Guide Cấp S Phết Mật Ong - Chương 109

“Anh…….”

Mùi khói thuốc nhè nhẹ tan trong không khí. Jin Hyoseop vùi mặt vào gáy anh. Vòng tay anh thật thoải mái. Cứ như cậu vừa uống thuốc giải độc vậy. Với trạng thái cơ thể bình yên, cậu muốn gào thét trong vòng tay êm ái ôm chặt lấy cậu. Nhưng những giọt nước mắt đã nuốt ngược vào trong nghẹn ứ ở cổ họng, cậu không thể nói được gì.

“Anh xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa sẽ quay lại nhanh chóng. Có nhiều việc cần giải quyết hơn anh nghĩ.”

“…….”

Jin Hyoseop lặng lẽ lắc đầu. Sợ rằng anh sẽ thấy vẻ mặt oán hận của cậu, cậu vùi sâu hơn nữa vào vòng tay anh, trông như đang nũng nịu cọ má vào vai Andante.

Andante khẽ cười thích thú. Tiếng cười trầm ấm thỏa mãn ấy truyền đến làn da cậu.

“Nhưng từ giờ trở đi sẽ không có chuyện chúng ta phải xa nhau nữa đâu. Không, nếu còn nữa thì anh sẽ gặp rắc rối đấy. Anh thực sự nhớ em đến phát điên lên được.”

Giọng anh lẩm bẩm những lời ngọt ngào, nghe vô cùng phấn khích. Lúc đó, Czerny ló đầu ra từ phía sau anh.

“Ủa, sao hai người lại chào hỏi tái hợp có mỗi hai người vậy? Nhìn cứ tưởng ở đây chỉ có mỗi hai người thôi chứ.”

“Chẳng phải họ đang trong giai đoạn yêu đương nóng bỏng đấy sao.”

Czerny bĩu môi trước câu trả lời của Flat.

“Á, thật luôn. Phải lập luật cấm yêu đương trong hội mới được. Không được hôn người yêu mình một cách triệt để đã buồn rồi, đến cả việc tái hợp cũng chỉ có mỗi hai người yêu nhau được làm. Mấy Esper khác chắc tức nổ phổi luôn quá.”

“Không phải vậy đâu. Mấy người khác không thế. Chỉ có mình cậu thôi. Chỉ có cái đầu của cậu là đặt ở dưới thôi.”

“Sao lại tự giới thiệu bản thân mình thế? Cái đó là cậu mà.”

“Tôi không đến mức như cậu đâu.”

“Xạo ke. Tôi mới không đến mức như cậu đấy.”

Cặp song sinh bước vào cùng nhau sau đó che miệng bằng cả hai tay và thì thầm thẳng thừng.

“Bọn họ lại cãi nhau nữa rồi kìa.”

“Đúng rồi. Lại cãi nhau nữa rồi.”

“Nhìn kỹ thì hình như hai người đó hợp nhau lắm đấy.”

“Đúng vậy. Cãi nhau cũng phải hợp nhau mới được.”

“Thế này có khi lại yêu nhau ấy chứ?”

“Hộc. Thể nào rồi cũng sẽ yêu nhau cho xem.”

Cặp song sinh chụm đầu lại nhìn lén Flat và Czerny.

“Nhưng cũng có trường hợp Esper yêu nhau thật à?”

“Nếu hợp nhau thì chắc là có. Tất nhiên là tôi chưa thấy bao giờ.”

“Đúng rồi. Thực ra tôi cũng chưa thấy bao giờ. Vì đó không phải là Guide, nên…… Nếu là con trai với nhau thì gọi là Gay à?”

“Ừ. Chắc là vậy. Hoặc nếu không phân biệt nam nữ thì là Bi chứ nhỉ.”

Flat hét lên trước cuộc trò chuyện của hai người.

“Này! Mấy người đang nói cái gì ghê tởm thế! Ghép ai với ai vậy? Tôi mà thèm cái loại như thằng đó chắc? ”

“Đúng vậy. Cậu nói đúng đấy. Cái loại như Flat thì tôi tiếc quá còn gì. Hơn nữa, dù tôi thích phong cách vững chãi thật đấy, nhưng cái này thì hơi……”

Czerny hừ lạnh và liếc nhìn mông Flat. Flat kinh hãi che mông lại.

“Gì, gì, cái thằng điên này. Mày đang nhìn cái gì vậy hả, thằng khốn.”

“Ừm. Quả nhiên trông không ngon miệng chút nào.”

Czerny lè lưỡi và làm bộ nhổ nước bọt như thể vừa ăn phải rau đắng, vẻ mặt Flat hoàn toàn cứng đờ.

“Cái thằng điên này…… Sao mấy người lại nghĩ tôi bị đè chứ? Bỏ ngay cái giả định vô lý đó đi.”

“Vậy thì ai sẽ bị đè?”

“Đương nhiên là mày rồi.”

Vẻ mặt Czerny cũng cứng đờ lại. Đôi mắt anh ngay lập tức trở nên dữ tợn.

“Cái thằng này lại nói năng vớ vẩn nữa rồi? Ai đời lại đè được tao chứ. Trên đời này làm gì có cái loại đó.”

“Đó mới là điều tao muốn nói đấy, thằng khốn.”

Một sát khí kỳ lạ lan tỏa giữa hai người. Cứ như đang nhìn hai con thú đang tranh giành lãnh thổ vậy.

“Thôi…… đừng…… cãi nhau…….”

Cindy lẩm bẩm nhỏ khi muộn màng bước vào. Có lẽ vì không cảm nhận được sát khí đang lan tỏa, anh tiến đến chen vào giữa hai người đang tóe lửa và lóng ngóng lấy một chiếc bánh  bánh quy mật ong) ra khỏi túi.

“Tôi có bánh…… cho này……. Bánh ngon lắm……. Hai người, chia nhau ăn……. Tình yêu…… à, không…… Tình bạn sẽ…… nảy nở…….”

Khi anh mở gói bánh ra một cách xột xoạt, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa. Điều đó khiến Cindy nhíu mày.

“Ơ…… nhưng, mình…… ăn một chút có được không……? Ưm……. Mấy cậu một nửa thôi……. Không, 1/3 thôi…… Không phải… 1/4…….”

Hơi thở của Flat và Czerny trở nên gấp gáp hơn trước những lời nói kéo dài của anh ta. Sát khí cũng trở nên lớn hơn, nhưng Cindy, người đang cầm bánh trên tay, dường như không hề nhận ra điều đó. Lúc đó, để giải quyết tình hình, Koda dẫn Cindy đến chiếc ghế sofa bên trong văn phòng.

“……Cậu tự ăn đi.”

Cindy chớp mắt như thể không hiểu tại sao, rồi gật đầu với vẻ mặt tươi tắn trước lời nói của Koda.

“Thật sao……? Ưm. Cảm ơn…… Koda…….”

Tình huống hài hước và vô nghĩa đã khiến tình hình căng thẳng được xoa dịu. Flat cất con dao găm đã lấy ra, và Czerny cũng xoa dịu đôi mắt đã rực lửa.

“Ha. Mình tức giận thì chỉ có thiệt thôi.”

“……Quả nhiên toàn là lũ không hợp nhau chút nào.”

Sau đó cả hai cũng thở dài và lững thững bước vào chiếc ghế sofa bên trong. Tất cả đều không khác gì trước đây.

Dù đánh giá của thế gian đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, nhưng họ vẫn không hề thay đổi. Cho dù là những người hùng trở về từ chiến trường, hay là một hội hạng C tồi tệ nhất, họ vẫn là Onaip mà Jin Hyoseop biết. Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Onaip đã luôn đường hoàng và không hề giả tạo trong hành động ngay cả khi còn là Guild hạng C. Chỉ qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi thôi cũng đủ để biết rằng giờ họ vẫn như vậy.

Và, Andante, người không hề thay đổi, cũng vậy.

“Bé yêu à. Chúng ta cũng đi ngồi đi. Anh có nhiều điều muốn hỏi em xem em đã sống thế nào, và cũng có nhiều điều muốn nghe từ em nữa.”

“…….”

“Bé yêu ơi?”

Andante hơi nghiêng đầu nhìn người yêu trong vòng tay mình. Nhưng Jin Hyoseop, người đang vùi mặt vào vòng tay Andante, không ngẩng đầu lên. Bất chợt, Andante nhận ra vai mình đang ẩm ướt. Mắt anh mở to.

“Chẳng lẽ, em đang khóc đấy à?”

“…….”

Jin Hyoseop vẫn im lặng. Nhưng khi nhận ra, anh có thể chắc chắn. Cậu đang khóc. Đôi tai lộ ra giữa mái tóc đen đã đỏ bừng lên, và cậu còn khịt mũi nho nhỏ nữa.

Andante hiếm khi bối rối và tách Jin Hyoseop ra. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì khóc, anh khựng lại trong giây lát. Andante, người đang ngây người nhìn chằm chằm vào Jin Hyoseop như bị ma ám, mấp máy môi.

“……Sao em lại khóc?”

Cậu phải trả lời thế nào đây. Jin Hyoseop mở miệng trong khi cố nuốt nước mắt.

“Có lẽ là vì vòng tay anh…… quá thoải mái ạ.”

Phát âm của cậu rối rắm đến thảm hại. Nhưng như thế là đủ để những Esper ở đó nhận ra. Andante mỉm cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Nụ cười của anh rất giống với nụ cười anh đã dành cho Ano trong video. Một nụ cười dịu dàng nhưng ngọt ngào, êm ái.

“Giờ em đang khóc vì quá vui à? Ahaha, em đúng là. Chắc là em nhớ anh lắm hả.”

Andante ôm cậu chặt hơn nữa như thể không thể chịu đựng được. Đó là một sức mạnh đến nghẹt thở, nhưng Jin Hyoseop trái lại còn cảm thấy vui vẻ. Bàn tay cậu tự động cử động và nắm lấy vạt áo ở phía lưng anh. Dù họ đang dính sát vào nhau đến mức không có một kẽ hở nào, nhưng cậu không cảm thấy chút ấm áp nào mà chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

“Anh, anh ơi…….”

“Ừ. Hyoseop à. Anh cũng nhớ em lắm.”

Một giọng nói phấn khích hơn bình thường rất nhiều. Đó là một giọng nói chứa đựng trọn vẹn cảm xúc trào dâng. Anh trông có vẻ vui hơn bất kỳ  dáng vẻ nào cậu từng thấy trước đây. Điều đó là đương nhiên thôi. Vì anh đã chiếm lại được hầm ngục cấp SS mà anh hằng mong muốn và đã cứu được Ano.

“Á, ngứa mắt quá.”

“Cái này thì tôi cũng đồng ý.”

“Uuu.”

“Uuu.”

“……Ghen tị thiệt chứ….”

“…….”

Các thành viên của hội lần lượt buông lời. Bất chấp điều đó, Andante vẫn không buông Jin Hyoseop trong vòng tay mình. Anh có vẻ thích cả những lời trêu chọc đó. Thình thịch, tiếng tim đập vang vọng bên tai cậu.

Jin Hyoseop nắm chặt lấy Andante và tiếp tục ấn khuôn mặt đẫm lệ vào vai anh. Andante vẫn cười vui vẻ, và Onaip thì hòa thuận. Không một ai trong số họ nhận ra ý nghĩa của những giọt nước mắt mà Jin Hyoseop đã rơi. Cũng không có ai biết Jin Hyoseop đang cảm thấy trống rỗng và thảm hại đến nhường nào trong khoảnh khắc này.

Vì vậy, tuy thật may mắn, nhưng cũng chính vì vậy mà cậu nhận ra. Việc chỉ một mình cậu bị tổn thương có nghĩa là cuối cùng thì chỉ có một mình Jin Hyoseop là người vun đắp tình cảm mà thôi. Vì vậy mà cậu mới phải chịu đựng những thứ đã sụp đổ kia.

‘Mình…… quá ngốc nghếch rồi. Anh chỉ cần có thể Guiding là không quan trọng đối phương là ai mà thôi.’

Không phải Ano thì ai cũng bình đẳng trước mặt anh, và Jin Hyoseop cũng không khác gì. Việc cậu nghĩ rằng mình là duy nhất chỉ là ảo tưởng của một mình cậu.

Đối với Andante, Jin Hyoseop không phải là một sự tồn tại không thể thiếu, mà chỉ là một sự tồn tại hơi bất tiện khi không có. Một công cụ tiện lợi nhất. Cậu sẽ không thể trở thành gì hơn thế. Vì có quá nhiều người có thể thay thế cậu xung quanh Andante.

‘Ngay cả khi mình biến mất, anh vẫn sẽ sống một cách bình yên như bây giờ, không, như trước đến giờ đã sống.’

Cuối cùng thì Jin Hyoseop cũng đã nhận ra thực tế. Sự thật mà cậu đã yêu đến mức cố tình phớt lờ đã bị vạch trần trước mắt cậu. Jin Hyoseop đã hết giá trị lợi dụng, và Andante sẽ không tiếp tục trò chơi yêu đương với cậu nữa. Anh sẽ không còn bị cậu ràng buộc nữa. Cơ thể thoải mái của anh đã chứng minh điều đó.

Bộ đồng phục cứ thoải mái lại trở nên bức bối. Cổ áo ôm lấy cổ cậu như bóp nghẹt hơi thở. Cậu không thể phủ nhận được nữa rằng hồi kết đang đến gần.

‘Vậy là kết thúc như thế này…….’

Đã đến lúc cậu phải cởi bỏ bộ quần áo mà cậu đã nhận được từ họ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo