Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 104

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

“Vâng. Chào cô, đạo diễn. Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi có một việc muốn nhờ cô. À, không phải việc gì quá khó khăn đâu.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc êm xuôi, Suhan đưa ngón tay day nhẹ thái dương, khẽ thở dài. Dù chẳng làm gì nặng nhọc, đầu anh vẫn nhức nhối. Tuy nhiên, không còn thời gian để chần chừ, anh cần nhanh chóng bắt tay vào hành động.

***

“Ha…”

Sau nhiều giờ liên tục gọi điện, Suhan ngả lưng xuống sofa, tay ôm lấy trán. Kể từ khi xuất viện, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều đến vậy. Dĩ nhiên, ngay cả lúc còn nằm viện, anh cũng chưa từng nói nhiều như thế.

Việc nói không ngừng khiến cổ họng anh khô rát, dù uống bao nhiêu nước cũng không thể xoa dịu giọng khàn đặc. Anh liếc nhìn vào gương, gương mặt nóng bừng, hai má ửng hồng. Chỉ cần gắng sức một chút, cơ thể yếu ớt của anh lập tức lên tiếng phản ứng. Suhan cảm thấy vừa bứt rứt vừa bất tiện vì tình trạng suy nhược này, nhưng rồi anh đặt tay lên bụng, khẽ lẩm bẩm.

“Không phải ba giận con đâu.”

Anh đã phác thảo được phần nào chuyện đang xảy ra, dù câu trả lời vẫn còn mơ hồ. Manh mối về thủ phạm dần rõ nét hơn, nhưng những việc anh từng làm trong quá khứ không vì thế mà tan biến. 

Dù sao, dựa vào màu sắc đồng phục trong bức ảnh in và hình dáng quầy lễ tân, anh đã miệt mài tìm kiếm khắp các khách sạn nổi tiếng trên toàn quốc, cuối cùng xác định được đó là tòa nhà trước khi cải tạo của một khách sạn cao cấp ở Yeouido. Vì quá trình cải tạo diễn ra khoảng hai năm trước, nên dù anh có liên quan gì đến người trong ảnh hay từng ngủ với ai, đó cũng không phải ngoại tình.

Nhưng liệu đây có phải lúc để thở phào? Suhan tự thấy mình thật buồn cười, bật ra một tiếng cười khan. Dẫu vậy, về mặt pháp lý và tâm lý, đây là một điểm mấu chốt. Quá khứ của bạn đời tốt nhất nên để yên, nhưng thời nay chẳng còn là thời Joseon, việc quan hệ trước hôn nhân không phải vết nhơ chết người. Tuy nhiên, ngoại tình lại là chuyện hoàn toàn khác. Với tình hình trong nước hiện tại, nếu vụ việc trở thành vấn đề lớn, công ty có thể đuổi việc anh vì lý do làm tổn hại uy tín. Huống hồ, anh không chỉ là nhân viên bình thường mà là giám đốc bộ phận, dù hợp đồng chỉ ghi anh là nhân viên hợp đồng.

Hơn nữa, nếu người kia lại thuộc công ty đối thủ, thì dù Yeonseo có cố gắng che giấu, chuyện này cũng khó mà chìm xuồng. Trong khoảnh khắc ấy, Suhan thoáng nghĩ Yeonseo sẽ luôn đứng về phía anh bất kể chuyện gì xảy ra, rồi tự trách mình thật tồi tệ, khẽ tặc lưỡi. Rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng mà anh đã dán chặt vào suốt thời gian qua, anh vươn vai, duỗi thẳng hai tay lên trần nhà.

Trên bàn, chiếc máy tính bảng nằm đơn độc bên cây bút điện tử, màn hình phủ kín những dòng ghi chú nguệch ngoạc anh viết trong lúc gọi điện.

[Pyo Seonwoong: Giám khảo Bếp Chiến mùa 1 – phụ trách món Hàn – có vẻ không thân thiết lắm nhưng thường xuyên trao đổi công việc. 

010-XXXX-XXXX => nói là 3 năm gần đây không liên lạc.

Hong Silvia: Giám khảo Bếp Chiến mùa 2 – phụ trách món Âu – có quan hệ tiền bối hậu bối ở trường với bếp trưởng Lim Cheolmin. 

010-XXXX-XXXX => từng hỗ trợ quảng bá khi nhà hàng của Lim Cheolmin mới khai trương.

Lee Dojin: Người phụ trách quảng cáo sản phẩm Bếp Chiến mùa 1, 2. 

010-XXXX-XXXX => hiện đã chuyển sang làm việc tại tập đoàn Seosang.]

Đạo diễn Jo luôn càu nhàu rằng sao cứ bị ép làm những việc như điệp viên, đã miễn cưỡng đưa cho anh những số điện thoại trên. Suhan đã dốc không ít sức lực để gọi hết từng số. May mắn thay, cuối cùng anh cũng thu được vài thông tin giá trị. Hầu hết mọi người đều biết sau tai nạn giao thông, anh đã gần gũi hơn với chồng trong quá trình phục hồi, rồi họ có con, nên tạm thời anh khó mà quay lại làm việc.

[Anh Suhan có em bé rồi hả? Ôi trời, tuyệt vời quá. Hai bố đều đẹp trai ngời ngời thế kia, chắc em bé cũng xinh xắn lắm nhỉ?]

Phần lớn người nhận cuộc gọi đều hơi e dè khi bất ngờ nghe giọng anh, nhưng cũng có người chẳng màng đến thái độ lạnh lùng trước đây của anh, cứ vô tư làm theo ý mình, thậm chí chúc mừng anh có thai suốt 15 phút liền.

[Ăn uống dạo này thế nào rồi? Tôi với bố em bé khẩu vị khác nhau quá trời luôn~. Tôi thích dâu tây lắm ấy, mà đến tháng thứ ba thai kỳ thì thôi rồi, ngửi thấy mùi dâu tây xay nhuyễn thôi cũng đã buồn nôn rồi, buồn hết cả người. Nhưng mà qua giai đoạn ốm nghén là ổn thôi, giờ thì cứ ăn được gì thì ăn cho no bụng đi nhé!]

Lúc này không phải thời điểm để nghe những chuyện ấy. Bình thường, anh sẽ lịch sự đáp lại rồi lái sang chủ đề khác để ngắt lời, nhưng anh không rõ liệu đó là tính cách của họ hay họ thật sự quan tâm anh. Hơn nữa, hiếm ai ủng hộ anh khi anh là một omega mang thai, nên anh đành để câu chuyện kéo dài. Cuối cùng, sau vài chục phút lạc đề không mong muốn, anh mới moi được thông tin mình cần.

[Cheolmin dạo này hình như không ổn lắm. Tình hình kinh doanh nhà hàng cũng không được thuận lợi thì phải. Hình như là khoảng một tháng sau khi khai trương ấy. Anh biết nhà phê bình Kim Juin không? Ông Juin viết hẳn một bài phê bình trên blog của mình như kiểu một tờ rơi ấy, mà cái ông đó viết hay khỏi nói luôn. Thế là nó lan truyền nhanh trên mạng, hình như là mất mặt lắm. Nghe nói khách đặt bàn giảm hẳn.]

Dù ký ức thời gian qua đã biến mất, nhưng qua những cuộc gọi, Suhan nhận ra một điều: giới đầu bếp nhỏ bé đến không ngờ. Tất nhiên, nếu tính cả các nhà hàng và quán cà phê thông thường thì ngành này rộng lớn vô cùng, nhưng trong giới ẩm thực cao cấp, nó chỉ như một cái giếng hẹp, ai cũng quen biết nhau.

Ở Hàn Quốc vốn chẳng có nhiều khóa học nội địa để người Hàn theo đuổi ẩm thực cao cấp, và nước ngoài cũng tương tự. Với người ngoại quốc, muốn học, hoàn thành khóa đào tạo rồi tốt nghiệp, cuối cùng cũng chỉ có Pháp hoặc Ý – cái nôi của ẩm thực phương Tây – và ở đó cũng chỉ có vài trường đáng để theo học. Các trung tâm dạy tiếng cũng gần giống nhau, nên chỉ cần qua một người trung gian, hầu như ai cũng quen biết hết.

Hơn nữa, nếu đã về Hàn Quốc, giữ một vị trí trong tập đoàn lớn, hoạt động tích cực trên truyền hình, hay mở nhà hàng với vai trò bếp trưởng sở hữu, thì ngay cả tin đồn nhỏ nhất cũng lan nhanh như gió, truyền qua nhân viên và những mối quan hệ quen biết.

[Mà này, dạo này cậu trốn kỹ thế? Nếu không nghe nói cậu ghé qua quán bếp trưởng Lim thì tôi đã tưởng cậu mất tích ở đâu rồi đấy.]

Khi cuộc gọi sắp kết thúc, Suhan linh cảm việc anh liên lạc khắp nơi thế này chắc chắn sẽ lộ ra ngoài. Dù sao, anh chỉ nói là gọi hỏi thăm và báo tin mang thai, nên cũng không quá kỳ lạ.

Nhưng Jo Junoh sẽ nghĩ gì khi nghe tin này thì lại là chuyện khác.

Suhan gõ nhẹ ngón tay lên màn hình máy tính bảng, nhẩm lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi. Nhà hàng của bếp trưởng Lim Cheolmin bắt đầu lao đao chỉ sau chưa đầy một quý kể từ ngày khai trương. Do kinh doanh khó khăn, họ đã cắt giảm nhân viên và đang tìm nhà đầu tư để làm mới hình ảnh, có thể là tái khai trương hoặc cải tạo lại. Và trong quá trình ấy…

[À mà này, nghe nói trưởng phòng Jo Junoh cũng về Hàn Quốc ghé qua một lần thì phải? Chẳng lẽ giám đốc Seo định chiêu mộ bếp trưởng Lim thật à? Ôi, những chuyện này là bí mật, tôi không nên nói ra đúng không? Hô hô. Đùa thôi, đùa thôi.]

Jo Junoh đã gặp bếp trưởng Lim. Suhan không tin đó chỉ là một cuộc thăm hỏi đơn thuần. Anh còn nghe từ một người quen khác rằng số nhân viên của Lim đã giảm từ mười hai xuống còn sáu người. Một nguồn tin khác lại nói Lim sắp đóng cửa nhà hàng một tháng để sửa sang nội thất.

Một người đang khốn đốn đến mức phải cắt giảm nửa đội ngũ, vậy mà chỉ vài tuần sau lại có thể thoải mái sửa chữa nội thất – lý do rõ ràng như ban ngày. Có vẻ đối phương đã cố lần theo dấu vết của anh một cách khéo léo.

Liệu có ổn không đây?

Nếu chỉ là trưởng phòng của công ty đối thủ ghé thăm nhà hàng, thì chẳng có gì đáng bàn. Suhan cũng từng cùng Yeonseo đến đó lúc mới khai trương. Nhưng nếu lộ ra chi tiết về việc hỗ trợ tài chính cho đối tác của công ty đối thủ với ý đồ xấu, thì chuyện này không thể lặng lẽ cho qua, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả ngoại tình.

Giờ đây, điều còn lại là tìm bằng chứng liên kết giữa hai người họ. Nhưng anh phải làm thế nào? Đầu anh lại nhức nhối, nhưng bất chợt một gương mặt hiện lên trong tâm trí: gương mặt tái mét, đầy hối lỗi, quỳ thẳng trước mặt anh mà khóc…

‘Xin lỗi anh. Tôi, thật sự… Tôi, tôi phải xin lỗi anh như thế nào đây… Tôi xin lỗi…’

Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn anh tưởng. Suhan thầm muốn tự thưởng cho mình năm cái nhãn dán khen ngợi vì đã rộng lượng bỏ qua và còn an ủi nhân viên ấy trong quá khứ.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo