Hành Trang Tuổi 18 - Chương 175 - (H) - Ngoại truyện 29

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 175

Mọi sức lực trong tôi đều tan biến. Eo tự động nhấc lên rồi lại hạ xuống, đầu ngón chân cào mạnh vào tấm ga trải giường. Cơn đau đớn như xé nát nơi trung tâm lại bị thay thế bởi một áp lực nghẹt thở. Khoái cảm không thể cưỡng lại bằng lý trí lan tỏa khắp đôi chân, gặm nhấm nốt chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong tôi.

Thì ra đây là cái cảm giác đầu óc tê liệt…

Tôi nghĩ vậy, nhìn khung cảnh nhòe nhoẹt dần vì nước mắt.

Đúng lúc đó, tôi đã bỏ lỡ thời cơ. Thế trận hoàn toàn nghiêng về phía Go Yo Han. Trong khoảnh khắc lơ đãng, tôi cảm thấy chân trái mình bị nhấc lên, nhưng ngay sau đó, cơn bão táp dữ dội ập đến khiến tôi chỉ còn biết ưỡn người ra sau, thở dốc từng hồi. Tôi chẳng còn phân biệt được đây là cảm giác sung sướng hay khổ sở nữa.

Giữa cơn hỗn loạn ấy, tôi vẫn sợ hãi mình sẽ bật ra tiếng rên rỉ, vội vàng bịt chặt miệng, nhưng rồi lại bất lực buông tay, mấy ngón tay trượt dài trên má, cào nhẹ vào những vệt chất lỏng đã khô cứng. Sức mạnh nóng bỏng mút mát, cắn xé, rồi lại nảy lên, theo nhịp điệu ấy, đầu ngón chân tôi xoắn chặt lấy tấm ga. Trong cơn mê man, chút lý trí cuối cùng vẫn cố gắng đẩy Go Yo Han sang một bên.

Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng.

“Ha… ha…”

Có lẽ tôi đã nghẹt thở, Go Yo Han thở dốc dữ dội như vừa chạy một quãng đường dài, rồi dùng mu bàn tay lau đi đôi môi hơi sưng của mình. Cái miệng lắm lời ấy lại im lặng lạ thường. Cậu ta chỉ im lặng nhìn những vết tích mình vừa gây ra. Dù tôi đã đẩy Go Yo Han ra, tôi vẫn cảm thấy khó chịu bởi chính nước bọt của cậu ta. Gió lạnh lùa vào làm khô nước bọt, cào xé cái núm vú đang sưng lên một cách sắc lạnh.

“Cậu lại khóc nữa rồi.”

“……”

Go Yo Han bị đẩy sang bên cạnh, dùng khuỷu tay che miệng nói:

“Hay là tôi làm nốt bên kia cho cậu nhé?”

Tôi dồn sức vào ngón chân, cố tình vặn vẹo, miệng thì giả vờ thản nhiên nói dối.

“Không.”

“Sao vậy?”

“Làm nữa chắc của cậu nổ tung mất.”

Ít ra không chỉ có mình tôi run rẩy thế này. Nói ra những lời đó trong khi phía dưới vẫn đang dựng đứng, tôi cũng thấy buồn cười, nhưng tôi nghĩ chỉ cần không bị phát hiện là được. Go Yo Han vừa định quay đầu nhìn xuống hạ bộ của tôi, tôi đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu ta kéo lại. Go Yo Han nhìn mặt tôi, rồi nhìn xuống bắp đùi trái của mình, tiếp tục nói:

“Không sao đâu. Tôi bắn rồi mà.”

“……”

Đến lúc đó, trong bóng tối, tôi mới nhìn thấy cái vệt ướt sẫm ở khoảng giữa bắp đùi Go Yo Han.

“Vừa mút của cậu vừa dựng lại rồi.”

“…Điên thật.”

Có vẻ như những lời đồn ở trường trung học là sự thật. Go Yo Han đúng là một con quái vật. Nghe nói của cậu ta lớn đến mức dựng lên cũng không lộ liễu. Không ngờ tôi lại có cơ hội kiểm chứng cái sự thật ấy theo cách này. Vừa khịt mũi cười khẩy vì quá đỗi ngớ ngẩn, tôi lại run rẩy bởi cơn khoái cảm âm ỉ đang từ từ ập đến.

“Không sao đâu. Của cậu cũng đâu có nhỏ lắm đâu.”

“…Này.”

“Hửm?”

Gọi rồi lại nuốt lời. Chỉ trong khoảnh khắc ấy mà đầu óc tôi quay cuồng đến chóng mặt, đây là lần đầu tiên tôi suýt nôn vì suy nghĩ. Đầu ngón tay căng thẳng cào vào tấm ga. Cảm giác mềm mại trượt dài theo làn da mỏng manh. Tôi nuốt khan một tiếng, hạ quyết tâm.

“Cậu đúng là…”

Nhưng lời nói lại không thoát ra trọn vẹn. Tôi hít một hơi thật sâu, lại nắm chặt tấm ga, nhắm nghiền mắt rồi mở ra. Tôi đã đoán trước, và tôi đã cảm nhận được. Đã quá muộn để thay đổi con đường đời của tôi. Chúng tôi đã đi quá xa cái gọi là “gần như làm tình” rồi. Chẳng còn đường ray nào để quay lại nữa. Tôi đã chuẩn bị cho ngày này rồi. Vậy nên tôi cũng đã đoán trước được rằng hôm nay Go Yo Han sẽ đi đến cuối cùng.

Quyết tâm của tôi đã được hoàn thành khi nhìn vào lưng Go Yo Han. Cậu ta không biết, nhưng kẻ biến thái thực sự là tôi.

“…Go Yo Han.”

“Ừ.”

Một tiếng đáp khẽ khàng cào nhẹ vào cổ họng. Đó là dấu hiệu Go Yo Han đang hưng phấn. Tôi liếm đôi môi khô khốc.

“Cậu định làm thật hả?”

“……”

Không có câu trả lời. Lúc nào cũng bảo sẽ không nhét vào mà. Chết tiệt. Tôi cắn môi, thả lỏng cơ thể. Một khi đã nhìn thấy lưng Go Yo Han, tôi không thể nào yếu đuối trước mặt cậu ta được nữa. Tôi nắm chặt rồi lại thả lỏng tấm ga, khẽ mở miệng.

“Nếu vậy thì cởi ra đi.”

Nhưng khuôn mặt u buồn với những đường nét thanh tú lại méo mó.

“Không thích.”

“Sao?”

“……”

“…Cậu xấu hổ hả?”

Tiếng ga giường cọ xát vào cơ thể vang lên. Go Yo Han nhướn một bên mày, rồi cũng ngồi dậy. Cậu ta chống một chân lên, đứng trên giường, tránh ánh mắt tôi. Một khuôn mặt rõ ràng là khó xử. Tôi cứ bám theo cái ánh mắt cố tình né tránh ấy. Có lẽ Go Yo Han cũng cảm nhận được, lần này cậu ta cúi đầu xuống.

“Cậu đã lột hết đồ của tôi rồi, còn mặc cho tôi mỗi cái áo như gấu Pooh, thế mà cậu lại không chịu cởi.”

“Nói đùa vô ích thôi.”

Tôi đang nghiêm túc đấy.

“Tôi không cởi đâu.”

Go Yo Han có tài năng xuất chúng trong việc giả vờ đáng thương. Tôi đã từng bị một lần rồi nên càng hiểu rõ. Nhưng tài năng thực sự của cậu ta là dù biết rõ, tôi vẫn mềm lòng. Giọng nói ngày càng nhỏ đi của cậu ta vặn vẹo, bóp nghẹt trái tim tôi. Giữa ngực tôi như bị một hòn đá nặng trịch đè lên. Tôi nắm chặt rồi lại buông tấm ga. Cố gắng hết sức lờ Go Yo Han đi.

“Vậy thì đừng làm.”

Nghe tiếng ga giường xột xoạt khi cậu ta cử động.

“…Cái gì?”

Ha. Tôi quay mặt ra ngoài, cười thầm. Thật lòng mà nói, tôi thấy buồn cười thật. Cái vẻ mặt vừa đáng thương vừa tò mò ngước lên của cậu ta có chút đáng yêu thì phải. Thằng khốn, những chuyện tốt thì nhanh nhạy thấy rõ.

“Go Yo Han.”

“Ừ.”

“……”

Giờ đây, có ai đó đang đấm mạnh vào ngực tôi như muốn giết chết. Thình thịch, đau đớn, khổ sở, nhưng cái hơi nóng vẫn giữ tôi lại, đủ để tôi chịu đựng được cơn đau ấy.

“…Này.”

“…Ơ.”

“…Cái đó…”

Lời nói lại nghẹn ứ.

Bây giờ tôi vẫn có thể rút lại lời. Vẫn có thể quay đầu. Nhưng sự chắc chắn của tôi lại bị chặn đứng bởi câu hỏi vừa lóe lên. Quay đầu về đâu? Về nơi nào? Tôi biết. Thực ra tôi đã biết rồi. Tôi cũng hiểu sự vô nghĩa của việc không nói ra cái từ ngữ gợi lên hành động ấy. Tôi cần thời gian và động lực. Cần dũng khí để từ bỏ con đường mà tôi đã khao khát cả đời. Giờ đây, nỗi đau như dao cứa vào tim ập đến. Lựa chọn luôn khó khăn. Nhất là khi đó là lựa chọn phải đảo lộn cả cuộc đời.

Nhưng có một người đã đưa ra lựa chọn này trước tôi. Lại còn ở ngay bên cạnh tôi. Một thằng ngốc mang trên mình vết thương không thể xóa nhòa, vừa xấu hổ vì vết thương ấy vừa không hề oán trách tôi. Tôi hít một hơi thật sâu. Lồng ngực phẳng lì phồng lên. Tôi thở ra những suy nghĩ phức tạp đang bủa vây mình.

“…Go Yo Han, thực ra… từ trước đến giờ tôi xấu hổ quá nên không dám nói.”

Những lời tiếp theo đã khắc sâu trong đầu tôi từ trước. Đồng thời, đầu tôi nóng bừng lên. Chắc chắn mặt tôi lại đỏ rồi. Tôi không muốn để lộ cái bộ dạng thảm hại này, vội vàng quay mạnh đầu. Người tôi xoay ngang, úp mặt vào tấm ga. Đôi môi bị đè một nửa vào ga giường vẫn cố gắng mấp máy.

“Tôi… tôi nhìn thấy vết sẹo của cậu là tôi lại hưng phấn.”

Lời thú nhận đầu tiên trong đời tôi kết thúc một cách thảm hại trên tấm ga giường. Lại còn không phải là hoàn toàn trần truồng, mà là đang mặc chiếc áo thun kéo cao đến tận cổ. Và đó cũng là một lời an ủi. An ủi rằng vết sẹo của cậu ta không hề xấu xí như vậy. Thực ra, nó còn hơi gợi cảm nữa…

“Vậy nên…”

Làm ơn… Cái giọng nói nhỏ đến mức chính tôi cũng không nghe rõ. Chết tiệt. Đúng là mọi thứ lần đầu đều tệ hại. Ít nhất là khi mới gặp Go Yo Han, tôi đã không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Tôi có ngờ rằng mình sẽ thú nhận với Go Yo Han, rồi lại khổ sở nghĩ đến chuyện giải quyết lần đầu tiên của cậu ta không?

Haiz, nếu biết trước thế này, có lẽ tôi đã chuyển trường vào năm mười bảy tuổi rồi. Nhưng sao cậu ta không trả lời? Chết tiệt, chẳng lẽ cậu ta tỉnh rồi sao? Có lẽ tỉnh rồi? Chắc cậu ta nghĩ tôi có sở thích quái dị lắm? Phát điên mất. Càng nghĩ càng thấy đầu óc quay cuồng, thứ phía dưới vừa dựng đứng đến đau đớn lại từ từ xẹp xuống. Lại biện minh nữa sao? Giải thích rõ ràng hơn sao? Thực ra tôi chỉ muốn nói rằng đó không phải là sự xấu hổ của cậu ta thôi mà. Ừ, cứ nói không phải đã.

“Này! Không phải thế đâu!”

Nhưng quyết tâm của tôi lại bị hất tung đi đâu mất cùng với tiếng giường rung lên. Tiếng chân chạm sàn vang lên. Tôi nghi hoặc ngồi dậy. Chiếc áo thun vướng ở cổ lửng lơ xuống dưới ngực.

“Go Yo Han?”

Trong bóng tối, Go Yo Han đứng dậy nhanh chóng tháo khóa quần. Cái khóa kéo hơi mở sáng loáng hiện rõ. Tim tôi lại đập thình thịch. Lần này không đau, không khổ sở, nhưng lại nghẹt thở. Go Yo Han đan hai tay vào nhau nắm lấy vạt áo, kéo ngược lên. Bụng cậu ta với những múi cơ săn chắc cùng phần cơ sườn hơi lộ ra khẽ động đậy hiện rõ trong mắt tôi. Đầu Go Yo Han ló ra từ giữa vạt áo. Tóc sau gáy cậu ta xù lên khi áo cọ vào.

“…Này.”

“…?”

Trên khuôn mặt Go Yo Han không có chút ý cười nào. Chỉ có đôi mắt đỏ rực. Tôi nhìn thân hình cùng chiếc áo đang vướng nửa vời trên người Go Yo Han, ngớ ngẩn nói:

“Cậu tập thể dục à?”

“…Ừ.”

“Khi nào?”

Không có câu trả lời. Go Yo Han cắn môi, kéo khóa quần xuống hoàn toàn, rồi cởi quần. Chiếc quần lót chưa kịp cởi hẳn lại bị cậu ta dùng tay kéo xuống, kẹp giữa ngón cái với ngón trỏ. Chiếc quần lót đen ôm sát theo những thớ cơ săn chắc. Go Yo Han nhấc hông lên, cái thứ ở giữa nặng nề rơi xuống một tiếng “tịch”.

“Bình thường… cứ khi nào rảnh, hoặc không muốn nghĩ ngợi gì…”

Dương vật với những mạch máu nổi rõ rỉ nước, dựng đứng rồi lại rũ xuống vì không chịu được trọng lượng. Cái dáng vẻ run rẩy như một sinh vật sống ấy mang đến cho tôi hai cảm xúc.

“……”

Sợ hãi cùng một sự căng thẳng tình dục khó tả. Go Yo Han cắn môi, vuốt tóc mái, rồi di chuyển chân mở ngăn kéo chiếc tủ nhỏ cạnh giường. Trong ngăn kéo đầu tiên là một hộp bao cao su. Cậu ta nhấc một chiếc lên, cả một xấp lớn theo đó trồi lên khiến tôi kinh hãi. Tôi câm nín.

“Cái này… tôi mua phòng khi cần.”

“Ừ… ừ.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo