Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chắc chắn không ai trong biệt thự không biết Wan đang hút thuốc như điên trong đó. Người làm việc ở tầng 1 ngửi thấy mùi thuốc lá từ thư phòng tầng 2. "Tai vách mạch rừng" mà. Dù tường dày đến đâu, ban ngày chim sẻ, ban đêm chuột bọ vẫn có thể chui vào. Với họ, có quy tắc tuyệt đối: Nghe thấy gì coi như không nghe thấy, thấy gì coi như không thấy. Nhưng chủ nhân của họ là ngoại lệ. Một người mở điện thoại, báo cáo tình hình ở thư phòng tầng 2 cho chủ nhân.
"Làm mấy cái trò quái đản một mình nhỉ."
Moo Jung-hoo ngồi vắt chéo chân, mắt dán vào xấp tài liệu lẩm bẩm. Trưởng phòng Kim nhận được điện thoại của nhân viên ở biệt thự, liền tức tốc chạy đến văn phòng báo cáo sự việc. Lúc anh ta đưa thư cho Wan rồi quay về, còn chưa được hai tiếng đồng hồ.
" Về thôi."
Dù sao cũng sắp đến giờ tan làm. Anh đóng sầm xấp tài liệu lại. Cậu ta không chịu để cho anh được yên một ngày nào. Anh mặc chiếc áo khoác đen dài đến bắp chân, rồi bước ra khỏi văn phòng. Trưởng phòng Kim đã liên hệ với bãi xe, lóc cóc theo sau Moo Jung-hoo, thú tội với anh.
"Nghe nói là sáng với trưa đều bỏ bữa."
"Vậy à?"
"......"
"Vậy thì tôi phải đến đút cho ăn thôi."
Moo Jung-hoo đáp không chút do dự. Thực ra, cái kiểu giở trò quậy phá này, xét ở một khía cạnh khác thì là "Hãy để ý đến em đi". Chuyện này cũng giống như khi nuôi thú cưng vậy. Thú cưng muốn gây sự chú ý của chủ nhân nên mới gây sự. Phá tan tành chậu hoa không có tội tình gì, hoặc dù đã biết đi vệ sinh đúng chỗ nhưng vẫn cố tình ị đùn, tè bậy lên giường, sofa hay thảm trải sàn, những nơi khó giặt giũ. Chúng cố gắng hết sức để được chủ nhân chú ý đến. Những hành động của Park Wan, giờ cũng chẳng khác gì mấy con vật đó. Không ăn thì dỗ dành cho ăn, làm những chuyện chưa từng làm thì răn đe để không tái phạm. Với Moo Jung-hoo, đó không phải là chuyện gì khó khăn.
Khi mặt trời lặn, thì đèn trong vườn cũng bật lên sớm hơn. Chiếc xe chở Jung-hoo rẽ vào cổng vườn. Giữa không gian mờ tối, một cục bông trắng đang chạy nhảy khắp vườn. Wanmu nhận ra chiếc xe quen thuộc, liền chạy đến mừng rỡ. Wanmu lớn nhanh như thổi, bộ lông cũng xù hơn so với hồi bé. Cần thêm thời gian để nó trưởng thành, nhưng so với cái kích thước bé xíu bằng hai nắm tay chụm lại, thì đúng là một sự phát triển đáng kinh ngạc.
"Unggg!"
Moo Jung-hoo vuốt ve cái thân hình đang dụi vào người anh. Anh vừa vuốt ve Wanmu, vừa nhìn lên ánh đèn đang sáng ở tầng hai. Có lẽ người ở trong đó cũng đã biết anh về rồi. Moo Jung-hoo đi sánh bước cùng Wanmu, hướng về phía cầu thang dẫn vào nhà. Anh bước lên những bậc thang đá cẩm thạch, đi vào trong nhà, thấy một nhân viên đang chờ sẵn, chắp hai tay trước ngực, bắt đầu báo cáo mọi việc đã xảy ra trong ngày.
"Cậu ấy đều từ chối ăn ạ."
"......"
"Từ sau khi Trưởng phòng Kim đến rồi đi, cậu ấy cứ ở lì trong thư phòng, không chịu ra ngoài."
Moo Jung-hoo tháo cà vạt, bước lên cầu thang. Park Wan tự nộp đơn xin nghỉ học, anh không ép buộc, đe dọa như trước. Đã nghỉ học, còn giở trò này. Moo Jung-hoo không muốn nhìn bộ mặt luyến tiếc, việc cậu đã lựa chọn nữa.
Anh mở toang cửa thư phòng. Ngay trước mặt anh là một khuôn mặt đầy khói thuốc. Wan đang ôm gối ngồi trên ghế, nhìn Jung-hoo bước vào. Giữa những ngón tay thon thả của cậu đang kẹp một điếu thuốc mới châm. Moo Jung-hoo chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Trời đã tối, gió lạnh thổi mạnh hơn cả lúc chiều, mà Wan vẫn ăn mặc phong phanh. Anh đóng ô cửa kính dày đang mở hé lại. Làn khói thuốc lơ lửng chưa kịp tan, bay lượn giữa hai người họ. Khu vực xung quanh cái bàn như có kết giới, khói thuốc dày đặc.
Moo Jung-hoo bật cười , nhìn thấy điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay của Wan. Wan khó chịu trước nụ cười của Moo Jung-hoo. Thay vì ngậm thuốc, cậu cắn môi. Moo Jung-hoo đến giật lấy điếu thuốc giữa ngón tay Wan.
"Lại muốn bị dí cho bỏng nữa à?"
Anh ngậm điếu thuốc vừa giật được vào miệng. Đã lâu lắm rồi anh mới hút thuốc. Anh hít một hơi sâu vào cái đầu lọc ướt át. Anh ngẩng đầu lên, nhả khói lên trần nhà. Khói thuốc chưa kịp chạm đến cái trần nhà cao đã tan biến. Wan lên tiếng.
"Trả đây."
Moo Jung-hoo rít thêm một hơi nữa rồi đáp.
"Ăn cơm xong thì trả."
"Tôi không có khẩu vị."
"Không phải em ăn, mà là con trong bụng em ăn."
Moo Jung-hoo dùng ngón tay đang kẹp điếu thuốc, chỉ vào cái bụng phẳng lì của Wan.
"Làm gì có con cái gì ở đây. Đừng có mà ảo tưởng nữa."
"Mang cơm đến đây."
Moo Jung-hoo chẳng thèm để ý đến lời Wan nói, lớn tiếng gọi vọng ra ngoài. Vừa dứt lời thì cửa thư phòng mở ra. Nhân viên bếp đẩy cái xe đẩy thức ăn vào thư phòng. Có lẽ đây là lần đầu tiên người này bước chân vào thư phòng của Moo Jung-hoo, vừa đi vào vừa liếc ngang liếc dọc.
"......"
Wan im lặng nhìn cái xe đẩy đang tiến lại gần. Trên xe có một cái khay lớn, được đậy bằng một cái nắp bạc tròn. Wan quay mặt đi chỗ khác, lại lắc lư cái ghế. Moo Jung-hoo thấy cái xe đã đến trước bàn, liền dập điếu thuốc vào gạt tàn. Anh nắm lấy cổ tay Wan đang không có ý định đứng dậy. Cái xương cổ tay nhô ra khiến anh khó chịu.
"Tôi không ăn."
Wan yếu ớt phản kháng. Khó mà bắt kịp tốc độ của Moo Jung-hoo. Anh cao hơn cậu cả một cái đầu, chân cũng dài bất thường, bước cũng nhanh. Bụng Wan bắt đầu cồn cào, vì từ tối qua đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì. Nhưng cậu không muốn hấp thụ mấy cái thứ dinh dưỡng đó.
"Ăn đi."
Moo Jung-hoo nắm vai Wan, kéo cậu ngồi xuống ghế. Wan khoanh tay, tựa lưng vào ghế. Đó là tín hiệu cho thấy cậu không muốn cầm thìa. Moo Jung-hoo mở nắp đậy trên đĩa ra. Là bánh mì sandwich nhồi trứng luộc nghiền nhuyễn. Có lẽ mới làm xong, cầm cái bánh sandwich lên vẫn thấy ấm ấm. Moo Jung-hoo cầm một miếng sandwich mềm mại đã được cắt bỏ viền đưa lên miệng Wan.
"Không ăn thì nhét đấy."
Moo Jung-hoo nhét cái bánh sandwich vào miệng Wan đang mím chặt. Đầu Wan ngả ra phía sau, đụng vào ghế. Cái bánh sandwich mềm mại bị bóp nát, nhân bánh rơi hết xuống đùi Wan. Wan im lặng đấm đá Moo Jung-hoo. Moo Jung-hoo ném miếng bánh bị bóp nát vào đĩa có sandwich còn nguyên, rồi gọi vọng ra cửa: "Mang món khác đến đây".
Wan ngừng tay đấm đá, chỉnh lại quần áo rồi ngồi ngay ngắn lại. Nhân viên bếp nhanh chóng thay đĩa mới, đẩy xe ra ngoài. Moo Jung-hoo phủi vụn bánh dính trên tay, rồi nói với Wan.
"Không phải gu của em à?"
"......"
Nhân viên bếp vừa ra khỏi, thì một nhân viên khác lại đẩy xe vào ngay. Hóa ra bọn họ đã đoán trước được tình huống này rồi. Nhân viên kia đặt chiếc đĩa lên bàn. Là cơm lươn. Mấy miếng lươn nướng vàng ruộm, được cắt nhỏ vừa ăn, xếp ngay ngắn trên bát cơm trắng. Giữa bát cơm là hành lá thái nhỏ, trứng tráng thái sợi vàng ươm. Moo Jung-hoo xúc một thìa lươn và cơm đưa lên miệng Wan. Cái môi vừa chạm vào cơm thì đã thấy nóng rực. Khói trắng bốc lên nghi ngút trên thìa. Lần này Wan cũng không mở miệng. Nhìn cậu cố chấp mím chặt môi, anh lẩm bẩm.
"Với lũ súc vật không nghe lời thì chẳng cần đến công cụ gì cả."
Moo Jung-hoo ném thìa xuống, rồi nắm chặt cằm Wan.
"Ư!"
Anh dùng tay bốc cơm nóng nhét vào miệng cậu đang bị ép mở ra. Vành tai anh đỏ bừng.
"Ư, ư!".
Wan dùng hết sức phản kháng. Cơm đã vào miệng lại bị cậu phun ra. Vài miếng lươn rơi xuống sàn. Wan phồng má, trừng mắt nhìn Moo Jung-hoo. Thật ra từ lúc Moo Jung-hoo dùng tay bốc cơm nóng nhét vào miệng, Wan đã sợ hãi. Đến giờ cậu vẫn cố gắng chống cự vì lòng tự trọng. Cậu không hề đói, không muốn ăn chút nào. Moo Jung-hoo kéo tay Wan, bắt cậu quỳ xuống trước mặt anh. Anh chỉ tay xuống món ăn rơi trên sàn. Bàn tay chỉ xuống sàn nhà giờ đã đỏ rực.
"Nhặt lên ăn đi."
"Không."
Mặt Wan dính đầy nước sốt và cơm.
"Lại giở trò tuyệt thực đấy à?"
"......"
"Tuyệt thực thì cũng phải nhằm đúng người mà làm chứ."
Moo Jung-hoo nắm lấy cánh tay Wan, kéo cậu đứng dậy. Wan còn chưa kịp chống chân xuống đất thì anh đã bước về phía trước. Wan bị lôi đi, lết cái thân thể yếu ớt, như nàng tiên cá mất đi đôi chân vậy. Thái độ của Moo Jung-hoo, vừa kéo Wan vừa đi ra khỏi thư phòng, chẳng có chút khoan dung nào. Jung-hoo vừa đi ra khỏi cửa vừa nói với nhân viên đang đứng canh ngoài cửa.
"Dọn dẹp sạch sẽ rồi mang cháo đến đây."
"Vâng."
Đám nhân viên nhanh chóng tản ra. Moo Jung-hoo đưa Wan đến phòng tắm cạnh hành lang. Ánh đèn sáng choang bật lên trong phòng tắm lạnh lẽo, Moo Jung-hoo ném Wan xuống sàn. Anh nhúng nước cái khăn vắt trên giá, ném vào mặt Wan đang bẩn thỉu.
"Muốn thể hiện mình vô học à?"
"......"
"Ăn cơm mà làm trò gì thế hả. Thật là xấu hổ."
"......"
"Nói ngay. Ăn hay không ăn?"
Wan không hề đói bụng. Cái vị cơm mà cậu nếm qua cũng thật là khó nuốt. Nhưng cậu không muốn nhìn cái bàn tay đỏ rực, bộ mặt hung hãn của Moo Jung-hoo nữa. Cậu cũng mệt mỏi với việc phải tranh cãi chuyện ăn cơm, mệt mỏi với việc bị anh áp bức vô lý thế này. Thể lực của cậu đã cạn kiệt, sau khi bị Moo Jung-hoo xoay như chong chóng. Wan cúi gằm mặt xuống. Khuôn mặt vừa được lau bằng cái khăn ướt lạnh toát. Trong mắt Moo Jung-hoo, hành động cúi đầu của Wan chẳng khác gì một lời từ chối. Anh nắm lấy tóc Wan, nhấc bổng mặt cậu lên.
"Chắc em đang đói lả rồi."
"......"
"Thì cứ thế này mà bị lôi đi cũng được đúng không?"
"Á!"
Bản năng Wan hét lớn. Cậu ôm lấy cổ mình. Với tâm thế của một con trâu bị cày ruộng, cậu bị Moo Jung-hoo lôi xềnh xệch đến nơi anh muốn đến. Thư phòng giờ đã dọn dẹp sạch sẽ. Trên bàn có một bát cháo, bốc hơi nghi ngút hơn cả lần trước. Moo Jung-hoo kéo Wan ngồi xuống ghế rồi anh cũng ngồi xuống bên cạnh. Wan cảm nhận được sự giận dữ mơ hồ từ Moo Jung-hoo đang ngồi cạnh mình. Nếu lần này mà cậu từ chối bàn tay của anh, cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Moo Jung-hoo đặt bát cháo lên đùi. Wan cố giấu đôi tay đang run rẩy ra sau đầu gối.
"Ngu thì phải chịu khổ thôi."
"......"
"Sao, giờ tỉnh táo hơn chưa?"
"......"
"Không ăn thì tôi nhét cái phễu vào họng bây giờ."
Moo Jung-hoo múc một thìa cháo đầy ắp. May mà anh không có ý định đổ cả bát cháo nóng hổi vào họng cậu. Wan hé môi.
"Há to ra."
"......"
"Há nữa ra."
Nghe cái giọng lạnh lùng, Wan bật khóc. Cậu cũng chẳng hiểu, vì sao mình lại khóc. Chỉ là cậu thấy tất cả, tất cả mọi chuyện.... đều thật là đáng ghét. Chẳng những phải mang cái thai ngoài ý muốn, mà đến cả chuyện ăn cơm hay không, cũng không thể tự mình quyết định. Trong cái biệt thự này, cậu chẳng có ai là người nhà cả. Wan muốn úp mặt vào bức thư mà bố gửi cho, rồi khóc òa lên. Nhưng Park Gwang-cheol thì đang ở cách cậu cả chục tiếng bay, bên cạnh cậu chỉ có mỗi Moo Jung-hoo. Moo Jung-hoo giữ chặt má Wan đang rơi lệ, ép cậu há miệng.
"Anh, hức, anh thấy tôi, hức, đang khóc mà..."
Wan khó nhọc nói, giọng hờn dỗi. Moo Jung-hoo bớt lại một chút cháo, đưa thìa vào miệng cậu.
"Thì có phải lần đầu đâu?"
"Hức, hức..."
Cháo như thiêu đốt lưỡi và lợi cậu. Nóng quá. Wan lắc đầu, túm lấy tay Moo Jung-hoo, nhưng lực tay anh chẳng hề suy giảm. Wan vùng vẫy vì nóng rồi trượt xuống khỏi ghế. Wan nằm dưới đất, gối đầu lên đùi Moo Jung-hoo, ôm chặt lấy bắp chân anh.
"Mỗi khi, hức, mỗi khi tôi làm thế này, thì anh phải, hức, phải làm sao đây?"
"Thì nói cho tôi biết xem tôi phải làm gì."
"......"
Wan lướt lưỡi xem miệng mình có bị bỏng không. Moo Jung-hoo nhét tay vào nách Wan. Trong khoảnh khắc, Wan đã ngồi trên đùi Moo Jung-hoo. Bên cạnh là bát cháo sứ đang nghiêng ngả.
"Khoàng tay lên cổ tôi."
Moo Jung-hoo khẽ nói. Wan vươn tay khoàng lên cổ Moo Jung-hoo, tựa cái đầu chẳng còn chút sức lực nào lên vai anh. Cơ thể rắn chắc của anh nâng đỡ cậu. Moo Jung-hoo lại bưng thìa cháo lưng lửng đưa lên miệng Wan. Dựa vào vai Moo Jung-hoo, Wan mở miệng. Bên trong miệng cậu vẫn còn nóng hầm hập, vì hơi nóng của bát cháo, mà Moo Jung-hoo vừa ép cậu ăn. Chắc chắn trước khi đi ngủ, Moo Jung-hoo sẽ bôi thuốc mỡ vào trong miệng cậu. Wan nhắm mắt lại, nuốt thìa cháo vào. Bên trong miệng cậu rát bỏng.
"Lúc nào em cũng phải thế này à."
"......"
"Em cố tình đúng không?"
Wan, với Moo Jung-hoo, chỉ toàn là những dấu chấm hỏi. Một con người khó đoán. Hôm thì dỗ dành bằng giọng nói dịu dàng nhất thế gian, hôm thì lại cư xử như một bạo chúa chẳng thèm quan tâm đến lòng dân, hay sự tồn vong của đất nước. Dễ hiểu hơn, thì là hôm thì đối xử tốt đến mức không ai sánh bằng, hôm thì lại hành hạ cậu, như quất roi vào lưng. Mỗi khi như vậy, cậu lại lộn hết cả ruột gan lên. Gần đây, Moo Jung-hoo không hề chọc giận Wan, cũng không đòi hỏi cậu chuyện giường chiếu quá đáng. Hai người cứ thế sống hòa bình với nhau, nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện, anh lại như một con bò tót nổi điên lao vào cậu. Thế là Wan lại sợ hãi, vội vàng xin tha.
"Ăn thêm một miếng nữa thôi. Rồi nói xem em muốn ăn gì."
Và ngọn nguồn của những chuyện này đều bắt nguồn từ hành động của Wan.