Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em - Chương 24

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Chương 24

Câu nói bất ngờ của tôi khiến Yeonseo giật mình, đôi chân đang bước về phía phòng ngủ bỗng chốc dừng lại. Nhìn vẻ ngạc nhiên trên gương mặt cậu ấy, tôi khẽ nhún vai, rồi bình thản tiếp lời.

“Tôi vừa nhận được sơ yếu lý lịch từ người mà cậu giới thiệu lần trước. Hóa ra tôi từng học cấp hai ở Gangneung. Gần đây, có người kể say sưa về chuyến đi thú vị của họ đến đó, nên tôi nghĩ đây là dịp tốt để thư giãn một chút và tranh thủ ngắm cảnh.”

Yeonseo ngước nhìn tôi, ánh mắt thoáng lưỡng lự, rồi từ từ cúi xuống, chăm chú nhìn sàn nhà.

“Ừ.”

Chỉ một tiếng “ừ” khô khốc, không kèm theo câu hỏi nào về thời gian, kế hoạch hay cách thức tôi định đi, khiến tôi thoáng bứt rứt. Dẫu vậy, tôi kìm lại sự khó chịu, nở một nụ cười rồi hỏi tiếp.

“Cậu nghĩ đi vào ngày thường hay cuối tuần sẽ hợp lý hơn?”

Yeonseo ngập ngừng, vẻ bối rối hiện rõ, trước khi chậm rãi trả lời.

“Ngày thường… có lẽ tốt hơn, vì cuối tuần thường đông người.”

Giọng cậu ấy nhỏ dần, như thể không chắc chắn. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, hỏi dứt khoát.

“Vậy sao nổi? Cậu xin nghỉ một ngày trong tuần này được không?”

“Hả?”

Dù không thốt thành lời, nét mặt Yeonseo như muốn hỏi: ‘Sao tự dưng lại hỏi thế?’ Tôi suýt phì cười trước phản ứng ấy, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, từ tốn giải thích.

“Cậu đoán xem tôi kể chuyện đi Gangneung với cậu để làm gì?”

Yeonseo khẽ nhíu mày, đáp với vẻ mơ hồ.

“Vì không có ai ở nhà….”

Tôi cắt lời ngay lập tức.

“Sai bét. Cậu sẽ là người lái xe đưa tôi đi.”

Vừa nói, tôi vừa nhếch môi nở nụ cười tinh nghịch. Gương mặt Yeonseo lập tức tối sầm, phản ứng hài hước đến mức tôi phải cố nhịn để không phá lên cười. Trông cậu ấy chẳng khác nào vừa nghe tôi tuyên bố: ‘Tôi sẽ bắt cóc cậu ngay bây giờ.’ Nhìn dáng vẻ ngơ ngác như chú nai con bị giật mình, tôi bất giác thấy mình giống một kẻ phản diện chính hiệu.

“A-Anh vừa nói gì vậy… sao lại đột ngột thế…?”

“Đột ngột gì chứ? Nếu tuần này không tiện thì tuần sau cũng được. Cuối tuần nào cậu chẳng rảnh, có chỗ nào để đi mà lo?”

Lời nói thẳng tưng của tôi khiến mặt Yeonseo đỏ ửng. Dáng vẻ lúng túng ấy dễ thương đến mức tôi suýt buột miệng thốt ra một câu cảm thán. Không biết phản bác ra sao, cậu ấy càng trở nên đáng yêu hơn trong mắt tôi. Tôi quyết định trêu thêm một chút.

“Cậu chẳng có bạn bè, đúng không? Cuối tuần cũng chẳng biết đi đâu, phải không? Trời đang đổi mùa, ra ngoài hít thở không khí một chút đi.”

Hôn nhân là gì chứ? Nếu cả hai đều chẳng có ai để gặp gỡ, thì ít nhất cũng nên tận hưởng chút niềm vui nhỏ bé từ cuộc sống chung, đúng không? Nhìn biểu cảm của Yeonseo như một chú ếch vừa bị ném thêm một viên đá, tôi nhịn cười, khẽ vỗ vai cậu ấy.

“Báo tôi nếu cậu xin nghỉ được ngày nào trong tuần. Tôi trông chờ cậu sắp xếp trước tuần sau đấy.”

Nói xong, tôi nhanh chóng quay về phòng, không để cậu ấy kịp đáp lại. Bên kia cánh cửa, không một tiếng động nào vọng tới.

‘Chắc cậu ấy sốc đến mức đứng hình luôn rồi.’

Nhưng rồi tôi chợt tự hỏi: chỉ vì tôi bảo cậu ấy lái xe chở tôi đi Gangneung mà phản ứng thế thì có hơi lạ không? Ngẫm lại, với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, hay thậm chí tình trạng của tôi bây giờ, có lẽ mọi thứ đều có thể xem là bất thường.

Tôi kéo chăn trùm kín đầu, cuộn mình lại, nhưng hình ảnh gương mặt bối rối méo mó của Yeonseo lại hiện lên, khiến tôi bật dậy ngay tức thì.

“Mình thật sự cần tập luyện thể lực nhiều hơn.”

Một khi cánh cửa cảm xúc đã mở, tôi cảm nhận được luồng năng lượng kỳ lạ trào dâng trong người, như kẻ vừa phát hiện ra một thú vui bí mật. Nếu Yeonseo biết tôi đang nghĩ gì, chắc cậu ấy sẽ hoảng loạn mà bỏ chạy mất.

“Vậy thì đừng có dễ thương như thế nữa.”

Dù nhỏ tuổi hơn, cậu ấy vẫn là một Alpha. Nghĩ đến người chồng đáng yêu nhưng xa cách ấy là người mà trên giấy tờ pháp lý thuộc về tôi, tôi bất giác nín thở.

Sáng hôm sau, trước khi đến bệnh viện kiểm tra phục hồi chức năng, tôi nhận được tin nhắn từ Yeonseo. Cậu ấy hỏi tôi định ở lại Gangneung bao lâu. Liệu vài ngày có ổn không? Tôi có thể nghỉ tình nguyện một thời gian ngắn mà không sao, nhưng với người có công việc như cậu ấy thì sao? Hay vì là con trai chủ tịch, cậu ấy dễ dàng xin phép hơn?

Sau một lúc cân nhắc, vì thể lực chưa hồi phục hoàn toàn và tôi cũng không muốn xa nhà quá lâu, tôi nhắn lại.

[Tôi nghĩ hai đêm ba ngày là đủ.]

Chẳng bao lâu, cậu ấy trả lời sẽ xin nghỉ vào thứ sáu tuần sau. Vậy là lịch trình đã chốt: thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật – hai đêm ba ngày. Vì tôi chưa đủ tự tin lái xe đường dài, Yeonseo sẽ đảm nhận việc lái xe suốt chặng đường. Tôi nhắn hỏi cậu ấy có ổn không, và cậu ấy đáp lại rằng tôi đừng lo.

[Được rồi, vậy tôi trông cậy vào cậu đấy.]

Tôi nhắn lại với một nụ cười hài lòng. Nhưng ngay sau đó, những lo lắng khác bắt đầu len lỏi trong đầu. Dù vết thương đã lành và tôi có thể xuống nước mà không vấn đề gì, trên cơ thể vẫn còn những vết sẹo từ vụ tai nạn kinh hoàng ấy.

“Hừm…”

Những vết sẹo từ các thanh nẹp kim loại từng gắn vào xương để cố định chỗ gãy, rồi sau đó được tháo ra, vẫn còn lưu lại. Từ xa, chúng không quá nổi bật, nhưng nhìn gần thì giống như những mảng vá trên chiếc tất rách, trông khá mất thẩm mỹ. Dù không đến mức quá tệ, chỉ cần chạm vào, bất cứ ai cũng có thể nhận ra cơ thể này từng trải qua một biến cố lớn.

Nhưng dù có nhìn mãi, sẹo cũng chẳng biến mất. Miễn sao chúng không khiến người khác e dè khi nhìn từ xa là được. Tôi khoác áo chuẩn bị ra ngoài, nhưng trước khi đi, tôi lục tung tủ quần áo trong phòng ngủ để tìm đồ bơi. Từ quần lót boxer, briefs, đến ngăn đồ theo mùa, tôi kiểm tra hết mà vẫn không thấy bộ đồ bơi nào.

Dựa trên những gì người khác kể về tính cách Yeonseo, có vẻ cậu ấy chưa từng đến hồ bơi. Thậm chí, cậu ấy có thể là kiểu người hoảng hốt trước ý tưởng đó, rồi lải nhải nửa tiếng về nguy cơ bị thương dưới nước, hồ bơi công cộng bẩn thế nào, và khả năng nhiễm trùng cao ra sao.

Vậy có nên ghé trung tâm thương mại mua một bộ trên đường về không nhỉ?

Buổi kiểm tra phục hồi chức năng ở bệnh viện kết thúc sau một giờ. Vì không có lịch tình nguyện vào ngày khám bệnh, tôi ghé qua trung tâm thương mại như một lẽ tự nhiên. Dù thời tiết còn hơi lạnh để bơi ngoài trời hay ra biển, mùa hè đang đến gần, và các quầy hàng đã đầy ắp đồ bơi mới.

“Tôi muốn tìm một bộ có tay dài hoặc quần short.”

Không có vóc dáng để khoe, lại muốn che đi vết sẹo, tôi chọn một bộ kín đáo rồi thanh toán. Nhân tiện, tôi mua thêm một bộ nữa, phòng khi cần dùng.

“Phải chuẩn bị sẵn để cậu ấy không viện cớ ‘không có đồ bơi’ mà từ chối được.”

Trở về nhà với kế hoạch tinh quái trong đầu, tôi nhanh chóng mở gói đồ bơi dự phòng và giấu vào ngăn trên cùng của tủ quần áo. Bộ của tôi là một chiếc rash guard tay dài kín đáo, còn bộ của cậu ấy chỉ có quần bơi, không áo – một lựa chọn hơi nghịch ngợm.

“Thì sao chứ? Chúng tôi là vợ chồng mà.”

Tôi vừa lẩm nhẩm một giai điệu vui vẻ, vừa tự nghĩ ra đủ loại cái cớ hợp lý để biện minh cho hành động của mình. Cách mọi chuyện bắt đầu không quan trọng. Điều quan trọng là hiện tại, chúng tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp, sống chung một nhà. 

Tôi không rõ trước khi mất trí nhớ, mình đã ghét Yeonseo vì điều gì, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng tin chắc cậu ấy chẳng bao giờ làm hại tôi.

Điều khiến tôi bực mình là mỗi khi cảm giác hai người đang xích lại gần nhau, cậu ấy lại dựng lên một bức tường vô hình để giữ khoảng cách. Nhưng nếu cuộc hôn nhân này thực sự bị ép buộc vì lý do nào đó, cậu ấy đã có thể lợi dụng cơ hội để giả vờ thân thiết, diễn cảnh yêu đương nồng cháy. Nếu không thích tôi, cậu ấy đã chẳng âm thầm giúp đỡ mà vẫn giữ ranh giới như vậy.

Một ý nghĩ ngốc nghếch thoáng qua: Nếu cả hai đều có thiện chí, sao không thử sống bình thường như một cặp vợ chồng, ít nhất cho đến khi tôi nhớ lại mọi chuyện?

Dù sao chúng tôi cũng đang gắn bó vì công việc chung. Nếu cậu ấy ghét cuộc hôn nhân này, cậu ấy có thể nghỉ việc và tìm lối đi khác. Việc kết hôn cho thấy cậu ấy đã chấp nhận, đúng không? Cậu ấy thậm chí chưa từng nhắc đến chuyện ly hôn.

Tự đưa ra kết luận theo ý mình, tôi khẽ cười một mình.

***

Đêm đó, tôi lại mơ thấy biển.

Một hòn đảo nhỏ với vài cây thông lẻ loi hiện lên mờ ảo. Sóng vỗ mạnh, nước dâng cao. Tôi bước đi, càng lúc càng lún sâu vào lòng biển, thì bất ngờ có ai đó ôm chặt lấy tôi, dùng sức kéo tôi lại bằng cơ thể nhỏ bé.

Lần này, cảm giác rõ ràng hơn. Người đó thấp hơn tôi cả một cái đầu. Nếu nước đã ngập đến cằm tôi, thì với chiều cao ấy, người đó chỉ có thể vùng vẫy trong sóng. Vậy mà người nọ vẫn cố ghì chặt, không để tôi chìm xuống.

‘Làm ơn… Là lỗi của em… Xin anh… Làm ơn…!’

Giọng nói non nớt, tuyệt vọng vang lên bên tai, đau đớn đến mức tim tôi thắt lại.

‘Em đã làm gì sai?’

Tôi hét lên, nhưng câu hỏi ấy không có lời đáp.

Tôi choàng tỉnh giữa màn đêm tĩnh lặng, tim đập thình thịch.

“A…”

Cuối cùng, tôi hiểu ý nghĩa của giấc mơ ấy.

Tôi không vô tình bước ra biển sâu. Tôi đã cố ý đi… để chết.

Và ai đó, một đứa trẻ, đã liều mình ngăn tôi lại.

Còn tiếp

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo