Chương 26
Chiếc ô bất ngờ vươn ra trước mặt khiến Yeonseo thoáng chần chừ, nhưng rồi cậu ấy nhanh chóng gật đầu và bước vào bên trong. Tuy chiếc ô khá rộng rãi, cả hai đều không phải người nhỏ con, nên để tránh bị ướt, chúng tôi buộc phải kề sát vào nhau.
“Lại gần hơn một chút đi.”
Thấy bờ vai của Yeonseo đang ướt sũng vì mưa, tôi khẽ kéo cậu ấy sát vào mình. Nhìn dáng vẻ ướt nhẹp như chuột lột mà vẫn không chút phản kháng của cậu ấy, tôi bất giác thấy thật đáng yêu.
Sau một đoạn đường có phần gượng gạo, tôi dẫn cậu ấy đến ghế lái, rồi vòng sang bên kia để ngồi vào ghế phụ. Chiếc xe dường như vừa được mua, vẫn còn phảng phất cảm giác mới mẻ. Thế nhưng, ghế phụ lại cứng nhắc, như thể chưa từng có ai ngồi lên đó.
“Cậu đã từng chở ai ngồi ở ghế này chưa?”
Ngay lập tức, sắc mặt Yeonseo thoáng tối lại. Với giọng nhỏ nhẹ, cậu ấy đáp.
“Giám đốc Joo.”
“À, người trong công ty à?”
Yeonseo chậm rãi gật đầu rồi khởi động xe.
“Người đó thật chẳng ra sao nhỉ? Đến cả chồng như tôi còn chưa từng ngồi đây mà cô ấy đã nhanh chân chiếm chỗ mất rồi.”
Câu nói ấy khiến Yeonseo bối rối đến mức ho sặc sụa ngay khi vừa chuyển số từ P sang D. Thấy phản ứng ấy, tôi càng muốn trêu chọc thêm, nhưng biết rằng nếu tiếp tục, cậu ấy chắc chắn sẽ cố giấu đi cảm xúc. Nghĩ vậy, tôi kìm nén nụ cười tinh nghịch và lặng lẽ thắt dây an toàn.
Sau hai tiếng lái xe, chúng tôi đến Gangneung. Tuy nhiên, đường phố nơi đây vắng tanh. Cũng như nhiều điểm du lịch khác, Gangneung chưa vào mùa cao điểm, lại thêm cơn bão đã được dự báo từ trước, khiến hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa. Khu chợ nổi tiếng với những quầy ăn vặt cũng rơi vào cảnh đìu hiu, không còn không khí náo nhiệt thường thấy, thậm chí chẳng đủ để gọi là một khu chợ đúng nghĩa.
“Tiếc thật. Nghe nói bình thường ở đây có rất nhiều quầy hàng rong để vừa đi vừa ăn.”
Dù sao, chúng tôi cũng cần lấp đầy cái bụng, nên ghé vào một quán ăn hiếm hoi còn mở cửa. Bánh xèo ở đó không sống nhưng cũng chẳng giòn, khiến hương vị trở nên nhạt nhẽo. Tôi cắn một miếng rồi đặt xuống, cảm thấy không hợp khẩu vị. Thấy vậy, Yeonseo có vẻ lúng túng, khẽ lên tiếng.
“Xin lỗi anh. Nếu tôi kiểm tra trước thì đã biết rồi.”
“Không đâu, đây đâu phải lỗi của cậu. Thời tiết thế này thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì khác.”
Dù sao, chuyến đi này vốn không hoàn toàn nhằm mục đích du lịch. Đến chiều, mưa càng nặng hạt, gió biển thổi mạnh hơn. Do cảnh báo sóng lớn đã được phát đi, chúng tôi đành bỏ kế hoạch đến bãi biển và lái xe thẳng đến khách sạn.
“Không lẽ khách sạn cũng đóng cửa hôm nay sao?”
Yeonseo lắc đầu.
“Khi nãy tôi đã gọi điện kiểm tra, họ vẫn hoạt động bình thường.”
‘Cậu ấy gọi từ lúc nào vậy nhỉ?’
Nhưng đúng như lời cậu ấy nói, khách sạn vẫn hoạt động bình thường. Dù khu vực hồ bơi trên tầng thượng và quầy bar có vẻ đã tạm đóng cửa, nhưng chỉ có các khu vực ngoài trời bị hạn chế, còn bể bơi trong nhà và spa thì vẫn mở như thường lệ.
Khi vào đến phòng, chúng tôi đặt hành lý xuống. Bên ngoài cửa sổ, những đám mây đen vần vũ, chớp giật liên hồi báo hiệu cơn bão sắp ập đến ngay trước mắt.
‘Dù sao thì bão cũng sẽ đi qua vào đêm nay, nên chắc ngày mai trời sẽ quang hơn.’
Ngày mai cũng là cuối tuần, có lẽ một số cửa hàng sẽ mở cửa trở lại. Tôi treo áo khoác lên móc, rồi ngồi xuống giường với ga trắng tinh, nhưng căn phòng nhanh chóng chìm vào bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt.
Ở trong phòng thì chẳng có việc gì làm, mà cũng không có trò gì để giết thời gian.
Tôi đã mơ hồ đoán được…’Không lẽ cậu ấy thực sự đặt phòng có hai giường riêng?’ và đúng như tôi nghĩ.
Không chỉ đặt phòng kiểu đó, mà trong túi hành lý đơn giản cậu ấy mang theo còn có cả túi đựng laptop. Thật sự định đến đây để làm việc sao?
Tôi không dễ dàng để cậu ấy yên ổn như vậy. Lòng tự ái nổi lên, tôi lên tiếng trước.
“Hồ bơi trong nhà vẫn hoạt động đấy. Hình như còn dùng nước suối nóng tự nhiên nữa, nghe bảo nước rất ấm áp và dễ chịu.“
Nói cách khác, cùng đi với tôi đi. Nhưng tất nhiên, cậu ấy chẳng bao giờ hiểu ngay được.
Vẫn đang lướt điện thoại kiểm tra lịch trình công việc, cậu chỉ thoáng nhìn tôi một chút rồi lãnh đạm đáp lại.
“Anh cứ đi đi. Tôi cũng không có việc gì phải ra ngoài, chỉ cần đừng về quá muộn là được.”
Câu nói đó ngay lập tức thổi bùng cơn bực tức trong tôi.
“Cậu biết rõ là tôi không có ý nói chỉ mình tôi đi mà.“
Đến mức này rồi mà vẫn chưa đủ tinh ý để hiểu hay sao? Không biết thật, hay là đang cố tình giả vờ không biết? Nếu phải chọn một trong hai, thì chắc chắn là vế sau rồi.
Từ khi tôi xuất viện và bắt đầu chung sống trong bầu không khí nửa quen nửa lạ này, hầu hết mọi thứ chúng tôi làm cùng nhau đều do tôi chủ động đề nghị.
Không phải gần như, mà là 99.9% là do tôi rủ rê, còn cậu ấy thì không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiều theo.
Nếu ngay từ đầu cậu đã không muốn, thì tôi cũng sẽ không ép. Nhưng vấn đề là, một khi đã tham gia, cậu ấy lại chẳng hề tỏ ra miễn cưỡng.
Chính điều đó khiến tôi phát điên.
Cậu ấy thích tôi, tôi biết. Cậu ấy cũng thích ở bên tôi, điều đó quá rõ ràng. Vậy mà lúc nào cũng giữ khoảng cách, cứ như thể bản thân không có quyền được mong muốn điều gì, không có tư cách chủ động đề nghị điều gì với tôi vậy.
Tôi đáng sợ đến thế sao? Tôi có phải thú dữ đâu mà phải sợ bị tôi nuốt chửng chứ?
Nhưng tôi biết, điều cậu thực sự sợ hãi không phải là tôi của hiện tại mà là tôi trước khi mất trí nhớ. Cậu ấy lo rằng một ngày nào đó, nếu tôi lấy lại ký ức, trở về con người trước đây, tôi sẽ căm ghét cậu ấy vì đã nhân lúc tôi quên hết mọi thứ mà trói buộc tôi bên mình.
Chính suy nghĩ đó mới khiến tôi bức bối hơn cả.
Cứ như thể tôi bây giờ chỉ là một con người tạm thời, một thực thể sẽ biến mất ngay khi ký ức cũ quay về. Cứ như thể lý do duy nhất cậu ấy ở bên tôi, chỉ vì con người đang ngủ yên bên trong tôi mà thôi.
Giống như nhớ thương một người yêu từ kiếp trước vậy.
Thật… khó chịu đến phát điên.
“Tôi còn chẳng có đồ bơi nữa…”
Đúng là tôi đã lường trước cái cớ này. Vì thế, tôi nhanh chóng lấy từ trong túi ra bộ đồ bơi của mình cùng một bộ khác đã mua riêng cho cậu ấy, rồi giơ lên trước mặt cậu với vẻ đắc ý.
“À~. Tôi sợ cậu quên mất, nên tiện thể mua thêm một bộ luôn đấy.”
Bây giờ thì không có đường lui nữa đâu. Tôi nhếch môi nhìn cậu đầy tự mãn.
***
Và chỉ một lát sau.
Tôi thả mình trên giường massage của bể bơi trong nhà, tận hưởng những làn bọt nước lăn tăn mát xa cơ thể, trong đầu lại bất giác bật lên một suy nghĩ.
‘Đúng là khốn bướng bỉnh.’
Chỉ trong chốc lát, tôi bỗng cảm thấy phần nào hiểu được lý do tại sao trước đây mình lại ghét cậu ấy.
Lúc nào cũng vậy, không bao giờ trực tiếp từ chối, chỉ khéo léo thuyết phục tôi rằng đi một mình sẽ tốt hơn. Thế nên, tôi buộc phải tung con át chủ bài cuối cùng.
“Cậu thực sự thấy ổn nếu để tôi đi một mình à? Tôi cũng đâu đến nỗi tệ, đúng không? Dù sao thì tôi cũng là người nổi tiếng. Nhỡ có ai đó ve vãn tôi thì sao?”
Nếu không muốn đi thì ngay từ đầu chỉ cần nói thẳng ra. Chỉ cần nói rằng không thích bơi, cảm thấy không thoải mái, vậy là đủ. Nhưng không, cậu ấy lại cứ giữ cái thái độ lửng lơ, vừa không chịu thừa nhận tình cảm của mình, cũng chẳng chủ động tiến tới, nhưng lại không bao giờ chịu buông tay. Chính cái cách hành xử lập lờ ấy làm tôi phát cáu.
Nếu ghét tôi, nếu cảm thấy bị tôi lấn lướt, thì cứ nói thẳng ra đi!
Nhưng nghĩ lại thì, ngay cả tôi cũng không đủ dũng khí để hỏi thẳng xem cậu ấy có thực sự ghét tôi không. Mà cũng biết trước câu trả lời rồi, dù tôi có hỏi, cậu ấy cũng sẽ chỉ nói là không ghét.
Trước câu hỏi mang nửa phần đùa cợt của tôi, cậu ấy chỉ im lặng. Chỉ có điều, sắc mặt cậu thoáng tái nhợt, như thể vừa tưởng tượng ra điều gì đó không mấy vui vẻ. Nhưng vốn dĩ mặt cậu ấy lúc nào cũng trắng bệch, nên sự thay đổi ấy cũng chẳng rõ rệt lắm.
“…Có thể khi giao tiếp với người khác… ký ức của anh sẽ trở lại….”
Chỉ một câu nói vu vơ ấy cũng đủ khiến tôi bùng nổ lần thứ hai. Ý cậu ấy là nếu ra ngoài ngoại tình thì có thể giúp tôi nhớ lại mọi chuyện à? Dù trước kia giữa chúng tôi không phải là tình yêu đi chăng nữa, thì một người chồng hợp pháp cũng không nên nói ra những lời đó chứ?
Tôi không đủ tàn nhẫn để nói thẳng suy nghĩ của mình, nhưng cũng không thể giấu được nỗi giận dữ. Tôi chỉ bật ra một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai, rồi không nói thêm gì nữa, cầm túi đồ bơi và thẳng thừng bước ra khỏi phòng.
Buồn cười thật, vừa mới mạnh miệng nói ‘Nhỡ có ai đó ve vãn tôi thì sao?’ mà ra đến bể bơi lại chẳng có ai ngoài tôi.
“……”
Dù hơi ngượng, nhưng nhìn theo hướng tích cực, tôi có thể tận hưởng toàn bộ bể bơi mà không cần lo lắng đến người khác. Không hẳn là điều gì quá tuyệt vời, nhưng ít nhất cũng là một điểm cộng.
Nằm xuống giường massage dưới nước, nhắm mắt lại, tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện gì cả. Nhưng càng muốn xóa sạch suy nghĩ trong đầu, hình ảnh của gã đáng ghét đó lại càng hiện rõ hơn.
‘Chỉ có mình tôi thích thôi sao? Nếu vậy thì ngay từ đầu đừng khiến tôi rung động chứ!’
Ngay khi tiếng thở dài nhẹ thoát ra khỏi môi, tôi bật dậy, rẽ nước, đứng thẳng lên.