BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
---------------
Thỉnh thoảng có những ngày vận xui đeo bám đến cùng. Rõ ràng là cậu đã tắt báo thức và thức dậy rồi, nhưng khi mở mắt ra lần nữa thì đã quá nửa tiếng, hoặc là tin tưởng tuyệt đối vào chiếc xe buýt đến đúng giờ như đồng hồ báo thức và thong thả ra trạm, nhưng hôm đó xe buýt lại đến sớm 5 phút và đứng ở phía bên kia đường. Những lúc như vậy chỉ có thể ngơ ngác nhìn chiếc xe buýt lướt qua. Nhưng những ví dụ này không xứng với từ "đeo bám" một chút nào. Vì chúng thường xuyên xảy ra.
Park Wan lớn lên trong nghèo khó, nhưng chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình bất hạnh, khổ sở hay có những biến cố lớn. Giống như việc dễ chịu hơn khi nhanh chóng từ bỏ những thứ không thể có được, giá trị quan của cậu cũng vậy. Hôm nay, Wan thất thần nhìn chiếc xe buýt màu xanh lá cây quen thuộc rời đi sớm hơn 5 phút so với thường lệ. Nếu hôm nay đi học muộn, chắc chắn giải chuyên cần mà cậu chưa từng bỏ lỡ sẽ bay biến như chim. Giải chuyên cần là một giải thưởng đương nhiên có được mà không cần nỗ lực đặc biệt nào, không chỉ ở trường tiểu học mà còn ở trường trung học. Ở trường trung học, nơi cậu sẽ tốt nghiệp sau vài tháng nữa, giải chuyên cần cũng nằm trong tầm tay. Cậu không thể để thất bại bám riết lấy mình chỉ vì một lý do đơn giản là ngủ quên, khi mà vạch đích đã ở rất gần. Cậu quyết định chi một khoản tiền lớn để đi taxi.
Quả nhiên, tiền bạc không bao giờ phản bội. Wan vượt qua cổng trường vào thời điểm suýt soát. Vừa ngồi xuống bàn, cậu đã nghe lớp trưởng thông báo điểm đánh giá năng lực đã có và hướng về bảng thông báo màu xanh lá cây bên cạnh bảng đen. Cậu là một học sinh gương mẫu, kỹ lưỡng, luôn cố gắng hết sức trong phạm vi cho phép, chuẩn bị bài và ôn bài một cách triệt để.
Wan không hề sợ hãi kỳ thi giữa kỳ sắp tới. Điều cậu sợ là kỳ thi thử toàn quốc. Vì kỳ thi thử toàn quốc được gọi là điểm số tạm thời của kỳ thi tuyển sinh. Trên cây du lớn ngoài cửa sổ, ve sầu kêu inh ỏi như muốn vỡ cả cổ. Thời tiết vô cùng oi bức. Cậu phẩy chiếc áo đồng phục rộng thùng thình vì nhiệt độ oi bức. Mặc dù đã qua ngày hạ chí cuối cùng, nhưng mặt trời trên bầu trời vẫn chiếu xuống gay gắt như muốn hút hết hơi ẩm trên mặt đất.
Wan băng qua lớp học ồn ào để trở về chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi của Wan ở ngay cạnh cửa sổ. Cậu kéo hết tấm rèm màu xanh lục cũ kỹ che kín cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu vào đến nhức mắt. Tấm rèm có lẽ chưa bao giờ được giặt, mỗi khi có gió thổi từ bên ngoài hoặc khi bị kéo mạnh, bụi lại bay mù mịt. Cậu vô tình đặt bàn tay vừa chạm vào rèm lên bệ cửa sổ rồi giật mình rụt tay lại. Miếng Trưởng phòng Kim loại cũ kỹ của bệ cửa sổ nóng ran.
Trong kỳ thi thử tháng 7 vừa qua, một sai sót nhỏ đã dẫn đến đáp án sai. Mục tiêu của Park Wan trong kỳ thi thử tháng 10 là đọc kỹ đề bài để tránh mắc phải những sai lầm do sự hấp tấp, vội vàng. Cậu tưởng tượng ra chữ A được in đỏ trên bảng điểm thi thử trong tương lai. Mặc dù chưa xảy ra, nhưng khuôn mặt cậu đã nở một nụ cười khi tưởng tượng về tương lai sắp tới.
Đôi khi chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ để an ủi tâm hồn. Đêm qua, vì trời nóng nên cậu không đạt được mục tiêu tự học và lăn ra ngủ. Không thể để tình trạng thể chất bị chi phối bởi thời tiết. Từ giờ trở đi, đây là cuộc chiến về thể chất. Khi thời tiết mát mẻ hơn, việc học cũng sẽ tiến triển dễ dàng hơn so với bây giờ.
Wan thò tay vào ngăn bàn và lục lọi. Trong ngăn bàn có một chiếc quạt cầm tay nhỏ giá 1.000 won mua ở căng tin trường. Cậu mở dây đeo của chiếc quạt nhỏ và đeo lên cổ. Cái trường cũ kỹ này thậm chí còn không bật điều hòa đúng cách. Việc làm mát mồ hôi trên trán Wan cho đến khi tan học hoàn toàn phụ thuộc vào chiếc quạt cầm tay.
Thời gian trôi qua vô ích và đến giờ ăn trưa. Một cơn mưa rào dữ dội đổ xuống tấn công mặt đường nhựa. Những đứa trẻ chạy đến nhà ăn đồng loạt cởi áo đồng phục hè và trùm lên đầu như ô. Wan một mình ăn trưa, tựa cằm lên tay vịn vào cửa sổ hành lang và ngắm cảnh mưa rơi bên ngoài. Trong túi cậu có thêm một hộp sữa chua mà chuyên viên dinh dưỡng cho thêm. Mặt đất sân trường chỉ toàn những hạt đất khô cằn giờ đã ướt đẫm những hạt mưa. Nhìn mặt đất lầy lội, Wan nhớ lại dự báo thời tiết mà cậu đã nghe trên radio taxi vào buổi sáng. Rõ ràng là nhiệt độ cao nhất là 33 độ và chỉ có ánh nắng chói chang.
"Mình không có ô."
Chắc chắn không có một chiếc ô dự phòng nào mà cậu để trong tủ đồ ở trường. Hôm nay chắc chắn là một ngày vận xui. Khi gần hết giờ ăn trưa, cậu mút lấy mút để miệng hộp sữa chua, nhìn những hạt mưa thưa dần. Phía sau lưng cậu vẫn ồn ào như mọi khi. Khung cảnh khó tin đến mức không biết đây là hành lang hay lớp học. Khó tin rằng đây là không gian mà học sinh lớp 12 đang trải qua.
Nếu tóm tắt cuộc sống học đường của Wan bằng hai chữ thì đó là "một mình". Một mình đến trường, một mình làm bài tập, một mình thuyết trình, một mình ăn trưa, một mình học khuya, một mình về nhà. Đã có lần, giáo viên chủ nhiệm của Wan hỏi:
"Cô chưa từng nghe Wan nhắc đến tên một người bạn thân nào cả."
Có lẽ cậu nghĩ rằng mình đã hành động một cách tự nhiên, làm tròn vai trò của một giáo viên chủ nhiệm siêng năng luôn hỏi về thành tích của học sinh. Nhưng Wan không thể không nhận ra sự tọc mạch và nghi ngờ ẩn chứa trong giọng nói của giáo viên chủ nhiệm.
Wan vừa uống sữa chua vừa nhìn những học sinh chạy nhảy như những con ngựa hoang mất kiểm soát ở hành lang với ánh mắt chán chường. Dù sao thì sau khi tốt nghiệp, mọi người cũng sẽ tự nhiên mất liên lạc. Ngay cả một nửa số đứa bạn thân cũng không liên lạc, vậy thì cần gì phải kết bạn. Bạn bè thì cứ lên đại học rồi tha hồ mà kết giao.
Ở trường có những hoạt động nhất định phải làm theo cặp - chẳng hạn như trò ném bóng theo cặp mà những đứa trẻ thân thiết nắm tay nhau chơi, hay việc tạo thành cặp và tạo ra một tình huống kịch tính để thuyết trình trong giờ học với người bản xứ - nhưng sự bất tiện này sẽ nhanh chóng bị lãng quên chỉ sau 50 phút. Có lẽ vào giờ đó mọi người sẽ xì xào bàn tán về Wan, người ngồi một mình không có bạn, nhưng đến giờ ra chơi thì họ sẽ quên ngay thôi.
Wan lấy chiếc máy MP3 cũ kỹ trong túi ra. Đó là đồ cũ mà con trai cả của đồng nghiệp làm việc cùng bố cậu đã từng dùng. Cậu từ từ tháo cuộn dây tai nghe quấn quanh máy MP3 rồi cắm vào tai. Cậu xoay bánh xe của chiếc máy MP3 kiểu cũ và chọn bài hát. Âm thanh âm nhạc vang lên từ tai nghe như thể cậu đang ở một không gian khác. Gió và mưa mát lạnh ập vào qua cửa sổ đang mở. Nước mưa đọng lại trên bệ cửa sổ cũ kỹ, tạo thành những vệt nước bẩn.
Khi nghe được khoảng 3 bài hát, tiếng chuông trường yếu ớt vang lên xuyên qua tiếng nhạc. Cơn mưa rào cũng tạnh hẳn như thể đang chúc phúc cho giờ học. Mặt trời đang ngủ say lại xuất hiện, nhanh chóng làm khô mặt đất đọng nước. Gáy của Wan vốn đã mát mẻ và khô ráo dần trở nên nóng ran. Điều hòa không khí không được bật từ sáng đến giờ đã được kết luận là bị hỏng. Cho đến bây giờ, chỉ có 4 chiếc quạt đang quay trong lớp học để chia sẻ gió cho 40 người. Cho đến khi tan học, điều hòa sẽ không được bật. Thỉnh thoảng, những giáo viên dưới mức bình thường còn cấm cả việc quạt mát chỉ vì lý do duy nhất là học sinh không tập trung vào giờ học của họ. Vào mùa hè, thời tiết nóng nực khiến mọi người trở nên vô cùng nhạy cảm.
Vù vù. Đó là giờ văn học, một học sinh đang ngâm một bài thơ cổ. Điện thoại của Wan rung lên trong túi quần. Cậu vội vàng cúi người xuống. May mắn là không ai nghe thấy tiếng rung, không có ai quay lại nhìn. Vù vù. Một tin nhắn nữa đến. Wan dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào túi quần. Tiếng rung chìm vào da và tắt dần.
"Hôm nay đến đây thôi."
Chuông reo trước khi bài thơ cổ được dịch xong. Những tiếng thở dài chán chường vang lên từ khắp nơi. Giáo viên văn học đặt viên phấn xuống và bước ra cửa trước. Những đứa trẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để lao ra hành lang trước khi chuông reo giờ ra chơi vươn vai và di chuyển. Sau giờ ăn trưa, có nhiều đứa ngủ sau khi ăn, nên ít ồn ào hơn so với buổi sáng tràn đầy năng lượng.
Cuối cùng cũng đến thời điểm tự học trong yên lặng. Wan cau có đọc tin nhắn đến từ người mà cậu không cần nhìn cũng biết là ai. Dự cảm của cậu không sai. Cậu chỉ lướt qua tin nhắn đến từ bố cậu một cách đơn giản rồi đóng thư mục điện thoại. Nắp điện thoại bị bong tróc sơn nhiều chỗ, tạo thành những hoa văn như chó đốm. Việc quay những video như phim, ghi chép, hay xem phim bộ hoặc webtoon còn dang dở khi di chuyển bằng phương tiện công cộng bằng những chiếc điện thoại đời mới như bạn bè là một điều xa xỉ đối với Wan. Cậu nhét điện thoại vào túi rồi đứng dậy.
Mỗi khi bước vào phòng giáo viên, cậu đều ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc. Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi, người mới làm giáo viên lớp 12 lần đầu tiên, ngơ ngác và ngây thơ. Vì vậy mà cậu cảm thấy có lỗi khi lừa dối. Nó khiến cậu cảm thấy cắn rứt lương tâm.
"Em xin phép nằm nghỉ một tiếng ạ."
"Đối với học sinh ôn thi thì tình trạng thể chất là quan trọng nhất."
"Vâng ạ."
"Trời nóng thế này đừng cố quá sức nhé."
Mặc dù hiệu quả đã giảm dần, nhưng cậu vẫn chỉ có thể viện cớ này. Wan cảm thấy hài lòng khi các thầy cô dễ dàng bị đánh lừa bởi những lời nói dối đơn giản của cậu, nhờ vào thái độ siêng năng mà cậu đã duy trì bấy lâu nay. Cậu đi thẳng đến phòng y tế ở góc tầng 1. Bên cạnh tiếng ồn ào phát ra từ tầng trên, Wan cẩn thận mở cửa phòng y tế. Góc phòng y tế vắng vẻ ở tầng 1 là bệnh viện trong trường nên có mùi thuốc khử trùng đặc trưng.
"Chào cô ạ."
"Ừ, chào em."
Cô y tá mặc áo blouse trắng cười tươi chào đón. Wan đưa cho cô tờ giấy nhỏ khi cô đang nhét chiếc hộp đựng đồ dùng vào ngăn. Cô y tá nhận tờ giấy một cách quen thuộc và nói:
"Cô có tiết giáo dục giới tính nên phải vào lớp 1 của năm nhất, em ở đây một mình được không?"
"Vâng ạ."
"Ừ. Kéo rèm lại và nghỉ ngơi đi. Hình như em gầy đi một chút thì phải."
Tiếng chuông trường báo hết giờ ra chơi vang lên như thể đang nói hộ lòng Wan.
"Vậy cô đi đây."
Cô y tá ôm những tài liệu đã chuẩn bị sẵn và nhét vài cây bút vào túi. Wan chào tạm biệt cô y tá rời đi một cách tự nhiên.
"Cô đi cẩn thận ạ."
"Ừ. Muốn uống trà thì pha trà xanh mà uống nhé."
"Vâng ạ."
Ngay khi cánh cửa hình chữ nhật đóng lại, Wan đợi khoảng 1 phút rồi mở lại cánh cửa mà cô y tá vừa đi ra. Trong vòng một tiếng, cậu phải hoàn thành việc mà bố cậu nhờ vả và nằm trên chiếc giường mà cô y tá chỉ định, sau đó chào đón cô y tá khi cô ấy xuống vào giờ ra chơi với vẻ mặt không biết gì cả.
Vừa xuống xe buýt, Wan đã chạy hết tốc lực đến nơi làm việc của bố. Mỗi khi cậu chạy, mặt trời lại đuổi theo như một cái bóng. Mặc dù bên trong áo sơ mi đồng phục cậu không mặc gì cả, nhưng cậu vẫn cảm thấy nóng như thể đang mặc nhiều lớp áo. Wan phẩy áo đồng phục hè trong khi cơ thể đẫm mồ hôi và giảm tốc độ. Chỉ cần có gió thổi thì tốt rồi, nhưng luồng gió thổi qua lại mang đến cảm giác nóng rực.
Trên con đường này chỉ có đúng một ngôi nhà. Đó là một dinh thự khổng lồ đến mức người ta cảm thấy xấu hổ khi gọi nó là nhà. Khi đi qua cánh cổng đầu tiên, sẽ có những cánh cổng khác tương tự như cánh cổng đầu tiên, nhưng nhỏ hơn. Wan đưa cho những người bảo vệ đứng ở cánh cổng khổng lồ như cổng vào công viên giải trí xem tin nhắn từ bố cậu. Họ mở cổng vào với khuôn mặt quen thuộc. Khi cánh cổng khổng lồ mở ra, một dinh thự quy mô đến mức ai nhìn vào cũng phải trợn tròn mắt hiện ra, nhưng Wan đã quá quen thuộc với nó. Sự uy nghi và tráng lệ của dinh thự này đến mức ngay cả Nhà Trắng của Mỹ cũng không dám so sánh.
Vì đi bộ bằng hai chân trên con đường mà nếu đi bằng ô tô thì sẽ nhanh hơn nên thời gian trôi qua rất nhanh. Bây giờ cậu phải hoàn thành mọi việc trong vòng ba mươi phút. Cậu cứ nghĩ dạo này bố không như vậy nữa, nhưng bố lại trở nên lười biếng. Những thói quen cũ đang dần xuất hiện trở lại. Việc bố giao việc mình phải làm cho con trai là hành vi bỏ bê công việc.
"Dù sao thì cũng lâu rồi mới đến."
Đài phun nước trung tâm của dinh thự mà cậu lâu rồi mới đến đầy ắp nước. Đài phun nước được lắp đặt ở cả bốn hướng đông, tây, nam, bắc, lấy đài phun nước trung tâm làm điểm chuẩn. Tuy nhiên, đài phun nước ở trung tâm khu vườn là lộng lẫy nhất. Cậu ngắm nhìn dòng nước phun lên trời và hướng về nơi làm việc của bố cậu. Dù nghe thấy tiếng nước chảy từ đài phun nước thì cậu vẫn thấy nóng như thường.
Mỗi khi đến đây, cậu đều cảm thấy chủ nhân của dinh thự đã dồn hết tâm huyết vào việc quản lý khu vườn. Khắp khu vườn đều được lát đá cuội như thể để mọi người không được dẫm lên những cây cỏ dại dù là nhỏ nhất. Hơn nữa, giữa những khu vườn rộng lớn được chia thành nhiều khu vực là những cây cầu có mái che sang trọng. Cậu đi qua những khu vườn lộng lẫy và ngắm nhìn những bông hoa như thể đang ngắm cảnh. Những bông hoa và cây cối xa lạ đang phát triển mạnh mẽ. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cái nóng gay gắt của mùa hè làm mắt cậu cay xè.
Quy mô khu vườn của dinh thự gần bằng kích thước của sở thú mà cậu đã đến chơi trong buổi dã ngoại của trường. Chính vì vậy mà nó cần đến bàn tay của rất nhiều người làm vườn. Trong số đó có cả Park Gwang Cheol, người không có lấy một chứng chỉ.
Khả năng Park Gwang Cheol, người không kiên trì và không có phúc làm việc, ổn định tại một công ty gần như chạm đáy. Khả năng kiếm được một công việc phù hợp và kiếm sống ổn định gần bằng không. Vì vậy mà năm nào cậu cũng phải chuyển nhà, mỗi khi như vậy cậu lại đổi việc, và thậm chí ở những công việc mà cậu làm lâu nhất, cậu còn giao việc của mình cho con trai để tránh sự giám sát của người phụ trách. Nếu may mắn có được một công việc tốt thì cứ thế làm ổn định thì tốt rồi, nhưng Park Gwang Cheol không thể làm được một việc đơn giản như vậy.
"Chắc chắn bố đó lại đi xem đua ngựa rồi. mình đã bảo là nếu làm thêm một lần nữa thì mình không để yên đâu mà. Thật sự phải làm thế nào để bố bỏ được đây? Cũng không phải con cái gì mà hai ba đứa, chỉ có đúng một đứa, đến đứa con duy nhất đó còn không nuôi dạy tử tế được mà còn sinh ra mình làm gì?"
Wan vừa lẩm bẩm vừa đi tiếp, với những lời oán trách xen lẫn tức giận. Vừa lẩm bẩm vừa đến phía sau khu vườn, cậu tháo cuộn dây vòi trên vòi nước ra. Cậu nghĩ đến người bố của mình, người đang ngồi ở trường đua ngựa và cổ vũ trước màn hình với một tờ giấy ghi đầy những con số kỳ lạ, cậu giật mạnh vòi và dẫm mạnh lên bãi cỏ xanh.
Các khu vực mà mỗi người làm vườn phụ trách là sự hài hòa của nhiều loại thực vật đến mức không ngoa khi nói rằng đó là một sự sáng tạo. Đặc biệt, khi mùa đông qua đi, mùa xuân đến và mùa hè đến, khu vườn hoa lại khoe vẻ xa hoa như những viên ngọc được gắn trên lưỡi kiếm của Louis XIV. Tuy nhiên, khu vườn mà Park Gwang Cheol đã tạo ra không đáng kể so với các khu vực do những người làm vườn khác tạo ra. Ông chỉ phụ trách một diện tích rất nhỏ, và Wan luôn cảm thấy kỳ lạ khi những người làm thuê của dinh thự vẫn trả lương cho ông ngay cả khi ông chỉ làm việc như thế này.
Trong khu vực vườn mà Park Gwang Cheol đã tạo ra, có hàng chục cây hoa hồng được trồng, đến mức người ta nghĩ rằng hoa hồng là loài hoa dễ trồng nhất. Bằng mắt thường cũng có thể thấy có hơn ba trăm cây hoa hồng được trồng trong vườn.
Tính cách của Park Gwang Cheol không tệ, nhưng bên trong ông lại có những khuyết điểm nghiêm trọng là lười biếng và cờ bạc. Có lẽ vì nghĩ rằng không cần tưới nước nên xung quanh hoa hồng có rất nhiều cây mọng nước được trồng, đúng như bản chất lười biếng của ông. Loài cây gây cảm giác lạc lõng nhất trong số này là cây xương rồng trụ, đặc biệt là khi nó ở cạnh hoa hồng, hiệu ứng thị giác tăng lên gấp đôi. Thật kỳ lạ là có vẻ như cây xương rồng trụ của Park Gwang Cheol đã truyền cảm hứng cho người khác, vì một cây xương rồng trụ giống hệt được trồng ở khu vườn đối diện đối xứng, tạo ấn tượng hài hòa.
"Thật là biết cách trồng gai góc quá đi."
Wan nghiến răng và vặn cần gạt của bình xịt. Từ đầu bình xịt to bằng mặt Wan, một tia nước mịn bắn lên không trung.
"Thế này thì không phải người làm vườn mà là khủng bố thì có. Cây xương rồng này không phải mọc ở Mexico à? Đất nước này trở thành khí hậu nhiệt đới từ bao giờ vậy?"
Khác với cái miệng không ngừng phàn nàn, tay của Wan điều chỉnh góc của đầu bình xịt rất cẩn thận. Không được quá mạnh, cũng không được quá yếu. Cậu tưới ướt một khu vực của khu vườn bằng tia nước vừa phải để không làm hỏng cánh hoa.
"Vừa nãy mưa rào rồi mà tưới nước thế này có ổn không?"
Wan xem giờ. Trước đây vào thời điểm này, cậu thường tưới nước cùng với những người làm vườn khác làm việc ở những khu vườn khác, nhưng hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Có lẽ họ không tưới vì trời mưa chăng. Dù sao thì nước mưa axit cũng khác với nước tinh khiết. Wan đi đi lại lại khu vực mà Park Gwang Cheol chăm sóc và hết lòng cung cấp độ ẩm cho cây cối.
Moo Jung-hoo thức giấc vì những hạt nước nhỏ vỗ vào vành tai rồi biến mất. Rõ ràng là sau khi tạnh mưa, anh đã ra vườn và bảo không được làm phiền. Anh cau mày, ném cuốn tiểu thuyết đang úp lên mặt và ngồi dậy. Khi anh ngồi dậy, chiếc chăn trải trên bãi cỏ mềm bị nhàu nhĩ. Khi anh bỏ cuốn sách ra khỏi mặt, anh cảm nhận rõ hơn những tia nước lướt nhẹ qua mặt.
"Cái gì vậy."
Moo Jung-hoo muốn xem mặt kẻ nào đã làm phiền giấc ngủ trưa ngon lành của anh. Anh ngửa đầu lên, đón nhận những tia nước nhẹ lướt qua trán. Anh phát hiện ra một người lạ giữa những bụi cây có những bông hoa cắm như kẹp tóc. Người lạ đang mở to miệng, lẩm bẩm điều gì đó không ngừng và tưới nước cho khu vườn. Moo Jung-hoo duỗi cánh tay ra sau lưng và từ từ nghiêng người ra sau. Anh ước tính đặc điểm nhận dạng của người không rõ danh tính đang nhìn qua bụi cây. Không giống người làm vườn cho lắm....
"Trẻ quá."
Moo Jung-hoo nghiêng đầu. Anh thoáng thấy bộ đồng phục. Bộ đồng phục rộng thùng thình không chút che đậy để lộ phần nách của chủ nhân mỗi khi cậu ta giơ tay lên. Mặt trời thiêu đốt rực rỡ trên đầu. Anh nheo mắt nhìn cậu bé tỏa sáng rực rỡ. Làn da trắng trẻo lộ ra giữa bộ đồng phục như thể chưa từng tiếp xúc với ánh nắng. Đột nhiên anh cảm thấy tò mò. Rồi anh không chút do dự lên tiếng.
"anh Trưởng phòng Kim."
Một người đàn ông mặc bộ vest bảnh bao xuất hiện như một bóng ma trong không gian vốn chỉ có một mình anh.
"Cậu gọi tôi ạ."
"Vặn vòi phun nước ở sân đi."
"Vâng."
Ngay khi Jung-hoo nói xong, người đàn ông tên Trưởng phòng Kim liền quay trở lại chỗ cũ. Anh ta quay lại chỗ ngồi và lấy chiếc bộ đàm nhét ở túi sau ra. Tay anh ta ấn vào nút số 1. Nút số 1 là nút thông báo dùng để liên lạc với các nhân viên nam. Khi có chỉ thị đặc biệt, anh ta sẽ ấn nút số 1 để đưa ra chỉ thị.
-Vâng, thưa trưởng phòng Trưởng phòng Kim.
Một giọng nói rõ ràng không lẫn tạp âm vang lên.
"Hãy vặn vòi phun nước ở khu B đi."
-Tôi hiểu rồi.
Họ ra lệnh và nhận chỉ thị một cách quen thuộc. Một phút sau khi trưởng phòng Trưởng phòng Kim đưa ra chỉ thị, một vật thể lạ nhô lên giữa sân ở khu B yên tĩnh, nơi có bãi cỏ. Vòi phun nước nhô lên và dựng thân lên như thể cánh tay của một con robot bị hỏng đang tự chữa lành. Park Wan đang chỉ nhìn về phía trước và tưới nước cho khu vườn không thể nào nghe thấy tiếng khởi động nhỏ phát ra từ phía sau.
"Á! Cái gì thế này!"
Quả nhiên, một tia nước bất ngờ bắn ra từ phía sau lưng. Chiếc áo sơ mi đồng phục mỏng và trắng bắt đầu ướt đẫm vì tia nước phun ra từ vòi phun nước. Chiếc quần đồng phục màu xanh nước biển đậm hơn nhiều. Wan quay người lại để xác định hướng của đợt dội nước bất ngờ. Tệ hơn nữa, dây vòi phun nước cậu đang cầm cũng bị xoắn lại. Dù không muốn nhưng cậu vẫn đang di chuyển dần về phía chính giữa nơi có vòi phun nước.
Moo Jung-hoo im lặng theo dõi cảnh người lạ lúng túng từ đầu đến cuối. Thật ngốc nghếch, phải hạ cần gạt xuống trước chứ. Dây vòi quấn quanh vai và tuột xuống tận cánh tay như thể một con trăn siết chặt một người dân lương thiện. Đúng như dự đoán của Jung-hoo, khi vòi phun nước ẩn mình trong bãi cỏ xoay 360 độ, dáng vẻ của người lạ biến thành một con chuột bị ướt nước. Không chỉ có nước nhỏ giọt xuống, mà chiếc áo sơ mi mỏng dính sát vào thân trên. Cậu cố gắng gỡ áo ra bằng tay nhưng miếng vải ướt vẫn quấn chặt vào người cậu.
Moo Jung-hoo ngắm nhìn nhũ hoa màu nhạt lộ ra sau lớp áo sơ mi mỏng dưới ánh mặt trời chói chang. Nó giống như món cá hồi sống béo ngậy có màu sắc đẹp mắt. Chắc hẳn nó đã cứng lại vì nước lạnh. Jung-hoo vô thức đảo lưỡi trong miệng.
Trong khi đó, Wan đã biến thành một con chuột bị ướt nước, ngước đầu lên bầu trời xanh biếc. Mặt trời chiếu thẳng vào mặt cậu nóng đến mức cậu cảm thấy bực bội. Nếu đây không phải là nhà của người khác, cậu đã hét lên vì tức giận rồi. Cậu nghĩ rằng hôm nay là một ngày vận xui đeo bám đến cùng, chẳng có việc gì suôn sẻ cả.
Khi cậu vắt chiếc áo đồng phục, một lượng nước lớn rơi xuống sàn. Cậu kéo căng vạt áo sơ mi với hy vọng nó sẽ khô khi phơi dưới ánh nắng mặt trời, nhưng đương nhiên là nó không thể nào khô được.
"Chào cậu."
Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau. Wan quay lại phía có tiếng nói và thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang đứng đó. Mặc dù là giữa mùa hè, nhưng anh ta vẫn mặc áo sơ mi dài tay và áo gilê vest màu đen. Người đàn ông mặc toàn đồ đen trông giống như một con chim hắc điểu.
"Hình như quần áo của cậu bị ướt hết rồi, hay là đi tắm rửa rồi hãy đi?"
"Hả?"
Wan suy đoán rằng người đàn ông trước mặt có thể là chủ nhân của dinh thự khổng lồ này.
"Nếu cậu cứ đi lại bên ngoài trong tình trạng đó thì dù là mùa hè cậu cũng sẽ bị cảm đấy. Còn có người nhìn nữa."
Việc tùy ý gọi một người hoàn toàn xa lạ vào nhà cho thấy anh ta chắc chắn là chủ nhân của ngôi nhà. Park Gwang Cheol chưa bao giờ nói một lời nào về chủ nhân của dinh thự và bảo rằng ông ấy cũng chưa từng gặp ông ấy. Tuy nhiên, người chủ nhà mà cậu vô tình gặp lại không hề kiêu ngạo như những người giàu có khác mà lại rất lịch sự. Chủ nhà lại là một người tử tế như vậy. Wan nghĩ rằng nếu cuộc đời cậu giống như bố cậu thì cậu có thể nối nghiệp bố làm người làm vườn ở đây, vì đây là một nơi khá tốt.
"Cậu không tò mò về việc làm thế nào mà tôi biết cậu ở đây à?"
Khi Wan hỏi với giọng lo lắng, người đàn ông cười tươi và trả lời.
"Chắc cậu là con trai của Park Gwang Cheol, người phụ trách quản lý khu B nhỉ. Tôi đã nghe kể rồi."
"À...."
"Đôi mắt của hai người giống nhau đấy."
“Trên đời này chắc chỉ có mình Park Gwang Cheol là giao việc của bản thân cho con cái thôi." Wan gãi gãi miệng vì cảm thấy xấu hổ. Nghe gã đàn ông tên Trưởng phòng Kim nói thêm, mặt Wan nóng bừng lên. Dù người đó là một người bố vô dụng, chẳng giúp ích gì cho cuộc đời, nhưng mỗi khi có ai đó nhận xét rằng họ có điểm giống nhau, cậu lại bỗng dưng thấy ngại ngùng.
"À, vâng. Nhưng tôi rất cảm kích lòng tốt của chủ nhà...."
"Không, tôi không phải chủ nhà. Tôi chỉ là người quản lý biệt thự này thôi."
"Quản gia ạ?"
"Đừng từ chối, hãy đi tắm rồi hẵng về."
Trưởng phòng Kim liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Ngay cả một hành động đơn giản như nhìn đồng hồ đeo tay cũng toát lên vẻ tao nhã. Wan liếc nhìn Trưởng phòng Kim và tò mò không biết "chủ nhân" thực sự của căn nhà, người thuê một nhân viên như vậy làm việc, sẽ là ai. Chắc hẳn từng lời nói của người đó đều toát ra vẻ thanh lịch.
"Có vẻ như vẫn chưa đến giờ tan học...."
"......"
"Nếu cậu quay lại trường với bộ dạng này, mọi người sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ đấy."
Trưởng phòng Kim nhấn mạnh lần nữa.
"Vâng, chắc chắn là vậy."
"Trong lúc cậu tắm, tôi sẽ hong khô bộ đồng phục cho cậu."
Lời nói của Trưởng phòng Kim mang tính gợi ý, nhưng dường như ẩn chứa sự kiên quyết rằng nếu cậu không làm theo, anh ta sẽ ép cậu phải tắm. anh ta hành động ngay cả trước khi Park Wan kịp trả lời.
"Đi thôi."
"......"
Trưởng phòng Kim đã đi trước vài bước. Wan lủi thủi theo sau Trưởng phòng Kim, túm lấy vạt áo sơ mi và quần rồi vắt. Chiếc quần ướt sũng gây vướng víu mỗi khi cậu bước đi. Dù nắng có gay gắt đến đâu, cậu cũng không thể hong khô bộ đồng phục ướt sũng trong lúc đến trường. Nếu cậu trốn dưới giường để trốn tránh, có lẽ cô y tá sẽ nghi ngờ khi nhìn thấy tấm ga trải giường ẩm ướt.
"Thôi thì cứ coi như của trời cho đi. Biết đến bao giờ mình mới được tắm ở một căn nhà như thế này."
Wan lẩm bẩm một mình và vội vã theo sau người đàn ông. Trên đường từ vườn lên biệt thự có một cầu thang đá cẩm thạch vững chắc. Ở hai đầu cầu thang, hai bức tượng đại bàng trắng được dựng lên như thể sinh đôi. Cầu thang nơi nhiều người qua lại không hề có dấu vết bẩn thỉu. Wan bước lên cầu thang ngoài trời sạch sẽ đến mức cậu cảm thấy áy náy khi giẫm lên và đi theo người đàn ông vào trong biệt thự.
"Wow...."
Cậu không kìm được sự thán phục. Cậu không thể giấu được vẻ ngạc nhiên. Bên trong biệt thự được trang trí hoàn toàn bằng đá cẩm thạch - từ tường, sàn đến trần nhà. Nó đẹp đến mức có thể nói rằng ngôi nhà được đắp nặn từ những mảnh đá cẩm thạch. Nước nhỏ giọt để lại dấu vết ở mọi nơi Wan đi qua. Cậu băng qua sảnh biệt thự lộng lẫy như một tác phẩm điêu khắc bằng băng và hỏi Trưởng phòng Kim , người đang đi phía trước.
"Thưa...."
"Vâng."
"Nếu nước rơi xuống sàn nhà, liệu có ai đó có thể giẫm phải và bị trượt ngã không?"
Cậu lo lắng về sàn đá cẩm thạch mỗi khi nước nhỏ giọt. Cậu chưa từng trải nghiệm sự hào phóng của những người giàu có, nhưng cậu lo lắng rằng nếu ai đó bị ngã, họ sẽ yêu cầu bồi thường phí bảo hiểm hoặc chi phí tai nạn. Wan cảm thấy thật thảm hại khi phải hỏi những điều tầm thường như vậy, nhưng cậu không thể làm khác. Lớn lên dưới trướng Park Gwang Cheol, người chẳng có năng lực gì, cậu đã nghĩ rằng việc cắt bỏ mầm mống gây ra vấn đề ngay từ đầu còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Trưởng phòng Kim gật đầu một cái trước câu hỏi bất ngờ của Wan và trả lời.