Guide Cấp S Phết Mật Ong - Chương 120

Khi những suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu lắng xuống, Jin Hyo-seop đã đến trung tâm thành phố. Để Cẩn thận hơn , cậu trùm chiếc khăn hoa văn (thường dùng khi làm đồng) lên đầu, rồi đậu chiếc máy cày nhỏ cạnh một vọng lâu và ngồi xuống. Khi Bật Wi-Fi lên, nó hoạt động một cách chật vật.

“Được rồi!”

Jin Hyo-seop lấy một tấm danh thiếp ra từ chiếc túi mà cậu mang theo. Đó là tấm danh thiếp Shin Hae-chang đã đưa cho cậu vào một ngày nào đó. Cậu vốn muốn liên lạc với Yujin, nhưng vì số điện thoại của cậu ấy đã được lưu trong điện thoại di động cũ, nên số duy nhất mà cậu biết là của Shin Hae-chang.

“Phù…”

Sau khi quyết định, Jin Hyo-seop lẩm bẩm những điều cần nói trong đầu, rằng chỉ cần gọi cho Shin Hae-chang và nhờ anh ta chuyển món đồ cho Andante. Đó là một việc đơn giản.

“Tốt!”

Jin Hyo-seop gọi điện thoại trả tiền qua internet đến số ghi trên danh thiếp. Tút tút – Âm thanh cuộc gọi đơn điệu căng thẳng lặp lại khoảng ba lần thì Shin Hae-chang nhấc máy.

-Vâng.

Trước câu trả lời rõ ràng, Jin Hyo-seop nuốt khan rồi mở lời.

“Đã lâu không gặp. Esper Shin Hae-chang.”

-…….

Không có phản hồi. Cậu tự hỏi liệu Wi-Fi có lại gây ra vấn đề không, nên kiểm tra lại, nhưng không có gì xảy ra. Nó vẫn kết nối chập chờn nhưng ổn định.

“Esper Shin Hae-chang?”

-……Jin, Hyo-seop, Guide…?

“Vâng. Là tôi đây. Có một chút việc tôi muốn nói nên đã liên lạc với anh.”

-…….

“Vì tình hình của tôi không được tốt lắm, nên tôi biết về tình hình hiện tại hơi muộn. Tôi nghe nói anh ấy đang tìm tôi… Có lẽ là vì di vật của Ano mà tôi vô tình mang theo.”

Shin Hae-chang vẫn không trả lời. Có gì đó kỳ lạ, nhưng Jin Hyo-seop muốn nói một cách bình tĩnh và rõ ràng, nên kiên trì tiếp tục câu chuyện.

“Tôi định gửi món đồ đó đến hội của Esper Shin Hae-chang, và tôi đã liên lạc với anh để hỏi xem anh có thể chuyển nó cho anh ấy không.”

Cậu định nói thêm “Tôi nhờ anh đấy” thì đột nhiên từ bên kia điện thoại, nơi vốn im lặng, có tiếng đồ vật gì đó rơi vỡ.

‘Chuyện gì vậy?’

Với cảm giác bất an, Jin Hyo-seop vô thức nín thở. Ngay sau đó, cậu nghe thấy một tiếng rên nhỏ rồi giọng của Yujin vang lên.

-Jin Hyo-seop!

“Guide Yujin? Cậu ở bên cạnh-”

-Cậu, lập tức rời khỏi đó ngay! Hãy trốn đi như đã chết… Ư!

Giọng nói khẩn trương chỉ vang lên một lát rồi tiếng rên bị kìm nén vang lên. Jin Hyo-seop chắc chắn rằng tình hình đang diễn biến theo một hướng kỳ lạ.

“Guide Yujin? Guide Yujin!”

-……Guide Jin Hyo-seop.

“Esper Shin Hae-chang, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chuyện gì vậy. Guide Yujin có ổn không?”

Dù cậu liên tục hỏi với vẻ lo lắng, Shin Hae-chang vẫn không đưa ra câu trả lời cậu mong muốn. Giọng nói tiếp theo trầm tĩnh và hạ thấp.

-Yujin ổn. Quan trọng hơn, bây giờ cậu đang ở đâu?

“Hả? Cậuấy thực sự ổn chứ? Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng hét của Guide Yujin-”

-Cậu đang ở đâu.

Trước câu hỏi cứng nhắc, Jin Hyo-seop im lặng. Vì tình hình hiện tại quá kỳ lạ.

‘Cậu, lập tức rời khỏi đó ngay! Hãy trốn đi như đã chết… Ư!’

Tại sao cậuấy lại nói như vậy? Tại sao Shin Hae-chang chỉ hỏi một cách máy móc mà không trả lời? Đột nhiên, Jin Hyo-seop nhớ lại tin tức rằng guild đại diện của Mỹ đang giúp Andante tìm cậu.

‘Vậy thì ở Hàn Quốc thì…’

Shin Hae-chang có khác gì guild đại diện của Mỹ không? Nghĩ vậy, cậu không thể nói sự thật về nơi mình đang ở. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

“Chuyện đó, tôi khó mà nói được….”

Ngay khi Jin Hyo-seop khó khăn bày tỏ ý từ chối.

-Tại sao?

Cậu suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại. Giọng nói đã thay đổi ngay lập tức. Cậu không biết từ khi nào.

-Hử? Nói cho anh nghe xem nào, Hyo-seop à. Tại sao lại khó nói vậy?

Cậu quá bối rối nên không thể thốt ra lời. Đôi môi run rẩy. Cậu không hề ngờ rằng Andante sẽ ở bên cạnh. Tại sao Andante lại ở cùng họ? Cậu bối rối trước tình huống khó hiểu, nhưng Andante không cho cậu thời gian để suy nghĩ lý do.

-Anh đang hỏi đấy. Hyo-seop à.

Giọng điệu vẫn như mọi khi, nhưng giọng Andante thúc giục trở nên lạnh lùng vô cùng. Sự lạnh lẽo đó khiến cậu cảm nhận được sự tức giận tột độ, Jin Hyo-seop nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Em, em……”

Cậu nghĩ rằng cậu phải trả lời điều gì đó nên đã mở miệng, nhưng không thể nói trôi chảy. Sau đó, Andante nói với một giọng có phần tươi sáng hơn.

-À, đúng rồi. Chắc chắn là ai đó đang đe dọa em đúng không? Vì vậy, em không thể nói gì và đang trốn đi?

“Hả, vâng? Ý anh là sao….”

Jin Hyo-seop ngơ ngác há hốc mồm. Đe dọa? Đó là một sự hiểu lầm vô lý. Việc cậu viết đơn từ chức và bỏ lại điện thoại di động là bằng chứng cho thấy Jin Hyo-seop tự mình rời đi. Nhưng Andante dường như chắc chắn rằng Jin Hyo-seop đã rời đi một cách bất đắc dĩ.

-Haa…… Anh biết mà. Nếu không thì em sẽ không rời bỏ anh đâu. Chắc chắn lũ Cục An ninh Quốc gia gây ra vấn đề đúng không? Shin Hae-chang đã bảo em rời đi à? Hay Yujin đã ly gián chúng ta? Mấy tên khốn này…… Chúng nó cứ nói rằng không có chuyện gì xảy ra, nhưng cứ mở miệng ra là toàn nói dối.

Bối rối trước những hiểu lầm liên tục, Jin Hyo-seop vô thức gọi anh.

“Anh, anh ơi.”

-Ừ. Hyo-seop à. Chỉ cần nói thôi. Anh sẽ giết hết lũ khốn dám chia rẽ chúng ta. Dám đe dọa em. Đó là một tội đáng chết, đúng không?

Một giọng nói không hề có chút bình tĩnh nào. Anh ấy đang ở trong một trạng thái kích động kỳ lạ. Cậu không thể tin rằng đó là Andante thường ngày. Cảm xúc thô sơ, không hề kiềm chế va chạm vào cậu.

Điều gì đã phá vỡ sự bình tĩnh của anh ấy đến mức này? Cái đầu phức tạp của cậu không dễ dàng định nghĩa được lý do đó. Sự bất an dần lan rộng, nhưng Jin Hyo-seop cố gắng kìm nén nó. Điều quan trọng bây giờ là giải quyết hiểu lầm. Cậu không muốn gây rắc rối cho Yujin hay Shin Hae-chang, và cậu cũng không muốn để lại những hiểu lầm kỳ lạ.

“Anh…… Không phải như vậy đâu ạ.”

-Không phải? Ý em là Shin Hae-chang hay Yujin không làm gì cả? Vậy thì là ai?

“Không. Ý em là không phải là đe dọa…….. Ý là, em tự mình rời đi.”

-……Tự mình?

Andante lẩm bẩm với giọng mất hồn như thể không thể tin được. Nhưng may mắn thay, cơn giận như lúc nãy dường như đã dịu đi phần nào. Jin Hyo-seop thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, anh nổi giận vì hiểu lầm. Vậy thì cứ thế này, họ có thể nói chuyện bình tĩnh và kết thúc mọi chuyện.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của riêng Jin Hyo-seop.

-Vậy thì. Không ai đe dọa, cũng không ai ly gián. Em tự mình rời đi? Tự em đi??

Giọng anh trở nên ớn lạnh hơn. Không phải cơn giận đã dịu đi. Cậu nghe thấy một tiếng cười khẩy nhỏ từ bên kia điện thoại. Sau một chút im lặng, Andante nói với một giọng trầm hẳn xuống.

-Bây giờ em đang ở đâu.

Dù hiểu lầm đã được giải quyết, Andante vẫn lạnh lùng. Jin Hyo-seop không biết tại sao anh ấy lại như vậy, nên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tình huống khó chịu này và nói vào chủ đề chính.

“……em, em sẽ gửi trả món đồ mà emm vô tình mang đi. Vậy nên anh đừng lo lắng.”

-Anh hỏi em đang ở đâu, sao em lại trả lời lạc đề vậy. Em đang ở đâu.

“Em, em không cần phải gặp anh mà. Cứ kết thúc như thế này là tốt nhất-”

-Ai cho phép.

Tiếng nghiến răng ken két vang lên. Jin Hyo-seop nhận ra muộn màng rằng giọng nói mà cậu chỉ cho là lạnh lẽo lại nóng như thiêu đốt.

-Ai cho phép em kết thúc. Chết tiệt.

“Anh, anh…?”

-Không nói đúng không. Vậy anh sẽ đến tìm em sao? Em muốn anh tự mình tìm ra em đến mức này à? Em muốn anh phát điên lên à? Hử? Hyo-seop à.

Đồng tử của Jin Hyo-seop giãn ra. Trong khoảnh khắc, cậu nghi ngờ đôi tai của mình. Cậu chỉ có thể nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Cậu không ngờ rằng anh sẽ phản ứng gay gắt đến vậy. Ngay cả khi nói những lời có phần sắc bén, anh vẫn pha chút hài hước, và ngay cả khi thực sự nguy hiểm, cậu vẫn cảm thấy anh có phần kiềm chế. Nhưng bây giờ, anh dường như không có thời gian để làm như vậy.

Trong sự bất an, Jin Hyo-seop định lên tiếng thì Tút, tút, tút – cuộc gọi bị ngắt. Wi-Fi chập chờn cuối cùng cũng gây ra vấn đề.

Jin Hyo-seop ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại bị ngắt kết nối rồi giật mình đứng dậy.

‘Anh, anh ấy tức giận……. Còn rất nhiều nữa.’

Hiểu lầm đã được giải quyết, và cậu cũng nói rằng sẽ gửi trả bảo vật. Nhưng anh ấy không quan tâm. Như thể bảo vật không phải là mục đích, anh ấy hoàn toàn tập trung vào việc Jin Hyo-seop đang ở đâu. Giống như thể lý do anh ấy tức giận là vì cậu đã rời đi.

“……Tại sao, tại sao chứ?”

Tại sao anh ấy lại tức giận vì cậu biến mất? Bên cạnh anh ấy có rất nhiều Guide khác mà. Bây giờ anh ấy có thể nhận được Guiding hoàn hảo thông qua người khác rồi mà. Vậy nên cậu không cần thiết nữa. Nhưng tại sao.

Jin Hyo-seop cắn móng tay răng rắc. Có lẽ anh ấy cảm thấy bị phản bội vì cậu đã thông báo một cách im lặng? Vì cậu đã rời đi mà không có trách nhiệm? Hay là, anh ấy không thích việc cậu vượt khỏi tầm kiểm soát? Dù cậu đưa ra bất kỳ lý do nào, cậu cũng không thể dễ dàng gật đầu như thể đó là lý do chính xác.

Thực tế, ngay cả bản thân cậu cũng biết rằng việc cậu rời đi như thế này không phải là một việc làm tốt, nên cậu bị nhấn chìm trong sự bất an. Trong sự lo lắng, cậu cảm thấy may mắn vì Andante vẫn chưa biết vị trí của cậu. Vì cậu sẽ không phải đối mặt với một Andante đang tức giận.

Nhưng chỉ điều đó thôi thì không thể xua tan được cảm giác bất an dâng trào. Vì sau khi đã gọi điện, không biết khi nào anh ấy sẽ biết và tìm đến.

Jin Hyo-seop lập tức tắt và vứt điện thoại đi rồi đứng dậy rời khỏi chỗ đó.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo