Gửi Tới Nỗi Kinh Hoàng Yêu Dấu Của Tôi - Chương 3

“Sao lại làm việc ở đây?”

“Tôi được giới thiệu ạ. Người đó là người tôi quen khi đi làm thuê, người đó làm việc ở đây rồi chuyển đi nên đã giới thiệu cho tôi ạ.”

“ông nói vào đây dễ dàng vậy sao?”

Moo Jung-hoo trợn mắt. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống mang tai Park Gwang-cheol. Lời của người đàn ông đó đúng. Vị trí làm việc ở dinh thự này không phải là một vị trí dễ dàng đến mức hễ có một vị trí trống là có thể được nhận ngay. Vì đây không phải là một vị trí dễ dàng mà có được nên Park Gwang-cheol đã nỗ lực gấp đôi so với khi làm việc ở những nơi khác.

Việc Park Gwang-cheol được tuyển vào làm người làm vườn cho dinh thự hoàn toàn là do một người quen thân thiết của ông ta có mối quan hệ đặc biệt với người phụ trách tuyển dụng của dinh thự. Người phụ trách tuyển dụng đã nhìn người quen của Park Gwang-cheol đã từng làm việc trước đây và tự động liên tưởng rằng Park Gwang-cheol cũng là một người siêng năng và tốt bụng. Tuy nhiên, hồ sơ về con người tên Park Gwang-cheol mà Moo Jung-hoo đang cầm chỉ có vài dòng được điền vào các mục thông tin cá nhân và kinh nghiệm làm việc, cho thấy đó là một người có nhiều khoảng trống trong cuộc đời.

Ngay khi Park Gwang-cheol định biện minh, Moo Jung-hoo đã mở miệng.

“Ừm, không sao cả.”

“Dạ?”

“Tôi nghe nói hôm qua có người khác đến làm thay ông  trong giờ làm việc.”

Park Gwang-cheol nhắm chặt mắt. Hàng mi rung rung theo nếp. Park Gwang-cheol chà xát lòng bàn tay ẩm ướt vào bộ quần áo làm việc trơn trượt. Đây là thời khắc quyết định. Dù còn trẻ nhưng ấn tượng của người này lạnh lùng và tàn nhẫn. Chắc chắn là anh ta đã gọi ông ta đến tận đây để bắt ông ta phải trả giá.

“Cái đó là…”

Moo Jung-hoo, trước mặt người đang ấp úng và nuốt nước bọt, lấy một chiếc phong bì từ trong túi ra. Chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết độ dày của chiếc phong bì đó. Anh ta ném chiếc phong bì lấy ra từ trong túi về phía Park Gwang-cheol đang đứng. Chiếc phong bì nặng trịch rơi xuống đất và trượt đến gần đôi giày mà Park Gwang-cheol đang đi. Chiếc phong bì trắng chạm vào mũi giày bẩn thỉu và khe hở hơi mở ra. Một ít nội dung bên trong rơi ra từ khe hở. Con ngươi của Park Gwang-cheol đang cúi đầu mở to. Ông ta khuỵu gối xuống để nhặt những thứ mà Moo Jung-hoo đã ném.

Ánh nắng lại tràn về nơi mây vừa đi qua. Một màu sắc lấp lánh như vàng lướt qua con ngươi của Park Gwang-cheol. Park Gwang-cheol thu gom những mảnh giấy vụn rải rác và bỏ lại vào phong bì. Moo Jung-hoo nhìn chằm chằm vào lưng ông ta đang co rúm người và vội vàng nhặt tiền lên rồi bật cười khó tin.

“Tôi nghĩ rằng phúc lợi của những người làm việc trong nhà tôi cũng rất quan trọng.”

Park Gwang-cheol dừng hành động khi nghe thấy giọng nói trầm thấp. Sau đó, ông ta nhìn chủ nhân trẻ tuổi của dinh thự. Khuôn mặt anh ta vẫn còn chìm trong ánh nắng và chói lóa. Park Gwang-cheol cảm thấy chóng mặt như bị say nắng và ngơ ngác nhìn Moo Jung-hoo đang phát ra ánh hào quang.

“Có như vậy thì hiệu suất mới tăng lên được chứ.”

"..."

“Lời tôi nói sai sao?”

Moo Jung-hoo hỏi Park Gwang-cheol đang ngơ ngác nhìn mình. Sau đó, Park Gwang-cheol gật đầu lia lịa như thể đồng ý.

“Nhân viên khi nhận được tiền như thế này từ tôi thì chủ yếu dùng nó vào các hoạt động giải trí.”

“Hoạt động giải trí ạ?”

“Chẳng phải hôm qua ông cũng đã bỏ bê công việc vì mải mê tận hưởng cuộc sống giải trí sao?”

“…Tôi xin lỗi.”

Park Gwang-cheol cầm chặt chiếc phong bì dày cộp trong tay và đứng thẳng dậy.

"À, tôi không gọi ông đến đây để nghe những lời đó."

"..."

“Tôi chỉ muốn ông thỉnh thoảng đổi gió thôi.”

"..."

"Tôi không phải là một người cứng nhắc như vậy."

Những suy nghĩ trong đầu Park Gwang-cheol quay cuồng. Lời của người đàn ông đang đứng trước mặt không khác gì việc nói rằng ngay cả khi ông ta không ở trong khu làm việc trong giờ làm việc như ngày hôm qua, thì ông ta cũng sẽ được tha thứ trong một phạm vi nhất định.

Moo Jung-hoo nhìn chằm chằm vào bộ quần áo làm việc dính đầy bùn đất của Park Gwang-cheol. Việc ông ta có thể tiếp tục làm việc ở dinh thự ngay cả sau khi bỏ bê công việc là nhờ con trai của ông ta.

Moo Jung-hoo chỉ tay về phía cửa bằng cằm.

"Đi đi."

“Vâng, vâng, cảm ơn cậu ạ.”

Park Gwang-cheol cúi chào nhiều hơn cả khi bước vào. Những tờ giấy ló ra ngoài bàn tay nắm chặt đến nỗi bị nhàu nát. Park Gwang-cheol vội nhét tiền vào túi như thể nó có chân mà chạy mất. Trưởng phòng Kim, người đã đưa ông ta đến đây, đang đứng ở bên ngoài.

Park Gwang-cheol vừa đi về phía cửa trước vừa nhìn xuống đôi ủng dính đầy bùn đất in dấu trên sàn đá cẩm thạch trắng tinh. Nỗi buồn vì sự so sánh như tương phản đen trắng chỉ kéo dài một lát, tâm trạng rối bời của ông ta nhanh chóng tan biến khi ông ta áng chừng cục cưng trong túi. Park Gwang-cheol lấy điện thoại trong túi quần áo làm việc ra. Ông ta nhấn nút quả táo để bật nguồn. Câu trả lời cho một vấn đề mơ hồ cũng sẽ sớm nghe như một giải pháp nếu một người học rộng và có danh tiếng hơn ông ta chỉ ra nó. Luôn nghĩ rằng nó không phải là cờ bạc mà chỉ là một hoạt động giải trí.


Wan bước qua cổng. Những đồ trang trí nhọn hoắt ở cuối cổng dinh thự thay cho tâm trạng tức giận của Wan. Ngay khi cậu ăn xong bữa tối, cậu đã muốn ném chiếc điện thoại vào chiếc chuông rung đang rung lên trên đùi mình, nhưng cậu đã cố gắng kìm chế. Cậu biết lý do của chiếc chuông rung đang rung lên thôi thúc vào giờ này mà không cần nhìn.

Ông chú này lại nổi cơn cứ cách ngày. Không biết có tìm được mỏ vàng nào không mà thời gian về nhà ngày càng muộn và số lần không đi làm ngày càng nhiều. Số lần ông ta ở nhà vào thời điểm được ghi trong lịch làm việc cũng vô số, và ông ta cũng trì hoãn việc đi làm. Wan đã chặn số điện thoại của ông chú không giúp ích gì cho cuộc đời mà Park Gwang-cheol thường xuyên đi cùng trong điện thoại của Park Gwang-cheol, nhưng cái người dai dẳng đó đã gọi điện thoại từ điện thoại công cộng.

“Ông ta ứng trước lương à?”

Wan đứng giữa khu vườn được chia thành các khu A, B, C, D và chìm đắm trong suy nghĩ. Nếu không thì không thể ra ngoài chơi cách ngày được. Hôm nay, lịch làm việc của Park Gwang-cheol là ca chiều bắt đầu làm việc từ 1 giờ. Tuy nhiên, ông ta chỉ làm việc khoảng ba tiếng rồi bỏ đi để làm những gì mình muốn.

Để lấp đầy phần còn lại của công việc mà Park Gwang-cheol đã bỏ lại, Wan đã chạy đến dinh thự ngay sau khi tan học. Wan bước trên sàn đá gồ ghề được chạm khắc. Nếu nhìn kỹ thì có nhiều hình vẽ khác nhau được chạm khắc như thể được chạm khắc bằng dao chạm khắc trên sàn đá. Những tia nước mỏng phun ra theo hình vòng cung từ trung tâm đài phun nước. Wan tiến đến đài phun nước vì quang cảnh mát mẻ chỉ cần nhìn thôi. Cậu ngồi trên viền và nhúng tay xuống làn nước trong veo.

"Âm ấm."

Xung quanh đài phun nước, những bông hồng vàng được trồng thành vòng tròn, và những bông hoa loa kèn trắng được trồng xung quanh đường viền đó. Vào mùa đông, người ta cho biết sẽ làm trống đài phun nước và trồng cây bên trong. Bố cậu đã làm việc chăm chỉ một cách đáng kể trước khi số lần đến trường đua ngựa gần đây của ông ta tăng lên. Vào ngày mùa đông đến và những bông hoa được trang trí bên trong đài phun nước, Park Gwang-cheol đã về nhà và khoe rằng những bông hoa được trồng bên trong đài phun nước rất đẹp. Park Wan rút tay ra khỏi làn nước trong veo. Cậu chợt tò mò về vẻ ngoài của đài phun nước sẽ thay đổi khi mùa đông đến.

Cậu lau đôi tay ướt đẫm trên những cánh hoa loa kèn trắng mềm mại như vuốt ve cát mịn. Cậu khoác chiếc áo cardigan của trường lên vai và đi về phía khu B của khu vườn. Cậu buộc tay áo lại để cố định nên trông như đang khoác áo choàng. Dạo này, thời tiết se lạnh vào buổi tối do chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm. Khi tưới cây trong vườn, nước sẽ bắn tung tóe, và khi có gió thổi, da thịt ướt đẫm nước sẽ bị lạnh. Wan đi về phía ngoại ô của khu vườn và khéo léo tháo vòi nước ra.

Moo Jung-hoo vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa rót rượu vang trắng có nồng độ cồn thấp vào ly đá. Thay vì đá viên vuông vức, lớp băng mỏng dưới đáy nổi lềnh bềnh lên trên. Anh ta đưa ly rượu vang trắng vừa rót cho Trưởng phòng Kim.

"Uống một ly không?"

"Tôi xin phép từ chối."

Anh ta đưa ly vừa đưa cho Trưởng phòng Kim lên miệng và nói.

“Đã quá giờ tan làm rồi mà.”

“Giờ tan làm của tôi là cho đến khi cậu chủ đi ngủ ạ.”

“Cô còn coi tôi là trẻ con à?”

"..."

Moo Jung-hoo nghiêng ly rượu và nhìn xuống dưới cửa sổ rộng lớn. Trưởng phòng Kim im lặng đứng đó rồi đưa mắt nhìn theo phía cậu chủ đang nhìn xuống. Bầu trời xanh đang hứa hẹn ngày mai. Trong thời gian đó, ai đó đang muộn màng tưới cây trong vườn. Anh ta chỉ nhìn thấy một lần nhưng danh tính của người tưới nước đã hiện lên ngay lập tức. Cái đầu nhỏ nhắn như hạt dẻ di chuyển liên tục. Tóc cậu theo đó mà lay động nhẹ nhàng.

“Cậu có hứng thú không?”

Jung-hoo khẽ mỉm cười trước từ "hứng thú" thốt ra từ miệng của Trưởng phòng Kim. Mỗi khi anh ta di chuyển chiếc ly trên tay, lớp băng mỏng trong ly thủy tinh lại va vào nhau kêu leng keng. Rượu trong ly đã biến mất trong chốc lát. Jung-hoo vừa nhai lớp băng mỏng vừa đưa vào miệng vừa nói.

"Trông như thế nào?"

"..."

"Tôi không thích những đứa có vẻ ngoài nhẹ dạ đâu."

"Tôi không biết nữa. Tôi vẫn chưa hiểu rõ."

Rắc rắc. Âm thanh nhai băng vang vọng lạnh lẽo trong không gian rộng lớn.

“Nhẹ dạ cũng có cái mới lạ nhỉ.”

Moo Jung-hoo lẩm bẩm một cách lặng lẽ.

Khu vườn lộng lẫy chìm trong màu xám xịt của muội than. Vô tình ngước nhìn lên bầu trời, xung quanh đã tối om. Khi ý thức được trời đã tối, cậu cảm thấy nhiệt độ giảm xuống một cách rùng rợn. Wan cởi chiếc áo cardigan đang khoác trên vai ra rồi khoác lên người một cách đại khái và thu dọn vòi nước. Cậu vác cuộn dây vòi nước tròn vo trên vai rồi mang trả về chỗ cũ. Vừa xách túi và nhanh chóng đi về phía lối vào khu vườn thì ai đó từ trong bụi cây bị chặn lại đã lao ra. Đồng thời, hai người đang di chuyển về phía trước va chạm với nhau trong tích tắc. Cú va chạm khá mạnh khiến một tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng.

"Á."

"Ugh."

Đối phương cũng đau không kém. Người va chạm với Wan đang nằm sấp trên mặt đất và xoa vai. Wan đưa tay ra cho nhân viên dinh thự đang nằm sấp với vẻ mặt bối rối. Tuy nhiên, nhân viên đeo tạp dề trắng quanh eo đã không nhìn thấy bàn tay Wan đang giơ ra mà có vẻ mặt buồn bã. Ánh mắt của cô ta hướng về chiếc tách trà vỡ tan tành mà không thể gắn lại được.

“Ôi, cái này làm sao bây giờ.”

"Xin lỗi..."

Wan nắm chặt vai người đang hoảng loạn.

"cô có sao không?"

Nhân viên bị ngã thấp hơn Wan cả một cái đầu. Cậu nhặt từng mảnh vỡ của chiếc tách trà vỡ tan tành thay cho nhân viên đang ngồi bệt xuống. Khi Wan bắt đầu nhặt những mảnh vỡ, nhân viên đang ngồi thất thần nắm lấy cổ tay Wan.

"Đừng làm vậy. Đây là việc của tôi."

Các nhân viên làm việc ở đây chia vai trò của mình một cách rõ ràng. Họ phân biệt và thực hiện nghiêm ngặt những việc nên làm và những việc không nên làm của người khác. Bàn tay Wan đang cầm những mảnh vỡ của tách trà trở nên vô dụng. Cậu đặt những mảnh vỡ của tách trà lên khay rồi nhìn nhân viên bị dính cỏ trên quần. Nhân viên không có ý định đứng dậy mà lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ.

"Nếu dọn dẹp cái này thì lại muộn mất..."

Wan do dự một lúc. Cậu có rất nhiều việc phải làm ở nhà. Cậu còn có bài đánh giá năng lực mà trường giao và cả việc học cho kỳ thi sắp tới nữa. Tuy nhiên, sau khi va chạm cùng nhau mà chỉ mình mình rời đi thì cậu thấy cắn rứt lương tâm. Cậu nhìn xung quanh bầu trời đêm tối tăm và những ngọn đèn trong vườn bắt đầu được bật sáng rồi hỏi.

"Tôi có thể giúp gì không?"

Ánh mắt của nhân viên đang cầm khay và đứng dậy bỗng trở nên khác lạ. Ánh sáng lóe lên rồi biến mất nhanh chóng như đọng lại trên ngọn cỏ trong vườn rồi nhanh chóng tan biến. Vì nhân viên liên tục cúi đầu nên Wan không nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của nhân viên. Nhân viên đứng dậy và phủi tạp dề một cách tự nhiên.

Việc không đứng dậy khỏi chỗ ngã đã có hiệu quả. Đối phương đã mắc câu. Bằng mọi cách cậu phải tuân theo mệnh lệnh của cậu chủ mà mình đang phục vụ. Ngay cả khi không tuân theo mệnh lệnh đó, cô cũng không bị đuổi việc hay bị phạt nặng, nhưng ai biết được. Nếu cô thực hiện công việc được giao một cách hoàn hảo thì có lẽ sẽ được thưởng thêm. Nhân viên ấp úng mở miệng.

"Tôi đang có rất nhiều việc phải làm..."

Nhân viên cảm thấy cắn rứt lương tâm trước khuôn mặt ngây thơ của người đang đối diện.

"Nếu cậu có thời gian thì cậu có thể giúp tôi không?"

"Tất nhiên rồi. Chỗ này tôi sẽ dọn dẹp cho. cô vào trong và làm những việc khác đi..."

"Không!"

Nhân viên từ chối đề nghị của Wan với một giọng lớn.

"Chỗ này tôi sẽ dọn dẹp cho. Nếu cậu thực sự muốn thì..."

"..."

"Cậu có thể dọn dẹp phòng tắm ở tầng 2 thay tôi được không?"

Đó là một giọng nói trang trọng và khẩn thiết. Nếu Wan từ chối lời đề nghị của nhân viên thì đêm nay cậu sẽ không thể chợp mắt vì cảm giác tội lỗi rằng mình đã từ chối lời đề nghị của cô ta. Wan cảm thấy khó chịu khi phải dọn dẹp phòng tắm nhà người ta nhưng cậu miễn cưỡng đồng ý. Wan chỉ tay vào cầu thang đá cẩm thạch mà cậu đã bước lên tuần trước rồi nói.

"Tôi biết rồi. Tôi chỉ cần vào trong và dọn dẹp thôi đúng không?"

"Vâng, vâng ạ!"

Vẻ mặt của nhân viên trở nên tươi sáng hơn hẳn. ta bắt đầu kể chi tiết vị trí của phòng tắm ở tầng 2.

"Cậu vào trong rồi đi thẳng, lên cầu thang rồi..."

Cái dinh thự chết tiệt này có quá nhiều hành lang và phòng. Có quá nhiều chỗ phải rẽ và cầu thang phải leo. Wan vừa leo cầu thang vừa nhớ lại những lời mà nhân viên đang nhặt những mảnh vỡ trên sân có thể nói cho cậu nghe. Chiếc đèn chùm treo trên trần nhà có quá nhiều đá quý được gắn vào.

"Chỗ này à?"

Khi đến tầng 2, Wan nhìn xung quanh hành lang. Ở tầng 2 có tổng cộng 3 phòng tắm. Phòng tắm đầu tiên cậu tìm thấy có diện tích rất nhỏ. Bên trong có một buồng tắm và bồn cầu có kích thước vừa phải, phòng tắm thứ hai mà cậu tìm thấy có bồn tắm hình tròn ở phía cửa sổ bằng kính nhìn ra khu vườn bên ngoài. Tuy nhiên, hai phòng tắm mà cậu tìm thấy trước đó không phải là hình dáng phòng tắm mà nhân viên đã nói.

'Trong phòng tắm đó có một chiếc bồn tắm có hình dạng cong. Không có buồng tắm riêng. Đó là phòng tắm liền kề với phòng, bạn chỉ cần lau những vệt nước trên sàn nhà bằng khăn khô thôi là được.'

Wan mở cửa vô số phòng rồi cuối cùng tìm được một phòng tắm đáp ứng các điều kiện mà nhân viên đã nói. Cánh cửa đen kịt uy nghi đến mức thậm chí cậu còn không dám bước vào. Khi bước vào phòng, Wan lại một lần nữa nhận ra. Khái niệm về phòng mà cậu đã sống và phòng ở dinh thự này hoàn toàn khác nhau. Một cấu trúc tinh tế đến mức có thể tin rằng đây là một văn phòng của một tập đoàn lớn chứ không phải là một căn phòng đang trải ra trước mắt cậu. Bên trong căn phòng không có ai, chỉ có một vài chiếc đèn gắn trên tường chiếu ánh sáng tối tăm vào trong phòng thay vì đèn sợi đốt sáng choang.

"Quả nhiên nhà giàu thì ngay cả cái đèn cũng khác nữa."

Cậu đi đến chiếc giường nằm lẻ loi giữa căn phòng rộng lớn như một hòn đảo xa xôi. Nó rộng đến mức ba người nằm dang tay cũng vẫn còn rộng rãi. Wan đang lảng vảng xung quanh như thể có việc gì đó ở gần giường rồi nhìn ra bên ngoài. Cậu không cảm thấy có ai ở đó cả. Cậu không ngần ngại ngồi xuống giường. Cảm giác chạm vào chăn thật mát.

Wan chưa từng được đắp một chiếc chăn như thế này bao giờ. Một chiếc chăn trắng tinh không một vết bẩn và phù hợp với mùa. Chiếc chăn mà Wan hiện đang đắp là một chiếc chăn mỏng. Nói là chăn mỏng nhưng nó giống như một tấm ga mỏng được bọc lên nệm giường. Vào mùa hè, cậu chỉ đắp một chiếc chăn đó, và vào mùa đông, cậu đắp nhiều chiếc chăn như vậy chồng lên nhau để chống chọi với cái lạnh của buổi sáng sớm. Đối với Wan chỉ đắp những chiếc chăn như vậy, chiếc chăn mà chủ nhân của căn phòng này sử dụng hoàn toàn là một thế giới mới.

“Ở đây chắc chắn sẽ giặt chăn hàng ngày rồi.”

Cậu không thể che giấu được sự ghen tị trong lòng. Cậu dùng lòng bàn tay vuốt ve chiếc chăn trắng như tuyết mới rơi rồi vô tình nói ra lòng mình.

“Nếu được ngủ ở đây một đêm thì mình sẽ không còn gì để mong ước nữa. Sáng ra chắc chắn sẽ không bị đau nhức ở đâu cả.”

Wan đứng dậy khỏi giường để nhanh chóng dọn dẹp và về nhà. Cái miệng đang mím chặt bỗng mở rộng sang hai bên và thốt ra một tiếng cảm thán.

“Trời ơi

Nửa phần mông lơ lửng lại dính vào nệm giường. Cảm giác ngồi xuống rồi đứng lên khỏi giường thật xa lạ. Cả cuộc đời cậu, giường chỉ là chiếc giường ở phòng y tế mà thôi, cậu vừa ngồi xuống vừa nhún nhảy cái mông đang ngồi. Cậu nhớ đến khu vui chơi bạt nhún nơi mà cậu có thể đổ mồ hôi nhễ nhại và vui chơi với giá 1.000 won một giờ. Cái cảm giác nhảy lên cao mà không có bất kỳ sự kháng cự nào. Giống như thể vừa nhấc mông khỏi giường là những kỷ niệm đó ùa về trong tâm trí cậu một cách trọn vẹn.

Wan rời đi với những bước chân không muốn rời, cậu đi về phía phòng tắm ở bên trong. Sàn phòng tắm có nước. Cậu đặt đôi giày đang cầm trên tay xuống, cởi tất ra và nhét vào trong giày rồi đi chân trần vào trong. Đúng như lời nhân viên nói, bên trong phòng tắm có một chiếc bồn tắm hình cong lớn nằm lẻ loi. Ở phía tường có một buồng tắm nhưng điều đặc biệt là trên bức tường bên cạnh có một chiếc gương lớn. Bên cạnh vòi hoa sen có dao cạo râu và kem cạo râu, đồ dùng tắm rửa. Chiếc giá treo khăn cạnh cửa sáng bóng như thể chưa từng có chiếc khăn nào được treo lên đó cả.

Trước tiên cậu tìm một chiếc khăn khô. Khi mở ngăn kéo bên dưới bồn rửa mặt, bên trong có đầy những chiếc khăn cứng cáp được xếp thành hình vuông. Wan vùi mặt vào đống khăn và hít một hơi. Aaa, thích quá. Khăn có mùi nước xả vải thơm tho. Vì trong nhà Wan luôn có mùi ẩm mốc nên cậu thậm chí còn không nhớ mình đã lau người bằng một chiếc khăn thơm tho và mềm mại như thế này từ khi nào.

Wan lấy một chiếc khăn khô ra khỏi đống khăn. Sau đó, cậu xắn quần đồng phục lên đến đầu gối để bắt đầu dọn dẹp. Khi tưới cây trong vườn, những vết nước bắn lên quần khiến vải hơi cứng lại. Cậu cố gắng xắn quần đồng phục lên rồi ngồi xổm bên cạnh bồn tắm. Mỗi khi cậu cử động cơ thể, nước đọng trên sàn lại bắn lên bắp chân cậu.

“Cái này là gì vậy? Bồn tắm bị lỗi à?”

Wan phát hiện ra một hoa văn kỳ lạ khi lau bên trong bồn tắm. Một vòng tròn được khắc ngay bên dưới tay cầm của bồn tắm. Không chỉ vậy, mà ở dưới đáy cũng có những vòng tròn có kích thước tương tự được khắc đều đặn như vết giác hơi. Cậu dùng ngón tay ấn vào những lỗ tròn được khắc đều đặn. Nó nằm ở một vị trí kỳ lạ đối với một cái cống thoát nước. Wan vừa lẩm bẩm vừa khám phá bồn tắm.

"Tò mò à?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo