Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 88
“Anh… chú lớn…”
Dù Do Yoon đã trấn an rằng mọi chuyện anh sẽ giải quyết, Si Yoon vẫn nắm chặt vạt áo anh, lắc đầu quầy quậy. Cứ như lời anh chẳng hề lọt vào tai, cậu vẫn cố gắng nói về chú lớn, về con người tồi tệ hơn cả thú vật ấy. Nhưng anh thì sao? Anh có khác gì đâu?
“Khóc nhiều quá sẽ đau đầu, mệt mỏi và kiệt sức đấy. Tôi đã nghe hết tâm sự của em rồi, chúng ta sẽ giải quyết từng chút một, từ từ thôi. Em nói không biết phải làm sao, vậy thì cùng nhau tìm cách, được chứ?”
Nhìn vào đôi mắt Si Yoon, lúc này đã buông tay khỏi gương mặt đẫm nước mắt để ngước nhìn anh, Do Yoon dịu dàng vuốt ve khuôn mặt ướt át của cậu.
“Không sao đâu. Em làm tốt lắm. Nói thật lòng như thế này là rất tốt.”
Cơ thể nhỏ bé run rẩy vì khóc dần dịu lại, tiếng nức nở nhỏ dần, và sức lực trong người Si Yoon như tan biến. Ngực áo anh thấm đẫm nước mắt. Do Yoon kiên nhẫn chờ đợi rồi khẽ gọi.
“Yoon à.”
“…”
“Si Yoon.”
“…”
“Em lo về chú lớn, đúng không?”
Dù không nhận được câu trả lời, Do Yoon vẫn chậm rãi tiếp tục.
“Tôi đã biết chú lớn là người như thế nào.”
“Chú ấy… đã tìm đến rồi sao? Thật sao? Anh… đưa tiền cho chú ấy rồi? Không được, như thế chú ấy sẽ mãi…”
Si Yoon vốn đang ngoan ngoãn thì bất ngờ ngẩng người nhìn anh. Do Yoon mỉm cười nhẹ dù trong lòng như có lửa thiêu đốt, máu nóng dồn ngược. May mà kinh nghiệm diễn xuất chẳng uổng phí, nụ cười anh dành cho cậu chẳng để lộ chút giận dữ nào.
Si Yoon đã cố nhắc đến chuyện này nhiều lần, nhưng anh luôn khéo léo lảng sang chuyện khác. Có lẽ giờ là lúc cần phải nói rõ, kẻo cậu sẽ mãi bị ám ảnh bởi ý nghĩ này.
“Ông ta chưa tìm tôi. Khi mối quan hệ của chúng ta sâu sắc hơn, tôi định tìm ông ta để làm rõ mọi chuyện. Nhưng khi tôi tìm, ông ta đã không còn trên đời này nữa.”
“Gì cơ?”
Si Yoon kinh ngạc thốt lên, kèm theo một tiếng nấc. Cậu liên tục nấc cụt, cơ thể nhỏ bé rung lên. Do Yoon vươn tay lấy cốc nước trên bàn, đưa cho cậu uống trước.
“Ông ta chết rồi.”
“Chết? Chú lớn? …Nấc. Là Choi Sung Wook, đúng không?”
Sau khi nhấp chút nước, Si Yoon hỏi lại. Do Yoon nở nụ cười hiền từ nhất có thể.
“Đúng rồi. Nghe nói là tai nạn. Vậy nên ông ta sẽ chẳng bao giờ tìm em, cũng chẳng thể làm phiền em nữa. Em không cần lo lắng hay sợ hãi vì chú lớn nữa. Hai kẻ không chút máu mủ, tự xưng là người giám hộ để hành hạ em, giờ đã không còn trên đời này.”
Vì Si Yoon, biến Choi Sung Wook thành người chết chẳng khó khăn gì. Chỉ một cú điện thoại, anh có thể khiến ông ta biến mất không dấu vết. Nhưng anh không muốn ông ta chết dễ dàng vậy. Những đau đớn Si Yoon chịu đựng, anh muốn khắc từng chút lên xương cốt ông ta. Điều đó cần thời gian, nhưng thời gian chẳng là vấn đề đối với anh.
Do Yoon dỗ dành Si Yoon khi cậu liên tục hỏi lại liệu Choi Sung Wook có thật đã chết không. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cậu bằng pheromone, ép cậu uống thêm chút sữa đậu nành ấm rồi dỗ cậu ngủ. Do Yoon kiểm tra thời gian.
Không phải giấc ngủ bất an trong căn phòng nhỏ tầng hai, mà là giấc ngủ yên bình trên chiếc giường êm ái, trong vòng tay anh, được bao bọc bởi pheromone dịu nhẹ. Gương mặt Si Yoon giờ đây tràn đầy bình yên, không còn nhíu mày hay trở mình.
Hơi thở run rẩy trước khi ngủ dần đều đặn, những cử động nhỏ biến mất, và khi Si Yoon chìm vào giấc sâu, Do Yoon vẫn ôm cậu thật lâu. Chỉ khi đồng hồ điểm quá nửa đêm, anh mới nhẹ nhàng rời giường.
Si Yoon không nói muốn rời xa anh, không nói chia tay, cũng không nói ghét anh. Cậu chỉ xin anh bỏ rơi cậu. Anh mà lại là người bỏ rơi Si Yoon sao? Cậu bé nghĩ rằng chỉ khi anh bỏ rơi cậu thì cậu mới có thể thoát khỏi nơi này ư?
Nghĩ đến đó, Do Yoon quay lại giường, tay cầm một khung ảnh. Anh đặt khung ảnh bên giường rồi lại ôm lấy Si Yoon.
Anh không giam cầm cậu như trước. Cậu có áo khoác, giày dép và tiền bạc. Nhưng thay vì lặng lẽ bỏ đi, cậu chọn… Nghĩ đến đây, Do Yoon siết chặt vòng tay quanh cơ thể nhỏ bé trong lòng dù cậu đã ở ngay đây.
Cơ thể mỏng manh, hơi ấm, hơi thở, làn da mềm mại – tất cả đều hiện hữu, nhưng anh vẫn bất an, lo lắng và sợ hãi. Si Yoon có thể rời khỏi ngôi nhà này, rời khỏi anh bất cứ lúc nào. Đó là sự thật.
Dấu ấn cưỡng chế giữ cậu lại, y học hiện đại vẫn có thể làm dịu đi những đau đớn do dấu ấn gây ra nếu có đủ điều kiện kinh tế. Do Yoon nuốt tiếng thở dài, tỏa thêm pheromone. Dù chỉ vì pheromone, anh cũng muốn là người cậu cần.
Nhìn Si Yoon ngủ yên, anh muốn ở lại để canh chừng giấc mơ của cậu, nhưng giờ anh phải tìm hiểu chuyện giữa cậu và Ji Won vào ban ngày.
Anh cần hạn chế tối đa việc rời khỏi Si Yoon khi cậu còn thức.
Dì giúp việc chẳng phải đã nói sao? Sáng nay Si Yoon không khỏe, có lẽ vì anh vắng mặt. Anh nghĩ đã để lại đủ pheromone, nhưng có lẽ chưa đủ. Vậy nên anh cần từ chức sớm thôi. Anh không thể mang cậu theo công ty được.
Choi Ji Won là một trong số ít người quen lâu năm. Nhưng hôm nay, Ji Won đã vượt quá giới hạn. Biết Si Yoon cần sự yên ổn tuyệt đối, anh ta vẫn cố tình chọn lúc Do Yoon không có mặt để gặp cậu. Hành động này đã vượt quá xa giới hạn.
Điều khiến anh tức giận hơn cả là Ji Won lén gặp Si Yoon mà không nói với anh. Hành động đó chẳng khác gì gây ra một sai lầm không thể cứu vãn.
Có gã alpha điên nào lại cho phép omega đã bị mình đánh dấu trong trạng thái bất ổn gặp riêng một alpha khác chứ? Dù anh ta nói là gặp trong sự giám sát của anh, anh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, Si Yoon hiện tại đang vô cùng yếu đuối và mệt mỏi. Anh ta không thể không biết điều đó, vậy mà một người hiểu rõ mọi chuyện như anh ta lại dám làm như vậy sao?
Chỉ nói về chuyện cưới xin thôi sao? Kế hoạch của anh – âm thầm chuẩn bị hôn lễ và nói với Si Yoon vào thời điểm thích hợp – giờ đã hoàn toàn đổ bể.
Chỉ một từ “cưới xin” đã làm Si Yoon hoảng loạn. Dù anh cố dỗ dành, cậu chỉ nói rằng cậu giật mình vì Ji Won nhắc đến chuyện cưới, và lặp lại rằng không thể cưới. Si Yoon lắc đầu, bảo rằng cậu chẳng trả lời gì Ji Won. Chắc không phải không trả lời, mà là không thể trả lời.
Sau khi Ji Won rời đi, Si Yoon hẳn đã một mình gặm nhấm nỗi đau. Và quyết định cậu tự đưa ra là “không thể cưới”. Với cậu, cưới anh không phải điều cậu không muốn hay không thể, mà là điều tuyệt đối không được phép. Lý do ư? Vì chú lớn sẽ tìm đến quấy rầy anh, vì hình ảnh của anh sẽ bị hủy hoại nếu cưới cậu.
Cuối cùng, trong quyết định ấy, Si Yoon chẳng nghĩ cho bản thân mình.
Do Yoon đọc được trái tim Si Yoon, trái tim chỉ nghĩ cho anh, chỉ lo lắng làm sao để không gây thêm bất kỳ rắc rối nào cho anh. Chính vì vậy, anh càng phải che giấu bản chất xấu xa của mình. Ai mới là người coi thường ai đây? Kẻ thấp kém nhất trên thế giới này chính là Kim Do Yoon, chính là anh.
Do Yoon buông Si Yoon ra khỏi vòng tay, đứng dậy bên cạnh giường và cầm điện thoại lên. Chiếc khung ảnh anh vừa đặt bên cạnh giường có gắn một chiếc camera nhỏ, qua đó anh có thể quan sát được tình hình bên trong phòng ngủ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.