Lịch ra: T5 và CN hàng tuần
Buổi sáng hôm đó, Suhan bước vào công ty với tâm trạng nặng nề. Ngay từ sáng sớm, anh đã liên lạc với một người quen của bố mình, nhưng cuộc trò chuyện không mang lại kết quả như mong đợi.
Người đàn ông ấy dài dòng kể lể về việc đám cấp dưới của ông ta đã phải vất vả ra sao để truy tìm tung tích Junoh theo yêu cầu của Suhan. Với sự nhạy bén vốn có, anh nhanh chóng nhận ra ẩn ý đằng sau những lời than vãn ấy – một cách đòi tiền trá hình.
Suhan không ngây thơ đến mức tin rằng mình sẽ nhận được sự hỗ trợ vô điều kiện, nên sau cuộc gọi ngắn ngủi, anh lặng lẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản của người đàn ông. Vừa xác nhận số tiền được gửi đi, ông ta lập tức gọi lại, giọng điệu giả vờ khách sáo.
[Ôi, không cần phải hậu hĩnh đến mức này đâu. Chỉ cần mua bữa cơm cho lũ nhỏ là đủ rồi, sao lại hào phóng thế. Ngại quá.]
Bỏ qua những lời sáo rỗng đó, người đàn ông nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.
[Vậy, giờ tính sao đây? Tôi thấy có lẽ có thể xử lý êm đẹp chuyện này, nhân lúc lũ nhỏ còn rảnh rỗi, vì nể mặt cậu đó…]
Lời đề nghị ấy quả thực nghe hấp dẫn, nhưng Suhan không thể vội vàng đồng ý. Anh muốn Junoh phải trả giá, dù không đến mức lấy mạng hắn.
Hơn nữa, anh không thể để mọi chuyện kết thúc đơn giản chỉ bằng cái chết của Junoh, qua đó vô tình để chú thím của hắn thoát tội. Ý nghĩ lóe lên trong đầu anh: thà tống cả ba vào tù còn hơn, để Junoh không bao giờ có cơ hội sống yên ổn trên đời này. Nhưng liệu điều đó có thực sự làm anh thỏa mãn?
Sau một hồi đắn đo, anh nhận ra kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện có lẽ là bố mẹ Junoh chứ không phải chính hắn. Cuối cùng, Suhan từ chối lời đề nghị ‘xử lý êm đẹp’ và thay vào đó yêu cầu sắp xếp một cuộc gặp mặt kín đáo, đảm bảo an toàn và tuyệt đối không để lộ ra ngoài.
Cuộc điện thoại vừa kết thúc, Suhan cảm thấy kiệt sức. Đúng lúc ấy, giờ nghỉ trưa bắt đầu, văn phòng phía sau vách ngăn kính trở nên trống trải, không một bóng người.
Chỉ cách đó vài chục phút, nơi này còn chật kín nhân viên, tiếng ồn ào vang vọng khắp các bàn làm việc, vậy mà giờ đây lại tĩnh lặng đến lạ thường. Anh biết chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ quay lại và không gian lại rộn ràng như cũ.
Đang vô thức nhíu mày, anh chợt thấy Yeonseo xuất hiện bên kia vách ngăn. Không rõ cậu đã ăn trưa sớm hơn mọi người hay bỏ qua quán cà phê thường lệ, chỉ biết rằng cậu đang bước về chỗ ngồi với đôi tay trống rỗng.
Suhan vô thức đưa mắt dõi theo Yeonseo qua lớp kính, rồi khẽ gõ ngón tay lên vách để thu hút sự chú ý. Yeonseo khựng lại, vểnh tai lắng nghe, ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Suhan khi nhận ra tiếng động.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Suhan gõ thêm một lần nữa. Hiểu đó là tín hiệu gọi mình, Yeonseo bước tới, trên khuôn mặt thoáng hiện chút căng thẳng. Cậu tự hỏi liệu có chuyện gì quan trọng, hay chỉ đơn giản là bữa trưa hôm nay không hợp khẩu vị anh?
Vừa lo lắng, cậu vừa tiến lại gần tấm kính. Suhan lặng lẽ chỉ tay vào nắm cửa, ra hiệu mời cậu vào trong. Yeonseo ngoan ngoãn làm theo, đẩy cửa bước vào văn phòng.
“Có chuyện gì…”
Chưa kịp dứt lời, Suhan đã sải bước đến gần, bất ngờ vùi mặt vào vai Yeonseo.
“…!?”
Bị ôm đột ngột, Yeonseo giật mình như thể vừa bị tấn công, suýt nữa thì lùi lại. Tự nhiên thế này là sao? Anh ấy bị ốm ư? Cậu cứng người, cẩn thận đưa tay lên chạm vào trán Suhan, nhưng nhiệt độ vẫn bình thường.
Nếu không ốm, vậy tại sao lại hành động như vậy? Trong lúc Yeonseo còn đang lúng túng, không biết phải làm gì ngoài việc đứng yên để anh tựa vào, Suhan khẽ thở ra, những hơi ấm nhẹ nhàng phả lên gáy cậu. Sự rung động tinh tế ấy bất ngờ khuấy động Yeonseo, khiến máu nóng dồn lên khuôn mặt cậu.
“Anh…”
Khi Yeonseo cất tiếng gọi với vẻ khó xử, Suhan đáp lại bằng cách siết chặt vòng tay quanh eo cậu. Hơi ấm từ cơ thể anh, hòa quyện với mùi hương quen thuộc, len lỏi vào tâm trí Yeonseo, mang đến một sự an ủi giữa mớ cảm xúc hỗn loạn. Thật ra, không chỉ là chút an ủi, mà là rất nhiều.
Suhan thậm chí còn cảm thấy lạ lùng khi Yeonseo ngoan ngoãn đứng yên để anh tựa vào. Cậu ấy thật sự ổn với bất cứ điều gì mình làm sao? Anh tự hỏi. Dù anh từng đột nhiên tỉnh dậy sau ba tháng hôn mê và hành xử như một người hoàn toàn khác, rồi sau nửa năm lại mất trí nhớ về khoảng thời gian đó và trở lại bình thường, vậy mà cậu vẫn chấp nhận?
Anh tò mò không biết mình có thể tùy tiện đến mức nào mà Yeonseo vẫn sẽ chịu đựng với vẻ mặt đáng thương ấy. Tại sao cậu ấy lại thích mình đến vậy? Tất cả những gì anh làm chỉ là trút giận một cách vụng về, kèm theo sự tự ti chẳng đâu vào đâu. Thật kỳ lạ, điều đó gần như trở thành một sở thích quái đản.
“…”
Suhan không muốn rời xa vòng tay ấm áp của Yeonseo. Anh tựa vào bờ vai rắn chắc, lồng ngực vững chãi, tấm lưng thẳng tắp và cả vòng hông của cậu. Anh biết rõ cảnh tượng này sẽ chẳng đẹp mắt chút nào khi các nhân viên lục tục quay lại, nhưng anh vẫn không nỡ buông tay.
“Ưm…”
Bất ngờ, Yeonseo nắm lấy hai tay Suhan, nhẹ nhàng đẩy anh ra. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh khi lẩm bẩm.
“Chuyện đó… ở công ty, dù sao thì… sẽ rất khó xử…”
Suhan ngẩn ra, tự hỏi cậu đang nói gì. Tư thế Yeonseo hơi lùi lại, dáng vẻ như thể phần dưới cơ thể đang không thoải mái.
Giờ cậu ấy lại hưng phấn chỉ vì chuyện này sao? Suhan sững sờ đến mức đứng im như tượng. Trong khi anh còn chưa kịp định thần, Yeonseo vội vàng lùi về phía cửa, tay nắm chặt lấy tay nắm, rồi lớn tiếng.
“Sắp có người khác lên đấy ạ! Lát nữa! Tan làm, gặp anh ở bãi đỗ xe nhé…!”
Dù chiều nay họ vẫn sẽ gặp nhau trong phòng họp vì cuộc họp toàn thể, nhưng cách Yeonseo cúi gập người chào rồi vội vã rời đi khiến Suhan cũng bất giác ngượng ngùng, mặt nóng ran.
Rốt cuộc mình vừa làm gì vậy? Anh chỉ định tìm chút an ủi từ hơi ấm của Yeonseo, vậy mà giờ lại đứng ngây ra. Mãi đến khi một nhân viên vô tư bước vào với tập tài liệu trên tay, Suhan mới giật mình lấy lại tinh thần.
Cảm giác được yêu thương chưa bao giờ trở nên quen thuộc với anh, nhưng lúc này, nó lại khiến anh bồn chồn hơn bao giờ hết. Anh muốn ở gần Yeonseo, muốn chạm vào cậu, tức giận nếu cậu rời đi, và khó chịu nếu cậu để mắt đến người khác. Anh thường xuyên hiểu lầm hành động của Yeonseo, rồi dựng lên bức tường phòng thủ để bảo vệ bản thân, cho rằng cậu không đáng tin, để rồi làm tổn thương cậu và bỏ chạy.
Vậy mà giờ mình lại thấy điều đó đáng yêu sao? Ồ, hóa ra đây chính là cảm giác yêu một ai đó. Suhan ngồi lặng lẽ trước bàn làm việc một lúc lâu, cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Chính xác thì mình… Trong khi Suhan nghiến răng, lặp đi lặp lại chuỗi chấp nhận, phủ nhận rồi lại thừa nhận cảm xúc của mình, thì bên kia vách ngăn kính, các nhân viên bắt đầu xì xào nhìn nhau đầy tò mò.
“Lại có chuyện gì nữa thế? Sắp đến giờ họp rồi mà giám đốc trông không vui vẻ gì cả. Sáng nay có chuyện gì à?”
“À, không, không có gì đáng bận tâm cả.”
Trong khi mọi người ngơ ngác không hiểu nguyên do, chỉ riêng Yeonseo ngồi đó như đứng trên đống lửa, dù cậu chẳng làm gì sai.
***
Đêm đó, Suhan nhận được một bức ảnh từ số điện thoại quen thuộc. Trong ảnh là Junoh – một người đàn ông trưởng thành với thân hình vạm vỡ – đang ngồi trên ghế, tay chân bị trói chặt.
Suhan khẽ thở dài, mở lịch để kiểm tra lại ngày nhận xe thuê – chiếc xe anh đã đặt mà không suy nghĩ nhiều sau khi tìm hiểu về xe cũ.
Hình như sáng mai là đến lấy. Anh lặng lẽ sắp xếp lại lịch trình ngày mai trong đầu, tính toán khoảng thời gian rảnh rỗi. Sau đó, anh soạn tin nhắn trả lời.
[Nếu chú cho địa chỉ, cháu sẽ sắp xếp thời gian đến thăm vào ngày mai.]
Anh còn rất nhiều việc phải làm, để đảm bảo rằng Junoh và cả bố mẹ hắn sẽ không bao giờ có thể đe dọa anh thêm lần nào nữa.
***
Chiều muộn ngày hôm sau, Jo Junoh tỉnh dậy trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu đau như búa bổ, toàn thân bị trói chặt.
Tại sao mình lại ra nông nỗi này? Hắn chỉ nhớ mình đã trốn khỏi một nhà nghỉ tồi tàn, cố gắng tránh giờ tuần tra của đồn cảnh sát gần đó. Số tiền mặt hắn rút hết mức từ cây ATM gần nhất mà không cần qua nhân viên ngân hàng, trong lúc bỏ trốn, giờ đã cạn kiệt.
Bị truy nã, hắn không dám dùng thẻ, mà rút thêm tiền mặt thì chắc chắn sẽ bị lần ra. Hắn buộc phải tiết kiệm từng đồng, như thể vắt kiệt chúng đến giọt cuối cùng. Việc gọi đồ ăn từ ngoài bằng điện thoại bàn trong nhà nghỉ cũng đã dừng lại hơn một tuần. Giờ đây, hắn sống lay lắt qua ngày bằng cơm nắm tam giác và mì ly.
Mình muốn ăn một bữa ra hồn. Cả đời sống trong nhung lụa, vậy mà giờ đây, đến một quán cơm bình dân giá mười nghìn won cũng khiến hắn phải đắn đo. Cuộc đời hắn thật thảm hại.
Hay là gọi cho bố mẹ? Không thể dùng điện thoại cá nhân, hắn phân vân liệu có nên tìm một bốt điện thoại công cộng để nhờ họ rút tiền sinh hoạt phí cho mình không.
Đúng lúc ấy, một bàn tay thô bạo bất ngờ nắm lấy gáy hắn.
‘Mấy người là ai? Có lệnh bắt không, có lệnh bắt không?’
Junoh hoảng loạn hét lên, đương nhiên nghĩ rằng đó là cảnh sát đến bắt mình. Nhưng ngay lập tức, một chiếc khăn bịt kín miệng và mũi khiến hắn bất tỉnh.
Trong khoảnh khắc ý thức chìm vào bóng tối, hắn thầm nghĩ: Thà là cảnh sát thật thì còn may mắn hơn.