“Anh sẽ làm tốt hơn. Từ giờ anh sẽ nói hết mọi chuyện. Vậy nên…”
Bỗng nhiên cổ họng nghẹn ứ lại. Anh tha thiết, nhưng phải làm sao để truyền tải hết sự tha thiết này? Bất kỳ cách nào, dù là nhỏ nhất, có thể lay động trái tim Jin Hyo Seop, anh đều không ngại. Anh nóng lòng muốn giữ chặt lấy cậu. Anh muốn thừa nhận sai lầm, muốn quay lại như trước, muốn cầu xin một cơ hội.
“Hãy cho anh một cơ hội để được ở bên em lần nữa. Anh không thể sống thiếu em.”
“…”
Jin Hyo Seop, người trước khi vào hầm ngục còn hỏi anh có yêu cậu không, giờ lại cắn chặt môi. Tình hình đảo ngược hoàn toàn so với lúc nãy, khiến Andante không thể thúc ép mà chỉ tập trung vào đôi môi của Jin Hyo Seop.
Khoảng thời gian anh khao khát và chờ đợi cậu, tất cả như thước phim tua nhanh. Khoảnh khắc ngắn ngủi chờ đợi câu trả lời cứ ngỡ dài như cả năm trời. Dù đã nghe được lời yêu, anh vẫn không hiểu vì sao câu nói tiếp theo cậu sắp thốt ra lại khiến anh hồi hộp và căng thẳng đến vậy. Anh chỉ có thể tha thiết mong cậu chấp nhận anh.
“…Cảm ơn anh. Vì đã nói cho em biết.”
Jin Hyo Seop dụi má vào vùng vai của Andante. Vành tai tròn trịa, ửng hồng hiện ra giữa mái tóc đen mềm mại.
Cuối cùng, cả hai đã biết hết về quá khứ của nhau. Với Andante, với Jin Hyo Seop, không còn quá khứ nào cần phải gột rửa nữa. Hiểu lầm đã được giải tỏa, khúc mắc trong lòng cũng không còn. Đây là thời điểm hoàn hảo để bắt đầu lại.
“Lần sau, em mong sẽ không còn gì phải giấu giếm giữa chúng ta nữa. Em cũng sẽ nói hết mọi chuyện, nên anh cũng hãy nói hết cho em biết nhé. Dù là chuyện nhỏ nhặt nhất cũng phải nói nhé.”
Lần sau. Câu nói đó khiến anh hoàn toàn thả lỏng.
“Hyo Seop à.”
“Vâng.”
Jin Hyo Seop ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Andante. Từ bao giờ, trong mắt cậu đã ánh lên vẻ yêu thương. Andante không thể cưỡng lại mà chìm đắm vào đôi mắt ấy. Làm sao có thể không yêu một người đáng yêu như vậy chứ?
Hơi ấm tràn ngập trong vòng tay, hương thơm ngọt ngào và đôi má ửng đỏ, ánh mắt nhìn lên đầy thành thật. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể bắt đầu lại với cậu, anh lại thấy mắt mình nhòe đi.
“Anh yêu em.”
Những giọt nước mắt không rơi khi cha mẹ anh qua đời, khi anh tuyệt vọng trước cái chết của em trai, giờ lại lăn dài trên má và làm ướt mái tóc của Jin Hyo Seop.
Bàn tay cậu vươn tới ôm lấy eo anh, vuốt ve tấm lưng anh. Chỉ như vậy thôi, trái tim Andante đã tràn ngập tình yêu. Anh yêu cậu. Hơn cả trước khi kết thúc tất cả. Từ giờ trở đi, anh sẽ còn yêu hơn nữa.
“Anh sẽ không bao giờ để em hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay. Tuyệt đối không…”
Anh ôm chặt người yêu mình trong vòng tay. Thời gian đóng băng giờ mới bắt đầu trôi.
——–
“Hừ. Thật tình. Ha.”
Flat không thốt nên lời trước cảnh tượng trước mắt. Những người khác cũng vậy. Tất cả đều lắc đầu ngao ngán.
Jin Hyo Seop cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt của họ, cậu cố cựa quậy nhưng vô ích. Andante vẫn ôm chặt không buông, và Jin Hyo Seop vẫn phải ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.
Thực ra, ánh mắt này của các thành viên Onaipcậu đã từng nhìn qua trước đây. Nếu nói là quen thuộc thì cũng có thể, nên cậu không cảm thấy quá xấu hổ. Nhưng đáng tiếc là ánh mắt đó không chỉ có trong các thành viên Onaip.
“Khụ, khụ, khụ khụ.”
Teddy đi cùng họ đứng ngượng ngùng trong văn phòng Onaip, cậu ta nhìn họ. Lúc đầu, cau ta còn tò mò nhìn xung quanh, nhưng cũng không lâu. Bởi vì văn phòng Onaipgiờ đã trở nên tiêu điều hơn trước rất nhiều.
‘Lẽ ra không nên đến văn phòng…’
Khi muốn chuyển chỗ vì lý do khu vực xung quanh hầm ngục nguy hiểm, Jin Hyo Seop đã chọn văn phòng Onaip. Andante thì muốn về nhà, muốn có không gian riêng với cậu, nhưng cậu đã cố tình lờ đi. Vì nếu vừa nối lại tình cảm mà đã về nhà ngay, chắc chắn ít nhất hai ngày họ sẽ không ra ngoài mất.
Nhưng văn phòng của hội cũng không phải là một lựa chọn tốt cho lắm. Cậu không ngờ buổi tối lại có nhiều người đến thế này.
“em, khụ… Chắc là em nên về nhà thôi…”
Teddy liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Thời gian đã hơn mười một giờ. Đã đến lúc phải về nhà.
Andante hơi ngẩng mặt lên khỏi cổ Jin Hyo Seop.
“Koda. Tiễn khách về đi.”
Koda lặng lẽ gấp cuốn sách đang đọc lại rồi đứng dậy, khiến Teddy, người vừa nói phải về, phải hoảng hốt.
“Ờ, ờ? Không, cái đó…”
“Tôi sẽ tiễn cậu.”
“Cái, cái này không phải là tôi đi một mình là được… Ý tôi là, hôm nay còn có việc phải làm nữa…”
Nghe Teddy nói vậy, Andante lẩm bẩm một cách thờ ơ.
“Việc gì mà phải làm vào ban đêm? Cơ quan An ninh Quốc gia không cho guide thời gian ngủ hay sao?”
“Hả? À, không. Cái, cái việc đó không phải là việc của Cơ quan An ninh Quốc gia mà là việc nhà…”
Với vẻ mặt bối rối, Teddy mấp máy môi về phía Jin Hyo Seop. ‘Cứu em zới’. Trước lời cầu cứu đó, Jin Hyo Seop cuối cùng cũng lên tiếng. Từ nãy đến giờ cậu không nỡ từ chối Andante vì sự tha thiết và yêu thương của anh, nhưng không thể cứ như vậy mãi được.
“Anh. Chắc hôm nay em phải về thôi.”
“Đi đâu chứ.”
“Không phải chúng ta phải về nhà sao.”
“Nhưng nơi em trở về bây giờ là ở đây mà.”
Andante cọ má anh lên cổ Jin Hyo Seop như đang làm nũng. Mái tóc mềm mại cọ vào làn da cậu.
“Đừng đi mà.”
Jin Hyo Seop lại im lặng. Tình huống giống hệt một tiếng trước. Lúc đó cậu vừa nói định đứng dậy thì Andante đã dùng đủ lời ngon ngọt để bịt miệng cậu lại.
Nhưng lần này thì Teddy cũng không chịu thua.
“Tina nói là em ấy còn chưa ngủ nữa kìa…”
Teddy đảo mắt liên tục, vẻ mặt khó xử. cậu ta xem điện thoại và liên lạc với ai đó, hóa ra là Tina.
“Muộn quá rồi nên chắc hôm nay em phải về thôi, hyung.”
“Không thể ở lại cùng anh hôm nay sao? Chúng ta đã xa nhau lâu như vậy rồi mà.”
Andante hơi tách người ra, nhìn Jin Hyo Seop với vẻ tha thiết. Ánh mắt anh như muốn nói, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi, em thật sự muốn đi sao? Khoảnh khắc đó cậu muốn dính chặt lấy anh, nhưng vì Tina đang chờ nên Jin Hyo Seop cố gắng kiềm chế.
“Thời gian sau này còn nhiều mà.”
“Sau này là khi nào.”
“Ngày mai cũng có, ngày kia cũng có…”
Teddy khẽ chen vào.
“Jin. Ngày mai có cuộc họp từ sáng sớm đấy.”
“Vậy sao? Vậy thì ngày kia có vẻ tốt hơn. Em biết là ngày kia anh không có việc gì…”
Jin Hyo Seop vừa nói vừa nhìn Teddy, cậu ta gật đầu đồng ý. Không phải ngay ngày mai, nhưng nếu là ngày kia thì thời gian chờ đợi cũng không quá dài. Họ suýt chút nữa đã không thể gặp lại nhau, vậy thì như vậy cũng ổn đúng không?
Nhưng Andante dường như không nghĩ vậy, anh nhíu chặt mày.
“Việc? Ý em là gì?”
“Ý em là ngày mai em bận vì có lịch trình, còn ngày kia thì…”
“Sao em lại lo lịch trình của Cơ quan An ninh Quốc gia?”
“Hả?”
Jin Hyo Seop chớp mắt lia lịa. cậu ngạc nhiên vì câu hỏi quá hiển nhiên nên phải suy nghĩ một chút. Andante tiến sát lại gần Jin Hyo Seop và xoa xoa bụng dưới của cậu.
“Chúng ta không phải đã thấu hiểu nhau rồi sao?”
Dù hơi xấu hổ mà gãi má, Jin Hyo Seop vẫn không phủ nhận và gật đầu.
“Vậy sao em lại muốn quay lại Cơ quan An ninh Quốc gia? Có phải anh đã làm gì sai nữa không? Hay là vẫn còn gì đó chưa được giải quyết? Nếu là vậy thì…”
“Không. Tuyệt đối không phải vậy.”
Jin Hyo Seop vội vàng lắc đầu trước giọng nói trở nên gấp gáp của anh. Không có gì chưa được giải quyết cả. Cũng không còn gì phải nghi ngờ nữa. Đúng như Andante nói, mối quan hệ của cả hai đã trở nên bền chặt hơn trước.
“Vậy sao em lại lo lắng đến công việc của Cơ quan An ninh Quốc gia?”
“Cái đó…”
Jin Hyo Seop đang lựa lời thì bỗng có tiếng chuông quen thuộc vang lên. Quay đầu lại thì thấy Teddy đang ngượng ngùng giơ điện thoại về phía Jin Hyo Seop.
[PIGLET]
Heo con… Jin Hyo Seop nhận ra ngay là ai. Tina, người thường ngủ lúc mười giờ tối, giờ gọi điện thoại có nghĩa là em ấy có chuyện quan trọng muốn nói.
“Anh, chắc bây giờ em phải về nhà ngay thôi. Vì có người đang đợi em.”
“…”
Andante không nói gì, Onaipcũng vậy. Bàn tay Andante buông lỏng, Jin Hyo Seop đi đến cửa mà không bị ai cản trở. Nhưng trước câu hỏi có vẻ như đang buồn bã của Andante, Jin Hyo Seop không thể không chần chừ.
“Hãy trả lời anh một điều thôi. Em sẽ quay lại hội của anh, đúng không?”
“À… Vâng. Chắc chắn rồi.”
“Vậy thì được rồi. Hai ngày thôi thì anh có thể chờ được.”
Những lời đó ngầm hiểu rằng cậu sẽ rời Cơ quan An ninh Quốc gia sau khi xong việc vào ngày kia, Jin Hyo Seop nghĩ rằng cậu phải nhanh chóng về nhà, nhưng cậu không thể mở cửa bước ra. Vì cậu biết Andante đang hiểu lầm.
“Anh, em ký hợp đồng với Cơ quan An ninh Quốc gia nên bị ràng buộc trong vòng 1 năm.”
“Anh biết. Nhưng hợp đồng có thể phá vỡ mà. Dù có một số hình phạt, nhưng cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu khó khăn quá thì anh có thể giúp em.”
Anh muốn nói rằng anh sẽ gánh vác tất cả. Cảm nhận được điều đó, Jin Hyo Seop dứt khoát lắc đầu.