Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 149
“Có cãi nhau thì cũng để sau buổi xem mắt đi. Ở chỗ nào không có tôi ấy! Chúng ta phải đạt được mục đích ban đầu chứ. Buổi xem mắt đẳng cấp thế này cơ mà. Khoa Múa đấy, khoa Múa. À, kia bạn tôi đến kìa!”
Đôi mày rậm của Kang Soo Hyun nhíu chặt lại. Mái tóc bóng nhờn vuốt đầy sáp lấp lánh dưới ánh đèn đường. Kẻ vừa ném thẳng một viên sỏi vào bầu không khí đang chùng xuống giờ đây đón bạn mình như thể nhìn thấy cứu tinh.
Ngược lại, tôi với Go Yo Han chỉ nhìn nhau rồi gãi gãi cổ vì ngượng. Trông cứ như mấy đứa vừa cãi nhau một trận trẻ con vậy.
***
Điều khiến tôi bực mình hơn nữa là Go Yo Han chơi game uống rượu dở đến mức khó tin.
“Thằng này sao thế, lần này lại thua nữa rồi.”
“Oa, Yo Han chơi game dở thật đấy.”
Soju cùng bia được pha vào chiếc cốc bia bám đầy cặn trắng. Go Yo Han nhanh chóng nhận lấy thứ nước đục ngầu đó mà uống. Đây đã là ly thứ chín rồi. Hơn nữa, vì Go Yo Han dính hết mọi hình phạt, nên tôi ngồi ngay cạnh lại chẳng được động đến một giọt rượu nào.
“Quá đáng thật đấy, mấy người. Tôi phải từng chơi mấy game này rồi thì mới biết chứ.”
Lời nói kèm theo nụ cười nửa miệng trông thật lố bịch. Cậu ta nốc cạn ly rượu chỉ bằng một hơi, uống nhiều đến mức chảy cả xuống cằm. Đặt ly xuống, Go Yo Han chỉ ngón cái về phía bốn thằng con trai.
“Bọn tôi là lũ mọt sách chỉ biết học thôi mà. Đại học Hàn Quốc đấy.”
“Này, chắc không phải đâu nhỉ? Ít nhất thì trông cậu có vẻ cũng biết chơi bời đấy chứ.”
Cô gái tóc ngắn, hình như là So Yun thì phải. Họ thì tôi không nhớ rõ lắm. Cô gái từ lúc mới gặp đã đặc biệt nhìn Go Yo Han với đôi mắt lấp lánh, đột ngột nhoài người về phía trước hỏi. Go Yo Han cầm cốc bằng bàn tay phải vốn không hay cử động, khẽ nghiêng đầu.
“Không phải đâu, hồi đó tôi là thằng khù khờ mà.”
Nói dối.
Ai mà ngờ được cái thằng đã từng nắm cả trường cấp ba trong tay khuynh đảo, lên đại học lại đi nói mình thuộc tầng lớp hạ lưu chứ?
Đôi mắt chầm chậm chớp chớp như hơi say, từng cử chỉ đều trơ trẽn và thản nhiên. Kang Soo Hyun đang ngấm ngầm bị gạt ra khỏi cuộc trò chuyện, nhân lúc Go Yo Han đang gục nửa người xuống bàn chống cằm, lén nhìn tôi. Miệng cậu ta di chuyển, khẩu hình rõ ràng.
‘Thật hả?’
Thật cái nỗi gì. Tôi không thể nói không ngay lúc đó vì mối quan hệ giữa tôi với Kang Soo Hyun không đủ thân thiết, nên chỉ nở một nụ cười méo xệch.
‘Tôi thấy cậu ta hô mưa gọi gió khắp thiên hạ thì có.’
Tôi lờ đi lời phản bác trên gương mặt không thể tin nổi đó.
“Hồi đó tôi khù khờ đến mức nào ư…”
Giọng nói kéo dài ở cuối câu của Go Yo Han đột ngột hướng về phía tôi. Bất ngờ chạm mắt, tôi hơi hoảng. Sao lại nhìn tôi? Cảm giác kỳ lạ khiến tôi hơi ngả người ra sau, nhưng bàn tay Go Yo Han đã nhanh chóng vươn ra giữ lấy vai tôi rồi nói:
“Cậu ấy là bạn học cùng cấp ba với tôi này. Nhưng quyền lực kinh khủng lắm, chỉ cần cậu ấy nói không muốn làm bạn nữa là tôi phải quỳ xuống van xin ngay.”
Tổng cộng sáu cặp mắt đổ dồn về phía tôi. Tròn xoe đầy tò mò. Trước lời nói dối vô lý đó, tay tôi tự động giơ lên. Bàn tay giơ lên một cách vô vọng, yếu ớt lắc qua lắc lại.
“A, không phải.”
“Bọn học sinh chỉ cần nghe tên cậu ấy thôi là run cầm cập đấy? Tính cách thằng này tệ lắm.”
“Không, không phải. Cậu ta đùa đấy.”
“Mấy người có biết tôi đã phải cầu xin thế nào để được làm bạn với cậu ấy không? Thật sự đã phủ phục xuống đất van xin mãi đấy. Thậm chí còn hôn cả lên chân cậu ấy cơ mà? Nên là, hãy lan truyền tin đồn đi nhé. Biết chưa? Kang Jun trường Đại học Hàn Quốc mặt mũi thì sáng sủa đấy nhưng quá khứ dơ bẩn, tính cách cũng tệ hại.”
“A! Gì thế! Lại nói dối nữa à? Đừng đùa nữa đi!”
Cô gái tên So Yun phá lên cười, đập tay xuống bàn. Tiếng động nặng nề cắt ngang lời Go Yo Han, tiếng cười ồn ào lan ra trong nhóm. Mọi người đều đọc ra sự dối trá trong câu nói đầy khoa trương đó.
Nhưng có một điều họ không biết. Trong vô số lời nói dối của Go Yo Han kể từ khi bữa tiệc bắt đầu cho đến khi không khí trở nên sôi nổi, câu nói vừa rồi lại là sự thật duy nhất.
Thằng khốn chết tiệt đó thực sự đã phủ phục xuống đất rồi hôn lên chân tôi. Tôi nãy giờ chỉ liên tục phủ nhận bỗng im bặt. Bởi vì đầu óc đột nhiên trở nên đỏ rực.
Tại sao lại phải nhắc đến chuyện đó vào bây giờ chứ…
Tôi đảo lưỡi trong miệng, đưa bàn tay lạnh ngắt lên ôm lấy cái cổ nóng bừng. Không biết phải nhìn đi đâu, tôi chỉ đăm đăm nhìn vào khoảng không. Cứ nghĩ đến lúc đó là chân tay tôi lại lạnh toát, còn cơ thể thì nóng lên không kiểm soát được.
“Cậu mới là người tính cách tệ hại ấy. Chỉ vì muốn ghi điểm với con gái mà lại đi nói xấu đứa bạn cùng lên đại học với mình là sao? Xem cái nhân cách kìa. Cậu chỉ hợp làm bạn thôi. Bạn bè.”
So Yun chỉ tay vào Go Yo Han rồi cười. Đó là một nụ cười thoải mái, cho thấy rõ cô ấy chẳng hề có ý định gây ấn tượng tốt đẹp gì. Thật sảng khoái. Dù việc cô ấy vừa cười vừa đập nhẹ vào cánh tay Go Yo Han đang gác trên bàn khiến tôi khó chịu, nhưng nhờ nụ cười đó, nỗi bức bối nghẹn cứng trong lòng mấy ngày qua bỗng chốc tan biến.
Tôi bất giác đưa tay xoa ngực. Kang Jun điên loạn đã thở phào nhẹ nhõm. Chết tiệt, cảm giác như khóe miệng đang khẽ nhếch lên.
“Tôi ra nhà vệ sinh một lát.”
Tôi đứng dậy định ra ngoài hít chút gió lạnh, nhưng mọi ánh mắt vẫn chỉ đổ dồn vào Go Yo Han. Chà, bạn bè đúng là quý hóa ồn ào thật đấy. Ý nghĩ mỉa mai cứ trào lên. Dù sao thì sự vắng mặt của tôi dường như cũng chẳng ai quan tâm. Ừ thì, vốn là vậy mà.
Tôi nhún vai trước tình huống đã quá quen thuộc này, rời khỏi chỗ ngồi.
***
Lần thứ hai tôi gặp riêng Kang Soo Hyun là ở trong nhà vệ sinh. Mà lại là nhà vệ sinh bên ngoài quán. Thực ra, đứng trước cái nhà vệ sinh ngoài quán đó, tôi đã đắn đo cả ngàn lần. Có nên vào hay không. Nơi đó quá kinh tởm cùng bẩn thỉu, đến mức tôi chẳng muốn đặt chân vào.
Nhưng cũng đành chịu thôi. Mọi chuyện rồi cũng phải quen. Thú thật thì nhà vệ sinh cấp ba chẳng phải cũng không khác gì ở đây sao. Đều như nhau cả thôi. Sau khi tự trấn an mình như vậy, lúc tôi đang giải quyết nỗi buồn rồi rửa tay thì cửa mở, người bước vào chính là Kang Soo Hyun.
Bắt gặp ánh mắt tôi qua gương, Kang Soo Hyun khẽ giơ tay lên rồi tặc lưỡi.
“Tại thằng bạn cậu mà buổi xem mắt này hỏng bét hết rồi.”
“Ừm, thằng đó vốn thế mà.”
Cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm. Tôi đã ở cạnh Go Yo Han suốt ba năm hiểu rõ nhất.
“Cậu ta lúc nào cũng chiếm hết sự chú ý của người khác.”
“Gì vậy, sao nói thế. Hai người không thân lắm à?”
“…Không hẳn.”
“Không phải bạn bè à?”
“Bạn bè?”
Gọi là vậy thì cũng là một mối quan hệ hơi kỳ lạ. Tôi vừa phủi tay vừa ngập ngừng, rồi đáp:
“Không, chỉ là… vậy thôi.”
“Bảo sao, ra là thế nên cậu không chơi đẹp gì cả.”
“Chơi đẹp gì cơ?”
“Thế cậu thấy tình hình đó công bằng à? Thằng đó trông kiểu gì cũng có ít nhất ba người xin số. Còn cậu, này! Cậu thật sự không được làm thế. Đã bảo dắt đứa nào ổn ổn đến cơ mà, sao lại hành xử thiếu tinh ý thế hả!”
“Không phải đâu, mấy cô gái đó nói Go Yo Han chỉ hợp làm bạn thôi mà?”
“Cậu tin lời đó à? Cậu có biết tôi đã trải qua tình huống này bao nhiêu lần rồi không? Tất cả chỉ giả vờ dò xét thôi.”
“……”
Vẻ mặt tôi dần trở nên cau có khó chịu. Lòng dạ vốn đã lắng xuống lại trở nên nặng nề.
“À, ra vậy.”
Chết tiệt. Căn bệnh đã dày vò tôi suốt thời học sinh không biết từ lúc nào lại tái phát. Cảm giác nghẹn ngào lại hành hạ tôi. Tâm trạng dần chùng xuống. Thực sự tại sao tôi lại đến đây chứ.
“Thế mới nói sao lại đưa cậu ta đến đây làm gì. Dù cậu ta muốn đi thì cũng phải tìm cách cản lại chứ.”
Lời ấm ức tuôn ra không hề lọt vào tai tôi. Tôi đang chìm trong cảm xúc của chính mình. Tại sao lại đưa cậu ta đến ư? Nghĩ đến đó, hình ảnh Go Yo Han vụng về gắp đũa lại khắc sâu vào tâm trí như một hình xăm. Lý do tôi yếu lòng trước Go Yo Han lại được nhai đi nhai lại cả trăm lần.
“Ừ nhỉ.”
“A, ờm, tôi đi, đi giải quyết đã.”
Kang Soo Hyun đang lầm bầm bất mãn bỗng co rúm người lại. Dáng vẻ hai chân khép vào giữa bước đi trông hơi khó coi. Không muốn nhìn thêm bộ dạng xấu xí đó nữa, tôi lắc đầu, mở cửa nhà vệ sinh. Ở đó, tôi thấy một gương mặt quen thuộc.
“Ơ… Ờ, chào.”
Một trong bốn cô gái đến xem mắt. Là cô gái tỏ ra rụt rè nhất. Vì giới thiệu bằng giọng nhỏ nên tôi cũng không nghe rõ tên. Hình như là Lee Ga Hee? Hay Yoon gì đó. Đại loại là một cái tên tương tự.
Cô gái tạm gọi là ‘Ga Hee’ này, lạ thay, không hề vào nhà vệ sinh mà chỉ đứng ở con hẻm nhỏ dẫn vào đó với vẻ mặt không mấy vui vẻ. Dù gì cũng là người đã chạm mặt mấy tiếng đồng hồ, lờ đi mà qua thì cũng kỳ, đột nhiên bắt chuyện lại càng ngượng. Vì vậy, tôi cứ giữ nguyên tư thế mở cửa rồi quan sát xung quanh.
“A.”
Đảo mắt vài lần là tôi hiểu ra ngay. Con hẻm nhỏ hẹp cùng tối tăm, ngay cạnh là nhà vệ sinh nam cũ nát, đối diện là cửa nhà vệ sinh nữ đóng hờ hênh. Khe hở rộng đến mức chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy bên trong.
“Tôi sẽ đợi ở ngoài này.”
“Ơ?”
Tôi tựa lưng vào bức tường cạnh cửa với vẻ mặt vô cảm, lấy tai nghe nhét đâu đó trong túi ra đeo lên. Sau đó khẽ hất cằm rồi dán mắt vào điện thoại. Lúc này Lee Ga Hee mới hiểu ý tôi, lí nhí nói bằng giọng gần như không nghe thấy.
“…Cảm ơn.”
Tôi không đáp lại. Vì có vẻ như cô ấy muốn thế hơn. Cái cảnh đứng nhìn chằm chằm người ta vào nhà vệ sinh cũng đáng ngờ cùng ghê tởm mà.
Cô gái tên Ga Hee chỉ đi ra sau khoảng ba bài hát. Cảm nhận được tiếng động khe khẽ chạm vào lưng mình, tôi tắt nhạc đang nghe rồi quay lại. Gương mặt rụt rè khẽ cúi đầu nói:
“Đợi lâu lắm phải không, xin lỗi nhé.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.