Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 19

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Choi Gil-hyun dùng chân giẫm mạnh vào vai Wan. Wan buộc phải nằm trên sàn nhà vệ sinh như đang nằm trên giường. Chiếc áo sơ mi trắng đầy vết giày do Choi Gil-hyun giẫm đạp. Wan cảm thấy oan ức vì bạo lực mà cậu không hiểu lý do. Nếu cậu biết lý do, cậu sẽ không cảm thấy oan ức đến như vậy.

"Nghe nói mày đã mút dương vật của Moo Jung-hoo à?"

"Cái gì?"

Choi Gil-hyun đã nghe được một tin đồn vô căn cứ vào buổi sáng. Tin đồn rằng Park Wan đã ngậm và mút dương vật của Moo Jung-hoo. Lý do Choi Gil-hyun để mắt đến Park Wan chỉ có một. Ngay cả khi không có gì trong tay, Wan vẫn có lòng tự trọng cao đến mức không ai dám đến gần, và Wan đối xử với Moo Jung-hoo một cách lạnh lùng như mọi người khác - Thật khác với những alpha và omega khác, những người xu nịnh và tiếp cận Moo Jung-hoo. Vẻ ngoài nhất quán của một kẻ nằm ở dưới đáy chuỗi thức ăn thật đáng xem.

Park Wan có khí chất. Nếu Park Wan có một suy nghĩ khác đi, cậu đã nghĩ đến việc để cậu ta bên cạnh mình và sai cậu ta đi mua bánh mì. Tất nhiên, để làm được điều đó, cậu phải đầu tư thời gian vào Park Wan. Tuy nhiên, tin đồn đã lan truyền từ miệng một người đã tham gia bữa tiệc mà Moo Jung-hoo tổ chức cách đây không lâu đã khiến Choi Gil-hyun phát điên.

Moo Jung-hoo không kết bạn ở trường. - Nếu có ai đó là bạn thân, thì đó có lẽ là Yoo-jin, một đứa đã học cùng trường mẫu giáo với anh nhưng khác lớp. - Thái độ đó của cậu ta càng kích thích ham muốn của những người muốn tiếp cận Moo Jung-hoo. Moo Jung-hoo luôn đối xử với những người khác như thể họ chỉ là những con cá chạch đang vùng vẫy trong nước ở một cấp độ không phù hợp với anh ta. Moo Jung-hoo có mối quan hệ với những người ở phía bên kia. Những người ở thế giới đó là những nhân tố trội hiếm có như Moo Jung-hoo, và họ cũng coi những alpha khác chỉ như những khúc xương mà họ nuôi chó.

Choi Gil-hyun đã trực tiếp nghe câu chuyện trải nghiệm của một người đã tham gia bữa tiệc mà Moo Jung-hoo đã tổ chức. Anh ta là một trong những thành viên của băng đảng alpha ưu tú, và anh ta nói rằng anh ta đã vô tình đi cùng họ khi phát thiệp mời. Anh ta ba hoa về những gì đã xảy ra trong dinh thự xinh đẹp và cảm nhận của mình như thể đang kể một câu chuyện anh hùng huyền thoại, bắt đầu từ việc anh ta đã gặp và trêu chọc một omega lặn như thế nào, và ánh mắt mà Moo Jung-hoo nhìn omega đó có vẻ đáng ngờ như thế nào. Phần cuối của câu chuyện kết thúc bằng việc omega đang ngồi xổm và cố gắng hết sức để mút dương vật của Moo Jung-hoo.

Park Wan cũng giống như những tên khốn khác. Cậu giả vờ không quan tâm trong khi âm thầm tìm kiếm lợi ích từ Moo Jung-hoo. Choi Gil-hyun cảm thấy Park Wan, người khác với vẻ bề ngoài, càng đáng ghét hơn.

"là vậy sao?"

"Nghe nói một đứa nhóc từng đến nhà anh ta chơi bảo mày không khác gì giẻ rách đâu?"

"..."

Chỉ đến lúc đó Wan mới biết ai là người đã tung tin đồn đó cho Choi Gil-hyun. Chắc chắn là một trong những kẻ đã nhốt cậu vào căn phòng chật hẹp để trêu chọc cậu. Nhưng Wan tự hỏi liệu sự thật đó có đáng để khiến Choi Gil-hyun tức giận đến vậy hay không. Cậu sờ soạng gáy, nơi cậu bị túm kéo đến tận đây. Dù không nhìn thấy, chắc chắn gáy cậu đã đỏ ửng. Choi Gil-hyun nói rằng cậu ta phải được đền bù và vội vàng cởi khóa quần đồng phục của mình. Đôi mắt Wan tràn ngập kinh hoàng khi nhìn thấy điều đó. Cậu phải ngăn cậu ta lại trước khi cậu ta cởi hết quần của mình. Wan mò mẫm dưới sàn để Choi Gil-hyun không nhận ra. Cậu túm được một cây lau nhà bị gãy nhọn trong lòng bàn tay ẩm ướt. Cậu định dùng vũ khí này đâm vào bụng Choi Gil-hyun nếu cậu ta giơ cái dương vật ghê tởm của mình ra.

"Mày thèm tinh trùng của alpha đến vậy à? Vậy thì mút của tao đi."

Choi Gil-hyun bước đến gần hơn khi kéo khóa quần xuống và hạ đồ lót xuống. Ngay cả khi nhìn thấy cậu ta đang tiến đến với một nụ cười nham hiểm, Wan vẫn không thể đâm vào bụng Choi Gil-hyun. Cậu không muốn trở thành kẻ giết người. Cậu hét lên hết sức có thể.

"Biến đi!"

Một cơn đau nhói ập đến cổ họng cậu. Wan nắm lấy cổ họng vì cơn đau như thể có một chiếc kẹp quần áo đang kẹp vào yết hầu của cậu. Ngay trước mặt cậu là dương vật của Choi Gil-hyun đang đến gần trong khi cậu ta đang cởi quần, cổ họng cậu đang rách toạc và phía sau lưng cậu bị chặn kín bởi bức tường.

"Mày đang làm gì vậy?"

Choi Gil-hyun dừng lại đột ngột trong khi khóa quần của cậu ta kêu leng keng. Cậu ta ở gần đến mức Wan có thể nhìn thấy phần trung tâm của cậu ta nếu ngẩng mặt lên. Wan mò mẫm dưới sàn rồi đưa tay vào túi rác. Cậu túm lấy một thứ rác và ném vào Choi Gil-hyun. Nhưng thứ bị ném đi không phải là rác mà là một chiếc túi nilon màu xanh mà cậu đã thu thập chứ không dùng đến. Cảm giác tác động gần bằng không.

Choi Gil-hyun cúi xuống khi nhìn thấy chiếc túi nilon màu xanh rơi xuống đùi cậu ta mà không gây ra bất kỳ tác động nào và dùng giày thể thao của mình nghiến mạnh vào bụng Wan. Ruột cậu bị đè nén như thể một chiếc cối xay nặng đang đặt lên bụng cậu. Đỉnh đầu Wan chạm vào sàn gạch ẩm ướt. Đôi mắt Choi Gil-hyun trông oan ức như thể cậu ta là người bị trả thù. Con ngươi trắng dã đầy tơ máu của cậu ta tàn nhẫn tột độ. Wan quay mặt đi để tránh ánh mắt đó. Cậu sợ hãi. Ngay sau đó, pheromone hăng hắc bắt đầu lan tỏa giữa hai người. Choi Gil-hyun đã giải phóng pheromone của mình. Wan muốn bịt mũi lại, nhưng cậu không thể vì cậu ta đang dùng một chân dẫm lên cả cổ tay cậu.

"Đừng mà!"

"Không thích."

Choi Gil-hyun trả lời không chút do dự và túm lấy áo sơ mi của Wan rồi xé toạc nó ra trong một lần. Cậu ta cử động tay nhẹ nhàng như rút giấy. Máu dồn về dương vật cậu ta khi cậu ta thấy Park Wan đang nhìn mình với vẻ mặt kinh hoàng, cậu đã không hề bỏ cuộc dù chỉ một lần và luôn đáp trả cậu ta. Đến mức cậu ta tự hỏi liệu mình có khuynh hướng SM ẩn giấu hay không.

"Ư!"

Wan vùng vẫy như một con ruồi bị đập bằng vợt ruồi. Tuy nhiên, có giới hạn vì cả hai chân của Choi Gil-hyun gần như đang dẫm lên cơ thể cậu. Tên đang đứng trên người cậu tát Wan đang vùng vẫy. Một dấu tay đỏ hằn lên má trắng của cậu. Cậu không thể quay đầu trở lại thẳng sau khi nó bị quay đi. Tai cậu ù đi. Choi Gil-hyun nói với Wan đang bị nghiền nát dưới cậu ta.

"Này."

"..."

"Hét lên lần nữa xem."

"Hự hự, hộc..."

"Hoặc gọi cái thằng khốn Moo Jung-hoo đó ra đi."

Wan không hét lên. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Sẽ không có ai đến nhà vệ sinh biệt lập này đâu. Bây giờ là giờ học và ngay cả khi đó là nhà vệ sinh, nó là một tòa nhà được cách âm hoàn toàn. Wan đã từ bỏ hy vọng rằng ai đó sẽ đến giúp mình. "Được ăn cả ngã về không." Nếu cậu không thể đánh gục Choi Gil-hyun để thoát ra, thì đó là số phận cậu phải chịu đựng. Cậu không thể bị mút một lần mà không bị mút hai lần sao. Nếu Choi Gil-hyun cứ khăng khăng dí dương vật của cậu ta vào và đè lên cậu, cậu có thể nghĩ rằng mình đang ngậm và nhả một đống rác trong miệng mình, thứ sẽ không bị hao mòn giống như cậu đã làm với Moo Jung-hoo.

Choi Gil-hyun cười hài lòng khi nhìn thấy Wan đã im lặng. Cậu ta hoàn toàn trèo lên phần trên cơ thể của Wan, cậu nhắm mắt lại. Đầu gối của Choi Gil-hyun chạm vào sàn gạch đã bị ướt bởi nước bẩn tràn ra từ cây lau nhà. Choi Gil-hyun nắm lấy vai Wan và nhấc cậu lên, nhưng cậu ta phát hiện ra một điều kỳ lạ. Có một chiếc vòng cổ bạc đắt tiền đeo trên chiếc cổ mảnh khảnh của cậu. Đương nhiên, chiếc vòng cổ chất lượng sang trọng đến mức xa xỉ là một thứ mà Park Wan không thể mua được với tình hình tài chính của mình. Cậu ta táy máy chiếc vòng cổ đeo trên cổ Wan như một người đã tìm thấy một tia sáng yếu ớt trong hang động.

"Cái này..."

Một vật phẩm đang thịnh hành giữa các alpha vụt qua đầu óc Choi Gil-hyun. Cậu ta nhớ lại Park Wan đang ôm cổ mình và đau đớn ngay sau khi hét lên một tiếng lớn vài phút trước.

"Cái thằng khốn đó không phải là một tên biến thái hoàn toàn đấy chứ?"

Choi Gil-hyun lẩm bẩm một cách lặng lẽ. Chiếc vòng cổ mà Park Wan đang đeo là một vật phẩm được tạo ra cho những alpha đã kết hôn với omega để gian díu với người khác mà không bị phát hiện. Nó được dùng để đeo vào cổ trong khi quan hệ tình dục để ngăn chặn những omega có giọng cao không thể phát ra những tiếng rên rỉ cao vút. Choi Gil-hyun hiểu lý do tại sao Park Wan đã hành động ngoan ngoãn với Moo Jung-hoo gần đây. Ngay cả một người có lòng tự trọng cao ngất trời cũng sẽ nghi ngờ phẩm giá về sự tồn tại của mình nếu đeo một chiếc vòng cổ chó như thế này và đi loanh quanh.

Moo Jung-hoo là một tên khốn không có một chút lương tâm tối thiểu nào đối với con người. Choi Gil-hyun cười khẩy khi nhìn vào chiếc vòng cổ không phù hợp với Park Wan. Khi cậu ta ngẩng đầu ra xa và nhìn vào toàn bộ hình dáng, nó trông khá hợp với cậu. Wan tận dụng cơ hội đó để dựng đầu gối lên. Bởi vì điều đó, Choi Gil-hyun mất thăng bằng và loạng choạng. Wan nắm chặt tay và đấm mạnh vào ngực Choi Gil-hyun rồi đẩy cậu ta ra sau.

"Thằng khốn này."

Choi Gil-hyun lấy lại thăng bằng, đâm đầu gối xuống bụng Wan.

"Ư!"

Wan cuộn tròn lưng như một con tôm và nắm chặt bụng. Cậu không thể cử động được như một con rối bị bùa chú. Mái tóc ướt sũng vì nước đọng trên sàn đã dính bết lại vì nước bẩn và mồ hôi. Mỗi khi lắc đầu, cậu lại ngửi thấy mùi hôi thối từ tóc mình. Tuy nhiên, Choi Gil-hyun có thể dễ dàng bỏ qua mùi đó. Tâm trí cậu ta bị ám ảnh bởi thực tế là cậu ta có thể lột đồ và ăn Park Wan ngay trước mắt mình. Đôi mắt cậu ta đã mất đi lý trí từ lâu. Hơn nữa, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ đeo trên chiếc cổ mảnh khảnh của cậu, ham muốn dục vọng của cậu ta trào dâng. Cậu ta muốn hủy hoại Park Wan, người đã phớt lờ cậu ta và thậm chí còn không coi cậu ta như một alpha. Trước khi Moo Jung-hoo có được, trước khi Moo Jung-hoo vứt bỏ, cậu ta muốn cướp cậu khỏi Moo Jung-hoo. Cậu ta biết rằng cậu ta không thể so sánh với Moo Jung-hoo trong nhà hay trong xã hội, nhưng tâm lý muốn được đền bù cho tình trạng của cậu ta, người phải luôn bị phớt lờ và lùi lại phía sau, đã được kích hoạt ở một nơi kỳ lạ.

Kít kít. Tiếng chân kim loại của chiếc ghế gỗ cào vào sàn nhà vệ sinh một cách đáng sợ. Choi Gil-hyun ngồi trên người Wan, quay đầu lại. Moo Jung-hoo đang kéo lưng ghế đến gần. Anh ta nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt mình với vẻ mặt thích thú. Wan nằm trên sàn và Choi Gil-hyun đang chiếm lĩnh cậu. Đó là một cảnh tượng hiếm thấy.

"Hai người đang làm gì vậy?"

"..."

Choi Gil-hyun nhìn xuống sàn. Bất cứ ai chạm mắt với Moo Jung-hoo cũng sẽ tự động cụp đuôi xuống. Giống như một con chó rừng tự cho mình là giỏi nhất sẽ cụp đuôi và tránh xa khi gặp một con hổ. Moo Jung-hoo quay ngược chiếc ghế mà anh ta đã kéo đến và dạng chân ngồi lên đó. Anh ta tựa khuỷu tay lên lưng ghế và chống cằm như một khán giả đang xem.

Bàn tay đang nắm lấy vai Wan run lên từng chút một. Đây là lần đầu tiên. Cậu bị bắt gặp đang cố gắng cướp lấy thứ mà anh ta có. Wan nhận thấy sự rung động từ bàn tay Choi Gil-hyun. Mồ hôi rơi tí tách từ mai tóc của Choi Gil-hyun. Wan quay mặt đi để tránh những giọt mồ hôi rơi xuống từ trên. Cậu muốn đi tắm. Cậu cảm thấy khó chịu khắp người.

"Cứ làm đi."

Moo Jung-hoo nói và dùng đầu ngón chân ấn vào lưng Choi Gil-hyun. Đó là một áp lực tinh tế. Cơ thể Choi Gil-hyun nghiêng người về phía trước. Wan nằm im và nhìn Choi Gil-hyun đang biến sắc mặt.

"Nhưng nếu tao không thích, mày sẽ bị tao đâm vào hậu môn đấy."

Choi Gil-hyun đổ mồ hôi ngày càng nhiều như một người vừa bước ra khỏi phòng tắm hơi. Nó trái ngược với khuôn mặt của Wan đang từ từ nguội đi. Choi Gil-hyun nuốt khan vì căng thẳng. Yết hầu anh ta cử động. Moo Jung-hoo khuyến khích Choi Gil-hyun quan hệ tình dục với Park Wan và nói rằng nếu anh ta không thích, anh ta sẽ đâm vào hậu môn cậu ta. Trên thực tế, có rất nhiều alpha tiếp cận Moo Jung-hoo. Với ý định bám lấy bên cạnh Moo Jung-hoo hơn là sống một cuộc sống alpha bình thường. Nhưng Choi Gil-hyun thì không phải. Cậu ta có tính cách gia trưởng. Việc bị một người đàn ông có cùng thứ đâm vào hậu môn là một việc đáng xấu hổ như nhảy xuống từ một tòa nhà cao tầng.

Ngay từ đầu đó đã là một cuộc chiến không thể thắng được. Nếu Moo Jung-hoo xuất hiện, Choi Gil-hyun sẽ phải đứng dậy khỏi cơ thể Park Wan mà không nói một lời. Choi Gil-hyun nhìn thấy thân cây lau nhà bị vứt lăn lóc trên đầu Park Wan rồi từ từ đứng dậy. Cậu có thể thở phào khi cậu ta đứng dậy. Wan từ từ hít thở sâu. Moo Jung-hoo quan sát kỹ Wan đang cố gắng trấn tĩnh lại từ bên dưới Choi Gil-hyun đang đứng lên. Cậu không bị thương ở đâu cả và không có dấu vết nào cho thấy cậu đã bị tấn công. Chỉ có các nút áo sơ mi của cậu bị xé toạc một cách thô bạo. Choi Gil-hyun bước ra phía trước vách ngăn nhà vệ sinh. Cậu ta vội vã quay người để rời khỏi nhà vệ sinh.

"Đi đâu đấy."

Choi Gil-hyun dừng bước trước lời nói của Moo Jung-hoo. Choi Gil-hyun và Moo Jung-hoo đang đối mặt nhau ở trạng thái đối đầu gần gũi. Trong khi Choi Gil-hyun đang chờ đợi như một học sinh đang bị phạt, Moo Jung-hoo đợi Park Wan phủi bụi khỏi người và đứng dậy. Wan nhặt áo sơ mi lên và ngửi nó. Nó có mùi thối của giẻ lau. Moo Jung-hoo chỉ vào Park Wan và nói.

"cậu..."

Wan ngẩng đầu lên và nhìn Jung-hoo.

"Đi thẳng về nhà đi."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo