Hành Trang Tuổi 18 - Chương 35

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 35

Trong lớp tôi, đám bạn học thường nói với nhau rằng thật tốt khi Go Yo Han không thể cao thêm được nữa. Nhưng tôi không biết từ lúc nào đã nhận ra rằng quá trình trưởng thành của Go Yo Han vẫn chưa kết thúc. Rõ ràng là vào mùa hè năm nay, cậu ta vẫn có thể bước qua cửa lớp rất dễ dàng, nhưng khi mùa đông bắt đầu, tôi đã chứng kiến cảnh cậu ta hơi cúi đầu khi bước vào lớp. Tôi không thể nhớ được đỉnh đầu của Go Yo Han chạm vào đâu trên cửa lớp vào mùa xuân, nhưng hình ảnh Go Yo Han vào mùa đông thì lại hiện lên rất rõ ràng.

Go Yo Han luôn đứng ở phía sau. Vì cậu ta cao. Giống như bây giờ vậy. Không biết là giả vờ đáng tiếc hay thực sự đáng tiếc, những kẻ vẫn cố gắng níu kéo tôi đi cùng đều không nhìn thấy biểu cảm phía sau của Go Yo Han. Chỉ có tôi nhìn thấy biểu cảm đó từ phía đối diện cậu ta.

Nhưng đó là một biểu cảm mà chưa ai từng dành cho tôi, nên tôi không biết phải diễn tả như thế nào, phải giải thích ra sao. Tôi chỉ biết rằng nó mang một chút ác ý. Vì sợ hãi ánh nhìn đó, tôi tự nhiên cầm lấy cây bút và lảng tránh Go Yo Han.

“Vậy thì giải bài đi, đồ ngốc.”

Go Yo Han chế giễu tôi từ phía sau.

“Này…”

Kim Seok Min vỗ nhẹ vào vai Go Yo Han để trách móc.

“Gì?”

Go Yo Han cáu kỉnh đẩy mạnh vai Kim Seok Min. Kim Seok Min suýt chút nữa thì ngã về phía trước, nó cố gượng cười rồi nói:

“Này, chúng mày. Nhanh lên. Không còn nhiều thời gian đâu đấy.”

“À… Ừ. Kang Jun học tốt nhé.”

Lee Seo Hyun đáp lại bằng giọng nhỏ rồi bước đi. Tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần, tôi chìm vào suy nghĩ. Vẫn không thể tập trung vào bài toán. Chỉ có những vấn đề khác lấp đầy tâm trí tôi.

Tôi lặng lẽ dùng cây bút đen đang cầm trên tay gõ nhẹ vào đầu mình. Tập trung vào đi, đồ ngốc.

“… Làm gì thế?”

Có vẻ như Kim Min Ho đã nhìn thấy cảnh đó, nó cau mày hỏi tôi.

“À, không có gì, chỉ là bài toán khó quá thôi.”

Tôi nhún vai. Rồi ngập ngừng một lúc, với tâm trạng khó chịu, tôi hỏi:

“Còn cậu thì sao? Không đi cùng à?”

“Thôi, tôi không khỏe.”

“Vậy à. Vậy thì đến phòng y tế lấy thuốc tiêu hóa đi.”

Tôi vô tư nói nhưng Kim Min Ho lại phản ứng rất nhạy cảm. Mặt nó đầy vẻ tức giận, giậm mạnh chân xuống sàn rồi hét lên:

“Này, thuốc tiêu hóa cái quái gì, vừa nãy Go Yo Han coi thường cậu đấy! Không nhận ra à?”

“Hả?”

“Thằng đó vừa khinh cậu đấy! Không nhận ra thật hả?”

“Cậu ta làm thế á?”

Thì cũng có làm thế thật. Nhưng tôi lại nói ngược lại:

“Thôi, chắc không phải đâu. Làm gì có chuyện đó chứ.”

“Cậu đúng là không có nhận thức gì cả. Đồ ngốc.”

Không phải là tôi không có nhận thức, mà là tôi nhận thức quá nhanh đấy chứ. Chắc hẳn Kim Min Ho không biết rằng tôi đang giả vờ không biết. Không cần thiết phải đi nói khắp nơi về việc Go Yo Han coi thường tôi. Điều đó chẳng khác gì tự mình hại mình. Tôi còn cảm thấy biết ơn vì cậu ta đã để tôi qua chuyện này. Tôi cố tình làm ra vẻ mặt ngây thơ không hiểu gì. Nhìn thấy biểu cảm đó của tôi, Kim Min Ho “ư!” một tiếng rồi vung nắm đấm lên không trung, sau đó nói với giọng hơi lo lắng:

“Này, thật ra cậu thấy thằng Go Yo Han đó rất đáng ghét đúng không?”

Tôi không ngu ngốc đến mức nói thật với Kim Min Ho về chuyện của Go Yo Han. Tôi chỉ lén đảo mắt.

“À, mà tôi muốn đi vệ sinh một lát, lát nữa nói chuyện được không?”

“Aiz, cái thằng này…”

Thực ra tôi không muốn đi vệ sinh lắm. Tôi chỉ muốn tránh nói chuyện với Kim Min Ho mà thôi.

Điều tồi tệ hơn là trong lúc tôi đi vệ sinh, Han Tae San đã lén đặt một chai nước lên bàn tôi. Ngoài cậu ta ra thì còn ai làm thế nữa chứ. Tôi thậm chí còn không uống mà lén vứt luôn.

Ngày hôm đó, bảng điểm giữa kỳ được công bố. Giáo viên chủ nhiệm phát bảng điểm theo thứ tự từ bàn giáo viên trở xuống. Tôi không có hy vọng gì lắm. Chắc chắn là hạng nhì thôi, tôi luôn đạt điểm như vậy mà, nên tôi thờ ơ nhận lấy. Nhưng trên đường trở về chỗ ngồi, khi tôi vừa gấp bảng điểm lại bằng một tay thì bắt gặp ánh mắt không vui của Ahn Ji Soo.

Ơ. Ơ ơ? Niềm vui sướng đột nhiên trào dâng. Chẳng lẽ.

Chỉ trong khoảnh khắc, dạ dày tôi lộn lên dữ dội. Tôi cố gắng kiềm chế cơ thể đang chực chờ bay lên vì hy vọng. Tôi giả vờ thản nhiên như thể tôi chưa từng kỳ vọng đến điều gì. Nếu không phải thì sẽ rất xấu hổ. Tim tôi đập thình thịch. Tôi cố gắng làm bộ như bình thường rồi ngồi vào chỗ, mở bảng điểm ra. Con số hiện ra ngay trước mắt tôi khiến tôi không thể kiểm soát được bản thân mình.

1

Tôi ngồi ngây người một lúc.

“Khoan đã, đây là…”

Tôi dụi mắt xem có gì thay đổi không nhưng mọi thứ vẫn vậy. Tôi đã thắng Ahn Ji Soo.

“…Không thể tin được.”

Mỗi khi nhận bảng điểm, Ahn Ji Soo đều hỏi tôi rất nhiều về độ khó của đề thi, nhưng hôm nay cậu ta không hề hỏi tôi câu nào. Các bạn trong lớp dường như đã nhận thấy điều gì đó từ biểu cảm của Ahn Ji Soo, liên tục nhìn qua lại giữa chúng tôi.

Người lên tiếng chúc mừng tôi trước lại là một học sinh không mấy nổi bật. Cậu bạn ngồi chéo phía trước tôi.

“Kang Jun à. Chẳng lẽ cậu được hạng nhất sao?”

“Hả?”

Tôi liếc nhìn Go Yo Han. Tôi không biết tại sao mình lại phải nhìn cậu ta. Nhưng Go Yo Han chỉ khư khư chống cằm bằng tay trái, dùng móng tay gõ nhẹ vào tờ giấy báo điểm chưa mở ra. Vẻ mặt đó thật đáng ghét, tôi vội vàng quay đầu đi. Tôi cố gắng giữ vẻ mặt ngạc nhiên nhất có thể, không quá kiêu ngạo. Khóe miệng tôi run rẩy vì cố nhịn cười.

“Ừ. Là như vậy đấy.”

“Wow, đỉnh thật.”

“Chỉ là do may mắn thôi. Có gì đâu.”

Cậu bạn không thân thiết lắm với tôi gật đầu, có vẻ như muốn tiếp tục khen ngợi nhưng Kim Seok Min đã cắt ngang cuộc trò chuyện gượng gạo của chúng tôi.

“Cái quái gì thế này! Này! Kang Jun đứng nhất toàn trường trong kỳ thi giữa kỳ đấy!”

Cậu ta nghe lỏm được nửa cuộc trò chuyện gần đó rồi hét ầm lên để cả lớp đều biết.

“Wow, thằng mọt sách này. Giờ thì ngay cả Ahn Ji Soo cũng bị đánh bại rồi.”

Kim Min Ho đang quan sát xung quanh đã nắm bắt được thời điểm hoàn hảo.

“Đúng là Kang Jun. Thật tuyệt vời.”

Park Dong Chul nói như thể đang đợi Kim Min Ho nói xong.

“Kang Jun à. Khao một bữa đi.”

Lee Seo Hyun đã tiến đến chỗ tôi trong lúc cả lớp đang ồn ào, vỗ nhẹ vào vai tôi rồi nói. Tôi đã chờ đợi một câu nói mà tôi nghĩ ai đó nên nói với tôi, nhưng cậu ta không nói gì với tôi. Thay vào đó, Lee Seo Hyun vỗ nhẹ vào cánh tay của tên khốn đó, hỏi:

“Này. Mày không quan tâm khi Kang Jun đứng nhất toàn trường à?”

Nghe vậy, Go Yo Han ngẩng lên và nhìn về phía tôi, đút hai tay vào túi quần. Cậu ta nghiêng người dựa vào lưng ghế rồi chậm rãi nói:

“Không.”

Như thể điều đó chẳng liên quan gì đến cậu ta, cậu ta cũng chẳng quan tâm. Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, cảm xúc hạnh phúc đang trào dâng trong tôi bỗng chốc tan biến. Lee Seo Hyun thậm chí còn bối rối hơn tôi, cười gượng gạo, xoa xoa một bên vai của Go Yo Han.

“Hôm nay mày có chuyện gì không vui à?”

“Không có gì.”

Cậu ta ngẩng phắt đầu lên rồi nhìn xuống, nói một cách đầy giả tạo. Ai nhìn vào cũng biết cậu ta đang nói dối.

“Hay là hai người cãi nhau?”

“Không có gì.”

Lần này tôi phủ nhận. Tôi đang nhìn Lee Seo Hyun nên không nhìn thấy biểu cảm của Go Yo Han. Tôi cũng không muốn nhìn thấy. Việc cố chấp xác nhận thực tế và tỏ ra khó chịu đều lãng phí năng lượng. Tôi đã học được điều đó từ Han Jun Woo.

“Chắc là do Go Yo Han không hài lòng với điểm số của mình nên tâm trạng không tốt thôi.”

Cứ như thể ai nghe thấy cũng hiểu vậy. Thực ra, tôi nói vậy để người khác hiểu theo cách đó. Đồng thời cũng là một cách để chọc tức cậu ta. Một nụ cười nhạt đột nhiên xuất hiện trên khóe miệng tôi. Nghe theo cách nào thì cũng là suy đoán hoặc là truyền đạt thông tin. Tôi thích sử dụng kiểu nói mơ hồ như thế này hơn.

“Go Yo Han quan tâm đến điểm số á? Kang Jun à. Nói chuyện có lý một chút đi.”

“Không phải. Go Yo Han rất quan tâm đến điểm số đấy.”

“Vớ vẩn.”

“Thật mà.”

Chắc là cậu ta không thể hiện việc học hành của mình ra ngoài nên mọi người mới phản ứng như vậy. Tôi thậm chí còn muốn thừa nhận công lao của cậu ta. Phải. Bỗng dưng tôi cảm thấy rộng lượng. Đúng là cậu ta đã coi thường tôi, thật đáng ghét, nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể nâng cậu ta lên một chút. Chỉ vài tháng trước, tôi suýt chút nữa đã rơi xuống đáy của cái kim tự tháp này vì Han Jun Woo. Đây là sự báo đáp cho việc cậu ta đã nắm lấy tóc tôi mà kéo tôi lên.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo