Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 17
Tôi định bụng gọi tên cậu thêm lần nữa để trêu ghẹo, nhưng khi nhìn thấy cậu đã ngủ say với nhịp thở đều đều, vẻ mặt vừa đáng yêu lại phảng phất nét đáng thương, tôi liền dừng lại.
“Nếu muốn ngủ, cứ thoải mái ngủ đi. Tôi không định làm gì kỳ quặc đâu, chỉ là thấy cậu trông có vẻ không thoải mái nên muốn giúp thôi nhé, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Tôi cẩn thận cởi áo khoác của cậu, treo lên móc, rồi chỉnh lại cà vạt và thắt lưng để cậu có thể dễ chịu hơn khi ngủ. Trong lúc đó, tôi bất giác nhận ra những điều trước đây chưa từng để ý.
Như ngón áp út trống trơn không có chiếc nhẫn nào, hay lớp lông tơ mềm mại trên đôi má ửng hồng như trẻ con. Nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, tôi chợt cảm thấy như mình đang làm một điều gì đó không nên, vội vàng quay mặt đi.
Tôi chỉ là muốn giúp cậu ngủ ngon hơn thôi. Thậm chí, tôi còn cởi thêm một cúc áo trên cùng và một cúc ở dưới, rồi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối của cậu, khiến cho nét mặt cậu trở nên thư thái hơn hẳn. Thật tốt biết bao nếu cậu thường xuyên để lộ vẻ mặt này. Cậu không ghét tôi, vậy tại sao cứ luôn giữ khoảng cách như vậy? Liệu tôi có được phép tự mình rút ngắn khoảng cách này không?
Trong tình thế hoàn toàn rối bời này, có một điều hiển nhiên: tôi không hề ghét cậu. Nếu có ai đó hỏi tôi liệu tôi có muốn gần gũi hơn với Jo Yeonseo hay không, câu trả lời chắc chắn là có. Sự bực dọc mà tôi cảm thấy mỗi khi cậu cố tình tránh mặt tôi xuất phát chính từ mong muốn được đến gần cậu hơn.
Cậu định trốn tránh tôi đến bao giờ? Cho đến khi tôi khôi phục lại trí nhớ sao? Những hành động của cậu dường như ám chỉ rằng cậu chỉ đang cố gắng chịu đựng. Cứ như thể cậu đang gắng gượng cho đến khi tôi trở lại bình thường, để tôi từ bỏ ý định tiếp cận cậu, tựa như cậu đang ngầm nói rằng con người hiện tại của tôi không nên tồn tại, rằng tôi là một sai lầm. Ý nghĩ đó không ngừng giày vò tôi.
“Yeonseo.”
Tôi khe khẽ gọi tên cậu lần nữa, gò má cậu khẽ giật nhẹ. Tôi nhẹ nhàng đặt mu bàn tay lên đôi má giờ đã bớt nóng của cậu rồi cất tiếng hỏi, dù trong lòng không thực sự mong đợi một câu trả lời rõ ràng.
“Cậu sẽ thấy thoải mái hơn nếu tôi biến mất, phải không?”
Thật bất ngờ, cậu đáp lại bằng một giọng thì thầm khàn khàn, còn vương chút ngái ngủ, cậu khẽ lắc đầu.
“…”
Chuyện này là sao? Ý cậu là gì? Tôi bật cười đầy hoài nghi mà hỏi lại.
“Tôi có khiến cậu khó chịu không?”
Cậu lại lắc đầu.
“Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu lại trốn tránh?”
Lần này, không có bất kỳ hồi đáp nào. Dù đang ngủ, cậu chỉ phản ứng với những điều cậu muốn trả lời. Quả là một kiểu vô thức cao cấp. Tôi lại bật cười, cảm thấy thật sự nực cười.
“Cậu không thích khi tôi thân thiết với cậu sao? Điều đó khiến cậu khó chịu và muốn tôi dừng lại?”
Ngay khi tôi đặt ra câu hỏi trực diện hơn này, gò má Yeonseo lại khẽ giật, cậu đáp lại bằng một giọng khàn khàn, nghẹn ngào.
“Không, tôi không…”
Cuối cùng, câu hỏi lại trở về điểm xuất phát.
“Vậy tại sao cậu lại tránh né tôi nhiều đến vậy?”
Thật ngớ ngẩn khi nghiêm túc hỏi một người đang say ngủ điều này, nhưng đó là câu hỏi tôi đã muốn hỏi từ lâu. Nếu cậu không ghét tôi, vậy thì tại sao? Khi tôi nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu sang một bên, Yeonseo cuối cùng cũng trả lời sau một hồi im lặng kéo dài.
“Vì anh ghét tôi…”
“Tôi?”
Ngạc nhiên trước câu trả lời đột ngột ấy, tôi nghiêng đầu hỏi lại, nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Quả thật, đúng là một kiểu vô thức cao cấp.
“Vậy, nếu tôi không ghét cậu, tôi có thể thân thiết với cậu hơn, phải không?”
Lần này, đôi môi mềm mại của cậu vẫn mím chặt. Tôi nghịch ngợm nhéo nhẹ gò má mềm mại của cậu rồi mỉm cười.
“Tôi nghĩ mình bắt đầu có chút thiện cảm với cậu rồi, Yeonseo. Lee Suhan ghét Jo Yeonseo, giờ không còn ở đây nữa, nên đừng tránh mặt tôi nữa, được không?”
Trong lòng tôi chợt dâng lên một chút chua xót khi nói những lời này với giọng điệu bông đùa. Khi tôi định rời đi để cậu có thể ngủ ngon hơn, tôi nhận thấy túi áo trong của chiếc áo khoác mà tôi đã treo có vẻ nặng hơn bình thường. Nếu cậu không sạc điện thoại, ngày mai sẽ rất bất tiện. Với tâm trạng như “đây là một món quà nhỏ cho người đáng yêu”, tôi lấy điện thoại của cậu ra khỏi túi và bất giác tò mò muốn biết cậu đã lưu số tôi bằng tên gì.
Lee Suhan? Chồng? Anh yêu? Trên điện thoại của tôi, cậu tự lưu tên mình chỉ với ba ký tự đơn giản: Jo Yeonseo. Tôi bật cười, định bụng gọi vào điện thoại của cậu để xem cậu đã đặt tên mình một cách hoa mỹ như thế nào, nhưng rồi tôi hoàn toàn sững sờ trước một từ ngữ hoàn toàn ngoài dự đoán.
“…?”
Tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi dụi mắt vài lần, nhưng cái tên trên màn hình vẫn không hề thay đổi.
[Anh Suhan]
Chuyện gì đây? Tôi lưu số cậu bằng cả tên họ đầy đủ, vậy mà cậu lại lưu tôi là “anh”? Khách quan mà nói, xét về khoảng cách tuổi tác, thì điều này cũng hợp lý, nhưng với cách hành xử thường ngày của cậu, việc cậu ấy lưu số tôi như vậy thật khó tin. Mặt tôi bất giác nóng bừng lên.
‘Đây là cái quái gì vậy chứ… thật là.’
Tôi cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn xạ, đặt điện thoại của cậu lên bộ sạc, rồi lại tiến đến chỗ Yeonseo vẫn đang say ngủ. Tôi nhéo nhẹ bên má còn lại mà mình chưa nhéo rồi lẩm bẩm như thể vô thức.
“…Đồ cáo già.”
Thay vì quay trở về phòng mình, tôi nằm xuống cạnh cậu. Có lẽ sáng mai cậu ấy sẽ hoảng hốt, nhưng so với những gì cậu đã gây ra cho tôi, thì chút nghịch ngợm này cũng chẳng đáng là bao. Tôi khẽ hừ mũi, kéo chăn đắp lên cho cả hai. Chăn chỉ vừa đủ che đến ngực tôi vì có thêm cậu ấy, nhưng thời tiết cũng không đến nỗi lạnh buốt. Thậm chí, hơi ấm từ cơ thể gần bên còn sưởi ấm tôi hơn.
Cứ để cậu ấy hoảng hốt nếu muốn. Tôi thiếp đi với đầu gối hơi co lại, và tỉnh giấc khi ánh bình minh len lỏi qua khung cửa sổ.
***
“…Gì vậy, ưm, sao thế….?”
Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi tỉnh giấc là khuôn mặt trắng bệch, đầy kinh hãi của Yeonseo. Với tình trạng say khướt của cậu tối qua, việc cảm thấy khó chịu là điều dễ hiểu, nhưng vẻ mặt khổ sở tột độ của cậu rõ ràng là do một nguyên nhân khác.
“Ngủ ngon không? Tối qua cậu say quá, tôi đã rất lo đấy.”
Tôi vừa thản nhiên duỗi người vừa hỏi, cậu ấy lập tức trở nên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch như tượng đá cẩm thạch, giống hệt như lúc tôi hỏi liệu tôi có thể gọi cậu ấy là “Yeonseo” hay không. Khi tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn toàn không có biểu cảm của cậu, cậu ấy vội vàng né tránh ánh mắt của tôi rồi hỏi lại, giọng điệu đầy bất an.
“Chẳng lẽ… tối qua tôi đã làm điều gì không phải không…?”
Cậu nói như thể mình là một người thường gây chuyện khi say xỉn, nên tôi không chút do dự mà trơ tráo nói dối ngay lập tức.
“Có đấy. Tôi thật không ngờ cậu lại là người bạo dạn đến vậy, Yeonseo. Vừa vào phòng đã lập tức nói muốn chúng ta ngủ chung…”
Tôi cố tình nói lấp lửng để quan sát phản ứng của cậu ấy, biểu cảm trên khuôn mặt cậu quả thật vô cùng đáng giá. Cậu ấy trông vừa bối rối vừa tuyệt vọng, ra sức tìm kiếm lời xin lỗi, rõ ràng đang bị giằng xé giữa sự hoài nghi và cảm giác tội lỗi. Cậu ấy thực sự tin rằng mình đã mất kiểm soát, làm điều gì đó không phải phép khi say xỉn sao? Dù tôi rất thích thú khi trêu chọc cậu, nhưng nhìn cậu ấy gần như suy sụp, tôi quyết định dừng trò đùa lại.
“Tôi thực sự xin lỗi… Tôi không biết phải xin lỗi như thế nào nữa…”
“Chỉ là đùa thôi mà. Hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra cả.”
Biểu cảm chân thật của cậu ấy, chuyển biến từ thiên đường xuống địa ngục chỉ vì một câu nói, khiến tim tôi nhộn nhạo. Cố gắng kìm nén tiếng cười, tôi nói thêm.
“Hôm qua cậu về khá muộn, nên tôi chỉ giúp cậu chỉnh trang lại một chút để cậu ngủ thoải mái hơn. Tôi nằm bên cạnh cũng chỉ vì lo cho cậu thôi. Tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra đâu, nên cậu đừng bận tâm. Giờ tôi đi để cậu chuẩn bị đi làm nhé.”
Khi tôi nhanh chóng đứng dậy, cậu ấy dường như vẫn còn ngơ ngác vì chuyện tôi đã nằm cạnh cậu ấy. Tôi thản nhiên nói thêm, vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngơ ngác của cậu.
“Chẳng phải vợ chồng thức dậy trên cùng một chiếc giường là chuyện hết sức bình thường sao?”
Nếu tôi nói tôi thích vẻ mặt ngơ ngác của cậu ấy, chắc chắn người ta sẽ cho rằng tôi có tính cách và gu thẩm mỹ thật kỳ quặc. Nhưng xét đến việc tôi đã tốn công chăm sóc cậu ấy lúc say xỉn, tôi nghĩ một chút nghịch ngợm này cũng không có gì là quá đáng.
‘Dù sao thì, người ghét cậu là tôi, chứ không phải cậu ghét tôi.’
Vậy là xong. Tôi rời khỏi phòng với những bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.