Suhan tỉnh giấc trong bóng tối mờ ảo, khi bầu trời bên ngoài vẫn chưa hé sáng. Cơn đau âm ỉ ở bụng dưới vẫn dai dẳng, dù anh đã tự nhủ chỉ cần ngủ một giấc là mọi thứ sẽ ổn. Dẫu không đến mức phải dùng thuốc, sự khó chịu kéo dài khiến anh chẳng thể nào thư thái.
Anh khép mắt, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm từ người đang ôm chặt mình từ phía sau. Nghĩ lại, gần mười năm kìm nén pheromone chắc chắn đã để lại dấu vết trên cơ thể anh. Dù thuốc ức chế hiện nay đã được cải thiện, giảm bớt tác dụng phụ, việc cưỡng chế chặn đứng dòng chảy tự nhiên của hệ thống pheromone hẳn không thể tránh khỏi những hệ lụy.
Anh tự hỏi liệu cơn đau này có phải là hậu quả của việc đột ngột ngừng thuốc sau thời gian dài sử dụng hay không.
Hay là…
Một ý nghĩ khác thoáng qua, khiến Suhan bật cười khan, dù âm thanh chỉ khẽ thoát ra trong lặng lẽ. Dù sao, đi khám bác sĩ một lần có lẽ là ý hay. Số điện thoại trên tấm danh thiếp mà mẹ anh từng đưa khi còn nằm viện – kèm theo lời đùa rằng anh nên giữ lại vì bà vừa được thăng chức – chợt hiện lên trong đầu.
Để lát nữa vậy.
Hôm nay vẫn là ngày nghỉ, đợi đến thứ Hai khi bệnh viện mở cửa, anh sẽ gọi. Nghĩ vậy, Suhan thả lỏng, chìm vào giấc ngủ sâu. Tiếng thở đều đặn, nhẹ nhàng bên tai như một khúc ru, kéo ý thức anh trôi dần, cho đến khi anh tỉnh lại lần nữa thì đã đến giờ ăn sáng và chuẩn bị rời đi.
***
“Vậy chúng con xin phép về ạ.”
Lời chào tạm biệt của Yeonseo, kèm theo nụ cười xã giao, nhận được cái vẫy tay tiễn đưa từ bác cả, dù nét mặt ông vẫn lộ vẻ miễn cưỡng.
“Lâu lắm mới thấy mặt, tốt quá. Lần sau nhớ ghé chơi thường xuyên nhé. Phải gặp gỡ nhau mới sống được chứ.”
Nhưng ánh mắt ông lại như ngầm phủ nhận lời vừa nói.
Suhan gật đầu nhẹ, vừa đủ lịch sự, rồi mở cửa ghế phụ của chiếc xe Yeonseo đã lấy từ gara trước đó.
Anh tự hỏi không biết họ khó chịu với anh và Yeonseo bao nhiêu thì anh và Yeonseo cũng khó chịu với họ bấy nhiêu, hay liệu đó là dư âm từ sự việc ở phòng khách tối qua. Dù lý do là gì, anh cũng chẳng muốn ở lại thêm phút nào. Dẫu sao, nán lại lâu cũng chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.
Có lẽ vì tối qua, họ đã để sự thân mật vượt quá giới hạn sau cánh cửa gỗ mỏng manh, khiến Junho phải viện cớ sức khỏe kém để tránh xuống ăn sáng, hẳn vì xấu hổ không dám đối diện và không xuất hiện cho đến tận lúc Suhan và Yeonseo rời biệt thự.
Có hơi quá đáng thật.
Nhưng anh đã dọn dẹp khá cẩn thận. Dù không thể phủ nhận họ đã hành động thiếu ý thức ở nhà người khác, ít nhất anh không xem nơi này như phòng nhà nghỉ. Chăn ga chắc cũng sẽ được giặt mới vì có khách đến. Sau thoáng lo lắng, anh đóng cửa xe đánh ‘cạch’ rồi định thắt dây an toàn. Đúng lúc ấy, tiếng bước chân gấp gáp từ cửa chính vang lên, tiến thẳng về phía xe.
“……?”
Yeonseo vừa thắt dây an toàn cho Suhan, chuẩn bị cài số lùi, thì khựng lại. Cậu đạp phanh, hạ cửa kính xuống. Người phụ nữ trung niên phụ trách bếp núc và dọn dẹp trong suốt thời gian họ ở đây, thở hổn hển, đứng chắn trước đầu xe.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Hay là họ quên đồ gì chăng? Nhưng cả hai vốn chẳng mang theo nhiều thứ, hẳn không có gì đáng để sót lại. Suhan và Yeonseo cùng ngước nhìn. Bà vừa lục túi áo đồng phục bằng một tay, như thể giấu thứ gì đó, vừa đáp.
“Chuyện là… tháng sau tôi sẽ chuyển sang làm chỗ khác.”
Chuyện đó thì liên quan gì đến chúng tôi? Suhan thầm nghi ngờ, nhưng thấy vẻ gấp gáp trên mặt bà, anh chỉ gật đầu, giữ im lặng.
“Hôm qua cảm ơn cậu. Tôi sắp nghỉ rồi, nhưng nếu bị công ty phàn nàn, việc tăng lương sẽ bị ảnh hưởng… Tôi lo lắm, vì thời gian cũng chẳng còn bao lâu.”
Thảo nào anh thấy lạ khi người làm ở đây lại mặc đồng phục riêng – hóa ra bà là nhân viên phái cử từ một công ty khác. Anh từng lo mình xen vào chuyện không phải của mình, nhưng nghe bà nói vậy, anh thấy nhẹ lòng vì đã giúp được chút gì đó.
“May mắn cho cô rồi. Nhìn cách cô chuẩn bị bữa ăn là biết tay nghề cao lắm. Chúc cô làm việc ở môi trường tốt hơn.”
Lời cảm ơn xã giao và câu đáp lễ đã xong, tưởng chừng đã đến lúc rời đi. Nhưng người phụ nữ vẫn đứng chắn trước xe, không nhúc nhích. Suhan khẽ liếc sang Yeonseo, tự hỏi liệu hôm qua, ngoài chuyện của hai người, còn có biến cố nào khác chăng. Chưa kịp nghĩ sâu, bà nhắm chặt mắt, đưa cho Yeonseo một vật nhỏ.
“……?”
“Đây là cái gì vậy ạ?”
Yeonseo theo phản xạ nhận lấy. Đó là một chiếc USB nhỏ xíu, dung lượng và kích thước có vẻ thuộc loại rẻ nhất.
“Không biết có giúp được gì không… nhưng có lẽ nó liên quan đến cậu Suhan. Mong hai cậu giữ bí mật chuyện này với người khác nhé. Nhất định đấy…!”
Vẻ nghiêm trọng trên mặt bà khi dặn dò về một thứ trông chẳng mấy quan trọng khiến Suhan ngẩn ra, gật đầu trong vô thức. Hỏi thêm ở đây chắc cũng chẳng được giải đáp rõ ràng – cuối cùng, bà chỉ muốn họ tự tìm hiểu.
“Vâng, chúng tôi hiểu rồi. Vậy chúng tôi xin phép đi trước ạ…”