Hành Trang Tuổi 18 - Chương 53

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 53

Vô vị, tôi xả nước rửa tay, để mặc hơi ẩm còn sót lại trên da cọ vào chiếc khăn bông đã khô cong. Lau qua loa vài đường, giọt nước đọng lại nơi đầu ngón tay bất chợt rơi tõm xuống bồn sứ trắng. Tôi thờ ơ nhìn theo vệt nước loang rồi lẳng lặng rời khỏi phòng tắm. Vừa về đến phòng riêng, hình ảnh Go Yo Han uể oải tựa mình trên sofa đập vào mắt tôi, ngón trỏ khẽ gõ nhịp đều đều lên bụng. Cậu ta không nghe nhạc, cũng chẳng buồn lướt điện thoại.

Tiếng cửa phòng hé mở khiến Go Yo Han chậm rãi ngước đầu về phía tôi.

“Thấy chưa, tôi bảo mà, lạc đường có khác.”

“Ai thèm lạc chứ, có muộn lắm đâu.”

Go Yo Han tặc lưỡi, lắc đầu nguầy nguậy. Mái tóc mỏng manh lún phún dưới gối sofa theo động tác mà vương vãi tứ tung. Tôi đã định buột miệng nói ra chuyện mình vừa trông thấy cảnh người nhà bỏ cậu ta lại mà ăn cơm, nhưng rồi lại thôi. Chuyện tôi thấy, không việc gì phải kể cả. Chí ít là nếu tôi ở vào vị trí của cậu ta, tôi sẽ muốn như vậy. Tôi lẳng lặng tiến về phía chiếc cặp táp của mình, hành động đã được tôi lên kế hoạch từ lúc vẫn còn trong phòng tắm.

“Cậu làm gì đấy?”

Go Yo Han cất tiếng hỏi. Tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, rồi lôi từ ngăn nhỏ phía trước cặp ra một thanh chocolate đã thủ sẵn từ sáng.

“Hơi nhạt miệng, kiếm chút đồ ăn vặt thôi.”

“Cậu đói bụng à?”

Nghe đến hai từ “đói bụng”, Go Yo Han bật dậy, nửa thân trên đã ngồi thẳng, vẻ mặt bỗng dưng nghiêm túc lạ thường. Tôi đoán cậu ta đang lo lắng. Chắc mẩm tôi sẽ giở giọng mè nheo đòi xuống nhà ăn cơm cho xem. Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Không. Chỉ là nhạt miệng thôi mà.”

“Nhạt miệng là thế nào?”

“Thì thi thoảng chẳng phải có lúc như thế sao? Bụng thì không đói, nhưng lại thèm cảm giác được nhai cái gì đó.”

“Ừm. Cũng có lý đấy chứ. Hình như tôi cũng từng như vậy rồi thì phải.”

“Đấy thấy chưa? Tôi bây giờ chính là như thế.”

Vừa nói, tôi vừa xé vỏ thanh chocolate bước về phía Go Yo Han. Thanh chocolate chuẩn bị ăn sáng quả thực dày dặn hơn tôi tưởng. Tôi dùng tay giữ chặt phần đáy vỏ, khẽ đẩy lên trên. Lớp vỏ giấy bị xé toạc, để lộ ra một thanh kẹo đặc quánh từ từ trồi lên. Tôi cắn phập một miếng ở đầu.

Phải công nhận là ngon thật. Đồ ngọt thì vốn dĩ món nào tôi cũng thích hết. Với lại, cô giúp việc chắc chắn chẳng đời nào lại mua về thứ nhãn hiệu có vị tôi ghét cay ghét đắng cả. Thế nhưng, trong lúc tận hưởng hương vị ngọt ngào thơm lừng lan tỏa khắp khoang miệng, tôi vẫn cố tình nhăn nhó mặt mày.

“Ôi trời. Sao mà dở tệ vậy.”

“Hả? Dở thật á?”

Tôi dùng lưỡi liếm láp dư vị ngọt ngào còn sót lại trong miệng. Tiếp tục nhíu chặt mày, gật đầu khẳng định.

“Đưa tôi xem nào. Cái gì đấy?”

Go Yo Han chìa tay ra. Ngón tay dài khẳng khiu khẽ ngoắc ngoắc trước mặt tôi. Tôi tặc lưỡi, đặt thanh chocolate còn dang dở lên tay cậu ta. Go Yo Han cầm lấy, đưa thanh kẹo lên ngay trước mắt đọc tên nhãn hiệu.

“Này, cậu ăn thử miếng này đi. Có cả hạt dẻ bên trong đấy. Tôi thì tôi ghét mấy thứ kiểu này lắm.”

Go Yo Han đang đọc say sưa đến độ như bị thôi miên bởi nhãn hiệu in trên bao bì, bỗng dưng ngậm miệng. Cậu ta chậm rãi bóc lớp vỏ nilon, rồi đăm đăm nhìn vào vết cắn dở trên thanh kẹo ấy. Hành động đó khiến tôi bực mình ra mặt. Ý gì đây, chê bai cái miệng tôi vừa chạm vào đấy à? Lúc ở phòng ăn ai từng mặt dày mày dạn gắp đồ ăn trong bát của tôi bỏ vào mồm đấy nhỉ. Bây giờ lại giở thói thanh cao.

“Nếu cậu thấy gớm thì lật ngược đầu lại mà ăn.”

Tôi vừa nói vừa làm điệu bộ xoay ngược thanh kẹo lại. Thế nhưng Go Yo Han bỏ ngoài tai lời nói của tôi, mặc nhiên há miệng cắn một miếng thật lớn ngay đúng chỗ tôi vừa cắn. Ủa, vậy hồi nãy còn nhìn chằm chằm làm gì chứ? Khóe miệng tôi bỗng dưng nhếch lên đầy khó chịu. Go Yo Han có lẽ đã nhận ra biểu cảm bất thường trên mặt tôi, bèn ngước lên nhìn tôi dò xét, ấp úng nói:

“Sao thế? Ngon mà.”

Cậu ta nói thế thì tôi còn mong gì hơn nữa chứ.

“Vậy á? Ngon thì cậu ăn hết luôn đi. Tôi hết hứng ăn rồi.”

Thực ra thì ngay từ đầu tôi đã định giở trò này để đưa thanh chocolate cho cậu ta rồi.

Mãi cho đến tận 9 giờ tối, Go Yo Han mới chịu ăn bữa tối. Vẫn như mọi khi, cậu ta tự mình xới cơm và thức ăn ra bát. Tôi chẳng buồn lên tiếng can ngăn, cũng chẳng ngó ngàng đến giúp đỡ. Hành động duy nhất của tôi là lẽo đẽo theo sau Go Yo Han xuống bếp, lượm lặt thêm đôi đũa đặt lên bàn ăn, chỉ có vậy thôi.

Thêm vào đó, tôi còn hào phóng ban phát cho cậu ta một lời khen, nếu như thứ đó có thể được coi là lời khen.

“Tôi thấy cậu cũng thuộc dạng người biết lo liệu đấy chứ.”

Go Yo Han vừa mở nắp nồi vừa quay phắt lại nhìn tôi. Vẻ mặt như kiểu “cậu ăn nói vớ vẩn cái gì đấy?” Tôi chẳng thèm để tâm, nhún vai đáp lại một cách thản nhiên:

“Đến trứng ốp la tôi còn chẳng biết làm ấy chứ.”

“Này cậu đúng chuẩn công tử bột nhà giàu luôn rồi đấy.”

“Không chắc, thiếu gì cậu ấm cô chiêu nhà nghèo rớt mồng tơi mà vẫn y hệt tôi chứ.”

Đâu phải cứ nhà mặt phố bố làm to thì con cái nghiễm nhiên được nuông chiều hết mực đâu. Mà minh chứng sống sờ sờ ra đấy còn gì.

“Tôi cá là trong lớp mình, số đứa chưa từng bén mảng đến khu bếp phải chiếm quá nửa ấy? Cùng lắm thì biết nấu mì tôm thôi.”

Go Yo Han ngậm chặt đôi đũa được cậu ta nắm ngay ngắn giữa hai ngón tay vào miệng. Tôi tiếp lời:

“Mà còn là lớp nam sinh nữa chứ.”

Go Yo Han không hề có ý định phản bác lại lời nói của tôi. Bản thân tôi cũng chẳng còn gì để nói thêm, bèn lơ đãng nhìn vào nồi thức ăn. Vẫn còn nguyên những món ăn tối mà lúc nãy cả gia đình cậu ta đã dùng. Khi nãy còn được bày biện đầy đặn trong đĩa sứ, bây giờ đã trở về nguyên dạng ban đầu khi vừa được nấu xong, nằm im lìm trong nồi.

“Tôi xin phép ăn đây.”

“Ờ.”

Tôi chợt tò mò. Rốt cuộc thì tối nay Go Yo Han tự ý bỏ bữa, hay là bị ép phải bỏ bữa vậy? Hay là bình thường cậu ta vẫn ăn tối muộn như thế này? Hay là vì có sự xuất hiện của một biến số mang tên “tôi”, mà bữa tối của Go Yo Han hôm nay mới bị đẩy lùi đến tận giờ này?

Thế nhưng dù tôi có vắt óc suy nghĩ đến đâu đi chăng nữa, thì đáp án vẫn mãi là một ẩn số. Mà chắc chắn cũng chẳng có ai sẵn lòng đứng ra giải đáp thắc mắc trong lòng tôi. Nghĩ ngợi một hồi, tôi đành tặc lưỡi bỏ cuộc.

Ăn tối xong xuôi, vẫn như mọi khi, Go Yo Han gom hết bát đũa vào nồi, bê cả mâm xuống bếp. Thế nhưng khác với khi nãy, lần này tôi cũng chủ động cầm theo số bát đũa còn lại, lẽo đẽo theo sau cậu ta xuống bếp. Thấy Go Yo Han cứ thế mở toang ngăn tủ ra, nhét thẳng đồ ăn vào bên trong mà chẳng buồn rửa ráy gì, tôi không khỏi tò mò hỏi.

“Cậu cứ để đấy rồi cô giúp việc tự động rửa cho hả?”

Bàn tay của Go Yo Han khựng lại. Cậu ta đang ngồi xổm dưới sàn nhà, nghe tôi hỏi bèn ngẩng mặt lên nhìn. Vẻ mặt như kiểu “trên đời này lại có thể tồn tại một thằng dở hơi đến mức này cơ đấy.” Tôi lại lỡ lời nói cái gì sai à? Bỗng dưng tôi cảm thấy ngượng ngượng trong lòng.

“Sao, sao?”

“Nếu có ai đó muốn vẽ nên một bức chân dung biếm họa về hình mẫu cậu ấm nhà giàu điển hình đến mức phát ghét, thì chắc chắn người ta sẽ lấy cậu ra làm hình mẫu cho mà xem.”

“Hả?”

“Tôi nghĩ chắc cũng thế thôi.”

Go Yo Han cười khẩy. Phải đến vài phút sau tôi mới chợt nhận ra ngăn tủ mà cậu ta vừa nhét bát đĩa vào thực chất không phải là tủ, mà là máy rửa bát. À, hóa ra trên đời này còn có cả cái thứ máy rửa bát nữa cơ đấy. Một mình tôi tự phát hiện ra sự thật hiển nhiên ấy, rồi lại tự mình cảm thấy xấu hổ. Thêm vào đó còn có món quà kèm theo là nụ cười chế giễu của Go Yo Han nữa chứ.

Vào khoảng hơn 10 giờ đêm, tôi nhận được cuộc gọi từ bố mẹ. Họ hốt hoảng gọi điện thoại cho thư ký riêng ở Hàn Quốc, cuống cuồng nhờ người ta mang chìa khóa nhà đến giúp. “Con trai, xin lỗi con nhé. Ráng đợi thêm 30 phút nữa thôi.” Vừa dứt lời, điện thoại liền tắt ngúm, ngay sau đó lại có một số lạ hoắc gọi đến. Có lẽ là thư ký của bố mẹ rồi đây.

Người thư ký xưng tên mình, dặn dò khi nào đến trước cửa nhà sẽ gọi lại rồi mới chịu gác máy.

“30 phút nữa sẽ có người đến mở cửa cho tôi đấy.”

“Nhà cậu là Cheong Wa Dae chắc?”

*Cheong Wa Dae: Phủ Tổng thống Hàn Quốc trước đây.

Go Yo Han mỉa mai nói:

“Khó khăn lắm mới về được đến nhà cơ đấy.”

Cái nhà rộng thênh thang ấy chỉ có mỗi mình tôi ở. Cũng chính vì thế mà bố mẹ tôi mới cẩn trọng quá mức về vấn đề an ninh như vậy. Nếu là bình thường, tôi đã chẳng ngại ngần mà buột miệng nói ra câu này rồi, nhưng trong tình cảnh hiện tại, nói ra chẳng khác nào khoe mẽ, nên tôi đành ngậm miệng làm thinh.

Chưa đầy 30 phút sau, chuông điện thoại đã reo lên. Vừa bắt máy, tôi liền nhanh tay thu dọn đồ đạc. Vừa khoác cặp lên vai chuẩn bị ra về, ánh mắt của Go Yo Han đã dán chặt vào lưng tôi không rời.

“Sao thế?”

“Cậu về bây giờ luôn à?”

“Thì còn sao nữa. Không về thì là gì.”

“Bộ không định ngủ lại thật hả?”

Giọng điệu hờ hững của Go Yo Han khẽ khàng chạm vào vành tai tôi.

“Cậu đúng là đồ nói dối như cuội.”

“Ai mới là kẻ nói dối giỏi hơn ai chứ. Ngay từ đầu chẳng phải cậu là người mở miệng nói không thích còn gì.”

Ngay từ đầu chẳng phải chính cậu ta là người không hề muốn có tôi ở đây hay sao.

Giọng điệu trách móc ngược đời ấy khiến tôi bực bội trong lòng, bèn có chút xấc xược đáp trả. Go Yo Han nghe xong liền khẽ mím môi rồi lên tiếng:

“Cậu nói thế thì tôi còn biết nói gì nữa.”

Xem ra cậu ta đúng là ghét cay ghét đắng chuyện tôi ngủ lại nhà cậu ta thật. Cảm giác như thể mình vừa bị bắn cho một phát chí mạng vậy. Thế nhưng khi lờ mờ đoán ra được lý do thực sự khiến Go Yo Han không muốn tôi ngủ lại, tôi lại chẳng còn cảm thấy bực bội nữa.

“Tôi về đây.”

“Đi chung đi. Tôi mở cửa cho.”

Go Yo Han chậm rãi đứng dậy. Tôi đứng im lặng ở cửa phòng chờ cậu ta. Hành lang tầng hai chỉ le lói vài ánh đèn vàng hiu hắt. Cả căn biệt thự này nói chung đều chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Từ hành lang cho đến cầu thang, tất cả đều bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Tĩnh lặng đến độ khiến người ta ngại ngần trong cả việc tạo ra tiếng bước chân. Vô thức, tôi cũng khẽ khàng rón rén bước đi.

Cửa chính cần phải có Go Yo Han mở giúp mới được. Rõ ràng là kiểu khóa cửa điện tử phổ biến ở khắp mọi nơi, ấy vậy mà nghĩ kỹ lại thì tôi hình như chưa từng tự mình mở cửa nhà người khác bao giờ. Go Yo Han hơi khom người xuống, vươn tay ra phía trước, bàn tay suýt soát sượt qua vai tôi. Luồng gió thoảng qua từ động tác của cậu ta khẽ lướt qua vành tai tôi.

“Đi đi.”

Cửa mở ra. Go Yo Han khéo léo nghiêng người sang một bên để nhường đường cho tôi, còn cẩn thận giữ chặt cánh cửa không để nó tự động khép lại. Go Yo Han là vậy đấy, thi thoảng lại dịu dàng đến lạ. Tôi chỉnh trang lại cặp táp, hít một hơi thật sâu. Hơi lạnh ban đêm bất ngờ ập đến, kích thích mạnh mẽ niêm mạc mũi. Mùi nhựa đường ẩm ướt sau cơn mưa nhè nhẹ lan tỏa trong không khí.

“Mưa tạnh gần hết rồi đấy.”

“Ừ nhỉ.”

Tôi xòe bàn tay ra, cảm nhận được hơi ẩm lạnh lẽo chạm vào da, nhưng chỉ là một lượng rất nhỏ. Với tình hình này, tôi hoàn toàn có thể về nhà mà không cần đến dù. Bất chợt, tôi khựng lại bước chân vừa định rời khỏi hiên nhà, quay đầu ngước lên nhìn Go Yo Han. Cậu ta vẫn đứng đó, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa, cúi đầu nhìn xuống tôi.

“Hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhé.”

“Ừm. Tôi biết rồi.”

Go Yo Han vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, thản nhiên đáp lời, cứ như thể đó là điều đương nhiên phải thế.

“Nhớ trả đấy.”

“Ừ. Vậy mai gặp lại ở trường nhé.”

Lời của Go Yo Han có cố gắng cãi lý cũng chỉ thêm đau đầu mà thôi. Không biết từ bao giờ, tôi đã dần quen với việc không còn tranh cãi với cậu ta nữa, thay vào đó chỉ hùa theo cho qua chuyện. Bởi lẽ cái lối trò chuyện của Go Yo Han vốn dĩ chỉ khiến người ta thêm đau đầu nếu suy nghĩ quá sâu xa mà thôi.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt. Go Yo Han chẳng buồn đáp lời, chỉ hờ hững vẫy vẫy bàn tay một cách qua loa. Đúng là đồ vô tình. Đúng là đồ lạnh nhạt. Tôi trong mắt cậu ta chắc cũng chỉ là một thứ gì đó tầm thường đến thế mà thôi. Cũng chẳng mong đợi gì hơn. Tôi nhét bàn tay vừa vẫy chào vào túi áo khoác ngoài. Bước xuống bậc thềm, rời khỏi hiên nhà. Mỗi khi thở ra, làn hơi trắng xóa lại nhẹ nhàng phả ra từ miệng tôi. Bất chợt, hình ảnh Go Yo Han lại hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khựng lại bước chân đang đi, quay đầu nhìn lại lần nữa.

Tôi cứ tưởng cậu ta đã đóng cửa đi vào bên trong rồi. Ai ngờ, Go Yo Han vẫn đứng nguyên ở đó nhìn theo bóng lưng tôi.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo