Gửi Người Anh Trai Thân Thương Của Tôi - Chương 99

Lịch ra: T5 và CN hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 99

“Đợi chút.”

Si Yoon định bước xuống xe, lòng thầm ngẫm mình sao hay quên thế, còn Do Yoon thì luôn chu đáo đến lạ. Bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay cậu rồi khẽ đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu. Hành động dịu dàng ấy làm Si Yoon không kìm được nụ cười bối rối. Đôi tay anh ấn chặt mũ xuống, lướt qua má cậu rồi bất ngờ chạm nhẹ lên môi. Cảm giác mềm mại và ấm áp thoáng qua, vành tai Si Yoon ửng hồng.

“Xong rồi.”

Anh nói xong rồi, vậy sao vẫn chưa buông tay khỏi mặt cậu? Gương mặt anh kề sát, gần đến mức Si Yoon chỉ dám cúi mắt, hơi thở nhẹ như sợ làm xáo động không gian. Cậu chờ anh buông tay để cử động, nhưng bàn tay ấy vẫn giữ chặt má cậu. Si Yoon ngẩng lên và nhìn thẳng vào anh. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu giật mình, vội vàng mím chặt môi.

“Trời ơi, đáng yêu thế này thì biết làm sao đây.”

Dù đã mím môi để che giấu, nhưng má Si Yoon vẫn bị anh giữ. Anh buộc cậu phải để lộ đôi môi vừa cố giấu. Không chỉ đơn giản là để lộ, đôi môi ấy còn chu ra, trông chẳng khác gì chú cá vàng chỉ biết ngúc ngắc lên xuống.

“…”

Đôi môi chu ra ấy lại một lần nữa chạm vào môi anh. Khi Do Yoon khẽ thở dài và lùi lại, điều duy nhất Si Yoon làm là ôm chặt chú cún Kkami trong lòng. Cậu hiểu việc anh buông má mình ra và lùi lại, nhưng tiếng thở dài kia là vì sao? Cậu đã quen với việc hôn nhau thế này rồi, nhưng chưa bao giờ anh thở dài như vậy. Sao thế? Tại sao? Một nỗi bất an bất chợt dâng trào, tay Si Yoon vội vàng nắm lấy cánh tay anh.

“Anh?”

Cậu từng nghĩ mọi thứ đã ổn. Cậu đã nói chuyện với thầy cô, đã tâm sự cùng anh, và những khoảnh khắc bên nhau ngày càng dài đã xua tan nỗi lo lắng trước đây. Cậu luôn được khuyến khích nói ra mọi điều, từ những gì muốn làm đến những gì không thích. Vậy nên hôm nay cậu mới rủ anh ra ngoài. Nhưng… có phải anh thật sự không muốn đi không? Có khi nào anh chẳng thích dẫn Kkami đi dạo, hay cùng cậu đi mua sắm? Si Yoon chợt nhớ lại lần anh ở thư phòng, mệt mỏi nói muốn được cậu ôm. Cậu đã ôm anh, vòng tay qua cổ và để anh tựa mặt vào ngực mình thật lâu. Sau đó anh nói đã ổn, rồi cả hai mới chuẩn bị ra ngoài.

Liệu có phải anh đã gác lại công việc bận rộn vì cậu? Hay anh có hẹn với ai khác mà cậu không biết? Nếu lịch trình của anh bị rối vì cậu, nếu anh chỉ miễn cưỡng đi cùng để chiều lòng cậu… Những suy nghĩ tiêu cực khiến đôi mắt Si Yoon rung rưng.

Cậu đáng lẽ phải hỏi trước, rằng anh có bận gì không, có chuyện gì không…

“Sao thế?”

Trước nụ cười anh dành cho cậu, cậu càng thêm sợ hãi.

“…Anh bận lắm à?”

“Hả?”

“Có phải em làm phiền anh không?”

“Cái gì?”

“Đi mua sắm thế này, anh thấy bất tiện đúng không? Hay là… anh không thích đi cùng em và Kkami? Trước đây anh nói muốn nắm tay đi mua sắm, nên em mới… Anh ơi, em không cần mua sắm đâu. Đi dạo cũng không cần. Nên là…”

“Si Yoon, em nói gì thế? Tôi thích đi mua sắm, đi dạo với em mà. Tôi không bận, thậm chí còn thấy vui vì em rủ tôi đi.”

“Nhưng vừa nãy anh thở dài…”

Lời nói mà trước đây cậu chẳng bao giờ dám thốt ra, giờ đây lại tuôn khỏi miệng. Chỉ một tiếng thở dài, một cử chỉ nhỏ của anh cũng đủ làm cậu sợ hãi.

“Vì tôi thở dài mà… Trời, tôi thật là…”

Từ vẻ bối rối, nụ cười bất lực, đến tiếng cười khẽ, những biểu cảm của anh thay đổi nhanh đến mức Si Yoon không theo kịp. Cậu ngập ngừng, buông tay khỏi cánh tay anh.

“Yoonie à, vừa nãy tôi thở dài vì… tôi muốn hôn em, không chỉ là chạm môi mà là hôn thật sự. Nhưng tôi biết không được, nên…”

“Sao lại không được?”

Đang lo lắng lắng nghe, Si Yoon vô thức ngắt lời anh. Muốn hôn thì hôn, muốn hôn sâu hơn thì cứ làm. Cậu đâu có ngại. Cả hai còn làm nhiều hơn thế khi ở nhà… Anh nói muốn hôn mà không được nên thở dài à? Sao lại thế? Chẳng phải chính anh từng nói muốn gì thì cứ làm sao?

Nhìn anh chớp mắt, Si Yoon vội đưa tay che miệng, lùi lại rồi liếc nhìn xung quanh. Bấy giờ cậu mới nhận ra đây không phải ở nhà. Là trong xe… Cậu nhìn người qua lại ngoài cửa kính, vội nhắm chặt mắt.

Giữa bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, vào buổi chiều tấp nập, cậu mới nhận ra tình huống này.

“Yoonie, Si Yoon.”

Dù anh gọi, Si Yoon chỉ ôm chặt Kkami, vội vàng mở cửa xe bước xuống. Xe có kính tối màu, nhưng nhỡ ai thấy thì sao? Cậu vừa định làm gì chứ…

“Tôi thì không sao, nhưng nhỡ em thấy không thoải mái…”

“Đưa xe đẩy của Kkami xuống giúp em!”

“Tôi thật sự không bận tâm…”

“Tay em mỏi lắm rồi!”

Si Yoon cúi gằm mặt, ngắt lời anh liên tục. Cậu viện cớ Kkami – chú cún chỉ chịu để cậu bế – và giả vờ kêu đau tay dù chẳng mỏi chút nào. Cậu bước đi vội vã mà không đợi anh lấy xe đẩy. Đôi tai và má cậu đỏ rực như trái mận chín.

“Chỉ cần mua thảm trải và giỏ đựng đồ ăn là đủ, đúng không?”

Si Yoon bước bên cạnh Do Yoon đang đẩy xe của Kkami. Nghe anh hỏi, cậu lấy từ túi ra một mẩu giấy và cây bút.

“Thảm trải, ghế, nếu đồ nhiều thì cần xe kéo. Có ghế thì cần bàn nữa… Rồi còn ô che nắng với lều bạt thì sao? À, cái này là dù che thì không cần lều bạt. Còn lều thì cũng tốt. Dì bảo nếu mang đồ ăn thì cần hộp đựng và giỏ. Nhưng bảo gọi món ở đó cũng được. À, thêm trò chơi board game thì hay. Đồ chơi và đồ ăn vặt cho Kkami thì lấy ở nhà là được…”

Lẩm nhẩm đọc danh sách, Si Yoon chợt thấy bên cạnh trống vắng. Cậu dừng lại, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt anh từ phía sau. Cậu nhìn mẩu giấy rồi nhìn anh. Cậu đã tra cứu kỹ, biết cửa hàng đồ cắm trại trong trung tâm có mọi thứ cần thiết, và cả vị trí cụ thể của nó. Không có gì đáng lo.

Đôi mắt cậu chạm vào ánh mắt anh. Anh đội chiếc mũ lưỡi trai giống cậu nhưng màu khác. Si Yoon khẽ nhún vai. Gì thế? Có vấn đề gì sao? Có phải cậu liệt kê nhiều quá không? Nhưng cậu định sẽ nói ngay thôi, rằng không cần mua hết, chỉ cần thảm trải là đủ rồi. Danh sách này chỉ là những gì cậu tìm được trên mạng…

“Ha, không biết là người yêu của ai mà chu đáo thế này.”

Trong lúc cậu còn ngơ ngác, anh tiến đến và nhẹ nhàng lấy mẩu giấy từ tay cậu. Si Yoon tự nhiên nắm lấy tay cầm xe đẩy.

“Nhưng không cần mua hết đâu. Em tra thì thấy vậy, nhưng chỉ cần thảm trải là…”

“Đã ra đây rồi thì mua hết đi. Để em thoải mái hơn. Đồ cắm trại ở nhà hơi bất tiện, nên mua cái nào em thích là được.”

Si Yoon bước theo anh. Cơ thể cậu vô thức nghiêng về phía anh, cùng nhìn danh sách dù cậu đã thuộc lòng.

“Không, không cần mua hết đâu. Đi xem rồi sẽ biết cần gì…”

Nhìn anh lấy bút từ tay cậu và khoanh tròn vài mục, Si Yoon nắm lấy cánh tay anh, lắc đầu.

“Mang đồ ăn thì tốt, nhưng gọi món cũng vui đúng không? Gọi gì nhỉ? Gà rán hay Pizza?”

“Gà rán!”

“Được rồi. Vậy ở nhà chuẩn bị nước và trái cây thôi. Mấy thứ này mua hết chắc vừa xe. Lẽ ra nên lái SUV.”

Xác nhận danh sách, anh cất giấy và bút vào túi rồi nắm tay cầm xe đẩy. Si Yoon nhìn Kkami, nhường xe đẩy cho anh.

“Nghe bảo họ giao hàng về tận nhà.”

Kkami quen ngồi xe đẩy khi đi dạo, nên nó vẫn ngoan ngoãn dù nơi đông người. Không tò mò như những chú chó khác, nhưng cũng chẳng sợ hãi. Si Yoon lấy thịt bò khô, xé nhỏ cho Kkami ăn.

“Em tra mấy cái này từ bao giờ thế? Háo hức đi dã ngoại đến vậy à?”

“À, em thấy thời tiết đẹp, mà người ta bảo đi dạo tốt cho cún…”

Mọi thứ làm cùng anh đều mới mẻ, thú vị và luôn vui. Những lời anh vô tình nói ra cũng khiến cậu hồi hộp, chờ mong. Cậu có nhiều thời gian, và… Si Yoon thoáng ngừng lại, nhìn Kkami vừa ăn xong miếng thịt, đang dùng mũi cọ vào tay cậu xin thêm.

“Những việc này đáng lẽ tôi phải lo. Hôm nay nhờ em nhiều thật.”

“Không có đâu ạ.”

“Chọn đồ cũng phải nhiệt tình như thế này nhé. Rõ chưa?”

Si Yoon cười tươi, gật đầu.

Cả hai vừa trò chuyện rôm rả, vừa thi thoảng cho Kkami ăn vặt, thong thả bước vào cửa hàng đồ cắm trại.

“Có phải anh Kim Do Yoon không ạ?”

Nhân viên tiến đến hỏi, làm Si Yoon giật mình dừng bước.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo