Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Đối phó với trùm buôn vũ khí cũng giống như đối phó với chính phủ. Đặc biệt là những trùm buôn vũ khí có quy mô lớn hơn một mức nhất định luôn có con mắt của chính phủ ở phía sau.
Tôi tựa lưng vào tay vịn ghế sofa và chìm vào suy nghĩ một lúc.
Sau khoảng 2 phút suy nghĩ, đầu tôi bắt đầu đau nhức. Trong những trường hợp như thế này, đưa ra kết luận nhanh chóng sẽ tốt hơn cho cơn đau đầu.
Thứ nhất, Kwon Shinwoo là một trùm buôn vũ khí. Dính líu đến trùm buôn vũ khí là một việc phiền phức. Thứ hai, Kwon Shinwoo là đối tác kinh doanh của tôi. Và chỉ hai giờ trước, tôi đã tự nhủ rằng việc tìm được một đối tác kinh doanh là một việc tốt.
Vì vậy, thứ ba. Tôi sẽ không nói hai lời.
Sau khi đưa ra kết luận, cơn đau đầu đã biến mất. Tôi bật dậy khỏi ghế sofa. Và tôi chuyển điện thoại thông minh đang đổ chuông liên tục sang chế độ im lặng.
Tôi chờ đợi mặt trời lặn.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Chiếc TV rất lớn và có hàng trăm kênh. Thời gian trôi qua vèo vèo khi tôi xem các kênh mua sắm tại nhà bán những món đồ thú vị.
Khoảng năm giờ, hoàng hôn bắt đầu buông xuống bên ngoài cửa sổ lớn.
Seoul nhuộm một màu đỏ.
Tôi hướng ánh mắt về phía phong cảnh kỳ lạ đó. Tôi chỉ vào giữa vô số tòa nhà, suy nghĩ xem nơi tôi sinh ra ở đâu, rồi đứng dậy.
Kwon Shinwoo vẫn chưa về.
Có vẻ như căn hộ này chỉ là một trong những biệt thự của anh ta mà thôi. Những người giàu có sở hữu hàng chục căn hộ và biệt thự mà không sử dụng đến chúng là một sở thích phổ biến, vì vậy tôi hoàn toàn hiểu điều đó.
Dù sao thì nếu anh ta không thường xuyên ở đây thì tôi có thể hiểu được tại sao tên ngốc kia lại say khướt và cố gắng bò vào đây. Có lẽ hắn ta đang có ý định sử dụng biệt thự của người họ hàng xa của mình làm nơi ẩn náu trong những ngày cuối tuần ngắn ngủi, phải không?
Hừ, xin lỗi nhé, nhưng tạm thời chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
Tôi đi vào bếp. Tôi nhớ rằng trong tủ lạnh có một hộp sữa đã quá hạn sử dụng từ lâu. Tôi lấy ngũ cốc ra khỏi tủ đựng chén (ghêqusa! Vị yến mạch!) và cũng đã đạt được một kỳ tích là tìm thấy siro cây phong khi lục lọi bên trong. Ngũ cốc vị yến mạch cứng như thể nhai bìa cứng cũng có thể ăn được khi rưới siro cây phong lên. Sau khi ăn hết một hộp ngũ cốc trước quầy bar kiểu đảo bếp, tôi ra khỏi căn hộ.
Tôi mua một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây ở cửa hàng trong ga tàu điện ngầm. Trời quá lạnh.
Liếc nhìn vào chiếc gương dài toàn thân được dựng trước cửa hàng quần áo, tôi thấy mũi mình đỏ ửng. Không chỉ mũi mà cả hai má cũng đỏ bừng như người say rượu. Tôi kiểm tra nhiệt độ bằng điện thoại thông minh. 3 độ... Đây có phải là nhiệt độ của trái đất vào tháng 3 không? Câu hỏi dai dẳng về lý do tại sao Yoon Eunkyung lại rời Hàn Quốc và định cư ở Mexico cách đây 22 năm giờ mới được giải đáp.
May mắn thay, bên trong tàu điện ngầm được bật lò sưởi rất mạnh. Cũng có rất nhiều người. Đêm thứ Bảy. Tôi bị kẹp giữa mọi người và chia sẻ hơi ấm với họ, di chuyển đến Yeoksam-dong.
Sòng bạc hợp pháp rất sang trọng và có rất nhiều người.
Tôi dừng lại một lúc trong sảnh trải thảm đỏ và nhìn xung quanh. Mọi người mặc quần áo tùy tiện và cười nói rôm rả. Một nửa là người da trắng, và những người còn lại là người nước ngoài có vẻ là người Hàn Quốc. Có những người có vẻ là khách du lịch, nhưng không có ai đi cùng gia đình cả. Ở đây bầu không khí hoàn toàn khác với Las Vegas.
Tôi đổi tiền mặt thành chip ở quầy. Vì mục đích của tôi không phải là đánh bạc nên tôi chỉ đổi một chút thôi.
Đi qua hành lang có hàng dài máy đánh bạc, đi xuống ba bậc thang lớn rộng khoảng 5 mét, tôi đến một hội trường nhỏ được trang trí bằng ánh sáng nhân tạo lờ mờ và hoa. Vì tôi đã đến đây một lần rồi nên tôi không bị lạc.
Một quầy bar dài hình tròn hiện ra. Ba bartender bận rộn di chuyển bên trong.
Tôi ngồi xuống ở một góc của quầy bar. Tôi cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra. Một bartender tiến lại gần tôi. Một người đàn ông có đôi mắt dài và lông mày mảnh.
"Lại đến nữa à?"
Anh ta thân thiện hỏi chuyện.
Tôi chỉ nhún vai.
"Cuba Libre à? Đúng không ạ?"
"Ừ."
May mắn thay, anh chàng bartender này có tay nghề không tệ.
Một ly Cuba Libre nhanh chóng được mang ra trong một chiếc ly đẹp. Bartender không rời đi mà ở lại trước mặt tôi và liên tục nói chuyện.
"Lần sau đến vào các ngày trong tuần nhé. Anh ở Hàn Quốc đến khi nào ạ? Cuối tuần bận lắm, hôm nay lại đặc biệt bận nữa."
Vẫn là những lời vô nghĩa tương tự.
Không lâu sau, anh ta rời đi với vẻ mặt tiếc nuối. Và ngay sau đó, những con cá bắt đầu vùng vẫy và mắc câu.
Khoảng ba bốn người đã bắt chuyện với tôi. Tất cả đều là loại bình thường. Tôi nói chuyện với một vài người, và nếu tôi cảm thấy không ổn thì tôi sẽ phớt lờ họ. Không mất nhiều thời gian. Một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hoặc ba mươi tuổi với khuôn mặt bóng nhẫy ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Xin chào."
Anh ta bắt chuyện bằng tiếng Anh pha lẫn giọng Hàn.
"Người Trung Quốc à? Hay là Người Nhật Bản?"
"Người Philippines."
Anh ta hơi ngạc nhiên khi tôi lắc đầu.
"À, vậy à? Có lai không?"
"Không. Di cư từ khi còn nhỏ."
"Vậy à? Cậu nói tiếng Anh giỏi đấy."
Anh ta khen khả năng tiếng Anh của tôi như một người Mỹ. Và khi tôi không phản ứng, anh ta tự cười một mình rồi gọi hai ly cocktail cho bartender. Một ly Apple Mojito và một ly Dry Martini.
Bartender pha cocktail và đặt ly trước mặt chúng tôi. Apple Mojito được đặt trước mặt tôi.
Người đàn ông ghé sát lại gần tôi và thì thầm một cách bí mật như thể đang giao dịch vũ khí hạt nhân vậy.
"cậu có biết cậu là người đẹp nhất ở đây không? Chắc chắn cậu là Omega, phải không?"
"Ừm. Chắc vậy. Như anh thấy đó."
"Tôi biết ngay mà."
Anh ta lại ra vẻ bí mật gật đầu.
Gần như là sự bí mật ở mức độ "Bạn có thực sự là gián điệp Bắc Triều Tiên không?". Thật lòng mà nói thì hơi buồn cười. Có lẽ đó là một trò đùa kiểu Hàn Quốc. Lần sau khi trở lại Mexico, tôi nhất định phải đùa với Edmundo rằng "Anh có phải là đàn ông không thế?".
"cậu đến Hàn Quốc để làm gì vậy? Du lịch à?"
"Không. Tôi đến đây để kiếm tiền."
"Haha, kiếm tiền ở sòng bạc à? Cậu có muốn đến chơi roulette không? Tôi quen một vài người chia bài..."
"Không phải. Lần trước có một người đàn ông đã giới thiệu cho tôi một công việc bán thời gian ở đây. Anh có biết trò chơi đối kháng không? Tôi làm thêm ở đó."
"À ha, cái đó... Tôi biết rõ mà."
Khuôn mặt anh ta trở nên dâm đãng. Trúng mánh rồi. Và tôi nở một nụ cười tươi tắn với anh ta.
Sau đó mọi việc trở nên dễ dàng hơn.
Người đàn ông đề nghị chuyển chỗ. Tôi vui vẻ đứng dậy.
Khi chúng tôi ra khỏi tòa nhà sòng bạc, một đêm Seoul lạnh lẽo và lấp lánh hiện ra. Tôi đề nghị anh ta hút một điếu thuốc, và anh ta đồng ý với một vẻ mặt hớn hở quá mức. Chúng tôi đi vào một con hẻm hẹp ở phía sau tòa nhà. Trái ngược với con đường chính vừa nãy, nó tối tăm và không có người. Sàn nhà bẩn thỉu với tàn thuốc và đờm dãi vón cục. 3 giây sau, người đàn ông quỳ xuống sàn nhà và đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
"Cái, cái này, có cái này thì, mới, mới vào được... Ư hừ hừ!"
Anh ta đột nhiên bật khóc khi đang nói. Tôi thề là tôi chưa đánh anh ta đến mức phải khóc.
Đó là lúc tôi rời khỏi con hẻm, xem xét tấm danh thiếp vừa cướp được từ gã mít ướt.
"Này!"
Một cái bóng đen gọi tôi từ xa.
Tôi liếc nhìn về phía đó.
Một người đàn ông mặc áo khoác dài đang đứng đó. Khuôn mặt ngốc nghếch. À ha. Tôi nhanh chóng nhận ra anh ta. Tên ngốc trong thang máy.
"Tao đã thấy hết rồi."
Tên đó nhanh chóng nói khi tiến lại gần tôi.
Tôi tò mò muốn xem tên ngốc định nói gì nên cứ chờ xem.
"tao đã thấy mày ra khỏi sòng bạc, và vừa nãy cả hai người đã biến mất cùng với một tên cặn bã nào đó... Mày là một con đĩ bán thân, phải không?"
Một sự hiểu lầm vô cùng thú vị.
Không biết tên ngốc đã giải thích điều đó như thế nào mà khuôn mặt anh ta trở nên méo mó khi tôi không trả lời. Anh ta nghiến răng ken két, cúi đầu xuống và dí sát mặt vào tôi như thể đang đe dọa.
"Hãy tránh xa Shinwoo hyung ra. Mày không xứng để dính vào anh ấy đâu."
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một thứ gì đó từ trong túi. Một phong bì dày cộm. Và anh ta ném nó vào ngực tôi như thể muốn đánh tôi vậy. Tôi nhẹ nhàng dùng hai ngón tay tóm lấy phong bì trong không trung ngay trước khi nó chạm vào ngực tôi.
Tôi áng chừng nội dung bằng trọng lượng và độ dày của nó và liếc nhìn tên ngốc. Bóng tối che khuất một nửa khuôn mặt của tên ngốc, nhưng bất chấp điều đó, các đường nét trên khuôn mặt ba chiều rõ ràng vẫn nổi bật. Vẫn trông ngốc nghếch như thường lệ. Anh ta giống như một người họ hàng xa xấu xí và ngốc nghếch của Kwon Shinwoo. Hoặc có thể là một Australopithecus tiền tiến hóa, tổ tiên của Kwon Shinwoo cách đây khoảng 3 triệu năm.
Tôi tung nhẹ chiếc phong bì lên không trung rồi lại bắt lấy nó, nhún vai.
"Anh là ai vậy? Cháu của người họ hàng xa của Kwon Shinwoo?"
"Tao, tao là em họ!"
Tên ngốc nổi giận đùng đùng.
"Dù sao thì hãy chia tay đi! Chia tay đi!"
Có lẽ vì tên đó quá ồn ào nên mọi người từ ngoài hẻm bắt đầu nhìn ngó vào đây. Chuyện gì vậy? Có đánh nhau à? Có nên gọi cảnh sát không? Cùng với những tiếng ồn ào, xung quanh trở nên náo nhiệt. Tên ngốc giật mình hoảng hốt, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng chỉ tay vào tôi.
"Mày có xòe chân ra cả chục năm cũng không kiếm được bằng số tiền tao nhét vào đây đâu, nên hãy im miệng và biến đi. Hiểu chưa?"
Nói rồi, tên ngốc rời đi một cách vội vã như một nhân vật phản diện rẻ tiền.
Tôi lướt nhìn nhanh về phía cuối con hẻm nơi tên ngốc biến mất rồi hé mở phong bì tiền và nhìn vào bên trong. Số tiền tương ứng với trọng lượng và độ dày của nó.
Tiếng la hét cuối cùng của tên ngốc tiếp tục vang vọng từ ngoài hẻm.
"Tao sẽ theo dõi mày! Hãy tránh xa anh tao ra!"
Thì thôi. Chuyện đó để tôi lo. Dù sao thì tôi cũng sẽ sử dụng số tiền này thật tốt.
Buổi sáng thứ hai thật tuyệt vời.
Tôi thức dậy dưới chiếc chăn lông vũ có độ dày và trọng lượng thích hợp. Chiếc giường vẫn êm ái như thường lệ. Tôi vươn vai và duỗi thẳng tay chân dưới chăn rồi ngồi dậy và bước xuống giường.
Tôi cởi từng món quần áo và ném chúng đi khi bước vào buồng tắm. Cả dầu gội và xà phòng đều có mùi thơm dễ chịu. Sau khi tắm nước nóng trong một thời gian dài, tôi cảm thấy tốt hơn.
Tôi khoác áo choàng tắm và bước ra khỏi phòng tắm. Nên ra ngoài ăn sáng và thưởng thức một bữa brunch thịnh soạn thì sao nhỉ. Hay là món sundae gukbap (canh dồi) hoặc gamjatang (canh sườn heo cay), hoặc mì lạnh với sườn nướng... Khi đang nghĩ như vậy, tôi đột ngột dừng lại ở hành lang dẫn đến phòng khách.
Giữa chiếc ghế sofa vải và một chiếc bình hoa lớn, một người đàn ông mà tôi không ngờ sẽ gặp lại ở đây đang đứng đó.
"Ơ..."
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi.
Chắc khoảng 5 giây trôi qua? Kwon Shinwoo từ từ quay người lại. Gương mặt nghiêng của anh ta hiện ra. Sống mũi cao thanh tú, đường nét tuyệt đẹp từ hốc mắt sâu đến gò má. Anh ta mặc quần âu màu xám than, áo sơ mi trắng không cà vạt. Tay áo và cổ áo phẳng phiu không một nếp nhăn, nên trông không mấy thoải mái.
Một người đàn ông hoàn toàn giống như buổi sáng ngày thường nói với tôi.
"Ăn sáng cùng nhau nhé."
Nói rồi, anh ta lướt qua tôi.
Tôi liếc nhìn nơi anh ta vừa rời đi, cái bàn trong phòng khách ngăn nắp và ghế sofa. Không có dấu vết nào của việc tôi đã lăn lộn và ăn vụng khoai tây chiên mua ở cửa hàng tiện lợi đêm qua trên ghế sofa cả.
Tôi nhún vai, quay người lại và đi theo Kwon Shinwoo.