Chương 22
Sáng hôm sau, khi bước vào phòng khách sau một đêm gần như không chợp mắt, tôi bắt gặp bữa sáng đã được bày biện gọn gàng trên bàn như mọi ngày.
“Hôm nay là sandwich.”
Những lát bánh mì phủ đầy nguyên liệu hấp dẫn, hòa quyện hoàn hảo giữa vị ngọt thanh và mặn mà, chỉ cần cắn một miếng thôi cũng đủ khiến tôi tưởng như đang tận hưởng bữa brunch* tại một quán café sang trọng. Tuy không toát lên vẻ tinh xảo của một đầu bếp chuyên nghiệp, sự chăm chút và tâm huyết trong từng chi tiết vẫn khiến tôi trân quý công sức của người chuẩn bị.
“Thế này thì chẳng phải thích tôi lắm sao.”
Một cảm giác ghen tị xen lẫn tiếc nuối chợt dâng lên khi tôi nhớ về bản thân trong quá khứ – người có lẽ chưa từng đáp lại tình cảm chân thành ấy. Nghĩ vậy thật kỳ lạ, bởi rốt cuộc, tôi chỉ đang tự dằn vặt chính mình. Thế nhưng, khi ký ức về phản ứng của Yeonseo sau bữa tối cách đây không lâu ùa về, lòng tôi lại càng thêm bứt rứt.
Ngày đầu tiên tôi bất ngờ đề xuất học nấu ăn, Yeonseo đã chuẩn bị món mỳ hải sản cay.
“…?”
Tại sao lại là mỳ hải sản cay? Chẳng phải đây là món người ta thường ăn ở quán hoặc gọi giao hàng sao? Có ai lại tự nấu món này ở nhà không? À, chắc cũng có chứ. Nhưng nó chẳng giống những món đơn giản như canh hay đồ ăn kèm mà người ta hay làm. Dẫu vậy, Yeonseo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, bình thản lấy từng nguyên liệu từ tủ lạnh và đặt lên quầy bếp.
Dù sử dụng sốt mua sẵn, món ăn hoàn thành trong chưa đầy một giờ vẫn khá ấn tượng. Không chỉ ăn được, nó còn thực sự ngon. Sau khi vét sạch phần mì trong bát, tôi húp thử nước dùng nhưng vẫn chưa thỏa mãn, thế là nhấc hẳn bát lên uống trực tiếp.
Phản ứng của Yeonseo lúc ấy thật khó quên – đôi mắt cậu ấy tròn xoe như chú thỏ bị giật mình, như thể vừa chứng kiến một điều gì đó kỳ lạ đến không tin nổi.
“Sao vậy? Tôi làm gì sai à?”
Tôi biết uống thẳng từ bát chẳng phải hành động thanh lịch, nhưng cũng không đến mức khiến cậu ấy nhìn tôi như một kẻ thiếu văn minh. Chẳng phải uống nước dùng mỳ hải sản cay kiểu này là bình thường sao? Tôi còn cẩn thận làm nhẹ nhàng, không phát ra tiếng ồn. Thấy khó hiểu, tôi nghiêng đầu dò hỏi, nhưng Yeonseo vội lắc đầu.
“Không, không phải vậy.”
Nếu không có gì nghiêm trọng, tôi cũng chẳng để tâm. Tôi rửa sạch bát, đặt vào máy rửa chén rồi quay về phòng. Nhưng chợt nhớ ra mình chưa đẩy ghế lại, tôi ngoảnh đầu nhìn. Và rồi, tôi bắt gặp Yeonseo đang ngồi xổm trước máy rửa chén, chăm chú nhìn vào bên trong.
Cậu ấy làm gì vậy? Tò mò, tôi bước lại gần để xem điều gì khiến cậu ấy tập trung đến thế. Đúng lúc ấy, khóe mắt và khóe môi Yeonseo khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười khẽ.
Từ đầu đến cuối, khi thái rau, nấu nướng hay cầm đũa trước mặt tôi, cậu ấy luôn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi lúc thoáng chút ngạc nhiên. Vậy mà… cậu ấy cũng có thể cười như vậy sao?
Yeonseo nhìn chằm chằm vào chiếc bát trống rỗng với vẻ mãn nguyện kỳ lạ, như không hề nhận ra tiếng cửa phòng tôi vừa mở. Chỉ đến khi phát hiện tôi đang quan sát, cậu ấy vội giấu đi nụ cười và đứng dậy.
Có vẻ trước đây, trong suốt thời gian sống chung, Yeonseo chưa từng chăm chút cho tôi như vậy. Có lẽ một người quen thưởng thức những món ăn tinh tế từ các đầu bếp hàng đầu sẽ chẳng để mắt đến một bữa ăn giản dị nhưng đủ dinh dưỡng thế này.
Bất giác, tôi nhớ đến lời phê bình sắc bén của Lee Suhan – chuyên gia ẩm thực trên một chương trình truyền hình.
Dĩ nhiên, thí sinh ấy đã mắc sai lầm. Họ để nhiệt độ dầu không đúng, khiến lớp bột chiên thấm đẫm dầu, đến nỗi cắn vào là dầu chảy ra lênh láng.
‘Anh thực sự muốn người khác ăn thứ này sao? Thà đổ dầu vào cốc mà uống còn hơn, ít nhất không bị bỏng miệng,’
Khi một thí sinh khác trong đội cố thanh minh rằng họ đã “dồn hết tâm huyết” mà quên kiểm soát nhiệt độ, tôi trên màn hình không kiềm được, thẳng tay ném món ăn vào thùng rác.
‘Với kiểu ‘nỗ lực’ như vậy, lần sau cứ chuẩn bị tinh thần ra tòa đi. Chẳng phải anh nói muốn mở nhà hàng sao? Đừng quên mua bảo hiểm đầy đủ nhé,’
Màn hình chuyển cảnh giữa hình ảnh thí sinh rưng rưng nước mắt và gương mặt đắc ý của tôi, trước khi dần tối lại.
Nếu bản thân tôi trên truyền hình nếm thử món Yeonseo làm, có lẽ phản ứng cũng chẳng khác. Tôi chắc sẽ chê rau củ cắt quá dày, dầu ớt dùng loại mua sẵn thay vì tự làm, thịt băm nhuyễn quá mức, hay nước dùng hơi nhạt vì nguyên liệu ngâm trong nồi lâu.
Tôi biết suy nghĩ ấy thật vô lý, nhưng cảm giác rằng người luôn muốn nấu ăn cho cậu ấy không phải tôi bây giờ, mà là tôi của quá khứ, cứ khiến lòng tôi nặng trĩu.
“Kiểu ghen tị điên rồ gì thế này?”
Tôi lắc đầu, lắc đầu rồi vươn vai thật mạnh. Suy nghĩ đủ những ý nghĩ kỳ quặc rồi, đã đến lúc trở lại công việc. Sau buổi tập ngắn, tôi đến thư viện. Dưới tán cây gần đó, một nhóm người quen trong khu phố đang trò chuyện rôm rả bên ghế đá.
“Mọi người nói chuyện gì mà vui thế?”
Sợ rằng nếu họ cười nói thêm chút nữa, phòng đọc sách sẽ có người ra nhắc nhở, tôi liền tham gia để xoa dịu bầu không khí. Một bác lớn tuổi trong nhóm bật cười, vỗ mạnh vào vai tôi một cái rõ kêu.
“Ôi trời, Suhan, cháu đến đúng lúc lắm! Thử cái này đi. Hyeonsuk mang tới đấy, nghe nói nổi tiếng lắm, còn lên cả TV cơ.”
Bác ấy hào hứng nói, đưa cho tôi một chiếc bánh gạo nhỏ tròn xinh xắn. Đó là đặc sản của một tiệm bánh gạo nổi tiếng ở Gangneung. Tôi không đặc biệt thích bánh gạo, nhưng cũng chẳng ghét đến mức từ chối. Thế là tôi vui vẻ nhận lấy và nếm thử.
Hương vị bình thường, chẳng có gì quá nổi bật. Lớp ngoài phủ vụn bánh Castella* mịn, bên trong là nhân đậu đỏ trộn hạt – dễ ăn và cũng khá hợp khẩu vị.
“Ngon lắm ạ. Bác vừa đi đâu về vậy?”
“Con gái bác mới cưới rồi chuyển đến Gangneung. Vợ chồng nó dọn về nhà mới, nên mời cả nhà qua chơi…”
Mười lăm phút sau trôi qua với những lời ca ngợi không ngớt về cậu con rể quý. Tôi chỉ nghe thoáng qua, chẳng nhớ được bao nhiêu. Đại khái là bãi biển đẹp, nhà hàng hải sản ngon, bữa sáng khách sạn chất lượng – qua lời bác kể, tôi hình dung được từng cảnh ấy.
Còn về bãi biển… tôi không chắc lắm. Yeonseo có biết bơi không nhỉ? Còn tôi thì đã ngán nước lắm rồi. Trong thời gian phục hồi, tôi ra vào hồ bơi không biết bao lần. Giờ đây, khi xương khớp đã chịu được va chạm, tôi có thể chạy nước rút trở lại. Nhưng hồi mới tỉnh dậy, cơ thể tôi cứng đờ đến mức đứng lên thôi cũng là thử thách. Họ bảo tốc độ hồi phục của tôi đúng là kỳ tích.
Còn tiếp
_____
*Brunch là sự kết hợp giữa breakfast và lunch, dùng để chỉ bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa.
*Castella là một loại bánh bông lan thuộc dòng yogashi (đồ ngọt truyền thống phương Tây du nhập Nhật Bản). Để làm ra món bánh bông lan này, bột sẽ được đổ vào một cái khuôn hình chữ nhật lớn, sau đó nướng trong lò và cắt bánh thành những hình chữ nhật dài. Kể từ khi món bánh này được yêu cầu cho thêm mizuame – một loại siro đường – Castella mới có kết cấu ẩm ướt hơn.
_____
Với con người không biết nấu ăn như tui thì cái gì tui cũng phải tra gg, nên có những món các bồ có thể biết rồi nhưng tui vẫn sẽ chú thích nhe. Tui chỉ giỏi ăn thôi còn nấu thì đồ luộc đủ sinh tồn rồi.