Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 102

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 102

“Cứ thế này thì một thời gian nữa khó mà ra ngoài được rồi.”

Lời lẩm bẩm như tự nói của anh vang lên, và Si Yoon chỉ khẽ gật đầu như thường lệ. Cậu cảm thấy hơi áy náy, như thể chính mình đã gây ra rắc rối khi rủ anh ra ngoài. Nhưng phải thừa nhận, trước khi đám đông ùa đến, cậu thực sự đã rất vui. Thành thật mà nói, cậu muốn ngày nào cũng được cùng anh lang thang như thế này. Nhưng khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra… có lẽ tổ chức một buổi dã ngoại trên ban công nhà mình sẽ là lựa chọn tốt hơn nhiều. Ở đó sẽ chẳng có ai làm phiền, và họ có thể tự do làm bất cứ điều gì.

Hơn nữa, nhà đã có sẵn đồ cắm trại nên cũng chẳng cần mua thêm dụng cụ dã ngoại. Dù vậy, Si Yoon không khỏi tiếc nuối khi nghĩ đến việc chẳng thể bước chân trên thảm cỏ xanh mướt hay ngắm dòng sông rộng mở ngay trước mắt.

Si Yoon đặt tay lên bụng, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Một âm thanh “Ớ?”  đột nhiên bật ra từ miệng cậu.

“Hử?”

Dù âm thanh nhỏ xíu, Do Yoon vẫn nhận ra ngay và hỏi có chuyện gì. Nhưng Si Yoon không trả lời được. Cậu chỉ đứng đó, tay vẫn đặt trên bụng. Vừa rồi… có gì đó lăn tăn. Không chắc lắm, nhưng dường như có thứ gì đó đang sủi bọt bong bóng.

“Yoonie à?”

Rõ ràng là có cảm giác lăn tăn như bong bóng vỡ, nhưng ngay khi cậu cố tập trung, cảm giác lạ lùng ấy lại biến mất. Si Yoon ngơ ngác nhìn Do Yoon.

“Ơ… anh. Cái này…”

“Sao thế?”

Vẫn còn lấn cấn chưa dám chắc, Si Yoon nắm lấy tay Do Yoon rồi kéo đến đặt lên bụng mình. Bàn tay to lớn của anh bao phủ hoàn toàn phần bụng dưới của cậu, và cậu đặt tay mình lên trên, đan chặt.

“Nó động đậy.”

Cậu không biết liệu nó có động đậy lại lần nữa không, nhưng cứ thế này, có lẽ anh cũng sẽ cảm nhận được một lần. Si Yoon ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Do Yoon.

“Cứ như… những giọt nước tí tách vỡ ra…” 

Si Yoon cố gắng diễn đạt cảm giác ấy, nhưng rồi mắt cậu tròn xoe. 

“Á!”

Đồng thời, khóe môi Do Yoon khẽ nhúc nhích. Anh cũng cảm nhận được rõ ràng như cậu. Gò má Si Yoon phồng lên, nụ cười rạng rỡ nở ra.

Cậu mong nó sẽ động vài lần nữa để chắc chắn đó là thai động, nhưng dường như chỉ có thế. Dù cậu tập trung đến đâu, cảm giác ấy không quay lại. Tuy vậy, bàn tay Do Yoon vẫn không rời bụng cậu. Dù tư thế ấy hẳn không thoải mái, anh vẫn để nguyên, và Si Yoon cũng chẳng muốn đẩy tay anh ra. Qua bàn tay ấy, hơi ấm lan tỏa và dịu dàng ôm lấy cậu.

“…Chắc sau này khó mà ra ngoài mua sắm thế này được. Có lẽ phải nhờ người mang hàng đến nhà. Nếu em muốn đến cửa hàng, tôi sẽ sắp xếp để đi ngoài giờ, kiểu mua sắm kín đáo ấy.”

“Vâng.”

“Cứ muốn sống bình thường thôi, nhưng có lẽ đó là tham vọng của tôi…”

Giọng anh nhỏ dần, rồi bất chợt khựng lại: “Chờ chút.” Một tay anh rút điện thoại ra kiểm tra. Màn hình im lặng chợt sáng lên, nhưng anh không bắt máy. Ánh sáng vừa tắt đi, màn hình lại sáng lần nữa. Lần này là một số khác.

Do Yoon nhìn màn hình một lúc rồi chọn tắt máy. Ngay lập tức, điện thoại của Si Yoon rung lên. Chiếc điện thoại mà ngoài anh và dì ra thì chẳng ai biết số, và chẳng bao giờ reo nếu Do Yoon không ra ngoài.

Do Yoon cầm điện thoại của Si Yoon lên xem, lẩm bẩm gì đó với cái tên “Choi Ji Won” mà cậu không nghe hết. Bởi ngay lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo cú va chạm dữ dội khiến toàn thân cậu chấn động.

Ầm!

“Si Yoon!”

Dù đã thắt dây an toàn, cơ thể Si Yoon vẫn bị giật mạnh. Bàn tay Do Yoon vừa nãy còn che chở cho bụng cậu, giờ đã rời đi. Cơ thể cậu bị hất về phía trước, rồi va mạnh vào ghế khi trở lại vị trí. Si Yoon nhắm chặt mắt.

***

Do Yoon nhìn chằm chằm người đang nói gì đó trước mặt. Ánh mắt đối phương dao động giữa khuôn mặt anh và thứ gì đó bên dưới, môi mấp máy nhanh, nhưng lời nói chẳng lọt vào tai anh.

Tiếng bíp vang vọng trong đầu, tầm nhìn mờ mịt, cơn đau đầu làm anh chẳng thể tỉnh táo. Anh cố tập trung vào một điểm, nhưng mọi thứ cứ trôi tuột. Cơ thể như lơ lửng, một cảm giác kỳ lạ chiếm lấy anh.

“…Quyết định… ký tên…”

Tiếng bíp nhỏ dần, và từ “quyết định” lọt vào tai. Do Yoon hít sâu, dồn sức vào đôi mắt. Lúc này anh mới nhận ra người trước mặt là phụ nữ, mặc áo blouse trắng, ngực trái thêu dòng chữ “Chuyên gia Y học Cấp cứu”.

“…Gì ạ?”

“Anh Kim Do Yoon.”

Giọng nói rõ ràng và dứt khoát gọi tên anh. Do Yoon gật đầu.

“Tình trạng của cậu Hà Si Yoon không tốt. Nhờ dây an toàn nên cậu ấy còn sống, nhưng cú va chạm gây gãy xương sườn… và đứa bé…”

Mặt Do Yoon tái nhợt. Xương sườn gãy? Sao lại đâm vào phổi? Và đứa bé… đứa bé gì cơ?

“Anh cần quyết định và ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.”

“Ý là… đứa bé…”

“Vâng. Chúng tôi buộc phải để đứa bé ra đi. Phẫu thuật sẽ được tiến hành cùng lúc.”

Bàn tay Do Yoon run rẩy khi cầm lấy tập hồ sơ và cây bút. Cứu Si Yoon là ưu tiên hàng đầu, và với tư cách người giám hộ, việc ký tên không có gì khó. Nhưng… để đứa bé ra đi? Hình ảnh Si Yoon mỉm cười, bàn tay nhỏ xíu khẽ vuốt ve tay anh lại hiện lên rõ mồn một. Cảm giác kỳ diệu dưới lòng bàn tay — thứ cảm xúc mong manh và dịu dàng mà anh suýt đánh mất — khiến Do Yoon bất giác siết chặt tay. Anh nhắm mắt, rồi mở ra, cầm bút thật chặt.

Chữ ký run rẩy, chẳng ngay ngắn như thường lệ, để lại dấu vết trên giấy. Những người trước mặt anh lập tức rời đi.

Các bác sĩ và y tá khác xuất hiện, chạm vào trán, đầu, cánh tay anh, nhưng Do Yoon chẳng nhúc nhích. Mọi thứ vừa nhanh vừa chậm như một cơn mơ hỗn loạn.

Họ hỏi anh đủ điều, liên tục đưa thêm giấy tờ để ký, và anh cứ thế đặt bút trong vô thức. Thời gian trôi qua không rõ bao lâu. Từ căn phòng trắng toát và ồn ào ấy, anh thấy mình đứng trước khung cửa sổ lớn, nơi ánh nắng tràn ngập, trải dài xuống thành phố bên dưới. Bàn tay run run đưa lên chạm vào trán.

Những cuộc gọi liên tục trong xe là từ đám phóng viên. Sự việc bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ, nhưng anh chẳng bận tâm. Điều quan trọng nhất lúc này là đưa Si Yoon về nhà. Anh dự định sẽ liên lạc với một phóng viên quen để công khai mối quan hệ của hai người — dĩ nhiên là sau khi đã trò chuyện cẩn thận với cậu, trong sự an toàn của tổ ấm. Việc bị bàn tán là điều không thể tránh khỏi, và họ cần đối mặt một lần cho xong. Anh đã tắt điện thoại sau khi Choi Ji Won cố gọi vào máy của Si Yoon. Nhưng rồi…

Một cú va chạm dữ dội từ phía sau khiến cả xe rung chuyển. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Do Yoon chỉ kịp thấy thân hình mỏng manh của Si Yoon bị giật về phía trước. Khi mọi thứ lắng xuống, đôi mắt cậu đã nhắm nghiền. Bàn tay từng nắm chặt tay anh giờ buông thõng, thân thể vốn ngồi ngay ngắn nay đổ nghiêng, mềm oặt. Máu đỏ loang trên thái dương, dính lên kính xe. Si Yoon vừa cười với anh cách đó không lâu, vậy mà lại lặng im không một phản ứng.

Xe cứu thương và cảnh sát đến. Si Yoon được đặt lên cáng và đưa vào xe. Các nhân viên y tế bận rộn xử lý, còn Do Yoon chỉ có thể ngồi ở góc dành cho người thân, bất lực nhìn.

Tay chạm trán giờ che mắt. Dù nhắm hay mở, hình ảnh Si Yoon máu me, mắt nhắm nghiền vẫn ám ảnh anh. Phẫu thuật. Phải, họ nói Si Yoon cần phẫu thuật. Và đứa bé… đã rời đi.

Tay Do Yoon run không ngừng. Nước mắt lặng lẽ lăn dài, nhỏ xuống cằm.

Rồi bàn tay ấy khẽ động đậy. Những cơn run dần tan biến. Anh lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, cố điều hòa nhịp thở hỗn loạn.

Anh phải đến phòng phẫu thuật, phải đợi Si Yoon. Anh đã hứa sẽ luôn bên cậu, nhưng cậu luôn đơn độc ở những khoảnh khắc quan trọng. Do Yoon bước ra khỏi phòng, nhưng dừng lại trước gương gần cửa.

Anh cũng bị thương sao? Miếng gạc dán trên thái dương và trán. Lông mi vẫn ướt, anh lấy khăn giấy lau mặt. Dù đã giải nghệ, anh vẫn sống dưới ánh mắt người đời. Khi bước qua cánh cửa này, những ánh mắt ấy sẽ lại bám theo.

Nếu chỉ có anh thì chẳng sao cả. Nhưng giờ Si Yoon đã gắn bó với anh, anh không muốn để cậu bị soi mói. Sửa lại áo quần, Do Yoon nhếch môi cay đắng. Đời thật chua chát, chua chát đến tận cùng.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo