Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 12

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Mọi người đến đông đủ rồi, ăn thôi."

"tôi xin phép dùng bữa, cậu chủ."

"...tôi xin phép dùng bữa."

Đây không phải là lời nói với Moo Jung-hoo mà là với những người đã làm ra những món ăn này. Lòng tự trọng của cậu đã bị chà đạp đến mức không còn gì. Park Gwang-cheol lao vào ăn mà không hề để ý đến ánh mắt của người khác. Nhìn ông ta như thể một người đã nhịn đói cả tuần. Khi ăn cánh gà chiên được rim trong nước tương ngọt ngào, ông ta dùng ngón cái và ngón trỏ để gỡ thịt gà thay vì sử dụng những dụng cụ bên cạnh một cách lịch sự, và mút những ngón tay dính đầy nước sốt. Chụt chụt. Wan cảm thấy khó chịu với tiếng ồn phát ra từ miệng của Park Gwang-cheol, nhưng cậu không nói gì.

Cậu không biết mình đang gắp món gì bỏ vào miệng nữa. Dù cậu đói, cậu cũng không muốn ăn những món ăn mà Moo Jung-hoo đã sai người chuẩn bị. Cậu cảm thấy khó chịu vì có những nhân viên đứng hai bên trong khi cậu đang ăn. Cậu có cảm giác như đang bị nhiều người quan sát. Nếu cậu uống hết nước trong ly, một nhân viên đã nhanh chóng đến gần và rót nước từ một chiếc ấm màu xám. Nếu cậu chỉ tập trung ăn một món, họ sẽ đổ đầy món đó vào đĩa.

"Cơm có hợp khẩu vị không?"

Moo Jung-hoo lau miệng bằng khăn ăn và đặt dao và nĩa xuống. Sau đó, một nhân viên đứng bên cạnh anh ta đến và thay chiếc đĩa trắng dính thức ăn bằng một chiếc đĩa mới.

Có hợp khẩu vị không...

Cứ mỗi lần nuốt xuống là cậu lại cảm thấy ngấy đến chết. Wan nhìn những quá trình mà các nhân viên phục vụ Moo Jung-hoo bằng ánh mắt xa lạ và gật đầu. Tất cả mọi người ở đây đều tôn thờ Moo Jung-hoo như một vị vua. Trong tình huống này, nếu cậu buông ra những lời lẽ coi thường anh ta như bình thường, cậu sẽ nhận được những ánh mắt sắc bén như dao găm từ những bề tôi trung thành của Moo Jung-hoo. Wan dần dần hòa mình vào bầu không khí của họ.

"May quá."

"..."

"Đừng ngại và cứ thoải mái đi. Cứ nghĩ nó giống như cái container xám xịt mà cậu từng sống ấy."

Ngay khi Moo Jung-hoo nói xong, sắc mặt của hai bố con trở nên cứng đờ. Park Gwang-cheol thắc mắc làm sao cậu chủ lại biết về căn nhà mà ông ta và con trai mình đã từng sống. Ngoài ra, ông ta cảm thấy hơi khó chịu khi anh ta diễn tả không gian sống của họ bằng từ xám xịt. Tuy nhiên, Moo Jung-hoo tiếp tục nói mà không hề quan tâm đến bầu không khí lạnh lẽo của bàn ăn.

"Đó là nhà của cậu mà."

"..."

"Không phải sao?"

Wan cúi đầu xuống mà không trả lời. Khuôn mặt ẩn giấu của Wan méo mó vì cảm giác bị sỉ nhục. Park Gwang-cheol nhìn sắc mặt của Wan và dùng khăn ăn lau vội những vết dầu mỡ dính trên ngón tay. Moo Jung-hoo nhìn Park Gwang-cheol đang liếc nhìn cả hai và cười tươi rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Vậy hai bố con cứ ăn ngon miệng nhé. Tôi lên phòng đây."

Khi Moo Jung-hoo rời khỏi nhà ăn, cánh cửa lớn của nhà ăn lại đóng sầm lại. Park Gwang-cheol trút một tràng câu hỏi lên Wan như thể ông ta đã chờ đợi từ lâu.

"Phòng của cậu chủ trông như thế nào?"

"..."

"Con sống cùng với cậu chủ thì có giường cho con dùng không?"

"..."

"Nhưng sao con lại ở cùng phòng với cậu chủ?"

"..."

"Sao con không nói gì vậy, thật bực mình."

"..."

"Khi nào bố có thể lên đó ngắm nghía một chút được không?"

"Không."

"Tại sao!"

Wan ủ rũ và chuyển chủ đề.

"Bố sống ở đó có ổn không?"

"Ổn chứ sao không. Chà, so với nơi bố đã từng sống thì đây là cung điện đấy."

Khuôn mặt của Park Gwang-cheol đã nở rộ từ lúc nào. Có vẻ như ông ta khá hài lòng với cuộc sống trong dinh thự.

"Con đã lo lắng vì đó là phòng mà nhân viên ở."

"Này, nhìn cái nhà này đi. Làm sao những tòa nhà ở đây có thể không tốt được chứ."

"Con hiểu rồi."

Wan đặt đũa xuống. Sau đó, cậu im lặng chờ đợi cho đến khi Park Gwang-cheol ăn xong cơm và xoa bụng. Cậu cảm thấy thoải mái hơn khi chỉ có một mình cậu và Park Gwang-cheol trong nhà bếp nơi Moo Jung-hoo đã biến mất. Sau đó, cậu lại cảm thấy u ám khi nghĩ đến việc ở cùng phòng với anh ta. Đột nhiên cậu ước gì dạ dày của bố cậu to bằng con voi. Tuy nhiên, dạ dày của Park Gwang-cheol đã no nhanh hơn cậu nghĩ.

"A... Lâu lắm rồi bố mới được ăn no căng bụng như thế này."

"Bố ăn xong rồi à?"

"Ừ. Đi thôi."

Wan đứng dậy và nhặt bát đĩa mình đã ăn. Cậu định mang chúng đến bồn rửa. Tuy nhiên, những cánh tay chìa ra từ khắp mọi phía.

"Không, tại sao..."

"Chúng tôi sẽ dọn dẹp ạ."

"tôi làm cũng được mà-"

"Vậy thì nhờ mọi người giúp đỡ ạ."

Park Gwang-cheol cắt ngang lời của Wan và cúi đầu. Có vẻ như họ không đối xử tệ với ông ta. Dù sao thì nó cũng tốt hơn nhiều so với việc bị con trai cằn nhằn phải dọn dẹp ngay sau khi ăn ở nhà.

"Bố. Con đến chỗ bố được không?"

"Đừng. Bây giờ mọi người đang tụ tập đông lắm. Hôm nay bố đã hứa là sẽ tổ chức tiệc rượu rồi."

"Ở đó á? Như vậy có được không?"

"Có vẻ như họ không nói gì cả."

"Thật á?"

"Sau này đến chơi nhé."

"Con biết rồi."

Wan chia tay Park Gwang-cheol và đi lên cầu thang. Những viên đá cẩm thạch bóng loáng có vẻ như sẽ phản chiếu cả khuôn mặt của người đang đi bộ nếu chúng trong suốt hơn một chút. Khi đi lên cầu thang, Wan cảm thấy như thức ăn mà cậu vừa ăn bị mắc kẹt trong ngực cậu và không tiêu hóa được. Cậu phải hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh trước khi vào phòng.

Trưởng phòng kim mà cậu nghĩ là sẽ ở trong phòng không thấy đâu. Một mình Moo Jung-hoo đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. Khi đi ngang qua, cậu thấy anh ta đang đeo kính và tập trung cao độ, xoay chiếc bút bi giữa các ngón tay. Wan đi vào bên trong bức tường và khẽ đóng cánh cửa đang mở.

"Cậu có tài khiến tôi phải nói hai lần đấy."

Wan làm rơi bàn tay đang chạm vào bức tường vì lời nói của Moo Jung-hoo. Đôi mắt sau cặp kính trở nên sắc bén. Wan chỉ vào quần áo của mình và nói như để bào chữa.

"tôi định đi thay đồ."

"Trước mặt tôi thì cậu ngại à?"

"Cái gì?"

"Nếu không thì sao cậu phải đóng nó lại?"

Đối với Wan, lời nói của Moo Jung-hoo nghe như thể "Sao một omega như cậu lại ngại thay đồ trước mặt một alpha như tôi?". Cuối cùng, Park Wan từ bỏ việc đóng bức tường lại. Khi cậu mở chiếc khăn bọc màu hồng, bộ quần áo mặc ngủ được gấp gọn gàng ở trên cùng. Cậu ngồi trên giường và bắt đầu thay quần áo.

Moo Jung-hoo ngừng đọc sách và hơi nghiêng đầu. Hình ảnh Park Wan ngồi trên giường thay quần áo lọt vào tầm mắt anh ta. Anh ta im lặng quan sát Park Wan thay quần áo. Khi chiếc quần tuột xuống, đôi đùi trắng nõn xuất hiện như thể anh ta đã từng lột chúng ra. Đôi chân của cậu ta đặt trên mép giường trông như một tác phẩm gốm được chế tác tinh xảo. Khi anh ta nhìn xuống theo dòng chảy của đôi chân đó, anh ta lại bắt gặp mắt cá chân thon thả. Moo Jung-hoo muốn nắm lấy cả hai mắt cá chân mà anh ta nghĩ rằng sẽ vừa khít trong chiếc vòng mà anh ta tạo ra bằng ngón tay.

Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm.

Ăn nhanh sẽ bị nghẹn.

Wan trải rộng chiếc áo phông rộng thùng thình. Cậu lúng túng xỏ nó qua cổ và mặc chiếc quần thể thao mùa hè của trường Oham. Chiếc quần đùi thể thao với hai đường sọc đỏ ở bên hông rất thích hợp để mặc làm đồ ngủ ở nhà. Chiếc quần đùi thể thao rộng thùng thình dài đến đầu gối có gấu rộng rãi, cho phép gió lùa qua. Đó là một trong những bộ đồ ngủ yêu thích của Wan. Wan đặt chân lên mép giường và đặt quần áo đã cởi ra lên đầu gối rồi bắt đầu gấp từng cái một. Sau đó, cậu bắt gặp ánh mắt của Moo Jung-hoo đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài và nhìn cậu. Đôi mắt đen láy của anh ta đang nhìn chằm chằm vào cậu như thể đang bắn tia laser. Wan chỉ tập trung vào việc cởi và mặc quần áo một cách nhanh chóng, vì vậy cậu bối rối không biết anh ta đã nhìn mình từ bao giờ. Wan cộc cằn hỏi.

"Nhìn gì vậy?"

"cậu đang quyến rũ tôi à?"

"Cái gì?"

Wan ngớ ngẩn hỏi lại. Sau đó, Moo Jung-hoo dùng cằm chỉ vào giữa hai chân Wan đang dang rộng thoải mái trên mép giường.

"Tôi hỏi cậu có đang quyến rũ tôi không."

Cậu vội vàng cúi đầu xuống. Phần gấu của chiếc quần đùi rộng thùng thình rũ xuống. Nếu có người ở phía trước, họ có thể nhìn thấy hết bên trong đùi cậu. Nếu cậu mặc nó mà không mặc quần lót như ở nhà, thì một sự cố lớn có thể đã xảy ra khiến cậu muốn đạp chăn. Wan kéo chiếc chăn trải trên giường lên. Cậu cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo của chiếc chăn trên làn da trần khi cậu đặt nó lên chân. Quần áo mà cậu đã cất công gấp trên đầu gối rơi xuống sàn và trở nên lộn xộn.

Moo Jung-hoo nhìn những gì Wan đang làm và cười chế nhạo. Sau đó, anh ta cúi mặt xuống và bắt đầu đọc sách trở lại. Trong trí tưởng tượng, Wan đã bẻ gãy gọng kính trên khuôn mặt anh ta. Wan ôm chặt chiếc chăn. Mặc dù đôi chân cậu đã được che kín bởi chiếc chăn lớn, cậu vẫn cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. Wan khép chặt hai đùi được giấu trong chăn lại đến mức không còn khe hở. Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối! Sẽ không có ngày căn nhà này trở nên thoải mái với cậu đâu.


Wan tìm một chỗ ngồi dưới chiếc ô che nắng trước cửa hàng tiện lợi. Một làn gió mát mẻ thổi qua những cành cây bên đường trồng trước ô che nắng. Trên tay phải của Wan là bánh mì, trên tay trái là sữa cà phê. Cậu đặt chiếc cặp lên chiếc ghế nhựa bên cạnh rồi bắt đầu ăn bánh mì một cách nghiêm túc. Ở góc bàn có một vỏ xúc xích với sợi dây màu đỏ lòng thòng.

Ngồi dưới chiếc ô che nắng trước cửa hàng tiện lợi và ăn vặt là một trong những điều đầu tiên Wan làm sau khi tan học. Sau khi vào dinh thự nơi Moo Jung-hoo sống, Wan không ăn tối ở dinh thự. Cậu từ chối tất cả những bữa ăn mà các nhân viên yêu cầu cậu ăn đúng giờ. Cậu không muốn ăn trong khi được người khác phục vụ, và cậu không thích ý nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra trong phạm vi kiểm soát của Moo Jung-hoo.

Loại bánh mì mà Wan đã chọn là một sản phẩm đã bị ngừng sản xuất hơn mười mấy năm trước và đang được bán rất chạy gần đây sau khi được tái sản xuất. Chất lượng của bánh mì không được tốt lắm so với độ nổi tiếng của nó. Lớp kem trắng bị vón cục ở giữa chiếc bánh mì tròn và thậm chí còn hơi khô. Tuy nhiên, chiếc bánh mì này mang trong mình những kỷ niệm thời thơ ấu. Vào thời điểm cậu không có nhiều tiền, Park Gwang-cheol đã mua cho Wan chiếc bánh mì này từ siêu thị trong khu phố thay cho bữa ăn. Wan cắn xé chiếc bánh mì gợi nhớ đến những ngày đói khát.

Lớp đường trắng được phủ trên bề mặt bánh dính đầy vào miệng cậu. Ngay cả những ký ức không tốt đẹp cũng được gói ghém một cách tốt đẹp nếu thời gian trôi qua lâu. Wan không thích cuộc sống vào thời điểm đó, nhưng chiếc bánh mì này vẫn ngon dù cậu có ăn bao nhiêu đi chăng nữa. Bây giờ Park Gwang-cheol sẽ từ chối dù ai có cho ông ta chiếc bánh mì này, nhưng Wan vẫn coi nó là món ăn vặt số một của cậu. Thật tuyệt khi vị ngọt lan tỏa khi chiếc bánh mì thô ráp được rắc đường được đưa vào miệng, và thật tuyệt khi kem tươi mềm mại cọ xát vào lưỡi cậu. Nó dính chặt vào lưỡi cậu như thể cậu đang ăn bánh dẻo. Thật tuyệt khi cậu cảm thấy cổ họng mình khô lại khi cậu cứ thế nhét nó vào miệng. Lúc này, việc rót sữa cà phê vào cổ họng khiến bánh mì tan chảy là một món ăn tuyệt vời. Tuy nhiên, điều gì vừa phải là tốt nhất. Dù món ăn có ngon và yêu thích đến đâu, nếu ăn mỗi bữa thì cũng sẽ chán. Ngôi trường không có giờ tự học buổi tối nên cũng không cung cấp bữa tối. Wan xé chiếc bánh sô cô la thứ hai và miễn cưỡng lấp đầy bụng. Cơ thể của một học sinh lớp 12 tiêu hóa nhanh đến mức dù có ăn đi chăng nữa thì ngay khi quay lưng lại, cậu cũng không nhớ mình đã ăn gì vào giờ ăn trưa. Wan nhét một miếng bánh sô cô la vào miệng, nhặt cặp lên và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu phải trở về dinh thự và làm những gì mình phải làm.

Điều Wan không thể chịu đựng được khi bước vào dinh thự là việc cậu phải nhận lời chào từ các nhân viên của dinh thự. Các nhân viên biết rằng Wan là một omega đang bốc hỏa, và họ cũng biết rằng cậu đang hành động như thể cậu đang bị Moo Jung-hoo ép buộc. Tuy nhiên, họ đã đối xử với cậu bằng một trong hai thái độ: hoặc là vô cùng chân thành, hoặc là trang trọng một cách mỉa mai, chỉ vì chủ nhân của họ đã đưa cậu vào dinh thự. Wan cúi đầu chào lại các nhân viên đang cúi đầu chào cậu. Sau đó, cậu nhanh chóng đi lên cầu thang.

"Hừm..."

Ngày đầu tiên trở về dinh thự sau giờ học.

Một nhân viên cầm đồ ăn vặt cẩn thận bước vào trong bức tường nơi Wan đang ở. Wan cảm thấy hơi khó chịu với thái độ của anh ta như thể anh ta đang khám phá không gian bên trong bức tường, và cậu lịch sự từ chối người nhân viên đang cố gắng đặt đồ ăn vặt lên bàn. Bởi vì thái độ của anh ta cho cậu ấn tượng rằng anh ta đang bị Moo Jung-hoo sai khiến để giám sát cậu. Kể từ đó, đồ ăn vặt không còn được giao đến phòng nữa. Tuy nhiên, cậu không thể không thèm thuồng những chiếc bánh ngọt hay bánh quy trên đĩa mà các nhân viên đang cầm khi cậu đói.

Wan ngồi xuống bàn và ngửa cổ ra sau vì cổ cậu đã mỏi nhừ. Cậu duỗi thẳng cánh tay lên cao và tập thể dục. Cậu đứng dậy khỏi ghế, cúi người xuống và đặt lòng bàn tay xuống sàn rồi duỗi eo ra, và lại ngồi xuống ghế. Rất nhiều thứ đã thay đổi. Cậu cảm thấy đắng ngắt như thể đang nhai trực tiếp lá trà. Trước đây, cậu đã học bài mà không thể duỗi chân hay co chân theo ý muốn. Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy hoàn toàn thoải mái dù có bắt chéo chân theo nhiều cách khác nhau khi học bài. Thậm chí, có một bức tranh để làm sạch mắt khi cậu mở mắt ra.

Wan gấp cuốn bài tập đang giải dở và lấy một cuốn sách khác ra. Cậu nghe thấy tiếng động bên ngoài. Moo Jung-hoo bước vào phòng. Mùi hương dễ chịu vẫn còn thoang thoảng trong phòng tắm mà anh ta đã tắm xong từ lâu. Moo Jung-hoo nhìn phòng tắm một lúc rồi tiến đến bức tường và nói với Wan.

"Cậu tắm sớm thế?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo