Ngoại truyện 13
“Tất cả chỉ là ảo giác thôi sao…”
Một nụ cười chế giễu bật ra. Thật nực cười khi cậu đã lo lắng đủ thứ về việc có nên thay đổi tương lai vì ảo giác hay không. Thậm chí cậu còn bị lay động bởi Andante khi còn trẻ, thứ chỉ là ảo giác.
“Hyoseop à, nếu em không khỏe thì-”
“Không ạ. Em ổn.”
Jin Hyoseop thở dài và xoa mặt. Rồi cậu rúc vào vòng tay vững chắc của Andante.
“Sao vậy?”
Andante vuốt ve sau gáy Jin Hyoseop một cách quen thuộc. Từ phong cảnh trong nhà hiện ra sau lưng anh, đến mùi hương, cách nói chuyện, tình huống của Andante, tất cả đều trở lại như cũ. Không có gì thay đổi cả.
“Không, không có gì…”
“Không có gì không phải là không có gì.”
Ngay khi biết rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ, cậu cảm thấy như trút được gánh nặng. Cậu tự nhủ rằng đây là điều cậu phải làm, vậy nên không sao cả, tốt đẹp là tốt đẹp, rằng cậu sẽ không mất anh ấy, định mệnh vẫn tiếp diễn.
Nhưng rõ ràng cậu vẫn sợ hãi sự thật rằng cậu có thể mất anh. Nếu không thì sao cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.
“Sao thế em?”
“Chỉ là, em thấy may mắn thôi ạ. Thật… thật sự rất may mắn.”
“Nói cho anh biết em thấy may mắn về điều gì đi, Hyoseop à.”
Với giọng nói dịu dàng và đầy lo lắng của anh, Jin Hyoseop lắc đầu và cọ mặt vào lồng ngực vững chắc của anh. Khoảnh khắc đó, mùi hương khói thoang thoảng đột nhiên trở nên nồng đậm. Hình ảnh đó khiến cậu nhớ đến Andante khi còn trẻ mà cậu đã thấy trong giấc mơ.
Jin Hyoseop giật mình, vô thức run rẩy và ngẩng đầu lên. Cậu đang có Andante quen thuộc trước mắt, nhưng hình ảnh Andante lạnh lùng một cách kỳ lạ mà cậu đã thấy trong giấc mơ vẫn lởn vởn trong đầu cậu. Dù cậu đã nhẹ nhõm vì thực tế không có gì thay đổi, nhưng dường như vẫn còn một nỗi bất an nhỏ bé.
Thấy đôi mắt cậu dao động, anh cau mày.
“Sao thế, rốt cuộc là sao vậy. Cơ thể em không khỏe à? anh gọi bác sĩ nhé? em khó chịu ở đâu?”
“… Em, không có cảm giác… thật…”
“Cảm giác thật?”
Cậu muốn cảm nhận rằng hiện tại là thật, Jin Hyoseop ôm chặt anh bằng đôi tay run rẩy. Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ. Lúc đó, một ý tưởng hay chợt lóe lên trong đầu cậu.
“… Anh.”
Jin Hyoseop đặt chân mình vào giữa hai chân của Andante. Andante đang định nói thêm điều gì đó thì khựng lại. Tận dụng cơ hội đó, cậu áp sát cơ thể hơn và di chuyển eo, khiến cơ thể anh cứng đờ. Cơ bắp trên lưng anh co giật dưới lòng bàn tay cậu.
“Haa…”
Chỉ một tiếp xúc nhỏ thôi mà cậu đã cảm thấy hưng phấn dâng trào đến tận đỉnh đầu. Có lẽ là vì cậu nhẹ nhõm khi gặp lại người yêu quen thuộc, hoặc có lẽ là vì nụ hôn dở dang với Andante khi còn trẻ. Khác với mọi khi, cậu không làm gì cả mà cơ thể anh đã nóng ran lên.
Có lẽ nhận ra điều đó, Andante gầm gừ gọi tên Jin Hyoseop.
“… Jin Hyoseop.”
Giọng nói trầm khàn vì hưng phấn càng làm bùng cháy ham muốn của cậu. Jin Hyoseop thở hổn hển, cọ xát phần trung tâm đang phồng lên của mình vào đùi anh. Bên trong cậu đã ướt đẫm. Mùi mật ngọt tự nhiên lan tỏa khiến phòng ngủ dần trở nên ngọt ngào.
Jin Hyoseop thở dốc, nhìn Andante từ đầu đến chân như muốn nuốt chửng anh. Nếu là bình thường, cậu đã xấu hổ và vùi mặt vào cổ anh, nhưng bây giờ cậu muốn ghi lại mọi thứ vào trong mắt mình. Cậu muốn xác nhận rằng đây là thực tế.
“A.”
Chứng minh rằng anh đang vô cùng hưng phấn, đôi mắt của Andante đã biến thành màu vàng hoàn toàn. Ngực cậu thắt lại vì màu sắc đó như đang tràn ra. Cảm giác ngứa ngáy lan tỏa từ tim cậu một cách chậm rãi. Trước đây, mỗi khi cậu chạm mắt anh, cậu đều giật mình và hưng phấn, nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy vui mừng.
“Đây là thực tế. Thực tế thật sự. Em không cần phải mất anh.”
Khi biểu cảm lạnh lùng của anh dần tan biến trong đầu cậu, cơ thể cậu trở nên nóng hơn. Bên dưới cậu đau nhức vì căng thẳng, và phía sau cậu đã ướt đẫm, khiến eo cậu vô thức vặn vẹo. Andante cũng cảm nhận được sự thay đổi đó và nheo mắt.
“Thật kỳ lạ. Không phải ngày đó mà.”
“Cái gì, cơ ạ?”
“em cứ như thể biến thành một người khác sau khi ngủ dậy vậy. Bình thường em chỉ biết trốn tránh thôi mà.”
Có lẽ anh đã cảm nhận được sự kỳ lạ, giọng điệu của anh chứa đựng những cảm xúc phức tạp, nhưng sự bất an của anh không tăng lên. Đôi mắt anh sáng hơn ánh nắng buổi trưa, và mùi hương khói lan tỏa đến mức mũi cậu như bị tê liệt. Cậu có thể thấy rõ ràng rằng anh đang hưng phấn, nhưng anh lại quan tâm đến sự thay đổi của Jin Hyoseop hơn là ham muốn của bản thân.
“Anh, không thích sao ạ?”
“Không.”
Trước sự quyến rũ liên tục, Andante lập tức cưỡi lên người Jin Hyoseop. Mái tóc được ánh nắng chiếu vào lấp lánh như được rắc bụi vàng. Khuôn mặt đẹp trai tự nhiên bị che khuất bởi bóng tối khiến tim cậu đập loạn nhịp.
Đột nhiên cậu nhớ đến việc Yujin đã tặc lưỡi nói rằng cậu quá yếu trước khuôn mặt của Andante. Cậu chưa từng nghĩ như vậy, nhưng có lẽ đúng là như vậy. Người đẹp trai chỉ là thoáng qua, nhưng Andante, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, vẫn luôn khiến cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn.
“Haa…”
Lúc đó, Andante thở ra một hơi thở dồn dập như dã thú. Cậu còn chưa kịp hỏi tại sao thì đôi môi anh đã chạm vào môi cậu. Mặc dù bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy cổ cậu, nhưng cậu lại không hề sợ hãi. Ngược lại, cậu muốn phó thác toàn bộ cơ thể mình vào bàn tay ấm áp đó.
“Haa, hức. Ư, hức…”
Chiếc quần cao su mỏng cùng với đồ lót tụt xuống dưới. Cậu rụt người lại trước không khí lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó, một bàn tay nóng bỏng vội vã vuốt ve đùi cậu và tiến về phía trung tâm. Và rồi Andante bật cười khan.
“Ngập lụt đến nơi rồi này.”
“Hức…”
“Tại sao em lại hưng phấn đến vậy nhỉ. anh có làm gì đâu chứ.”
Andante lặng lẽ nhìn Jin Hyoseop đang mất kiểm soát. Rõ ràng anh cũng đang hưng phấn, nhưng khác với mọi khi, anh không dễ dàng chạm vào cậu. Bối rối vì lỗ huyệt không ngừng run rẩy và ngứa ngáy, Jin Hyoseop quấn chân quanh người Andante. Khi họ áp sát cơ thể vào nhau, một âm thanh nhầy nhụa vang lên.
Chỉ một tiếp xúc nhỏ thôi mà cậu đã hưng phấn đến mức này rồi. Jin Hyoseop cũng thấy lạ, nhưng máu đã dồn xuống dưới nên cậu không thể suy nghĩ được gì cả. Cậu chỉ muốn được anh cắm vào.
“Em muốn, muốn anh.”
“… Thật kỳ lạ. anh nghi ngờ em có phải là người vừa mới ngất xỉu hay không đấy.”
Vì Andante mãi không chịu động đậy, Jin Hyoseop cuối cùng cũng vươn tay ra. Khi cậu kéo quần anh xuống, phần trung tâm đã lớn hơn lộ ra và phát ra một âm thanh “tạch”. Trước kích thước đáng sợ đó, Jin Hyoseop đã đáp trả lại những gì anh đã nói.
“Chẳng phải anh cũng vậy sao, không làm gì cả mà lại thành ra như thế này.”
“anh thì đương nhiên rồi.”
Andante tự nhiên cọ xát dương vật của mình vào trung tâm của Jin Hyoseop và gặm nhấm vành tai cậu. Giọng nói nhòe nhoẹt vang lên bên tai cậu.
“anh không đời nào giữ được bình tĩnh khi có em trước mặt đâu. Chỉ cần ngửi mùi hương thôi là anh đã phát điên lên rồi. Ưm ừm, không thể nào.”
“Haa- Ư…”
“anh không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào ở bênemcả. Thật ra anh luôn thiếu thốn đến phát điên lên ấy chứ. Đây là anh đang kiềm chế đấy.”
Nếu là trước đây, cậu đã nhăn nhó nói rằng đây mà là kiềm chế sao. Nhưng Jin Hyoseop không những không đẩy anh ra mà còn run rẩy eo với một vẻ mặt mơ màng. Cậu muốn chạm vào, bất cứ điều gì cũng được. Cậu muốn. Cậu muốn nhanh chóng hòa làm một với anh.
“Haa, hay là chúng ta giải quyết cái này trước rồi nói chuyện sau được không ạ?”
Vì quá muốn được chạm vào, Jin Hyoseop tự mình dang rộng chân và dụ dỗ Andante. Chất lỏng nhỏ giọt từ lỗ huyệt của cậu.
Andante liếc nhìn xuống dưới. Đôi mắt anh vẫn sáng, nhưng biểu cảm anh vẫn không thay đổi.Anh biết rằng đây là một chiêu bài để làm anh bồn chồn, nhưng anh không thể không mắc bẫy.
“Anhh…”
Andante im lặng rồi nắm chặt đùi Jin Hyoseop và nâng lên, nhìn chằm chằm vào phần bên dưới lộ ra hoàn toàn. Một trong những tiếng thở dốc nặng nề biến mất. Anh đang nín thở. Cậu không biết điều đó có ý nghĩa gì. Nếu là bình thường, anh đã đưa ngón tay vào bên trong rồi.
“Phản ứng của em kỳ lạ đến vậy sao. Rõ ràng là em đang hưng phấn mà…”
Sốt ruột, Jin Hyoseop vắt óc suy nghĩ xem cậu phải làm gì để anh cắm vào mình và nhắc lại những gì anh đã nói là kỳ lạ.
“Nếu là vì phản ứng của em… thì anh không cần phải lo lắng đâu ạ. Vì giấc mơ, haa… chỉ là em có chút hưng phấn thôi mà.”
“Giấc mơ?”
“Vâng. Chỉ là, chỉ có vậy thôi ạ.”
“Đó là giấc mơ gì?”
“Hức, hừm… Em nên nói là em đã bị mê hoặc bởi một Esper khi còn nhỏ thì đúng hơn…”
“Esper khi còn nhỏ? Mê hoặc?”
Vì đó là một lời nói tuôn ra không đầu không cuối, nên Andante không hiểu cậu đang nói gì.
Nhưng Jin Hyoseop không nói thêm gì nữa mà ôm chặt lấy anh. Vì cậu cảm thấy ngại ngùng một cách vô cớ. Cậu mơ thấy người yêu mình khi còn trẻ, và cậu đã bị quyến rũ. Thật khó để nói sự thật. Và cậu cũng không có thời gian để kể chi tiết.
Cơ thể vốn đã nóng ran của Jin Hyoseop biết rõ cậu muốn gì, nên cậu đã sử dụng đến biện pháp cuối cùng là lan tỏa hương thơm của mình đến giới hạn. Mùi mật ong đậm đặc đổ ập vào Andante, khiến lông mày anh khẽ nhíu lại. Có vẻ như anh đã nhận ra ý đồ của cậu, nhưng anh không thể dễ dàng từ chối sự quyến rũ này.