Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
[Ngày 21, ngày 21. A a, đúng rồi! Mẹ kiếp, nhớ ra rồi! Lúc đó tôi đang nghỉ phép! Tôi đang ở trên du thuyền! Tôi đã có một kỳ nghỉ tuyệt vời ở Cancun, nhưng thằng khốn cậu....]
Cảng... du thuyền!
Tiếng kéo neo! Tiếng động cơ của thiết bị neo tự động đang quay!
Chính nó!
[Chuyện gì? Có chuyện gì vậy?]
Edmundo hít sâu hỏi lại.
"Tôi sẽ giải thích sau. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu."
Tôi chào hỏi với lòng biết ơn chân thành và cúp máy.
Tiếp theo, tôi gọi cho một nơi khác. Chuyên gia máy tính tuyệt vời nhất mà tôi biết.
"Chào. Tôi có thể nhờ cậu tìm hiểu giúp tôi một chuyện được không? Có chút gấp đấy.... Tôi sẽ trả thêm tiền."
Lần này, một câu trả lời khá dứt khoát đã quay trở lại.
[Tôi sẽ không nhận thêm tiền đâu. Chẳng phải cũng là chuyện tương tự như lần trước sao?]
Ừm. Đúng vậy. Chúng ta là bạn bè nên cũng có thể có chút giảm giá.
Vì vậy, tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý và nói ra mục đích của mình.
Một chiếc thuyền có thiết bị neo tự động sử dụng động cơ điện. Có lịch trình di chuyển gần Manila trong khoảng thời gian từ ngày 21 đến ngày 22 tháng 3. Vì gọi điện thoại nên chắc chắn phải có thiết bị liên lạc và cũng phải có máy tính. Vì là 'nền tảng' mà. Một chiếc thuyền có những thiết bị như vậy.
Khi nền tảng gọi cho tôi, tôi đã nghe thấy một âm thanh lách cách bị lẫn vào giữa âm thanh méo mó khó chịu đó. Tiếng ồn lách cách như tiếng song sắt bị đánh bằng thìa kim loại... Đó là âm thanh động cơ của thiết bị neo tự động đang quay và neo đang được kéo lên.
Nền tảng đúng là ở Manila. Nhưng không phải ở trên đất liền. Hắn ta ở trên thuyền.
"Cậu có thể tìm được không?"
Tôi hỏi, Lee Youngjin trả lời.
[Ừ.]
"Mất bao lâu?"
[Gấp lắm à?]
Lần này tôi trả lời "Ừ." Lắng nghe điều đó, Lee Youngjin im lặng một lúc rồi nói tiếp.
[Tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức. vì người nhờ là cậu là Hwa Kyung mà.]
Vì vậy, tôi đã chuyển Lee Youngjin từ thư mục 'Giá ưu đãi' sang thư mục 'Giảm giá một nửa'.
"Trong tương lai, nếu có việc gì tôi giúp được cậu thì tôi sẽ giảm giá một nửa cho cậu vô điều kiện."
Người chuyên nghiệp sống bằng cách giúp đỡ lẫn nhau mà.
------------------------------------
Thứ nhất. Một túi chống nước đủ lớn để đựng một chiếc máy tính xách tay 15,7 inch, và một chiếc ba lô có kích thước phù hợp để đựng chiếc túi chống nước đó. Có chức năng chống thấm nước, nhưng đừng mong đợi quá nhiều.
Thứ hai. Giày lưới nhẹ và vừa vặn với chân.
Thứ ba. Một con dao bỏ túi nhỏ. Có thể gấp lại và mở ra, có lưỡi cưa ở phía đối diện để sử dụng đa mục đích.
Thứ tư. Một chai Coca-Cola. Cùng với chanh.
Tôi ngồi uống Coca-Cola tại một chiếc bàn ngoài trời của một nhà hàng nhỏ giữa một con hẻm đông đúc. Khách du lịch chiếm khoảng 30%, còn lại là người dân địa phương. Tiếng Anh và tiếng Tagalog lẫn lộn vào nhau. Thời tiết oi bức và mồ hôi ấm chảy xuống cổ và lưng. Hơi nóng hầm hập bốc lên từ các cửa hàng san sát nhau trong hẻm.
Tin tức đang phát trên một chiếc TV cũ kỹ trông như TV màn hình phẳng đời đầu. Tôi không hiểu vì tiếng Tagalog, nhưng phụ đề hiển thị bằng cả tiếng Anh và tiếng Tagalog. Đó là một câu chuyện về một cuộc tập trận quân sự trên biển. Tôi bỏ qua tin tức, uống hết phần Coca-Cola còn lại và nhai đá. Một nhân viên phục vụ đi ngang qua bàn với vẻ mặt thân thiện và hỏi tôi có cần gì thêm không.
Tôi ngập ngừng một lúc. Không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là tôi đang phân vân không biết nên gọi món gì. Có lẽ nghĩ gì đó về thái độ của tôi, người phục vụ bắt đầu tích cực giới thiệu đồ ăn.
"Cá và khoai tây chiên thì sao ạ? Rất ngon đấy ạ. Và thịt nướng sốt tương cũng ngon lắm. Pansit cũng ngon nữa. Cô biết pansit không? Mì Philippines ấy ạ."
Việc chủ động chào mời là một tinh thần chuyên nghiệp tuyệt vời.
Vì vậy, tôi đã gọi tất cả các món mà cô ấy đã nói và gọi thêm một ly rượu bourbon.
Đồ ăn bắt đầu được mang ra lần lượt. Cá rán giòn rụm và khoai tây chiên cắt miếng dày được mang ra đầu tiên. Tiếp theo là thịt lợn nướng được đổ đầy trên một cái chảo gang nóng hổi, ớt chuông và bơ nướng là món ăn kèm. Mì chiên mảnh và bóng loáng được mang ra sau. Cùng với ly bourbon đầy ắp.
Trước tiên, tôi uống cạn ly bourbon. Chất cồn nóng rực đi qua thực quản và làm ấm dạ dày.
Rồi tôi bắt đầu ăn.
Tất cả các món ăn đều béo ngậy, mặn vừa phải và lượng vừa đủ đối với một người dị dạng như tôi. Tôi gọi thêm thịt nướng và gọi thêm món tôm mà người phục vụ đã giới thiệu.
Sau đó, món chuối chiên được mang ra như một món tráng miệng, được rắc đầy bột quế và đường rồi nướng bằng đèn khò, rất ngọt và ngon.
Tôi thanh toán bằng thẻ của thằng ngốc Kwon Jaewoo. Đó là khoảnh khắc đầu tiên cho thấy sự hữu ích của hắn ta với tư cách là trợ lý của tôi. Và có lẽ là lần cuối cùng. Tôi bẻ đôi chiếc thẻ rồi vứt ra đường cùng với hóa đơn.
Ngay sau đó, một email từ Lee Youngjin đã đến.
Khi tôi mở email ra, một liên kết ngắn được đính kèm.
[Trước hết, tôi đã tìm thấy tất cả các tàu đáp ứng các điều kiện. Tôi sẽ gửi kèm bản đồ để cô dễ nhìn nhé.]
Tôi chạm vào liên kết mà anh ta đã gửi và mở nó ra. Một bản đồ xuất hiện khi màn hình phóng to. Đó là một hải đồ kỹ thuật số. Hơn chục chấm xanh đang di chuyển bên trong và khi tôi chạm vào một chấm bằng đầu ngón tay, chấm đó sáng lên và lộ ra lộ trình mà nó đã di chuyển trên bản đồ.
Chuyên gia máy tính quả là có khác, chỉ trong ba tiếng đồng hồ đã có thể vẽ ra được một bản đồ như thế này.
Tôi vừa ngưỡng mộ vừa chạm vào từng chấm một. Một lộ trình dày đặc được kết nối với nhau.
Và một trong số đó. Có một con tàu lặp đi lặp lại việc đi lại một địa điểm cụ thể từ tháng Hai cho đến tận bây giờ. Con tàu đó không neo đậu ở bến cảng, cũng không rời đi đâu mà chỉ đơn thuần là di chuyển chậm rãi dọc theo một tuyến đường biển cụ thể ở eo biển Philippines. Một vòng, hai vòng, ba vòng... cứ tiếp tục. Chính nó. Trực giác của tôi mách bảo tôi rằng nền tảng đang ở ngay đây.
Tốt lắm.
Trời đã tối và tôi cũng đã ăn no.
Một ly whisky là không đủ để làm say một omega tuyệt vời, nhưng nó đủ để làm ấm cơ thể tôi một cách vừa phải.
Tôi ra khỏi con hẻm.
Tôi đi bộ trong bóng tối. Tôi đi ngang qua những ngôi nhà bẩn thỉu và tồi tàn. Muỗi sinh sôi nảy nở giữa các bụi cây và mùi biển mặn xộc vào mũi từ mọi phía.
Internet là một thế giới tuyệt vời. Tôi đã thuê một chiếc thuyền đánh cá nhỏ dài 23 feet. Người đã cho tôi thuê chiếc thuyền này là một cô gái có vẻ như vẫn còn là một thiếu niên, có làn da rám nắng và bàn tay đầy những vết chai sạn dường như là do kéo dây thừng. Tóc và quần áo của cô có mùi tanh của cá. Cô ấy là một ngư dân. Chắc chắn sẽ không chê một chút thu nhập phụ.
Chiếc thuyền đánh cá nhỏ có một cabin nhỏ và một khoang chứa cá, cũ kỹ và đã qua sử dụng, ít nhất là một sản phẩm của Nhật Bản cách đây 30 năm. Không tệ.
Tôi kiểm tra lại tấm hải đồ kỹ thuật số mà Lee Youngjin đã gửi cho tôi trên điện thoại. Tôi ghi nhớ vị trí của chấm nhấp nháy trên bản đồ trong đầu. Dù sao thì trên chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ này không có bất cứ thứ gì có gắn chữ 'kỹ thuật số', và thật đáng tiếc là tôi phải tự mình tránh dòng hải lưu, đá ngầm và những chiếc thuyền khác.
Tôi chợt nhớ về quá khứ.
Tôi đã từng đi từ Caracas, Venezuela băng qua eo biển Mona đến Aguadilla, Puerto Rico. Động cơ bị hỏng giữa chừng và tôi đã phải chèo thuyền. Chà. Đó không phải là một trải nghiệm tồi tệ. Thứ tôi vận chuyển khi đó là một chiếc vòng cổ nạm ruby rất đẹp, một di vật từ thời thuộc địa.
So với chiếc thuyền đánh cá khi đó thì chiếc thuyền đánh cá này chẳng khác gì tàu Titanic.
Ít nhất thì nó có động cơ.
Tôi lái thuyền ra khơi.
Ánh đèn hải đăng nhấp nháy từ một bến cảng xa xăm có thể nhìn thấy được và bầu trời đêm được lấp đầy những ngôi sao lấp lánh hơn cả ánh đèn.
Tôi đi khoảng hai tiếng rồi dừng thuyền. Tôi tắt tất cả động cơ. Tiếng động cơ lạch tạch dừng lại. Thay vào đó là sự tĩnh lặng. Tiếng sóng vỗ đều đặn, tiếng cá nhảy lên ở đâu đó, tiếng gió thổi.
Tôi thả neo xuống. Một khối kim loại nặng nề xé toạc mặt nước và nước bắn tung tóe. Chiếc thuyền đánh cá nhỏ chao đảo sang trái và phải vì sóng và gió.
Vì bầu trời đêm không mây nên các vì sao lấp lánh và mặt nước không quá tối. Tôi lẩm nhẩm hát khe khẽ và thay quần áo. Quần bơi hẹp đến đầu gối. Áo phông dài tay màu đen ôm sát cơ thể. Găng tay chắc chắn. Trên lưng đeo ba lô, dây được thắt chặt quanh eo và cài khóa để phòng trường hợp bị rơi xuống biển. Tiếp theo là dao bỏ túi. Dây thừng cắm trại dài 7,5 mét. Carabiner titan. Tất nhiên là không được quên dây rút.
Cuối cùng, tôi đeo chân vịt bơi biển vào cả hai chân.
Vậy là đã chuẩn bị xong.
Tôi duỗi thẳng hai tay lên trên và vươn vai một lần rồi hít một hơi thật sâu. Và cứ thế lao mình xuống làn nước đen ngòm.
Tôi có cảm giác như cơ thể mình đang bị hút xuống dưới mặt nước. Các dòng hải lưu đẩy tôi từ cả hai bên và cơ thể tôi xoay nhẹ hai vòng trong nước. Tôi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Vừa vẫy nhẹ hai chân thì cơ thể đã tiến lên phía trước.
Lâu lắm rồi tôi mới dùng chân vịt. Cơ thể di chuyển nhanh chóng.
May mắn thay. Dòng hải lưu đã đẩy tôi. Tôi bơi nhanh mà không tốn nhiều sức. Tôi lặn trong một thời gian dài và thỉnh thoảng trồi lên hít một hơi thật sâu. Mặt biển không gợn sóng cũng không lặng sóng. Nước ấm hơn một chút so với bờ biển Mexico và thỉnh thoảng một đàn cá trích bạc lấp lánh lướt qua chân tôi.
Vì tôi không lặn sâu nên chỉ cần mặc áo chống nước cho điện thoại là đủ. Giữa chừng, tôi dừng lại và kiểm tra thời gian một lần, và lần kiểm tra tiếp theo là khi tôi đến đích.
Cách đó khoảng 20 mét, một chiếc du thuyền lớn trông dài khoảng 70 feet.
Không phải là một chiếc siêu du thuyền nhưng trông khá đắt tiền.
Du thuyền được thắp sáng, nhưng không sáng lắm, và thân tàu màu trắng bị bóng tối che khuất một nửa. Tôi có thể đọc được tên tàu được khắc trên thân tàu. Ladamés. Chẳng phải một cái tên có chút điềm gở sao?
Tôi hừ một tiếng rồi lặn xuống dưới một lần nữa. Ngay cả trong nước, thân hình của Ladamés vẫn lấp lánh một cách lờ mờ. Nó trông giống như đường bụng trắng của một con cá mập voi khổng lồ. Tôi trượt tới và đặt cả hai tay lên thân tàu. Thân tàu chạm vào lòng bàn tay tôi mềm mại và dường như tôi còn có thể cảm nhận được một chút ấm áp. Cuối cùng tôi cũng đến được đuôi tàu. Tôi tháo dây thừng ra khỏi thắt lưng. Sau khi dùng đầu ngón tay búng vào carabiner titan ở cuối dây, tôi ném vèo nó lên trên. Carabiner titan lấp lánh trong bóng tối. Nó vẽ một đường vòng cung hẹp và quấn vào hàng rào. Tôi giật mạnh sợi dây một cách ngắn gọn và nhanh chóng. Carabiner xoay ba bốn vòng và quấn vào hàng rào. Tôi kéo mạnh sợi dây ba bốn lần. Sau khi chắc chắn rằng nó đã được cố định chắc chắn, tôi dùng sức ở cánh tay nắm lấy dây và kéo cơ thể lên trên mặt nước.
Mặt nước kéo tôi xuống và chống lại. Tôi nắm lấy dây thừng bằng cánh tay còn lại và gập khuỷu tay lại, cơ thể tôi cứ thế nhô lên phía trên.
Nước biển ào ào rơi xuống.
Tôi nhanh chóng trèo lên thân tàu.
Chưa đầy 30 giây, tôi đã ở trên thuyền. Tôi nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào. Nước nhỏ giọt từ người tôi. Tôi dùng tay vuốt người để rũ bớt nước và lắc đầu hai ba lần. Nước bắn ra từ tóc tôi.
Tôi tháo chân vịt ra khỏi chân và giũ chân một lần.
Tôi lấy giày khô ra khỏi túi.
Vừa xỏ giày vào chân vừa nhìn xung quanh. Khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh. Tôi bước nhẹ nhàng và đi một vòng quanh thuyền. Hành lang dẫn đến một boong tàu có hồ bơi nhỏ, và ở giữa boong tàu có một cầu thang dẫn xuống cabin hai tầng. Cửa cầu thang đang mở nhưng không có đèn, tối om.
Hừm. Ít nhất thì trên boong tàu không có ai cả. Chuyện lạ. Đáng lẽ vào lúc này phải có hai tên to con lảng vảng xung quanh, hét lên "Ai đấy!" và chĩa súng vào tôi chứ....
Ngay lúc đó.
Một thứ gì đó từ phía trên lao nhanh về phía tôi.
Tôi cảm nhận được sát khí lóe lên.
Bản năng mách bảo tôi ném mình về phía trước. Nửa thân trên tôi suýt soát vướng vào hàng rào, nhưng khi tôi dùng sức ở cả hai chân để nhảy lên thì cơ thể tôi đã bật lên phía bên kia. Cuộc tấn công đuổi theo tôi. Một nắm đấm như sắt đánh vào không khí nhắm vào ức tôi. Tôi né được. Tiếp theo là một cú đá. Dù tôi đã dùng hai tay để đỡ nhưng vẫn là một cú đánh mạnh khiến xương khớp tôi rung lên. Lần này, những cú đấm liên tiếp dồn dập. Từng cú đấm đều nặng trịch. Tôi né được một cú khó đỡ bằng cách nghiêng cổ sang một bên. Ngón tay cái của hắn ta sượt qua tai tôi và máu bắn ra. Một cú đấm sắc bén như lưỡi dao. Một kẻ giết người được huấn luyện bài bản.
Adrenaline dâng trào và mọi thứ trước mắt tôi bắt đầu lấp lánh. Tim đập nhanh, nhịp thở tăng lên và đầu tôi bắt đầu quay cuồng.
Tên trông như một cái bóng đen hòa lẫn vào bóng tối cao hơn tôi ít nhất 15cm và nặng hơn tôi 30kg. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi bất lợi.
Cơ thể tôi di chuyển như bị bản năng lôi kéo.
Tôi vung khuỷu tay lên về phía mặt hắn. Khoảnh khắc hắn ta dùng hai tay đan chéo nhau để đỡ, tôi tung một cú đá đầu gối. Bụp! Tôi nghĩ rằng cú đá đã trúng đích khá tốt, nhưng đồng thời, hắn ta đã nhanh chóng lùi lại để giảm bớt lực tấn công của tôi và tung ra một cú đá trực diện. Đầu ngón chân hắn ta sượt qua cằm tôi. Thật suýt soát. Suýt chút nữa thì đầu tôi đã bay mất rồi.
Tôi không lùi lại mà cứ thế nhảy về phía hắn. Ngay trước mũi hắn, tôi nhanh chóng gập đầu gối lại và đá ống quyển của hắn từ trong ra ngoài. Khoảnh khắc hắn ta loạng choạng, tôi xoay tròn người và lần này tấn công ống quyển bên kia từ ngoài vào trong.
Đầu gối hắn ta chạm đất.
"Khụ...!"
Hắn ta phản xạ đưa tay ra để túm lấy tôi. Tuy nhiên, trước khi hắn ta có thể túm được tôi, tôi đã chống hai tay lên vai hắn và dùng đầu gối đánh vào xương hàm hắn.
Thay vì tiếng hét, một âm thanh va chạm sảng khoái vang lên.
Tuy nhiên, hắn ta không hề lùi bước. Cứ thế hắn ta vươn tay về phía tôi. Cánh tay tôi bị túm lấy. Cùng với một cơn đau như thể bị nghiền nát, hắn ta ném tôi xuống sàn. Tôi nhìn thấy bầu trời trong giây lát, rồi hàng rào, và những con sóng đêm lấp lánh phía bên kia hàng rào. Ầm! Cơ thể tôi lăn lộn trên sàn. Nếu tôi không sử dụng nhu thuật đúng cách thì 24 đốt sống của tôi có lẽ đã tan nát rồi.
Không có thời gian để chìm đắm trong suy nghĩ lâu.
Hắn ta xông vào tôi.
Tôi phản xạ lăn người trên sàn. Bụp! Bụp! Bộp! Những cú đá gót hung hãn liên tiếp theo sau. Đến cú thứ năm, tôi dồn sức vào đầu gối và bật lên như lò xo. Hắn ta cứ thế dùng chính quyền đánh thẳng vào giữa xương đòn của tôi. Vừa dùng lòng bàn tay đẩy cổ tay hắn để né tránh, tôi vừa lao vào ngực hắn.
"Khụ!"
Hắn ta nghiến răng và cố gắng lùi lại. Thật suýt soát nhưng tôi nhanh hơn.
Vừa đánh đầu gối vào bụng dưới của hắn, tôi vừa dùng một tay túm lấy cổ áo hắn. Khoảnh khắc đó, ánh đèn pha lờ mờ ở đuôi du thuyền phản chiếu trên phía đối diện của con sóng đang lật nhào và chiếu sáng khuôn mặt hắn ta. Mũi hắn ta chảy máu và tôi nhìn thấy phần hàm dưới đỏ hỏn trước. Và đôi mắt rực lửa.
Một khuôn mặt quen thuộc.
Cơ thể tôi nhanh hơn bộ não của tôi trong việc nhớ ra điều đó.
Hai chân tôi nhanh chóng nhảy lên, dùng cả hai đầu gối ấn vào ngực hắn đồng thời dùng khuỷu tay siết chặt cổ hắn. Thân hình to lớn ngã về phía sau. Uỳnh! Ngay trước khi bẻ gãy cái cổ dày của hắn, lần này bộ não của tôi đã kịp thời ngăn chặn điều đó.
Thay vì vặn cổ, tôi dùng khuỷu tay đè lên yết hầu của hắn.
Hắn ta giãy giụa thay vì thở hổn hển. Khi tôi dồn sức vào cánh tay, sự giãy giụa đó biến thành một cơn co giật rồi dịu lại.
"Chào?"
Tôi đợi đến lúc đó rồi chào hỏi.
Shin Sangpyeongpa nằm dưới thân tôi, nhướn vai lên và trừng mắt nhìn tôi.
"Không ngờ lại gặp mày ở một nơi như thế này. Dù sao thì cũng rất vui được gặp lại mày. Lâu rồi không gặp nhỉ?"
Hắn ta có vẻ như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói gì cả. Không, là không thể nói.
Tôi dùng tay còn lại lấy dây rút ra. Nhận ra điều đó, hắn ta vùng vẫy để chống cự nhưng khi tôi dùng sức ở khuỷu tay thì hắn ta đã im lặng.
Tôi nhanh chóng trói tay hắn ta bằng dây rút.
"Được rồi. Bây giờ tao sẽ thả lỏng tay, nhưng nếu mày tấn công tao thì tao sẽ không dùng dây rút mà dùng một cách thoải mái hơn đâu. Hiểu chưa?"
Hắn ta cau có một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
Tôi từ từ thả lỏng khuỷu tay đang đè lên yết hầu hắn ta và nhấc nó ra. Đồng thời hắn ta bắt đầu ho sặc sụa.
"Kwon Youngwoo phái mày đến à?"
Tôi đợi đến khi hắn ta bớt ho rồi thong thả hỏi. Chà. Câu trả lời cũng quá rõ ràng rồi. Không có lý do gì mà tên đang nợ Kwon Youngwoo khoảng 10 triệu peso này lại có thể thong dong tận hưởng kỳ nghỉ ở vùng biển Manila cả. Lại còn trên một chiếc du thuyền tuyệt vời như thế này nữa chứ.
"Nền tảng ở đâu?"
Và lần này là một câu hỏi ít rõ ràng hơn một chút.
Tôi đã dự đoán một vài câu trả lời. 'Quá muộn rồi' hay 'Không có ở đây' hay... Chà, những chuyện như vậy cũng thường xảy ra trong công việc mà.
Tuy nhiên, câu trả lời lại đến từ một nơi không ngờ tới.
Đột nhiên, đèn bật sáng khắp du thuyền. Đèn dày đặc dọc theo boong tàu sáng lên cùng một lúc, khiến boong tàu sáng như ban ngày. Đèn hồ bơi cũng nhấp nháy và động cơ bể sục quay tít và bong bóng sủi lên ùng ục.
Và từ đâu đó, một bản nhạc bắt đầu vang lên. Wagner. Khúc khải hoàn của Valkyries. Phiên bản của Dàn nhạc giao hưởng London. Cũng lắm trò đấy.
"Tuyệt vời!"
Một giọng nói khó chịu vang vọng từ cầu thang cabin một cách đột ngột.
Tiếng vỗ tay vang lên sau đó.
"Rất tuyệt vời!"
Tôi liếc nhìn về phía giọng nói. Một người đàn ông nhỏ bé đang từ từ bước lên cầu thang dưới ánh đèn sáng rực. Người đàn ông đứng ở cuối cầu thang, giữa hàng rào cầu thang, cười toe toét và dang hai tay ra.