“À, quả nhiên là vậy mà, em đã nghĩ ngay từ đầu là cái chú kia là kẻ nói dối.”
Tina liếc xéo Andante với vẻ đắc thắng. Andante định nói gì đó thêm, thậm chí đã thốt ra “Hyo-“, nhưng Jin Hyoseop đã nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy. Vẻ mặt cậu như thể nếu anh nói thêm điều gì nữa thì cậu sẽ không nhịn được đâu. Cuối cùng, Andante lặng lẽ ngậm miệng lại và chìm trong cảm giác thất bại trước một đứa trẻ nhỏ bé.
Khi tình hình lắng xuống, giáo viên chủ nhiệm đang bối rối đảo mắt, cô thận trọng chuyển chủ đề.
“Haha… Ừm, do thời gian có hạn, chúng ta sẽ bỏ qua phần thực hành lễ đính hôn và tiến hành phần lý thuyết thôi ạ. Mời các vị phụ huynh ra phía sau ạ.”
Lớp học lại bắt đầu, và Tina bĩu môi tìm về chỗ ngồi. Andante trơ trẽn tiến về phía sau và chiếm chỗ bên cạnh Jin Hyoseop.
Dù lớp học đã bắt đầu nhưng anh vẫn không ra ngoài, khiến các phụ huynh khác liếc nhìn Andante. Jin Hyoseop chẳng vui vẻ gì dù anh đang gánh chịu những ánh mắt lẽ ra phải hướng về mình. Cậu lẩm bẩm nhỏ đến mức chỉ Andante nghe thấy, khi đứng ở phía sau lớp.
“……Anh không đi sao?”
“Đi đâu?”
“Hôm nay là ngày tham quan của phụ huynh mà, hyung.”
“Vậy thì việc em ở đây cũng kỳ lạ chứ? Đứa bé đó đâu phải con em.”
Nên nói gì đây? Jin Hyoseop chỉ mấp máy môi để lựa lời. Andante liếc nhìn cậu, anh cảm thấy môi mình khô khốc một cách kỳ lạ.
‘Dù sao thì em ấy vẫn rất quyến rũ.’
Chỉ cần tưởng tượng đến cơ bụng săn chắc đó phồng lên là anh đã thấy eo mình đau nhức rồi. Đó là vì anh nhớ lại đêm cậu mò mẫm bụng anh bằng bàn tay và nói rằng nó lạ quá.
“em đến thay cho Selena, tức là mẹ con bé. Thật lòng mà nói thì em cũng xem em ấy như em gái mình vậy.”
“Vậy thì anh càng có quan hệ hơn chứ. Em gái em thì là em vợ anh mà?”
Andante lén kéo tay Jin Hyoseop và nắm chặt. Khi anh âm thầm xoa xoa lòng bàn tay Jin Hyoseop, đầu ngón tay của cậu run rẩy. Có lẽ vì mồ hôi ẩm ướt thấm vào lòng bàn tay mà hương thơm trở nên nồng nàn hơn.
Andante cố gắng kìm nén để không thở dài uể oải trước hương thơm ngọt ngào của mật ong. Người yêu đáng yêu của anh luôn quyến rũ dù chỉ im lặng đứng yên, đôi khi điều đó thật khó khăn.
“Không phải sao?”
Anh hỏi một cách lén lút như thể đang tỏ ra thản nhiên, và Jin Hyoseop nhuộm đỏ vành tai. Nhưng cậu vẫn liếc nhìn mọi người xung quanh và lén rút tay ra. Và sau khi quyến rũ người khác bằng vẻ mặt e thẹn, cậu lại nói ra những lời sấm sét.
“……Không thể đâu, xin đừng nói như vậy.”
“Em nói gì?”
Andante cau mày. Ngay lập tức, anh nhớ lại khoảnh khắc trước đó, khi anh phủ nhận câu hỏi của đứa trẻ rằng cậu sẽ kết hôn với anh. Chẳng lẽ cậu thực sự nghiêm túc về điều đó?
“Tại sao lại không thể kết hôn?”
“Th, thì…… vì không được mà……”
Jin Hyoseop lúng búng nói không rõ ràng. Đúng như cậu nói, ở Hàn Quốc không có hôn nhân giữa Esper và guide. Chính xác hơn là họ chưa từng tạo ra nó. Vì họ có khắc dấu. Vì khắc dấu có nghĩa là một người bạn đồng hành suốt đời còn bền chặt hơn cả hôn nhân, nên không có luật liên quan đến nó.
Đôi khi, có những cuộc hôn nhân phô trương giữa những người khác giới, nhưng không ai cố tình đứng ra để tạo kết hôn giữa những người đồng giới. Đặc biệt là ở Hàn Quốc không có chế độ hôn nhân đồng giới nên mọi chuyện càng như vậy.
Liệu nước ngoài có khác không, Andante bật cười khẩy và lẩm bẩm thờ ơ khi Jin Hyoseop đang do dự suy nghĩ.
“Không có gì là anh không thể thay đổi nếu anh muốn. Hãy đợi một tuần thôi. Anh sẽ ngay lập tức-”
“Chờ, chờ một chút. Xin đừng làm thế.”
Jin Hyoseop nắm chặt tay Andante, người nói như thể sẽ đi thay đổi luật ngay lập tức. Anh cảm thấy vui một cách vô lý trước hành động vội vàng của cậu, và Andante lại càng cư xử như một đứa trẻ hơn. Thật nực cười khi trái tim anh đập thình thịch vì điều này.
“Tại sao. Em không thích? Em định chỉ hẹn hò với anh, rồi đợi đến khi con nhóc đó lớn thì kết hôn à?”
“Không phải vậy mà. Sao tự nhiên anh lại cư xử như trẻ con thế? Với lại còn có mọi người ở đây nữa, đừng cứ……”
Jin Hyoseop thở dài trong khi liên tục ngượng ngùng nhìn xung quanh. Có vẻ như em ấy lo lắng về những người xung quanh, mặc dù Andante đã nói rằng anh sẽ giải quyết mọi chuyện. Không, có lẽ cậu chỉ xấu hổ chứ không phải là lo lắng vì phải che giấu mối quan hệ.
Khi anh nghĩ vậy, anh lại muốn hôn lên đôi môi đang thở dài đó. Giống như khi anh xông vào đây mà không nghĩ đến hậu quả hay tình hình hiện tại.
“Dù sao thì thay đổi chế độ cũng tốt mà. Để bất cứ lúc nào em và anh cũng có thể kết hôn.”
Andante hạ thấp giọng hơn để những người khác không nghe thấy. Tuy nhiên, anh nói một cách rõ ràng và chính xác để Jin Hyoseop có thể nghe thấy.
“Vậy thì chúng ta định trước đi. Ai sẽ làm vợ?”
“Anh……”
Vẻ mặt cậu như thể muốn nói xin anh đừng nói những lời như vậy nữa. Andante làm ngơ, dù biết rõ điều đó và thản nhiên gật đầu.
“Được rồi. Vậy thì anh sẽ làm vợ.”
“Không, không phải-”
“Thật lòng mà nói thì dù là chồng hay vợ anh cũng không quan trọng. Chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em là được.”
Anh trân trọng vuốt ve đầu ngón tay của Jin Hyoseop đang run rẩy lần nữa. Và anh đan các ngón tay vào nhau sâu đến mức không thể rútt ra được. Anh muốn chạm vào cậu nhiều hơn, dù đã cố gắng hết sức để tay chạm vào nhau và siết chặt. Thật là đương nhiên khi chỉ có thế này là không đủ, vì tâm trí anh không được lấp đầy dù đã dành cả ba đêm trong một phòng.
Tuy nhiên, Andante vẫn kìm nén và chỉ nắm lấy tay cậu. Anh muốn. Anh muốn sâu hơn, và lòng anh ngày càng nóng ran vì cảm giác thiếu thốn. Toàn thân anh khao khát Jin Hyoseop. Anh muốn biến cậu thành của mình và ngón tay anh ngứa ngáy.
Anh muốn lột bỏ bộ vest mượt mà đó ngay lập tức và khắc tên anh lên trái tim cậu. Anh muốn che phủ hoàn toàn những vết sẹo mà người khác đã gây ra bằng những thứ của riêng mình.
‘……Không. Điều đó thật khó xử.’
Andante quen thuộc trấn áp những thôi thúc đang lấp đầy tâm trí anh. Thực tế, anh đã nghĩ về khắc dấu từ lâu hơn anh nghĩ. Anh đã cảm thấy ham muốn được khắc dấu trước khi anh chắc chắn rằng anh yêu em ấy.
Nhưng trong khi mong muốn khắc ấn ngày càng lớn hơn trước, thì ý định thực hiện nó lại càng ít đi. Vì anh không muốn chạm vào những chấn thương của Jin Hyoseop hơn thế nữa. Anh đã ngậm miệng lại vì yêu cậu rất nhiều.
Andante nói một cách tinh nghịch, anh hy vọng rằng anh sẽ không đến gần cậu một cách gánh nặng.
“Hyo-chồng à.”
Jin Hyoseop chỉ nhìn về phía trước mà không trả lời. Màu sắc nhuộm đỏ vành tai cậu dần lan đến gò má.
‘Thật sự, em ấy đáng yêu quá đi.’
Andante vô thức kéo khóe môi lên.
———–
Tiếng bút sột soạt vang vọng khắp hội. Sau khi hoàn thành chữ ký cuối cùng, Jin Hyoseop đưa tài liệu cho Teddy, người đang ở bên cạnh.
“Đây là cái cuối cùng rồi.”
“Cu, cuối cùng……”
Teddy thở dài thườn thượt, xoa xoa quầng thâm dưới mắt.
“Bây giờ mà được ngâm mình trong nước ấm rồi ngủ một giấc thì chắc em cảm thấy như mình có cả thế giới mất.”
“em đã vất vả nhiều vì anh rồi.”
“anh mới là người vất vả hơn đấy. em dù sao cũng là Esper nên chỉ cảm thấy mệt mỏi về tinh thần thôi, còn anh chắc là mệt mỏi cả về thể xác nữa.”
Việc làm việc bốn tiếng một ngày để xử lý các loại tài liệu và tham gia các cuộc họp không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Jin Hyoseop đã âm thầm hoàn thành lịch trình của mình mà không hề phàn nàn một lời.
“Nhân tiện, cuối cùng thì anh cũng đã hoàn thành đúng hạn nhỉ. Thật lòng mà nói thì em đã nghĩ rằng sẽ khó hoàn thành đúng hạn đấy.”
“Đúng vậy.”
Khoảng hai tháng trước khi hợp đồng kết thúc, Shin Hae-chang đã hỏi về việc gia hạn. Đương nhiên, Jin Hyoseop đã lắc đầu, và Shin Hae-chang đã chấp nhận điều đó mà không nói gì thêm.
Một năm hợp đồng vừa dài vừa ngắn. Dù thời gian làm việc ở guild không dài, nhưng Jin Hyoseop đã làm rất nhiều hoạt động với tư cách là guide đại diện, vì vậy có rất nhiều thứ cần phải sắp xếp.
Có lẽ vì cậu đã bị choáng ngợp bởi các cuộc họp cho đến tận bây giờ mà những tài liệu đó đã tích tụ lại. Các thủ tục sắp xếp công khai. Hơn nữa, cậu đã quyết định rời khỏi nhà của Selena khi kết thúc hợp đồng này, vì vậy cậu phải chuẩn bị cho việc chuyển nhà, và một bữa tiệc chia tay cũng đã được quyết định. Một lịch trình khiến hai tháng có vẻ quá ngắn ngủi.
Shin Hae-chang cũng biết điều đó, vì vậy anh ta đã nói rằng đừng ép bản thân quá sức. Ngay cả khi hợp đồng đã kết thúc, tài liệu vẫn có thể được sắp xếp dần dần. Thực tế, những tài liệu cần sắp xếp không phải là khẩn cấp, và cậu có thể ngừng hoạt động sau khi hợp đồng kết thúc và giải quyết chúng dần dần.
Tuy nhiên, Jin Hyoseop đã lắc đầu.
‘Không. Tôi sẽ giải quyết tất cả tài liệu trong vòng hai tháng.’
Cậu đã làm việc chăm chỉ như những gì cậu đã tuyên bố. Và vào ngày kỷ niệm một năm, cậu đã hoàn thành mọi thứ, từ tài liệu đến các hoạt động. Cậu cảm thấy tự hào khi đã hoàn thành nó, dù đã nghi ngờ liệu nó có thể thực hiện được hay không.
‘Anh ấy sẽ thích chứ?’
Trái tim cậu ngứa ngáy một cách vô cớ. Như Shin Hae-chang đã nói, cậu không cần phải ép bản thân quá sức, nhưng lý do cậu muốn kết thúc nhanh đến vậy chỉ đơn giản là vì Andante.
Gần đây, Shin Hae-chang thường đưa cậu về nhà, và vấn đề ở đây là Andante luôn đợi trước cửa nhà. May mắn thay, họ chưa từng chạm mặt vì cậu lén lút trốn đi rồi mới xuất hiện khi Shin Hae-chang đã rời đi. Nhưng ánh mắt của Andante khi nhìn về phía Shin Hae-chang lúc đi khỏi thì thật tàn bạo, như thể muốn cắm dao vào lưng anh ta ngay lập tức.
Tuy nhiên, anh đã không nói rằng cậu nên bỏ hợp đồng. Anh chỉ lẩm bẩm khi vùi môi vào gáy của Jin Hyoseop trong con hẻm tối tăm.
‘anh mong hợp đồng sẽ sớm kết thúc.’
Vì vậy, nỗ lực này là điều duy nhất mà Jin Hyoseop có thể làm cho anh. Thành thật mà nói thì cậu cũng cảm thấy biết ơn vì anh đã chờ đợi sự bướng bỉnh của cậu.
Lúc đó, Teddy lẩm bẩm với giọng tiếc nuối.
“Hôm nay là ngày cuối cùng, cảm giác thật kỳ lạ. Chúng ta có thể gặp lại nhau chứ?”