.
“Thường thì tôi không chạy bộ buổi sáng ở ngoài.”
Câu trả lời vang lên trước khi anh kịp hỏi. Không biết là do đúng lúc hay là cậu ta tinh ý hơn mình. Khi Han Tae Hwan im lặng nhìn cậu ta, Jin Hyun Seong cười xòa và nhún vai.
“Chắc là do có hyung ở đây, nên hôm nay tôi muốn chạy cùng.”
Rồi cậu ta cười tươi rói và vỗ vai anh.
Điều kỳ lạ là đối phương là Jin Hyun Seong, người gần như là người lạ mặt, và đây cũng là lần đầu tiên anh chạy bộ cùng cậu ta, nhưng tình huống này lại có vẻ quen thuộc.
Han Tae Hwan bước theo Jin Hyun Seong ra khỏi nhà. Bên ngoài cũng không hẳn là bên ngoài, bên trong bức tường rào cao ngất như thành lũy là một con đường đi dạo khá dài.
“Ở phía sau kia có ngọn núi thấy không? Đó cũng là đất tư nhân, chỉ có tôi mới được vào.”
“Nếu muốn xâm nhập thì có thể làm bất cứ lúc nào đấy.”
“Ừ, chắc là vậy. Đâu phải tự nhiên tôi thuê vệ sĩ. Đó là việc của hyung mà.”
Dù đã thuê người, Jin Hyun Seong vẫn tỏ thái độ hờ hững. Hay là người sẽ từ trên trời rơi xuống, hay là trèo núi vào? Han Tae Hwan quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt cậu ta đang huýt sáo ngân nga.
Có vẻ như cậu ta không quá luyến tiếc mạng sống.
Vậy tại sao lại thuê vệ sĩ?
Hay là cậu ta biết mối quan hệ giữa anh và Gong Je Yun, nên cố tình gọi anh đến để giết nốt? Dù thời gian đã trôi qua khá lâu, nên suy nghĩ này có thể là quá vội vàng, nhưng nếu muốn gài bẫy thì vẫn có thể làm được.
Khi Han Tae Hwan đang căng thẳng cao độ, tiếng cánh cửa sắt kẽo kẹt vang lên chói tai. Anh quay đầu về phía phát ra âm thanh, thấy Jin Hyun Seong đang mở cánh cửa dẫn vào khu rừng, cười toe toét.
“Ở đây cũng thích hợp để chạy bộ. Đi cùng nào.”
“Vâng.”
Han Tae Hwan chạy theo Jin Hyun Seong, người đang tăng dần tốc độ. Có lẽ vì ở trong núi nên gió mát rượi lướt qua mái tóc anh. Vừa cảm nhận sự sảng khoái như thể được giải tỏa mọi phiền muộn, Han Tae Hwan vừa theo bản năng quan sát những dấu hiệu xung quanh.
Trước hết, phải hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao để có được sự tin tưởng. Đồng thời, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Nghĩ vậy, Han Tae Hwan chợt nhận ra Jin Hyun Seong hoàn toàn không hề thua kém tốc độ của mình. cậu ta trông không hề khó khăn chút nào. Thậm chí hơi thở cũng đều đặn, như thể cậu ta đã chạy bộ với tốc độ này thường xuyên.
“Nghe nói anh từng là quân nhân.”
“Ừ, đúng rồi.”
Han Tae Hwan nhớ lại những gì cậu ta đã nói. Khi anh hỏi cậu ta có phải là quân nhân chuyên nghiệp không, cậu ta nói đó là “một thứ tương tự”. Anh chợt nghĩ rằng có thể cậu ta là thành viên của một đơn vị đặc nhiệm, thực hiện các nhiệm vụ xã hội dưới vỏ bọc quân nhân.
Vậy cậu ta có biết về Chiến dịch Gumseori không?
Nếu là đơn vị thông thường thì không chắc, nhưng nếu là đơn vị đặc nhiệm thì có khả năng. Vậy thì việc cậu ta kết nối anh và Gong Je Yun cũng không khó.
“Cậu chính xác ở binh chủng nào? Chức vụ là gì?”
“Nếu phải nói thì là bộ binh? Tôi cũng làm nhiều việc khác, nhưng như đã nói, đó là ‘một thứ tương tự’, và nhiệm vụ thì thay đổi tùy theo thời điểm. Hyung cũng biết mà? Anh xuất thân từ lực lượng đặc nhiệm thuộc Bộ Tư lệnh Chiến tranh Đặc biệt.”
Họ thường huấn luyện đa mục đích, bất kể binh chủng nào.
Jin Hyun Seong nói thêm, như thể cậu ta cũng xuất thân từ lực lượng đặc nhiệm.
Ngay lúc đó, Han Tae Hwan cảm thấy một cơn đau khủng khiếp như thể ai đó đang đóng đinh vào thái dương anh.
Anh nghe thấy giọng nói mỉa mai, “Với cái kiểu này thì làm sao mà giết được ai?”, và tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp nơi. Tiếng lớn nhất trong số đó là tiếng của Gong Je Yun.
Anh cố gắng điều hòa hơi thở, dùng ý chí duy nhất là không được lên cơn co giật ở đây, để đứng vững.
Anh cảm nhận rõ ràng ánh mắt đang đổ dồn về mình. Có lẽ cậu ta đang nhìn anh với vẻ khó hiểu. Đáng lẽ anh phải cố gắng lấy được sự tin tưởng…
Sở dĩ anh có thể nổi danh trên thị trường lính đánh thuê là vì thành tích bất bại chưa từng thất bại. Ưu điểm của anh là xử lý công việc nhanh chóng và chính xác, dù giá cả đắt đỏ, và đương nhiên, anh chưa bao giờ có triệu chứng bất thường nào trong khi làm nhiệm vụ.
Vậy tại sao anh lại thế này? Danh tiếng mà anh đã xây dựng bấy lâu nay sắp sụp đổ rồi. Những chuyện khác không quan trọng, nhưng nếu anh để mất Jin Hyun Seong ở đây, anh sẽ không bao giờ tìm thấy Gong Je Yun nữa.
Han Tae Hwan nghiến răng. Nỗi nhớ Gong Je Yun len lỏi giữa những chiếc răng nghiến ken két.
Dù vậy, vẻ mặt anh vẫn bình thản. Khả năng xóa bỏ mọi cảm xúc, ngay cả khi đang chịu đựng cơn đau dữ dội, là một kỹ năng khác mà anh có được sau nhiều năm bị ngược đãi.
“Anh không khỏe ở đâu à?”
May mắn là anh không có vẻ gì quá tệ. Han Tae Hwan nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh và nhìn Jin Hyun Seong. Anh quyết định sẽ nói dối rằng anh chỉ đang nghĩ đến chuyện khác.
“Làm những công việc nguy hiểm thì đôi khi sẽ mắc bệnh. Tôi hiểu mà.”
cậu ta nói đúng tình trạng của anh, khiến anh cứng họng. Han Tae Hwan chờ đợi vế sau của câu nói bị ngắt quãng của cậu ta.
“Tôi chỉ muốn anh khỏe mạnh khi ở trước mặt tôi thôi.”
cậu ta nói thêm với một nụ cười, khiến anh suýt nôn mửa. Thật ghê tởm khi kẻ gây ra tổn hại cho sức khỏe của anh lại nói về sức khỏe.
Dù vậy, Han Tae Hwan vẫn mỉm cười đáp lại:
“Vâng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Tôi tin anh. Tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền để mời anh về đó.”
Câu nói thêm của cậu ta khiến anh nghiến răng.
Trong vài ngày sống cùng Jin Hyun Seong, Han Tae Hwan đã nắm rõ lịch trình đơn giản và đều đặn của cậu ta. Đúng như những gì cậu ta đã nói trước đó, sau khi kết thúc công việc buổi sáng, Jin Hyun Seong thường vào phòng bắn súng và không ra ngoài. Sau đó, cậu ta ăn trưa, ngủ một giấc dài rồi mới bắt đầu làm việc.
Trong suốt những ngày trôi qua với lịch trình không hề căng thẳng, hay nói đúng hơn là không hề cần đến vệ sĩ, việc duy nhất Han Tae Hwan làm là đứng bên cạnh cậu ta. Như một pho tượng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Thỉnh thoảng, Jin Hyun Seong sẽ bắt chuyện, và sau vài câu trả lời, cậu ta lại mỉm cười tươi rói và tiếp tục làm việc của mình.
Rốt cuộc thì tại sao lại cần vệ sĩ? Có phải cậu ta chỉ cần một đối tác tình dục, nhưng việc đưa người lạ vào nhà quá rủi ro, nên cậu ta mới thuê lính đánh thuê và ngụy biện bằng cái cớ vệ sĩ?
Đến mức này, anh bắt đầu tò mò về động cơ thực sự của cậu ta.
Hôm nay cũng vậy, sau khi kết thúc lịch trình tương tự và trở về phòng, Han Tae Hwan nhìn đầu ngón tay đang run rẩy và cầm lọ thuốc. Sau khi đổ khoảng ba viên thuốc vào lòng bàn tay, anh nuốt chúng mà không cần nước.
Theo nguyên tắc, anh phải uống một viên vào mỗi buổi sáng, trưa và tối, nhưng không hiểu sao, khi ở bên Jin Hyun Seong, những ký ức về quá khứ thường xuyên ùa về. Vì vậy, các triệu chứng của anh ngày càng trầm trọng hơn, và lo sợ sẽ bị sa thải trước khi lấy được sự tin tưởng, anh đã tăng liều lượng thuốc.
Đương nhiên, thuốc cũng hết nhanh hơn. Dù sao thì Jin Hyun Seong cũng đã biết rõ tình trạng của anh. Trong lúc chạy bộ, cậu ta đã bày tỏ sự thông cảm, nên có lẽ anh có thể xin cậu ta thông cảm.
Anh đang định liên lạc với Jang Kyung Min thì…
“Cộc cộc.”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa.
“Vâng.”
Anh trả lời và đóng ngăn kéo đựng lọ thuốc, cánh cửa liền mở toang. Jin Hyun Seong đứng tựa cửa, cởi trần, có lẽ vừa tắm xong.
Mặc dù nói rằng cậu ta từng là quân nhân làm nhiệm vụ đặc biệt, nhưng trên người cậu ta không hề có vết sẹo nào. Dù vậy, những cơ bắp rắn chắc cho thấy cuộc đời cậu ta cũng không hề dễ dàng.
Khóe miệng đỏ tươi của Jin Hyun Seong cong lên thành một nụ cười quyến rũ. Han Tae Hwan nhìn cậu ta chằm chằm, tự hỏi cậu ta đang muốn gì, thì cậu ta tiến lại gần.
“Tôi có một yêu cầu nữa, phải không?”
“À.”
Han Tae Hwan lùi lại một bước và trả lời. Anh thắc mắc tại sao cậu ta lại mặc thiếu vải như vậy.
“Nhưng tôi không thích phòng mình, làm ở phòng hyung được không?”
“Dù sao thì đây cũng là nhà của giám đốc.”
“Đúng vậy. Tôi đã nói rằng anh có thể làm tình ở đó, nhưng hyung lại không hề nói muốn làm một lần nào.”
Jin Hyun Seong cười và chỉ về phía nào đó ngoài cửa sổ. Han Tae Hwan nhớ lại lần đầu tiên bước vào ngôi nhà này, cậu ta đã chỉ về phía căn phòng có cửa sổ kính trong suốt, anh chỉ đành nghiêng đầu một cách khó xử.
“Anh có bệnh hoa liễu không?”
“Không có.”
“Tôi cũng không có, vậy thì không cần bao cao su đâu.”
Vừa nói, cậu ta vừa tạo ra một kích thích nặng nề ở phần dưới cơ thể. Han Tae Hwan nhìn xuống hành động dùng đầu gối xoa bóp háng của Jin Hyun Seong và nhìn thẳng vào cậu ta.
Jin Hyun Seong tiến lại gần, luồn tay vào trong áo phông của Han Tae Hwan, chậm rãi vuốt ve phần hông hẹp của anh.
Han Tae Hwan hoàn toàn xóa bỏ mọi biểu cảm. Anh đã quen với việc dùng cơ thể làm phương tiện. Cũng giống như việc anh từng để cơ thể mình bị làm hại thay cho Gong Je Yun, lần này cũng không khác gì mấy.
“Anh đã từng quan hệ với đàn ông chưa?”
“Tôi có cần phải trả lời không?”
“Tôi cũng phải cẩn thận nếu đây là lần đầu tiên của anh.”
“Cậu không cần phải cẩn thận đâu.”
“Nghe như thể anh từng thử rồi vậy.”
Lần này, Han Tae Hwan vẫn im lặng.
“Anh muốn cho vào hay để tôi cho?”
Đối với anh, điều đó không quan trọng. Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện quan hệ tình dục để tận hưởng, nên ai ở trên ai ở dưới cũng không quan trọng, anh nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cảm.
Điều kỳ lạ là, mặc dù đã đến để quan hệ tình dục, thái độ của Jin Hyun Seong cũng không quá nồng nhiệt. Chẳng lẽ cậu ta chỉ muốn đâm vào, thúc rồi xuất tinh? Anh đã thấy nhiều người giải tỏa căng thẳng bằng tình dục, nên cũng không ngạc nhiên lắm.
Han Tae Hwan để Jin Hyun Seong đứng đó nhìn mình chằm chằm, rồi bước về phía giường. Anh ngồi xuống và nhìn cậu ta, Jin Hyun Seong nghiêng đầu.
“Nếu cậu muốn cho vào thì cứ việc, nếu cậu muốn tôi cho thì tôi cũng có thể.”
Han Tae Hwan nói, ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống bên cạnh. Không cần thiết phải chần chừ. Anh cũng biết rõ về cơ thể đàn ông, anh biết những điểm nào bị kích thích khi chạm vào, nên không có lý do gì để do dự việc phối hợp một cách thích hợp. Hay là cậu ta không thích?
Jin Hyun Seong là người chủ động đến, nhưng giờ cậu ta lại do dự. Khóe miệng cậu ta vẫn cong lên, nhưng ánh mắt nhìn đi chỗ khác của cậu ta lại đầy vẻ do dự.
“Nếu cậu thấy khó chịu thì không cần phải làm. Hay là, giám đốc mới là lần đầu tiên với đàn ông?”
“Không, tôi toàn làm với đàn ông thôi.”
“À.”
Ra là gu của cậu ta là như vậy.
Han Tae Hwan nhướng mày và gật đầu, tỏ vẻ không có gì đáng ngạc nhiên.
“Hyung thì…”
“Tôi sao?”
“Có thể với cả đàn ông lẫn phụ nữ không?”
Lần này, Han Tae Hwan giữ im lặng. Chính xác hơn là, anh cũng chỉ quan hệ với đàn ông, nên không biết cảm giác với phụ nữ thế nào.
Khi anh đang nghĩ rằng mình chưa từng thử phía sau nên không biết sẽ thế nào, Jin Hyun Seong cười nói.
“Tôi chỉ mới từng thử phía sau thôi nên không biết có cho vào được không nữa.”
Vừa nói, Jin Hyun Seong vừa cởi khóa quần. Dải băng trắng của chiếc quần lót đen lọt vào tầm mắt đầu tiên. Và như thể cậu ta không hề có ý định ngồi xuống bên cạnh, Jin Hyun Seong ngồi xuống ngay trước mặt Han Tae Hwan.
Jin Hyun Seong dùng đầu gối ấn mạnh xuống nệm giường rồi cúi người xuống, tự nhiên khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Han Tae Hwan nhìn chằm chằm vào mắt Jin Hyun Seong, người đang ở vị trí cao hơn anh một chút. Ánh mắt cậu ta nhìn xuống anh, cằm ngẩng cao ngạo mạn, như thể đang nói “Hãy lấy dương vật của tôi ra rồi cầm lấy đi”.
Và đáp lại, Han Tae Hwan ngả người ra sau, nở nụ cười thản nhiên. Thái độ thong thả của anh khiến nụ cười của Jin Hyun Seong càng thêm rạng rỡ.
“Lúc này thì lại thong thả thế.”
“Tôi không có lý do gì để không thong thả cả.”
“Trả lời cũng hay đấy.”
“Nếu cậu thích yên tĩnh thì tôi sẽ im lặng.”
“Không, tôi thích nghe anh lên tiếng hơn”
Chúng ta sẽ cùng nhau làm mà, không phải sao?
Jin Hyun Seong nói thêm, rồi lại luồn tay vào trong áo phông của Han Tae Hwan. Đồng thời, cậu ta di chuyển đầu gối, chạm nhẹ vào dương vật to lớn của Han Tae Hwan, một nụ cười tinh quái nở trên môi cậu ta. Dù cậu ta lướt tay vuốt ve lồng ngực săn chắc, vẻ mặt của Han Tae Hwan vẫn như gỗ đá, không hề cảm xúc.
Nhưng dường như không quan tâm đến phản ứng đó, Jin Hyun Seong áp sát người hơn nữa, đưa tay đến thắt lưng của Han Tae Hwan.
Vù, chiếc điện thoại di động trong túi quần sau rung lên. Jin Hyun Seong khựng lại, nói “Chờ chút” rồi cầm lấy điện thoại. Han Tae Hwan gật đầu, ra hiệu cho cậu ta cứ tự nhiên.
Trong khi xem điện thoại, Jin Hyun Seong vẫn không rời đầu gối khỏi giữa hai chân anh. Những cú chạm khẽ liên tục kích thích, cho thấy cậu ta không phải là tay mơ trong chuyện này.
Jin Hyun Seong kêu lên “Aaa” tiếc nuối rồi đứng dậy.
“Gần xong rồi mà.”
Giọng nói đầy tiếc nuối của cậu ta rớt từng giọt thất vọng. Khi đứng dậy, ánh mắt cậu ta vẫn lướt qua người Han Tae Hwan, đầy ham muốn.
“Có vẻ tôi phải đi rồi. Có chút vấn đề xảy ra.”
“Bây giờ sao?”
Vừa nói, Han Tae Hwan vừa nhìn đồng hồ. 8 giờ. Một thời gian không quá sớm, cũng không quá muộn, vô cùng khó xử.
Nhìn cậu ta bằng vẻ mặt điềm tĩnh, Jin Hyun Seong tiếc nuối đưa ngón tay vuốt dọc theo dương vật của Han Tae Hwan. Vì đang mặc quần vải mỏng, Han Tae Hwan cảm nhận rõ ràng cái vuốt tay nhấn mạnh đó.
Lông mày Han Tae Hwan khẽ nhíu lại, rồi Jin Hyun Seong đứng dậy hoàn toàn, cài lại chiếc khóa quần vừa cởi ra và nói nhẹ nhàng:
“Đây sẽ là lần đầu tiên anh làm đúng nhiệm vụ vệ sĩ đấy. Chuẩn bị rồi ra ngoài nhé.”
“Vâng. Tôi cần đến đâu và vào lúc mấy giờ?”
“Trụ sở chính. Thời gian không quan trọng, nhưng chúng ta sẽ quay lại đây để làm nốt những gì còn dang dở.”
Có vẻ như cậu ta thực sự tiếc nuối, Jin Hyun Seong lẩm bẩm rồi bước ra khỏi phòng. Han Tae Hwan từ từ đứng dậy, cài lại chiếc khóa quần mà cậu ta đã cởi ra.
Vừa mới chạm vào một chút mà cậu ta đã cởi cả khóa quần ra, tay nghề không phải dạng vừa. Dù sao thì cũng không quan trọng. Nhìn dáng vẻ đó, có vẻ như cậu ta không phải là lần đầu tiên lăn lộn kiểu này.
Han Tae Hwan bước đến tủ quần áo. Anh lấy ra một trong số ít bộ quần áo đã mang theo, bộ vest, rồi cởi phăng áo phông, ngay lập tức nghe thấy tiếng kim loại va chạm leng keng.
Han Tae Hwan nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Hai thẻ bài quân ngũ nằm giữa ngực anh rung rinh. Như bị thôi miên, anh nắm lấy chúng. Một thẻ bài không phải của anh, nó là của Gong Je Yun, người đã trao cho anh vào ngày xuất ngũ.
‘Dù không có em bên cạnh, hãy nghĩ rằng em vẫn ở bên anh. Đừng chết nhé.’
Một câu nói ngông cuồng để lại như di ngôn của em ấy.