Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Biểu cảm của những người trên xe buýt trở nên tươi sáng hơn khi nghe lời của hướng dẫn viên. Nơi họ đến là một thị trấn nhỏ ở châu Âu nằm ở khu vực phía bắc. Khu vực này có những dãy núi phát triển cao, hơn nửa năm là mùa đông và có nhiều tuyết rơi nên rất đông người đến trượt tuyết, trượt ván hoặc trượt băng. Nhưng cô ấy nói rằng trong tháng này, do là kỳ nghỉ lễ của đất nước, nên tất cả các cửa hàng và công viên giải trí dành cho khách du lịch đều đóng cửa. Wan tự hỏi tại sao họ lại đến đất nước này vào đúng mùa này.
"Vừa đến nơi là đi mát xa ngay thôi."
Những tiếng nói râm ran vang lên từ phía sau.
"Hy vọng rằng các bạn sẽ có đủ thời gian nghỉ ngơi để cơ thể được thư giãn sau chuyến bay dài, và chúng ta sẽ ăn tối tại nhà hàng của khách sạn."
Vừa dứt lời, một học sinh ngồi phía sau giơ tay lên và hét lớn.
"Ngày mai thì sao ạ?"
"Để tôi cho các bạn biết một lộ trình ngắn gọn, ngay khi các bạn thức dậy, chúng ta sẽ tập trung và bắt đầu tham quan khu phố cổ. Sau đó, các bạn sẽ được tham gia vào chuyến tham quan mà các bạn hằng mong đợi."
Ngay khi từ "chuyến tham quan mà các bạn hằng mong đợi" được thốt ra từ miệng của hướng dẫn viên, những tiếng reo hò đã vang lên từ miệng của các học sinh đang ngồi trên xe buýt. Wan đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng giật mình và nhìn xung quanh vì tiếng reo hò đột ngột. Một vài giáo viên nhăn mặt, một vài người cười ngớ ngẩn khi nhìn học sinh thích thú. Hướng dẫn viên mỉm cười nhẹ nhàng trước tiếng reo hò như sấm và nói lại vào micro khi mọi thứ lắng xuống.
"Ngày cuối cùng là thời gian tự do."
Wan tựa lưng vào ghế, nghĩ rằng chuyến tham quan mà họ đang reo hò là cao trào của chuyến đi tốt nghiệp. Sau đó, cậu lén lút ấn vào chức năng của điều khiển từ xa mà cậu muốn ấn từ nãy. Rung rung rung. Những con lăn massage tròn trồi lên từ mông và lưng cậu, xoa bóp những cơ bắp đang mỏi nhừ.
"A a…."
Wan vô tình phát ra một âm thanh thoải mái. Ghế massage trên xe buýt. Có bao nhiêu thế giới muôn màu và rực rỡ mà mình không biết nữa. Cậu nghiêng người thoải mái và tựa trán vào cửa sổ. Cậu cảm nhận nhịp rung của xe buýt chạm vào trán và nhắm mắt lại một cách thoải mái.
Khách sạn, cách trung tâm thành phố mà người hướng dẫn nói là 30 phút, là một khách sạn 5 sao có lịch sử 100 năm. Khách sạn là một tòa nhà 10 tầng được xây dựng đối xứng hoàn hảo, với khoảng cách giữa mỗi tầng và tầng trên rộng hơn các tòa nhà thông thường. Vì vậy, khi nhìn bằng mắt thường, nó gần như cao bằng một khu chung cư 20 tầng.
Những người vừa mới đến khách sạn mỗi người một tay xách hành lý vào trong. Sảnh khách sạn có bầu không khí giống như một phòng khiêu vũ thời trung cổ nơi một buổi dạ hội hóa trang có thể diễn ra. Quầy lễ tân nằm ở trên cầu thang ở ngay chính giữa. Hai bên là không gian uống trà đơn giản và nhà hàng khách sạn được trang trí lộng lẫy. Các hướng dẫn viên du lịch đi thẳng đến quầy lễ tân ngay khi bước vào khách sạn. Trong khi đó, Wan nhìn xung quanh bên trong khách sạn. Đèn chùm treo lủng lẳng trên cao có vẻ đã cũ, nhưng những sợi dây nối với trần nhà rất chắc chắn. Một điều kỳ lạ là không có một du khách nào khác xuất hiện ở một khách sạn nổi tiếng như vậy. Dù có nhìn sang phía bên trái thì cũng không có khách hàng nào đang uống cà phê, và cũng không có ai ăn uống trong nhà hàng ngoài những nhân viên đang đi lại. Các hướng dẫn viên du lịch cùng với nhân viên khách sạn bước xuống cầu thang.
"Trường đã tạo điều kiện để chúng ta có thể sử dụng độc quyền khách sạn này trong 3 ngày."
Hai người hướng dẫn còn lại đang đứng phía sau gật đầu và lắng nghe. Ngoại trừ Wan và các vệ sĩ phải bảo vệ họ, tất cả mọi người đều có vẻ mặt dửng dưng như thể đó là một điều hiển nhiên.
"Những người này sẽ mang hành lý lên phòng cho các bạn."
Người hướng dẫn nói chuyện với nhân viên khách sạn bằng tiếng nước ngoài, và họ bắt đầu di chuyển từng chiếc vali nặng trịch mà học sinh và giáo viên đang mang. Vì vali lớn như vali hành lý chuyển nhà nên các nhân viên đi lên xuống thang máy đều kiệt sức sau khi di chuyển hết hành lý.
Các phòng được chỉ định cho hai người một phòng, giống như cách họ ngồi hai người một ghế trên máy bay. Vì Moo Jung-hoo và Wan đã ngồi cạnh nhau trên máy bay nên lần này họ lại ở cùng phòng. Wan thấy như vậy thoải mái hơn. Cậu sợ rằng mình sẽ gặp phải chuyện gì đó nếu ở chung với một đứa trẻ khác. Căn phòng được chỉ định cho Moo Jung-hoo và Wan nằm trên tầng cao nhất. Nếu đi cầu thang lên từ tầng cao nhất thì sẽ có một hồ bơi ngoài trời nhìn ra phía trước, nhưng vì trời lạnh nên không có ai sử dụng hồ bơi. Ngay khi ra khỏi thang máy, có một cánh cửa gỗ nặng nề ở sâu bên trong hành lang. Vali của Moo Jung-hoo và Wan được đặt ở phía trước.
Moo Jung-hoo cắm chìa khóa vào ổ. Khách sạn vẫn giữ nguyên phong cách cũ không chỉ ở vẻ ngoài mà còn ở cả bên trong. Khi Moo Jung-hoo xoay cổ tay, chiếc chìa khóa mỏng manh quay và mở khóa từ bên trong. Cánh cửa gỗ trượt mở ra. Wan đã trợn tròn mắt trước khi bước vào bên trong. Cậu nghĩ rằng nó sẽ được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, nhưng không giống như vẻ ngoài, diện mạo bên trong căn phòng lại rất hiện đại. Wan nghĩ rằng cậu đã quen với cuộc sống của người giàu khi sống trong dinh thự của Moo Jung-hoo. Tuy nhiên, cậu còn lâu mới theo kịp cuộc sống của họ. Họ đang tận hưởng cuộc sống của mình theo những hướng khác nhau, những thiết kế độc đáo và những kiến trúc đặc biệt.
"Vào đi."
Đối với Wan, mọi thứ diễn ra trước mắt cậu đều giống như một bộ phim giả tưởng.
"Cậu có thích không?"
"……."
Lạch cạch. Moo Jung-hoo cầm hai chiếc vali bằng một tay và di chuyển chúng. Mặt trước bên trong được bao quanh bởi cửa sổ kính suốt nhìn ra bên ngoài. Cậu nhìn thấy cảnh hoàng hôn đang buông xuống đúng lúc. Phía trên đường chân trời nơi hoàng hôn đang buông xuống là những vách đá cao và chóng mặt. Đó là một cảnh tượng mà cậu có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của thiên nhiên. Moo Jung-hoo đưa cho Wan chiếc vali nhỏ hơn của cậu, chiếc vali này thậm chí còn không bằng một nửa số vali mà những người khác mang theo. Sau đó, anh cầm vali của mình và đi về phía căn phòng bên trái. Bên trong phòng khách sạn có hai phòng, căn phòng trống đối diện với căn phòng mà Moo Jung-hoo bước vào là căn phòng mà Wan sẽ ở.
Wan kéo lê chiếc vali đến căn phòng trống. Trên giường có bốn cái cột dính liền với trần nhà. Phía dưới có một tấm bưu thiếp nhỏ chứa đựng lời chào mừng và một chiếc khăn được gấp thành hình động vật dễ thương. Wan cẩn thận đặt ba chiếc khăn được gấp thành hình thỏ lên chiếc bàn gỗ tròn bên cạnh cửa sổ như thể đang chạm vào một con thỏ cưng thật sự. Trong phòng cũng có một cửa sổ kính suốt lớn như phòng khách. Wan kéo tất cả rèm trắng lên. Khung cảnh có nhiều vách đá hơn. Cảnh hoàng hôn rực rỡ bị che khuất một chút, nhưng cậu có thể nhìn thấy những vách đá dựng đứng chi tiết hơn. Đó là một cảnh đẹp mà không thể diễn tả bằng lời. Cậu sợ rằng nếu mình chớp mắt thì nó sẽ bay đi mất nên dù mắt có đau thì cậu cũng không chớp. Cậu muốn chụp ảnh phong cảnh hoàng hôn, nhưng chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi có chất lượng ảnh rất tệ. Thay vì chụp ảnh với chất lượng thấp, tốt hơn là nên giữ nó trong hai con mắt của mình.
"Tôi đi tắm rồi ngủ, cậu xuống ăn tối đi."
Moo Jung-hoo mặc áo choàng trắng đến trước phòng cậu và nói. Có vẻ như anh đang định đi tắm nên trên tay cầm một vài bộ quần áo đơn giản.
"Ừm."
Nói xong, anh ném chiếc giỏ nhẹ đang cầm trên tay lên giường Wan. Chiếc giỏ bị nảy lên trên giường và đổ ập xuống. Đó là chiếc giỏ màu be trên bàn ở phòng khách. Chiếc giỏ bị nghiêng sang một bên và những món đồ ăn vặt bên trong đổ ra giường. Đó là những món bánh kẹo và sô cô la được tuyển chọn cẩn thận chỉ những loại phổ biến ở đất nước này. Wan ngồi ở mép giường nhìn Moo Jung-hoo biến mất khỏi phòng. Trời đã tối hẳn.
Khi cửa phòng tắm đóng lại và căn phòng trở nên yên tĩnh, cậu lẳng lặng bóc một chiếc bánh ra ăn. Dù là bánh kẹo nước ngoài nhưng nó không khác biệt so với những loại bánh mà cậu đã ăn trước đây. Nó có vị tương tự như bánh trứng mà trẻ con hay ăn. Wan lục lọi và bóc thêm một gói bánh nữa. Ăn bánh kẹo ngắm bầu trời hoàng hôn khiến cơn buồn ngủ ập đến. Ting tong. Tiếng chuông điện thoại reo lên từ một nơi xa xăm, nhưng Wan đã không kịp nghe. Moo Jung-hoo tắm trong phòng tắm cũng không thể nghe được. Khi chuông điện thoại reo thêm ba lần nữa, Wan đã nằm nghiêng người và đặt cơ thể mệt mỏi vào giấc ngủ.
Wan thức dậy nhưng không nhận ra rằng mình đã ngủ rất lâu. Sau hơn mười tiếng bay, dù cậu ngủ nhiều đến đâu thì cơn buồn ngủ vẫn ập đến. Dù muốn ngủ thêm nhưng lý do khiến cậu mở mắt ra là để ăn tối. Tuy nhiên, khi cậu nhấc cơ thể nặng nề và nhìn ra bên ngoài, những gì cậu nhìn thấy không phải là bầu trời mùa đông đen kịt mà là bầu trời trong xanh với những con chim bay lượn ngang qua những đám mây.
"Ơ?"
Wan nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ chỉ số 11. Cậu không khỏi cảm thấy hụt hẫng vì đã kỳ vọng rất nhiều vào món ăn của nhà hàng khách sạn lâu đời này.
"A...."
Wan ngả người xuống giường. Cậu vò đầu bứt tóc. Ngày đầu tiên ở nước ngoài sau một chuyến bay dài mệt mỏi. Tất cả những gì cậu ăn chỉ là vài cái bánh quy. Hết cách rồi. Cậu lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng để đi đánh răng. Khi ra khỏi phòng, Moo Jung-hoo đang ngồi trên ghế sofa với thời tiết đẹp làm nền. Anh hơi ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng Wan bước ra.
"Ngủ ngon không?"
"Ừm.... Tôi ngủ quên mất."
Vẻ ngoài của Moo Jung-hoo vẫn toát lên vẻ quý tộc như mọi khi. Vẻ quý tộc của anh đi theo anh bất kể quốc gia nào. Có lẽ vì vừa tắm xong và ngủ một giấc ngon lành nên khuôn mặt anh rạng rỡ hẳn ra. Moo Jung-hoo đang mặc thường phục. Wan có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ anh đang ngồi ở đằng xa. Đến lúc đó Wan mới nhận ra mình vẫn đang mặc bộ quần áo mặc trên máy bay hôm qua và cởi áo khoác ngoài ra. Mặt cậu cũng bơ phờ. Cậu vừa cởi quần áo vừa lục lọi chiếc hộp đựng khăn và bàn chải đánh răng.
"Bên trong có cái mới. Cứ vứt cái kia đi vì nó chỉ làm vướng víu thôi, dùng cái ở đây đi."
"Vậy ạ?"
Moo Jung-hoo nhìn thấy hộp bàn chải đánh răng lách cách và lên tiếng. Chính vì thế mà kinh nghiệm lại quan trọng. Chỉ có người từng trải mới biết, Wan thậm chí còn không nghĩ rằng sẽ có bàn chải đánh răng và kem đánh răng mới trong khách sạn. Cậu vào phòng và đặt dụng cụ đánh răng xuống giường. Cậu không thể không lùi lại một bước. Moo Jung-hoo đang chặn trước cửa phòng. Anh nắm lấy vai Wan. Sau đó, anh nhìn kỹ mái tóc bù xù như tổ quạ của cậu. Điểm dừng của ánh mắt là chiếc vòng cổ bạc mà anh đã tặng. Wan không biết nên nhìn đi đâu trước ánh mắt soi mói đó. Nếu trước đây Wan tức giận vì Moo Jung-hoo quan sát mình, thì giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Đó là vì ngay cả khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên anh cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng gánh nặng.
"Nó bị xoay rồi."
Moo Jung-hoo nhẹ nhàng xoay vòng cổ sao cho tâm của nó hướng về chính giữa. Vòng cổ nằm ngay ngắn ở giữa xương quai xanh của Wan. Wan tránh tay anh và lùi lại.
"Hôm nay tôi định leo núi. Tốt hơn là nên mặc quần áo dày."
"Tôi biết rồi."
Wan nhanh chóng quay người bỏ đi. Cậu không thể biết được anh đang nghĩ gì. Nếu có thể, cậu muốn cắm ống hút vào não anh và quan sát khoảng trống đó bằng kính hiển vi. Cậu chỉ cảm thấy như mình đang sống lại khi đã rời xa phạm vi của Moo Jung-hoo.
Wan vội vàng vào phòng tắm và soi mặt trong gương. Da cậu không đỏ lên đến mức người khác có thể nhận ra và vẫn bình thường. Wan bật vòi hoa sen và bước vào buồng tắm. Trong khi tắm, cậu thoáng nghĩ về bộ quần áo mình sẽ mặc ra ngoài. Cậu đã điều tra trước về khí hậu của đất nước này. Cậu thề rằng sẽ không cho ai thấy vẻ ngốc nghếch khi chỉ một mình run rẩy vì không mặc thêm áo lót bên trong bộ đồng phục.
Sau khi tắm xong, Wan trở lại phòng và sắp xếp lại hành lý. Chiếc ba lô cậu mang trên lưng nằm ngổn ngang trên thảm vì cậu đã lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra. Cậu nhét lại đồ dùng vệ sinh cá nhân mà cậu đã mang đến nhưng không dùng được vào chỗ cũ. Đó là bộ dụng cụ du lịch mà cậu đã mua ở cửa hàng tiện lợi, và cậu nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu có thể sử dụng nó sau này. Cậu dựng chiếc ba lô đã được sắp xếp lại sang một bên và kéo chiếc vali đến. Cậu mở khóa kéo và mở toang nắp vali, và quần áo đổ ầm ầm ra ngoài.
"Hả? Cái này đâu phải quần áo của mình."
Wan ngẩn người ra một lúc khi nhìn vào chiếc áo khoác xa lạ. Cậu nhớ đến blog của một blogger mà cậu đã vào để điều tra trước chuyến đi. Đó là một bài đăng mà một người đi du lịch thế giới đã trình bày những giai thoại khác nhau một cách dễ hiểu theo chủ đề, và đây là một trong số đó. Đó là câu chuyện về việc hành lý bị lẫn lộn ở sân bay và họ đã gặp rắc rối. Wan lật ngược chiếc vali lại. Chữ cái trong thẻ mà nhân viên hàng không đã dán vào tay cầm khi cậu ký gửi hành lý cũng đúng là tên của cậu. Bề ngoài của vali thì đúng là của Wan, nhưng bên trong thì khác. Không có bộ quần áo nào mà Wan đã chuẩn bị. Thậm chí cả đồ lót cũng là đồ mới được bọc trong giấy gói. Cậu cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi đứng dậy. Sau đó, cậu nói với Junghoo đang điều khiển điều khiển từ xa TV ở bên ngoài.
"này anh...."
"Sao vậy?"
"........"
"Có vấn đề gì à?"
"Hình như vali bị lẫn rồi. Không phải đồ của tôi."