"Tôi đã nghĩ cậu không chỉ là một diễn viên hay người mẫu rỗng tuếch. Shin-woo không dây dưa với loại người đó. Chắc chỉ có Jae-woo thôi."
Kwon Young-woo khẽ lẩm bẩm khi từ từ đặt ly rượu xuống.
"Thật ra tôi cũng chẳng quan tâm cậu là ai. Nhưng mà đối tác à..."
Hắn đứng dậy.
Cơ thể hắn loạng choạng. Không, chính xác hơn là tầm nhìn của tôi loạng choạng.
Tôi lùi lại một bước. Tôi chỉ nghĩ mình lùi lại một bước, nhưng lưng tôi đã chạm vào tường. Tôi quay lại. Bức tranh lớn. Bức sơn dầu như sóng thần đổ ập xuống tôi. Tôi quay đầu lại.
Kwon Young-woo đứng trước mặt tôi.
"Cậu là ai?"
"Không phải là Methylphenidate sao?"
Tôi hỏi ngược lại thay cho câu trả lời. Đuôi mắt Kwon Young-woo cong lên, một nụ cười nhạt nhẽo và khó chịu xuất hiện.
"Không nên ăn bừa bãi thứ người khác cho chứ. Nhất là một người xinh đẹp như cậu."
Hắn vươn tay, từ từ nắm lấy tay tôi. Bàn tay hắn lạnh lẽo và nhớp nháp. Tôi định bẻ gãy cổ tay hắn ngay lập tức. Nhưng tay tôi không còn chút sức lực nào.
"Tôi đã bảo rồi mà, tôi lớn lên trong một gia đình alpha omega. Tôi biết rõ Methylphenidate có tác dụng gì với Alpha và Omega."
Bàn tay lạnh lẽo trườn lên mu bàn tay tôi.
Khi khuôn mặt hắn tiến lại gần, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Kwon Young-woo chao đảo như đang cưỡi trên ngọn sóng, hắn nhìn xuống tôi. Hắn thì thầm nhỏ đến mức chỉ vừa đủ nghe khi ở gần đến mức hơi thở phả vào mặt tôi.
"Pha chế là sở trường của tôi mà. Muốn tôi nói cho biết tôi đã pha gì vào Methylphenidate không? Morphine, Cocacylin, Ritard, Phenoxypropan... Tỷ lệ pha chế là bí mật kinh doanh."
Tôi phớt lờ những lời vô nghĩa hắn đang lảm nhảm và vươn tay về phía hắn. Nhưng đầu ngón tay tôi chỉ vừa chạm vào ngực hắn. Thậm chí động tác đó còn mất gần một phút. Tôi nhấc đầu ngón tay vừa chạm vào ngực hắn lên. Cũng mất một khoảng thời gian lâu tương tự. Mọi thứ đều diễn ra như slow motion trong phim. Khi tôi ngước nhìn Kwon Young-woo, hắn cười toe toét trong khoảng thời gian mà tôi cảm nhận được là hai phút. Tôi rời mắt khỏi nụ cười đáng ghét đó và nhìn xuống hai bàn tay mình. Tôi nắm chặt tay lại. Mười ngón tay từ từ cử động theo thứ tự.
À, ra là thế này.
Tôi lặp đi lặp lại việc nắm chặt tay vài lần và áng chừng xem tốc độ phản ứng của mình đã thay đổi như thế nào.
Không mất nhiều thời gian. Ít nhất là theo cảm nhận của tôi.
"Ngồi xuống đi? Hoặc cậu có thể nghỉ ngơi trên giường."
Kwon Young-woo cằn nhằn.
Tôi phớt lờ hắn, vươn tay túm lấy cổ áo hắn. Hơi lệch sang trái một chút, nhưng vẫn túm được. Kwon Young-woo khẽ nheo mắt, huýt sáo khe khẽ. Chẳng cần quan tâm làm gì. Tôi cứ thế quật mạnh hắn xuống sàn. Cơ thể hắn nghiêng đi một cách chậm chạp. Tôi định buông tay đang túm lấy hắn ra, nhưng không kịp. Cơ thể tôi cũng nghiêng theo Kwon Young-woo. "Rầm!" Kwon Young-woo ngã xuống sàn, cơ thể tôi cũng theo đó mà đè lên người hắn. Chết tiệt.
Mọi thứ đều quá chậm chạp, chân tay cứ như là chân tay robot điều khiển từ xa vậy.
"Nếu cậu thích ở đây thì tôi cũng thích thôi. Cơ mà không ngờ cậu cũng gan dạ đấy."
Kwon Young-woo nằm dưới thân tôi, thản nhiên nói. Tôi trừng mắt nhìn hắn. Tôi định đứng dậy, nhưng không được. Tôi thô bạo hất mái tóc ra sau.
"Ha. Thuốc chết tiệt thật."
"Thuốc thú vị mà."
Kwon Young-woo cười khẩy. Tất nhiên là tôi không định để hắn cười mãi như thế. Tôi dồn lực vào bàn tay trái đang đặt trên vai hắn. Răng rắc, tiếng xương và khớp vỡ vụn vang lên dưới tay tôi.
"Khư...!"
Thay vì hét lên, hắn nghiến răng. Cùng lúc đó, tôi vung tay kia tát mạnh vào má hắn. "Bốp", một tiếng vang lên, mặt hắn lập tức quay đi, máu mũi trào ra.
Sự im lặng bao trùm.
"...Huu."
Một lúc sau, Kwon Young-woo hít một hơi thật sâu, từ từ xoay đầu lại. Máu mũi từ từ chảy xuống, làm ướt nhân trung và môi hắn. Khóe môi đỏ tươi của hắn khẽ nhếch lên.
"Ha, ha ha, giỏi thật đấy? Uống cái này mà còn cử động được đến mức này thì cậu là người đầu tiên đấy..."
Hắn cười khẩy.
Thành thật mà nói, tôi không muốn nghe thêm nữa.
Tôi gõ nhẹ lên vai hắn, ước lượng khoảng cách và thời gian. Mỗi khi tôi gõ, cơ thể hắn lại giật giật vì đau đớn. Một lát sau, tôi mở miệng.
"Tôi đang tìm kiếm một nền tảng."
Đôi mắt rắn độc ngước nhìn tôi.
"Tôi nghĩ anh biết đấy."
Hắn cười nhếch mép. Máu chảy vào khóe miệng đang cười, nhuộm đỏ hàm răng.
"Nền tảng à. Để xem nào. Chắc là tôi biết..."
Tôi ghét mấy trò đùa. Tất nhiên là tôi cũng ghét lãng phí thời gian. Tôi cứ thế túm lấy đỉnh đầu hắn, đập mạnh gáy xuống sàn. "Bốp!"
"Sao? Giờ thì nhớ ra chưa?"
Không có câu trả lời nào cả.
À, ra vậy...
Khi tôi buông tay, đầu Kwon Young-woo bất tỉnh rơi xuống. Máu thấm ướt tấm thảm.
Chết tiệt. Sao mình lại phạm phải sai lầm sơ đẳng thế này.
Tôi lẩm bẩm một câu chửi thề mà tôi đã quên kể từ năm tư đại học, rồi lảo đảo đứng dậy. Xương bánh chè như làm bằng memory foam chẳng thèm nghe lời tôi. Tay run rẩy, cảm giác về khoảng cách thì tệ hại. Tôi gỡ vài sợi tóc dính trên thái dương. Thái dương ướt đẫm mồ hôi.
"Ư..."
Có vẻ như tôi đang bị say. Tất nhiên, vì tôi chưa từng bị say bao giờ nên đây chỉ là phỏng đoán. Một cảm giác không mấy dễ chịu. Cứ như ngày hôm sau khi bạn pha cần sa vào tequila và uống liên tục trong ba tiếng đồng hồ ấy. Hoặc như đang ở giữa ca nội soi dạ dày không gây mê vậy...
Dù sao thì cũng không có thời gian để lãng phí. Tôi lảo đảo lục soát người Kwon Young-woo. Một chiếc ví mỏng và điện thoại di động nằm chung trong túi quần sau. Tôi lấy chúng ra. Trong ví có hai chiếc thẻ và bằng lái xe, còn điện thoại thì bị khóa bằng xác thực sinh trắc học. Tôi lấy ngón tay cái của hắn đặt lên, quét vân tay. Điện thoại mở khóa. Màn hình LCD nhấp nháy như ảo ảnh quang học.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, hít một hơi sâu.
Bụng tôi nhói lên. Và cơn đau ngày càng dữ dội hơn.
Có thứ gì đó đang chảy dọc xuống tai tôi. Tôi dùng mu bàn tay lau đi. Đó là mồ hôi lạnh như nước. Kwon Young-woo khốn kiếp hình như đã cho tôi uống thuốc độc. Hắn đã nói gì ấy nhỉ? Methylphenidate, Morphine, Cocacylin... Không có gì đảm bảo là hắn không bỏ thêm cả kali xyanua vào đó.
Mồ hôi càng ngày càng chảy nhiều, thấm vào mắt tôi. Tôi thô bạo lau khóe mắt đang ngứa rát bằng tay áo, tay còn lại mò mẫm trên màn hình điện thoại. "Lịch sử cuộc gọi gần đây" trong tiếng Hàn là gì nhỉ? Màn hình LCD trượt khỏi đầu ngón tay tôi vì mồ hôi.
Khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ chợt vụt qua sống lưng tôi. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
"Thưa trưởng phòng, xin cho tôi xin ít thời gian..."
Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở với một tiếng động khá thô bạo.
"Ư, mẹ kiếp, cái quái gì..."
Shin Sang-pyeong đứng trước cửa. Hắn bước một bước vào trong phòng rồi khựng lại, lùi lại. Trán hắn nhăn lại, vai và cổ lập tức căng cứng.
Chết tiệt! Đã là đồ nhát gan thì cứ nên rúm ró ở một chỗ chứ sao lại xông vào đây vào lúc này cơ chứ?
"Cậu, pheromone..."
Ánh mắt hắn hướng về Kwon Young-woo đang nằm trên sàn, rồi chỉ trong chưa đến một giây, nó đã ghim chặt vào tôi như bị lỗ đen hút lấy. Hàm hắn giật giật như thể đang nghiến răng.
Đầu tôi quay cuồng.
Methylphenidate. Chứng quá mẫn cảm pheromone. Bữa tiệc ma túy với gu thẩm mỹ tồi tệ. Kwon Young-woo đã lảm nhảm cái gì ấy nhỉ? "Pha chế" là sở trường của hắn?
"Pheromone, ư, cậu, chẳng lẽ, kỳ phát tình. Nhưng trưởng phòng đâu phải Alpha..."
Hắn lẩm bẩm một cách hoang mang.
Tôi không có thời gian để nghe cái tên nhát gan đó tự vấn lương tâm như Hamlet. Tôi nhét điện thoại vào túi áo khoác trong, bật dậy. Nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh. Bức tường có rèm che. Hoặc là có cửa sổ, hoặc là không. Có thì chắc cũng là kính cường lực. Ánh mắt tôi hướng về phía bên cạnh. Ở cuối hành lang ngắn với trần nhà cao, tôi thấy phòng ngủ. Cơ thể tôi hành động trước cả khi tôi kịp suy nghĩ.
Tôi lao vào phòng ngủ.
Từ phía sau lưng, tên nhát gan hét lên.
"Đợi, đợi đã!"
Tôi không điên đến mức làm thế.
Nhanh chóng khóa cửa lại. Shin Sang-pyeong xông tới một cách suýt soát. Cánh cửa rung lên bần bật.
"Này! Mở cửa ra! Chết tiệt, tôi giúp cậu!"
Tôi không cần sự giúp đỡ của một tên nhát gan. Nhưng không nhất thiết phải nói ra điều đó vào lúc này, để kích động một Alpha đang hưng phấn tột độ. Vào cái tình huống này. Tình huống mà tôi đã uống phải một loại thuốc kích thích không rõ thành phần, và thần kinh điều khiển pheromone của tôi có vẻ như đang bị hỏng.
Cánh cửa đó sẽ không trụ được lâu, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó là đủ. Tôi sải bước đến bức tường, vén rèm lên. Dòng sông lấp lánh ánh sáng tràn vào từ bên ngoài cửa kính. Tôi mở cửa sổ và bước ra ban công. Bên dưới là một khu vườn hoang vắng. Chỉ là tầng hai thôi mà.
Tiếng chốt cửa gãy răng rắc vang lên.
"Này!"
Những tiếng la hét và thở dốc thô bạo vang lên từ bên trong phòng. Cùng lúc đó, tôi nhảy qua lan can ban công. Bên dưới là khu vườn hoang vắng. Chỉ là tầng hai thôi mà.
Cơ thể tôi lăn trên đám cỏ úa. Bình thường thì tôi đã đứng dậy ngay lập tức rồi, nhưng chứng quá mẫn cảm pheromone và hệ thần kinh tự chủ đang rối loạn đã làm cơ thể tôi chao đảo.
Tôi lăn lộn như một thằng ngốc khoảng năm vòng trên bãi cỏ, rồi sau khi trì hoãn khoảng ba giây, tôi đứng dậy.
Từ phía sau lưng, tiếng chó sủa của cái tên nhát gan "Này, đợi đã, tôi giúp cậu mà" vẫn tiếp tục vang lên.
Tôi vượt qua hàng rào cây cảnh cao ngang eo rồi lăn lộn ra khỏi khu vườn. Hơi thở tôi dồn dập như thể phổi tôi bị thủng một lỗ. Cổ họng tôi có vị tanh của kim loại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Mình đã đỗ xe ở hướng nào ấy nhỉ. Hướng bắc ở đâu? Mình đang ở đâu?
Tôi dừng lại một lát, nhìn xung quanh.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi bùng lên trong bóng tối. Nó không đủ sức làm dịu đi cái nóng đang sôi sục trong cơ thể tôi. Tiếng những cành cây khẳng khiu xào xạc vang vọng khắp nơi. Mọi thứ trước mắt tôi quay cuồng, trở nên xa xăm.
Đầu gối memory foam của tôi cuối cùng cũng tuyên bố đình công.
"Ư..."
Tôi nuốt khan, ngồi phịch xuống đất. Nghĩ đi, nghĩ đi. Mình đã từng leo lên ngọn núi lửa Fuego với năm viên đạn 9mm găm vào lưng rồi mà. Lúc đó mình đã thế nào?
Tôi cố gắng nhớ lại lúc đó, nhưng tôi chỉ nhớ rằng lúc đó không tệ đến thế. Chết tiệt. Tôi thở hổn hển, buông ra một câu chửi thề mà tôi chưa từng nói kể từ năm tư đại học. Khi tôi đang chửi rủa bản thân vì đã ăn thứ đồ mà một tên điên cho, thì một cơn ớn lạnh đột ngột ập đến.
Mọi thứ trước mắt tôi méo mó như một cửa sổ đầy những giọt mưa vào một ngày mưa. Giống như khung cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô vào một ngày mưa được chiếu sáng bởi những ánh đèn neon lấp lánh... Có vẻ như thuốc độc đã gây ra tổn thương nghiêm trọng cho dây thần kinh thị giác.
"Cậu ổn chứ?"
Và cả thính giác nữa...
"Tôi hỏi thừa rồi. Cậu ráng chịu chút nhé."
Cùng với lời nói đó, có thứ gì đó như thể rơi xuống đầu tôi, rồi cơ thể tôi đột ngột bị nhấc bổng lên. Da tôi tê rần. Có vẻ như cơn sốt đang trở nên nghiêm trọng hơn. Có lẽ tế bào não của tôi đã bị phá hủy vì sốt cao rồi cũng nên. Mình phải uống thuốc hạ sốt. Loại thật mạnh. Acetaminophen, Aspirin, Ibuprofen...
Tôi cố gắng chớp mắt. Ánh sáng nhòe nhoẹt rồi từ từ chảy xuống, bóng tối ập đến thay thế. Trong bóng tối, tôi thấy một chiếc cằm vuông vức. Một đường nét sắc sảo nối liền tai với thái dương. Xương lông mày thẳng, sống mũi và đôi mắt đen đang nhìn thẳng về phía trước.
Là Kwon Shin-woo.
Anh đang cởi áo khoác của mình, khoác lên người tôi rồi bế tôi lên.
Lớp lót bên trong chiếc áo khoác dạ mỏng mềm mại, và một mùi nước hoa nồng nàn còn vương lại. Tôi hít sâu mùi hương đó. Một loại nước hoa mạnh thuộc nhóm hương gỗ và xạ hương. Mùi hương của một Alpha trưởng thành.
"Cạch", tiếng cửa xe mở ra.
Kwon Shin-woo đặt tôi vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho tôi.