Lịch ra: T5 và CN hàng tuần
“Sao thế? Không muốn làm tình với tôi à?”
Suhan gằn giọng, ánh mắt sắc bén như dao đâm thẳng vào Yeonseo. Cậu giật mình, vội vàng né tránh tia nhìn ấy, đầu cúi thấp như cam chịu một điều gì đó không thể thốt thành lời. Khuôn mặt cậu thoáng nét đau đớn, đôi mắt long lanh như sắp trào lệ, giọng run run đáp lại, nhỏ nhẹ tựa tiếng thì thầm.
“Tôi… nếu tôi chạm vào anh, sẽ vi phạm hợp đồng…”
Suhan đã tưởng cậu sẽ viện cớ gì đó đại loại như ‘Mối quan hệ của chúng ta quá phức tạp’ hay ‘Nếu anh không thích tôi, chúng ta không nên làm điều này.’ Nhưng câu trả lời của Yeonseo lại như một cú đấm bất ngờ vào gáy anh.
Vậy ra không phải cậu không muốn, mà là vì anh không cho phép sao? Suhan ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên Yeonseo bị ép sát vào tường, đôi môi mím chặt, hàm răng nghiến ken két, đôi mắt đẫm lệ cụp xuống. Dáng vẻ ấy như đang cố đè nén một khát khao cháy bỏng, sâu thẳm trong lòng.
Nhận ra điều đó, Suhan không thể không để ý đến sự cương cứng đang căng tức bên dưới. Dù khuôn mặt Yeonseo buồn thiu, như thể bị ép buộc đến tội nghiệp, nhưng sự căng đầy giữa hai đùi cậu lại phô bày ham muốn không thể che giấu.
“Jo Yeonseo, đồ lẳng lơ…”
Suhan nghẹn lời, giọng khàn đi. Chỉ một nụ hôn thôi mà cậu đã dễ dàng bị kích thích đến vậy, chẳng cần đến pheromone hay bất kỳ sự quyến rũ nào. Nhìn Yeonseo nhắm chặt mắt, kiên quyết chống cự như bảo vệ trinh tiết, Suhan bật cười khẩy, vừa ngán ngẩm vừa bị cuốn hút.
“Cứ đứng yên đó.”
Anh ra lệnh, giọng điệu mệt mỏi xen lẫn thích thú trước sự ngoan ngoãn đến kỳ lạ của cậu như thể Yeonseo sẵn sàng lao vào lửa nếu anh muốn. Quá cố chấp, anh thầm nghĩ. Nhưng anh cũng thừa hiểu, cậu không bao giờ ngây thơ đến thế với ai khác. Chỉ với anh mà thôi.
Một bản hợp đồng chưa đóng dấu, chỉ có hai chữ ký cạnh nhau, vậy mà lại quan trọng đến mức ấy - việc cần làm đã quá rõ ràng.
Bỏ lại Yeonseo đang đứng đờ ra như tượng, Suhan sải bước vào phòng ngủ chính, mạnh tay kéo ngăn kéo đựng tài liệu quan trọng. Đúng như dự đoán, trong ngăn đầu tiên bên phải, bản hợp đồng, tài liệu quan trọng nhất gần đây nằm ngay ngắn.
Không chút do dự, anh cầm lấy, mang đến trước mặt Yeonseo, rồi xé toạc tờ giấy mỏng ấy thành hai mảnh dài ngay trước mắt cậu. Đôi mắt Yeonseo tròn xoe, kinh ngạc như chú thỏ bị giật mình.
“Giờ không còn vấn đề gì nữa, phải không?”
Suhan hỏi, giọng ngang tàng. Yeonseo đứng lặng, không thốt nổi một lời, chỉ ngập ngừng trong im lặng.
Không chờ đợi thêm, Suhan lao vào cậu lần nữa. Vị ngọt ngào từ môi Yeonseo tràn ngập khoang miệng, khiến lý trí anh tan biến từng chút một. Anh cảm thấy mình phải làm gì đó để thoát khỏi mùi hương ngọt ngào chết tiệt này, nếu không sẽ chẳng thể tỉnh táo nổi.
“Chết tiệt, sao mà ngọt thế.”
Suhan lẩm bẩm, nuốt trọn lời chửi thề, tay bắt đầu cởi bỏ quần áo Yeonseo. Khi chỉ còn lại bộ đồ ngủ mỏng manh, Yeonseo chủ động vòng tay ôm lấy eo Suhan, kéo anh vào phòng ngủ chính. Ham muốn mà cậu kìm nén bấy lâu vỡ òa như đê vỡ, không thể kìm giữ thêm. Cảm giác dương vật Suhan cọ sát vào đùi cậu rõ rệt đến mức không thể phớt lờ. Yeonseo không chịu nổi nữa.
“Ha… hức…”
Không biết từ bao giờ, đôi chân dài của hai người đã quấn chặt lấy nhau trong hỗn loạn. Khi Suhan nhận ra, anh đã nằm trên giường, cơ thể run lên trong khoái cảm.
“Em… đã nói… không được, mà…”
Yeonseo thì thầm trong hơi thở dốc, giọng như rên rỉ đầy mê hoặc.
Vậy thì sao? Không làm nữa à? Suhan nhếch mép cười, đôi môi anh ướt át nước bọt của Yeonseo. Anh vòng chân ôm lấy eo cậu như khiêu khích, và Yeonseo đáp lại bằng cách đặt tay lên vai anh, ghì chặt Suhan vào lòng, thì thầm.
“…Không phải làm như thế đâu.”
“Cái gì?”
Suhan nghiêng đầu, chưa kịp hiểu. Ngay khoảnh khắc ấy, Yeonseo dùng môi chặn đứng hơi thở của anh, tay nhanh nhẹn cởi khóa quần Suhan, kéo ống quần xuống. Động tác thành thạo như đã làm hàng chục lần.
Để làm chuyện đó, cả hai phải cởi bỏ phần dưới quần áo - điều hiển nhiên. Suhan khẽ rùng mình khi Yeonseo thở ra hơi nóng phả lên mặt anh, nói thêm.
“Anh cũng thích làm khi còn mặc quần áo, nhưng chỗ này chật chội, cởi ra sẽ thoải mái hơn.”
Tay cậu vuốt ve bụng dưới đang căng cứng của Suhan, khiến anh bất ngờ cứng đờ, không biết phản ứng thế nào.
Yeonseo tiếp tục kéo luôn đồ lót xuống, để nửa dưới của Suhan trần trụi hoàn toàn. Không dừng lại, cậu thì thầm.
“Anh nhiều nước quá.”
Cơ thể nóng bỏng của Yeonseo len vào giữa hai chân đang dang rộng của Suhan, nơi lối vào chật hẹp giữa đùi săn chắc đã ướt át chất dịch ái ân. Nhóp nhép, ngón tay thon dài của cậu miết nhẹ qua nếp nhăn, đâm sâu vào trong một cách trơn tru, rồi rút ra, mang theo lớp dịch nhầy.
Suhan không thể rời mắt khỏi ngón tay ấy, nơi chất lỏng trong suốt tí tách chảy xuống.
“Chỉ cần ngửi thấy mùi của em thôi… anh đã chảy nước rồi.”
Yeonseo nói, giọng khiêu khích.
Sao từ cái miệng xinh đẹp ấy lại thốt ra những lời thô tục đến thế? Suhan cảm thấy mặt mình nóng bừng, những câu nói dâm đãng từng lởn vởn trong đầu anh ùa về.
“Em cũng đang vội, ư… Em sẽ làm nhanh thôi.”
Trước khi Suhan kịp phản ứng, ngón tay Yeonseo lại tiến vào, lần này là hai ngón. Chỗ ấy dường như đã quen thuộc đến mức ngón tay trượt vào dễ dàng, dù chưa chuẩn bị kỹ. Suhan vô thức khép chân khi ngón tay cậu khuấy đảo điểm nhạy cảm, nhưng Yeonseo khẽ hôn lên khóe mắt căng thẳng của anh, thì thầm.
“Thả lỏng ra đi, anh siết chặt thế này thì ‘cái của em’ không vào được đâu.”
Yeonseo lúc này thật xa lạ - quen thuộc với từng động tác, pheromone ngọt ngào đến phát điên, tất cả đều là những điều Suhan chưa từng trải qua. Anh hơi sợ hãi, nhưng cách cậu nhẹ nhàng mở rộng bên trong lại quen thuộc đến kỳ lạ. Dù anh không nhớ, cơ thể anh đã khắc sâu mọi ký ức với Yeonseo.
“Á…!”
Khi ngón tay Yeonseo ấn vào một điểm cứng bên trong, Suhan đột ngột co thắt hông, không ngờ khoái cảm lại mãnh liệt đến vậy. Không phải khó chịu, mà là một cảm giác khó chịu đựng. Anh bối rối, rụt rè, nhưng Yeonseo vẫn tiếp tục chạm đúng chỗ ấy. Cơ thể Suhan dựng lên, dâm dịch bắt đầu rỉ ra.
“Ức…!”
Dù không phải chưa từng trải, với Suhan, những điều này chỉ là gông cùm bẩm sinh. Anh từng dùng thuốc ức chế để kìm hãm bản năng, nhưng vẫn có ngoại lệ. Anh không từ chối quan hệ để chứng minh mình bình thường, nhưng mỗi lần đều để lại hối hận và đau đớn. Người ta bảo anh lãng phí khi từ chối tìm kiếm khoái cảm, nhưng Suhan không muốn thử với nhiều người.
Với anh, hầu hết Alpha đều là những kẻ tự mãn, dùng sức mạnh và pheromone để áp đảo, không biết họ còn thảm hại hơn cả anh, một Omega phải kìm nén buồn nôn.
Lần này, anh nghĩ Yeonseo cũng chỉ là một người quen thuộc khác, không có pheromone thì chỉ có đau đớn. Anh định để mặc cậu xoay sở, nhưng chỉ với ngón tay, ‘cậu nhỏ’ của anh đã ngẩng cao đầy xấu hổ, mặt anh đỏ bừng.
Yeonseo chớp đôi mi dài, cúi xuống, để Suhan gác chân lên vai cậu.
Cậu ta định làm gì? Trước khi anh kịp đoán, đôi môi đầy đặn của Yeonseo cắn nhẹ đầu dương vật, siết chặt.
“Khoan đã, gì thế này…!”
Suhan giật mình, định đẩy cậu ra, nhưng Yeonseo nhanh hơn, ngậm trọn đầu khấc, lưỡi lướt qua lớp biểu bì nhạy cảm, mút lấy chất lỏng đọng lại. Trong khoảnh khắc nuốt chửng pheromone nồng độ cao sau một thời gian dài, đôi mắt Yeonseo, hơi khép hờ, ánh lên vẻ mãn nguyện ngây ngất.
“À, hức…!”
Suhan mất kiểm soát, khoái cảm dâng trào. Phía sau, ba ngón tay vẫn kích thích không ngừng, phía trước, môi Yeonseo siết chặt, mút và nhả ra, sẵn sàng nuốt trọn. Dương vật to lớn của anh thoắt ẩn thoắt hiện giữa đôi môi đỏ mọng, áp lực mạnh mẽ khiến đùi anh run rẩy.
Chưa bao lâu, anh đã đến cao trào. Yeonseo biết Suhan thường gồng mình trước khi xuất tinh, nên cậu mở rộng cổ họng, đẩy dương vật sâu hơn, để anh phóng thích hoàn toàn vào miệng.
Khoái cảm mãnh liệt khi phần thịt mềm mại siết chặt đầu dương vật khiến Suhan thở hổn hển, cầu xin.
“Làm ơn, chỉ… chỉ một chút thôi. Tôi, hức…! Sắp ra rồi…!”
Yeonseo không chớp mắt, ngón tay day mạnh tuyến tiền liệt, nhìn thẳng vào anh. Hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của cậu ngậm dương vật anh phản chiếu trong đôi mắt hỗn loạn của Suhan.
“À, ức…!”
Anh thở hổn hển, xuất tinh vào miệng Yeonseo.