Giao Kèo - Chương 9

Han Tae Hwan chậm rãi đi về phía phòng tắm. Ngay khi bước vào buồng tắm, anh vặn cần gạt vòi hoa sen và chớp mắt khi nước xối vào. Anh hoàn toàn cau mày vì cảm giác khó chịu không biến mất.

“Hà…………….”

Han Tae Hwan thở dài một tiếng rồi gục đầu xuống. Ngay từ đầu, anh đã không vội vàng. Anh định sẽ từ từ dành thời gian và giết một cách cẩn thận, và anh đã ấn định thời điểm sau khi có được thông tin về việc Gong Je Yun chết ở đâu và như thế nào, cũng như thi thể ra sao.

Có phải anh cảm thấy khó chịu vì vẫn chưa có được thông tin về Gong Je Yun? Tuy nhiên, anh mới đến căn nhà này chưa đầy một tuần. Do tính chất đặc thù công việc, Jin Hyun Seong không dễ dàng tin tưởng người khác, và anh đã nghĩ nhiều lần rằng ưu tiên là phải giành được sự tin tưởng của người đó.

Vậy có phải là do chuyện tình dục..…………?

Không, chính xác thì có lẽ là do Gong Je Yun cứ hiện lên trong đầu anh. Đến mức còn nhìn thấy hình ảnh của Gong Je Yun khi đang ân ái với người đàn ông mà anh khinh miệt, lòng anh nặng trĩu.

Anh không thể tin được.

Thấy Gong Je Yun ở Jin Hyun Seong, người không khác gì kẻ thù, đầu óc anh chắc chắn có vấn đề. Có lẽ càng như vậy là vì người đó có liên quan đến những khoảnh khắc cuối cùng của Gong Je Yun. Nhưng anh không muốn tự tha thứ cho mình bằng sự hợp lý hóa đó.

Han Tae Hwan liên tục vuốt mặt khi nước xối xả. Sau khi gội nhanh mái tóc ngắn, anh lấy sữa tắm cho vào bông tắm rồi xoa xà phòng lên người.

Việc rửa kỹ giữa các ngón chân là một thói quen anh học được từ quân đội. Sống trong cảnh ngày nào cũng dính đầy bụi bẩn, người ta nghĩ rằng anh sẽ quen thôi, nhưng có lẽ vì tình hình quá tệ, đó là một kiểu trốn chạy xuất phát từ mong muốn được ngủ ngon giấc và sảng khoái.

Điều đó vẫn đúng ngay cả bây giờ. Bàn tay của Han Tae Hwan, muốn xóa đi cảm giác khó chịu bám dính trên người, đã trở nên tuyệt vọng.

Và khi anh bước ra sau khi tắm xong…………….

“………………Cái gì đây?”

Không hiểu sao Jin Hyeon Seong lại nằm chình ình trên giường. Có vẻ như cậu ta cũng đã tắm xong, mái tóc mái rủ xuống lông mày đã được chải chuốt gọn gàng.

“Sao?”

“Cậu định ngủ ở đây à?”

“Không được à?”

Han Tae Hwan nhìn cậu ta với vẻ mặt không hiểu chuyện gì. Cậu ta bảo anh tự đi lấy ga trải giường đến, nhưng bên dưới chỗ cậu ta nằm đã được trải ga mới. Hơn nữa cậu ta còn đắp chăn lên kín cổ, rồi thò chân ra ngoài một cách tùy tiện, như thể không có ý định dọn dẹp.

Thêm vào đó, cậu ta còn mang theo cả gối đến, chiếc gối đơn độc trên chiếc giường rộng đã tăng lên thành hai. Jin Hyun Seong gối đầu lên thứ có vẻ như là phần của mình, thực sự có thái độ như thể “có vấn đề gì à?”

“Tôi không thích vậy đâu.”

Rồi Han Tae Hwan nhìn cậu ta khi nghe thấy giọng nói đột ngột.

“Tuy có hơi vô tình, nhưng dù sao thì chúng ta cũng đã quan hệ rồi, nên ăn sáng cùng nhau chứ.”

“À.”

“Tôi không còn sức chạm vào người anh nữa đâu, nên đừng lo lắng mà đến nằm đi, chắc là vì bị Hyung thúc mạnh quá nên mông tôi cũng bị rách hết luôn rồi.”

“Để tôi bôi thuốc cho cậu nhé.”

“Không cần phải thân mật đến thế đâu.”

Trước câu trả lời như thể đáp trả lại lời nói của mình, Han Tae Hwan khẽ cắn môi dưới. Han Tae Hwan miễn cưỡng nằm xuống bên cạnh Jin Hyun Seong, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể với cậu ta. Anh không quen việc nằm cạnh người lạ trên cùng một chiếc giường, nhưng mặc kệ điều đó, Jin Hyun Seong vẫn bám riết lấy Han Tae Hwan và chạm vào da thịt trần của anh.

Nhưng điều kỳ lạ là một cảm giác quen thuộc kỳ lạ đang trỗi dậy.

Đúng vậy, là một cảm giác quen thuộc.

Han Tae Hwan đưa ra một kết luận mới cho cảm giác khó chịu của mình. Anh cảm thấy một sự quen thuộc khó hiểu từ Jin Hyun Seong. Và cảm giác quen thuộc này đủ để đánh gục anh.

Liệu lần này anh có thể không gục ngã không? Han Tae Hwan từ từ nhắm mắt lại.

***

Lâu lắm rồi anh mới ngủ một giấc sâu như vậy.

Anh không hẳn là bị mất ngủ, nhưng do tính cách của anh nên thời gian ngủ dài nhất của anh cũng chỉ được bốn tiếng. Hơn nữa, anh thường xuyên gặp ác mộng về những tình huống kinh khủng mà anh từng thấy khi còn nhỏ hoặc trong khi làm nhiệm vụ, và vào những ngày không gặp ác mộng, anh cũng không thể ngủ ngon vì thần kinh căng thẳng khiến anh trằn trọc
.
Nhưng không ngờ. Han Tae Hwan, người đã ngủ rất say sau một thời gian dài, đã mở mắt ra ngay trước khi chuông báo thức kêu. Sau khi tỉnh táo lại, việc nằm yên trên giường không hợp với anh. Anh định từ từ ngồi dậy bất kể mấy giờ, nhưng đột nhiên Han Tae Hwan cảm thấy cánh tay mình đang gối dưới cổ ai đó và từ từ quay đầu nhìn.

Anh thấy Jin Hyun Seong đang thở đều đặn, nhịp nhàng.

Anh cứ nghĩ rằng họ chỉ ngủ cùng nhau, nhưng không biết từ lúc nào, Jin Hyun Seong đã gối đầu lên anh và hoàn toàn quay người về phía Han Tae Hwan.

Bối rối một chút, Han Tae Hwan liền liếc nhìn đồng hồ để xem giờ. 5 giờ 50 phút. Anh chợt nhớ ra rằng chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ chạy bộ buổi sáng với Jin Hyun Seong, anh đang định từ từ rút tay ra.

“…Hôm nay không chạy bộ được đâu.”

Jin Hyun Seong nói với giọng khàn đặc, có lẽ là do tiếng động đánh thức cậu ta.

Cậu ta thậm chí còn chưa mở mắt, dường như thực sự rất mệt mỏi, cậu ta thở dài.

“Vậy thì cậu cứ ngủ tiếp đi. Tôi…”

“Vệ sĩ mà cứ đi đâu vậy. Phải ở bên cạnh chủ chứ.”

Han Tae Hwan nhìn Jin Hyun Seong với vẻ khó xử.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ chưa được che kín hoàn toàn rọi sáng khuôn mặt cậu ta. Khuôn mặt có bóng đổ dựa trên sống mũi cao, khách quan mà nói cũng thuộc hàng mỹ nam. Làn da trông đặc biệt trắng dưới ánh nắng khiến người ta có cảm giác hơi tái nhợt. Từ đôi lông mày gọn gàng đến khóe miệng đỏ vẽ nên một đường cong mềm mại, có lẽ nếu Jin Hyun Seong không có ác ý, Han Tae Hwan có lẽ đã khen cậu ta một câu ‘Cậu đẹp trai lắm’ với tư cách là một người đàn ông.

Han Tae Hwan rời mắt khỏi khuôn mặt của Jin Hyun Seong, người vô tình thu hút ánh nhìn của anh. Vì cậu ta cứ mãi nắm chặt cánh tay anh như không muốn anh đi nên anh đành miễn cưỡng nằm xuống, Jin Hyun Seong nhếch mép như thể đã chờ đợi điều đó.

“Hôm nay cứ… ngủ nướng cùng nhau đi. Chắc bọn chúng cũng sắp sửa ập đến nhà rồi.”

“…Cậu ngủ tiếp đi.”

Không cần phải hỏi han Jin Hyun Seong, người đang cố gắng viện cớ khác trong khi liên tục nhăn mặt như thể đau nhức mỗi khi cử động. Han Tae Hwan giả vờ không biết, thả lỏng cánh tay đang gối dưới cổ cậu ta và ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Trong lòng anh vẫn còn một sự khó chịu âm ỉ chưa được giải tỏa, khiến đầu óc anh trở nên rối bời.

***

Jin Hyun Seong ngủ nướng đến 11 giờ, nhưng đến hơn 3 giờ chiều mà vẫn không nhúc nhích ra khỏi phòng.

Han Tae Hwan ngồi trên giường với vẻ mặt hơi khó xử. Khi anh gõ cửa để chuẩn bị bữa trưa, cũng không có tiếng động nào khác vọng ra. Anh nghĩ có lẽ cậu ta đã ra ngoài nên đã lên tầng 4, nơi có thể nhìn thấy phòng của cậu ta, nhưng vì cửa sổ đã được che chắn hoàn toàn nên không thể nhìn thấy bên trong.

Vậy là anh lại trở về phòng, định bụng sẽ nghỉ ngơi một chút như lời cậu ta nói, nhưng chẳng hiểu sao lòng dạ cứ bồn chồn không yên. Han Tae Hwan thở dài thườn thượt, đưa tay dụi mạnh vào đôi mắt đã mỏi nhừ.

Vẻ thất bại hiện rõ trên gương mặt đang nhăn nhó của anh.

Đối phương là ai chứ, anh vốn không hề nghĩ sẽ dễ dàng hạ gục được cậu ta. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu ta đã ngay lập tức thăm dò anh, nhưng khi bị anh đọc thấu nước đi, dù có chút bối rối nhưng cậu ta vẫn dư sức mỉm cười chào hỏi.

Thêm vào đó, lúc nào cậu ta cũng giữ nụ cười trên môi nên thật khó đoán được lòng dạ cậu ta ra sao. Ngược lại, cứ như thể mọi tâm tư của anh đều bị cậu ta nhìn thấu, điều đó càng khiến anh thêm phần bối rối. Trong lúc ấy, hình bóng của Gong Je Yun cứ chồng chéo lên, khiến anh chẳng thể nào hành động một cách lý trí được.

Đã từng có ai khiến anh phải lao đao đến mức này chưa nhỉ, thật lạ lùng thay, người đó cũng chỉ có mỗi Gong Je Yun, nghĩ đến đây anh lại thở dài.

Rốt cuộc, tất cả lại là cảm giác quen thuộc đầy khó chịu ấy. Han Tae Hwan lắc đầu mạnh, đứng phắt dậy. Anh không có thời gian để tâm trí mình bị cuốn vào những ảo ảnh. Để tránh những cảm xúc vô nghĩa xen vào, Han Tae Hwan quyết định dùng đến hành động, anh sải bước nhanh ra khỏi phòng.
Ngay khoảnh khắc đó, bước chân anh khựng lại. Cậu ta đã nói rằng đám người đó sẽ sớm xâm nhập vào nhà. Chắc chắn xung quanh đây đã được giăng đầy các chương trình bảo mật rồi, Han Tae Hwan nhanh chóng cảm nhận động tĩnh xung quanh.

Tai anh vểnh lên. Giác quan phát triển như loài thú nhanh chóng trở nên cực kỳ nhạy bén, phân tích mọi âm thanh xung quanh. Tiếng bước chân qua lại không nhiều lắm. Nhiều nhất cũng chỉ ba người, hoặc có lẽ là một người cực kỳ nhanh nhẹn. Hoặc cũng có thể là chúng kéo đến cả đám, nhưng chỉ có một hai tên lén lút mò vào nhà trước thôi.

Han Tae Hwan thực hiện động tác không gây ra bất kỳ tiếng động nào, vừa lúc đó anh nhấn vào công tắc bên cạnh. Cửa kính vốn đang mở để có thể nhìn từ bên ngoài vào trong, lập tức bị phủ lên một lớp màn đen, cùng lúc đó vang lên một tiếng động nhỏ “vù” khe khẽ.

Chỉ trong tích tắc che khuất tầm nhìn, Han Tae Hwan liền nắm chặt lấy chuôi con dao găm mà anh luôn mang theo bên mình. Đầu mũi chân anh khẽ khàng bước đi, đến cả tiếng ma sát với sàn nhà cũng không phát ra.

“Cạch.”

Tiếng cửa ngoài bị mở. Chính xác hơn thì đó là cửa chính phòng khách thông với vườn. Vừa kịp nghĩ thầm rằng mình đã làm rất tốt khi ghi nhớ âm thanh của từng cánh cửa, Han Tae Hwan đã không đi về phía cầu thang hay thang máy mà lại quay ngược trở về phòng. Anh khẽ ló đầu ra nhìn xuống, vừa vặn trông thấy hai gã đàn ông mặc đồ đen đang men theo cầu thang tiến lên tầng 3.

Sau khi xác nhận đến đó, Han Tae Hwan nhớ ra rằng phòng của anh thì có thể nhìn thấy rõ từ hành lang, nhưng từ hành lang thì không thể nhìn thấy được phía trước cửa phòng, anh liền áp sát người vào vách tường ngay chỗ đó.

Sau khi ghé sát tai vào khe cửa, anh lại thông qua vách kính bên cạnh để dò xét động tĩnh của bọn người đó. Không gian tĩnh mịch càng khiến cho những tiếng động nhỏ nhất trở nên vang vọng. Dù vậy, đám người đó dường như đã trải qua huấn luyện rất lâu, đến cả một tiếng động nhỏ cũng không phát ra.

Han Tae y rút con dao găm giấu bên hông ra, siết chặt trong tay, đôi mắt anh bình tĩnh đến lạ thường, chăm chú quan sát bọn chúng.

Lẽ nào bọn chúng đã nắm rõ toàn bộ cấu trúc ngôi nhà rồi? Vừa mới đến tầng 2, bọn chúng đã rẽ sang hướng có phòng ở, bước chân của bọn chúng không hề do dự một chút nào.
Điều đó có nghĩa là bọn chúng đã ra vào ngôi nhà này không biết bao nhiêu lần rồi.

Hai gã đàn ông dừng chân trước cửa phòng, trao đổi ánh mắt với nhau. Một tên dùng ngón tay ra hiệu, có ý bảo một tên đi hướng này, tên còn lại đi hướng kia.

Và ngay khi bọn chúng vừa gật đầu nặng nề.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị bật tung ra một cách thiếu thận trọng, cùng lúc đó vang lên một tiếng động nhẹ “phập”. Tiếp đó, máu tươi nóng hổi bắn tung tóe ngay trước mắt anh. Dù chứng kiến cảnh máu me văng tung tóe như vòi phun nước, Han Tae Hwan vẫn không hề nao núng.

Anh chỉ như một cỗ máy, cắm nhát dao này đến nhát dao khác. Mỗi khi anh túm lấy tóc gã đàn ông, men theo những mạch máu nổi lên trên cổ mà điên cuồng đâm dao xuống, thân thể đã tắt thở của gã lại giật giật.

Bước chân của tên còn lại trở nên vội vã hơn khi chứng kiến cái chết của đồng bọn. Gã đàn ông kia bỏ mặc đồng đội mình, vừa nhìn thấy mặt Han Tae Hwan đã lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Anh tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát được.

Han Tae Hwan buông thõng xác chết vẫn còn hơi nóng xuống, ngay lập tức chống tay lên lan can nhảy xuống dưới. Bàn chân vừa chạm đất, Han Tae Hwan liền lăn người một vòng, không tương xứng với vóc dáng to lớn của mình, động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn.

Không hề có tiếng động mạnh nào cả. Sau khi đứng dậy, anh bước thẳng đến cầu thang. Khoảnh khắc gã đàn ông vừa chạy xuống dừng bước.

“Phập-”

Lưỡi dao cầm ngược chiều chuẩn xác cứa ngang cổ gã đàn ông.

Cùng lúc đó, một cơn đau nhói buốt thấu xương thấm vào bên hông anh. Mặc dù vậy, Han Tae Hwan vẫn siết chặt con dao trong tay.

“Hự, á á á á-!”

Tiếng hét vang vọng trời đất đó cũng là tiếng kêu cuối cùng của gã.

Han Tae Hwan cắm dao vào giữa xương quai xanh của gã, rồi xoay mạnh cổ tay, cắt đứt đường sống của gã đàn ông. Thậm chí không cần tốn quá nhiều sức lực.

“Hừ.”

Han Tae Hwan khẽ thở ra một hơi, đứng thẳng người dậy. Vết thương bên hông truyền đến cảm giác đau rát. Liếc mắt nhìn xuống, vết máu loang lổ đậm đặc trên chiếc áo phông rách toạc.

Cứ tưởng chỉ sượt qua thôi, nhưng vết cắt sâu hơn anh nghĩ.

Han Tae Hwan hơi khom lưng nhìn vết thương, sau đó với vẻ mặt vô cảm, anh khẽ đá vào gã đàn ông đang nằm vật vạ dưới chân.

Gã đàn ông hoàn toàn tắt thở, không hề nhúc nhích, máu từ cổ gã vẫn không ngừng trào ra ồ ạt.

Anh tạm thời bịt kín vết thương, thoáng suy nghĩ xem nên xử lý hai cái xác này như thế nào. Rồi anh nhớ đến ngọn núi nơi mình từng chạy bộ cùng Jin Hyun Seong. Tức thì, động tác của Han Tae Hwan trở nên nhanh nhẹn hơn.

***

Việc vác hai cái xác lên núi không mấy khó khăn. Sau khi đào hố vừa đủ rồi chôn xác, Han Tae Hwan trở về nhà và cởi phăng chiếc áo phông đang mặc trên người. May mắn thay, có vẻ như Jin Hyun Seong vẫn chưa tỉnh giấc, phòng của cậu ta vẫn im lìm.

Han Tae-wan thoáng lưỡng lự không biết nên đi tắm trước hay dọn dẹp trước. Rồi anh quyết định đi về phía nhà kho. Dù sao thì cũng đã lỡ dơ dáy rồi, chi bằng lau dọn vết máu xong xuôi rồi tắm rửa cho sảng khoái thì hơn.

Và rồi, khi anh vừa thấm ướt cây lau nhà, bước ra hành lang.

“Vào tắm đi.”

Jin Hyun Seong giật phắt cây lau nhà khỏi tay Han Tae Hwan.

Phản ứng có phần gay gắt khiến Han Tae Hwan khựng lại một chút, rồi anh ngoan ngoãn cúi đầu.

“Chào buổi sáng.”

“Nghe ồn ào quá nên tôi dậy xem sao.”

“Anh đi tắm đi. Vết thương bên hông nghiêm trọng lắm.”

“À, không sao mà…………….”

“-Không sao cái gì mà không sao, tôi bảo anh đi tắm đi.”

Jin Hyun Seong cắt ngang lời anh, nở một nụ cười nhẹ, nhưng đồng thời cậu ta cũng tạo ra một áp lực vô hình rất lớn đối với Han Tae Hwan. Anh dễ dàng nhận ra rằng đây không phải là một lời nói đùa.
Han Tae Hwan đành bất đắc dĩ đưa cây lau nhà cho cậu ta, rồi bước nặng nề về phía phòng mình. Và chỉ đến khi bước vào phòng tắm, anh mới nhận ra vết thương bên hông đã bị rách toạc ra nghiêm trọng đến mức nào. Anh còn chưa kịp sơ cứu gì đã vội vàng vác xác lên núi rồi trở về, vết thương bị rách ra cũng là điều đương nhiên.

Han Tae Hwan tặc lưỡi, rồi tắm rửa như bình thường. Máu vẫn chưa ngừng chảy, việc mặc áo phông mới vào lúc này là bất khả thi. Hay là cứ dùng giấy vệ sinh quấn tạm vào nhỉ, nhưng nếu hỏi xin băng gạc thì lại có vẻ như mình đang làm màu quá, thật ngại chết đi được. Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, không hiểu sao Jin Hyun Seong đã ngồi chễm chệ trên giường anh từ lúc nào.

“Ngồi xuống đây.”

Trên tay cậu ta là hộp cứu thương. Trong lúc đang loay hoay tìm kiếm, anh mừng rỡ nhận ra nó. Phát hiện thêm gạc và băng gạc đặt trên bàn gần giường, Han Tae Hwan nhanh chóng bước đến chỗ cậu ta.

“Bộ anh vốn dĩ hay hành hạ cơ thể mình lắm sao?”

Anh không đáp lời câu hỏi đó. Thay vào đó, anh giật lấy hộp cứu thương từ tay cậu ta.

“Để tôi tự làm cũng được.”

“Cứ để tôi làm cho.”

Sự khó chịu lại dâng lên, Han Tae Hwan mím chặt môi. Bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Jin Hyun Seong, anh chỉ biết để lộ vết thương ra. Jin Hyun Seong chăm chú quan sát vết thương của Han Tae Hwan. Cậu ta khẽ ấn nhẹ xung quanh vết thương để banh miệng vết thương ra, rồi rắc thuốc cầm máu lên trên, sau đó đặt gạc rồi dùng băng gạc quấn vòng quanh.

Đây không phải là tay nghề của người mới chăm sóc vết thương ngày một ngày hai. Và điều đáng bực mình là, ngay cả điều này cũng khiến anh nhớ đến Gong Je Yun. Vẻ mặt của Han Tae Hwan vốn dĩ còn thoáng bối rối và hoang mang, giờ phút này lại trở nên hoàn toàn cứng đờ.

Anh cảm thấy khó chịu. Chính xác hơn là, anh cảm thấy ghê tởm cái dáng vẻ mình nhìn thấy Gong Je Yun thông qua Jin Hyun Seong.

Sau khi băng bó xong xuôi, Jin Hyun Seong đang nhìn Han Tae Hwan với nụ cười rạng rỡ như thể sắp nói điều gì đó. Cậu ta vắt chéo chân, chống khuỷu tay lên đầu gối, tay cầm tuýp thuốc mỡ khẽ lắc qua lắc lại.

“Cơ thể người ta chỉ có một thôi, phải biết giữ gìn thì mới dùng được lâu dài chứ, cứ hành hạ thế này thì sao được? Định làm vệ sĩ được mấy buổi rồi nghỉ hả?”

“Tôi cũng định làm lâu dài rồi. Tôi muốn thế mà.”

Jin Hyun Seong vừa nói vừa khẽ vuốt ve lớp băng gạc trên người Han Tae Hwan. Và Han Tae Hwan nắm lấy bàn tay đó, đặt lên đùi mình, rồi nhìn thẳng vào mắt Jin Hyun Seong.

“Tôi chỉ là đang làm việc cần làm thôi.”

Vừa dứt lời, hàng lông mày của Jin Hyun Seong khẽ nhướng lên một chút.

“Ừ thì, kêu anh đến là để làm vệ sĩ, nhưng mà tôi vẫn……………….”

“Không cần thiết phải can thiệp vào từng việc nhỏ nhặt tôi làm, cũng không cần thiết phải quan tâm đến mức này đâu.”

Han Tae Hwan cắt ngang lời Jin Hyun Seong, rồi bắt đầu sắp xếp hộp cứu thương trước mặt. Có vẻ như không hài lòng vì bị cắt lời, Jin Hyun Seong hơi nhíu mày, Han Tae Hwan nói thêm.

“Vết thương sau này, tôi sẽ tự mình lo liệu.”

Đây là một sự biểu đạt rõ ràng cho ý muốn không muốn bị tiếp cận một cách tùy tiện. Han Tae Hwan không muốn nhìn thấy hình bóng của Gong Je Yun từ Jin Hyun Seong thêm một lần nào nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo