Hình Thái Khởi Sinh (Spin-Off) - Chương 47

Tôi tặc lưỡi, tiến đến chỗ bàn mây. Các nhân viên đã bắt gặp ánh mắt của tôi, nở nụ cười tươi rói và chào hỏi. Tôi đáp lại bằng ánh mắt rồi liếc nhìn qua bàn. Thực đơn nướng với rau, thịt, xúc xích và ngô. Cộng thêm các loại trái cây nhiệt đới đủ màu sắc. Tôi nhanh tay bốc một miếng đu đủ được cắt tỉa đẹp mắt.

Rồi tôi kéo ghế tắm nắng không xa bàn lắm và ngồi xuống.

Tôi cầm một quả măng cụt đã được bóc vỏ sẵn cho dễ ăn.

Các nhân viên đặt những chai đựng đủ loại đồ uống lên bàn rồi cúi chào và đi ra. Tiếng bước chân của họ mờ dần, tiếng đóng cửa rồi đến tiếng sóng vỗ và tiếng thằng Kwon Jaewoo hút soàn soạt đồ uống.

Tôi cố gắng bịt tai lại hết mức có thể và lấy điện thoại ra với tâm trạng như đang thiền định để kiểm tra email mà Lee Youngjin đã gửi. Địa chỉ nghi là nơi cất giấu ma túy là hai nơi. Cả hai đều ở gần cảng. Một là bãi chứa container, hai là nhà kho cá nhân. Cả hai đều là những nơi thích hợp để cất giấu ma túy.

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Kwon Jaewoo đang duỗi chân trên ghế tắm nắng, từ từ kéo kính râm xuống và nhìn tôi.

"Đừng có nghĩ vớ vẩn. Hử?"

Và cậu ta sủa gâu gâu.

"Shinwoo hyung bảo tôi phải giữ anh ngoan ngoãn ở đây, và dĩ nhiên là dù Shinwoo hyung không nói thì tôi cũng không đời nào để anh tự tiện tung tăng đi lung tung đâu."

Gâu gâu... tiếng chó sủa tiếp tục vang lên.

"Dù sao thì ở Manila giờ người của bên ta trải đầy rồi, anh có giở trò thì tóm anh cũng dễ như bỡn thôi. Biết chưa?"

Nói rồi, cậu ta dùng một tay kéo kính râm lên rồi hừ một tiếng cười khẩy.

"Với cái thân phận của anh thì bao giờ mới được đến một nơi như thế này? Nghĩ là vớ được một ông trùm chịu chi rồi thì ngoan ngoãn ở yên đi, ngoan ngoãn... Á!"

Không thể chịu đựng được tiếng sủa của cậu ta nữa, tôi cầm quả măng cụt đang cầm trên tay ném thẳng vào cậu. Bốp! Một âm thanh vang dội phát ra. Kwon Jaewoo ôm trán và kêu la thảm thiết.

Tại sao tôi lại phải nghe tiếng sủa của thằng nhãi đó cho đến tận bây giờ chứ?

Ngay khi câu hỏi đó lóe lên trong đầu tôi, cơ thể tôi đã hành động.

Tôi bật người đứng dậy khỏi chỗ. Vừa nhảy qua bàn vừa vươn tay ra. Những chiếc rèm bay bổng vướng vào giữa các ngón tay tôi. Tôi nắm chặt chúng. Cùng với tiếng rẹt rẹt xé rách rèm, tôi nhảy lên trên ngực Kwon Jaewoo. Khoảnh khắc chân tôi giẫm lên xương sườn cậu ta, cậu khạc ra một tiếng. Vừa giẫm lên ngực cậu ta vừa nhanh chóng nhét rèm vào miệng cậu.

"Ứp! Ứ ư ư ư ư!"

Rồi tôi túm lấy vai cậu ta, nhanh chóng lật cậu ta xuống đất và đè lên người cậu ta từ phía sau.

Cậu ta vùng vẫy như một con cá cờ.

Tất nhiên là tôi mạnh hơn.

Sau một cuộc vật lộn ngắn ngủi kéo dài khoảng 1 phút 30 giây, tôi đè cậu ta xuống đất và dùng rèm trói chặt tay chân cậu ta.

"Ư ư ư ư ư! Ư!"

Tôi gỡ chiếc kính râm ra khỏi mặt Kwon Jaewoo đang giãy giụa. Sốc, kinh hoàng và bàng hoàng... miệng và mắt cậu ta đều mở to vì những cảm xúc đó. Một khuôn mặt thật khó coi. Hừ. Tôi đeo chiếc kính râm đã cướp được từ cậu ta và lục lọi điện thoại và ví của cậu ta mà cậu ta đã ném bừa bãi bên cạnh ghế tắm nắng.

Điện thoại bị khóa bằng nhận diện khuôn mặt, nhưng sau khi túm lấy cằm Kwon Jaewoo và nói "Chi-ze" một lần thì điện thoại đã mở khóa. Và nhân tiện, tôi cũng chụp luôn một tấm selca. Tất nhiên, chỉ có mình tôi cười thôi.

Để xem nào....

Có lịch sử tin nhắn. Có một tin nhắn do Kwon Shinwoo gửi, nhưng chẳng có nội dung gì đặc biệt. [Nhờ cậu chăm sóc Hwa Kyung nhé ^^] đại loại thế.

Tôi ném điện thoại xuống hồ bơi. Mắt Kwon Jaewoo trợn tròn.

"Ư ư ư ư! Ư ư!"

Cậu ta cố gắng hết sức để cầu xin điều gì đó. Chắc chắn cậu ta không cảm ơn tôi đâu, chắc chỉ kiểu 'anh là thằng khốn kiếp' thôi.

Tôi phớt lờ cậu ta và lục ví của cậu ta. Có vài cái thẻ và một ít tiền mặt. Không nhiều lắm.

"Tch. Mang theo ít tiền mặt đi chứ."

"Ư ư ư, ư! Ư ư ư ư!"

Thông dịch: Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ mang theo tiền mặt.

Biết rồi thì tốt.

"Dù sao thì tôi cũng sẽ dùng chúng thật tốt."

Nghĩ lại thì thằng Kwon Jaewoo cũng đã quyên góp tiền mặt cho tôi không ít lần rồi.... Nghĩ đến điều đó, tôi nghĩ rằng tôi không nên bỏ mặc cậu ta dưới cái nắng gay gắt này. Sẽ rắc rối nếu cậu ta bị say nắng rồi chết mất. Tất nhiên, cậu ta là một alpha, chẳng lẽ chỉ có thế mà chết sao, nhưng dù sao thì.... Tôi túm lấy tay cậu ta, vác lên vai và nhấc bổng cậu ta lên một cách dễ dàng. Cậu ta ta lại vùng vẫy như một con cá cờ đang giãy giụa trong những nỗ lực cuối cùng.

"Nếu cậu không thích thế này thì tôi bế kiểu công chúa nhé?"

Đề nghị vừa đưa ra cậu ta đã ngoan ngoãn ngay.

Tôi ném cậu ta xuống chiếc giường có điều hòa và đi ra.

Căn phòng suite riêng tư nằm bên bờ biển này cách xa các tòa nhà khác, điều này ngược lại lại là một điều tốt. Tôi đi về phía sân golf. Một chiếc xe điện chạy trong khu nghỉ dưỡng chạy ngang qua tôi rồi dừng lại, tôi cười và vẫy tay chào thì họ cũng cười và đi qua tôi.

Khi tôi đến gần sân golf, một tòa nhà một tầng nhỏ nhắn trông giống như một tòa nhà dành cho nhân viên xuất hiện. Tôi đứng trước cánh cửa có dòng chữ [Facility] được viết. Cửa đã khóa, nhưng sau khi dùng sức kéo vài lần thì nó đã mở ra. Có vẻ như cần phải sửa chữa khóa. Có máy cắt cỏ, máy khoan và cưa, v.v. bên trong. Tôi tìm thấy một cái xà beng bằng kim loại từ bên trong. Ừm. Một vật dụng đa năng không thua gì dao MacGyver. Tôi lấy một cái cưa dây và một cái xà beng rồi bỏ vào túi.

Lần này, tôi không đi bộ mà lên xe điện. Lưng tôi bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, và tôi rất vui vì có gió điều hòa.

Một nhân viên rất thân thiện tại sảnh đã gọi taxi cho tôi. Họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi và tôi có người yêu chưa, nhưng đó là một chuyện quen thuộc nên tôi cũng mặc kệ.

"Cậu muốn đi đâu ạ?"

Tôi nói tên cảng với người lái xe taxi có giọng nói vui vẻ.

"Cậu không phải là khách du lịch nhỉ? Ở đó không có gì đáng xem cho khách du lịch cả."

Người lái xe taxi tỏ vẻ hiểu biết nên tôi gật đầu với anh ta.

"Ừ. Tôi đến đây vì công việc."

"Công tác ạ?"

"Ừ."

"À ha. Cậu là người Hàn Quốc à?"

"Chắc không. Đoán xem."

Có vẻ như kỹ năng pha trò của tôi ở mức khá cao, người lái xe taxi cười phá lên. Thật lạ, chỉ có gia đình và bạn bè của tôi mới cười nhạo những câu đùa của tôi.

Tôi đi khoảng 1 tiếng. Khá xa. Taxi chạy qua trung tâm thành phố Manila, vướng vào cảnh kẹt xe với đủ loại xe hai bánh và bốn bánh, rồi đi ra một con đường cao tốc 8 làn xe rộng lớn. Những ngôi nhà tồi tàn xen lẫn với rừng nhiệt đới dọc theo con đường. Tôi cảm thấy một chút quen thuộc.

Cuối cùng taxi cũng đến nơi. Đó là một khoảng đất trống rộng lớn dẫn vào bến phà chở khách. Có rải rác xe tải và xe hai bánh và không có nhiều người qua lại.

Tôi trả tiền mặt rồi xuống xe taxi.

Có mùi tanh của biển. Gió ẩm ướt và nhớp nháp.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Một chiếc phà chở khách cỡ trung đang neo đậu trên biển. Nhìn quy mô của con tàu thì có vẻ như là một chiếc tàu du lịch đi lại ven biển. Xa xa phía đối diện tòa nhà bến phà hành khách, một cần cẩu container cao chót vót đang di chuyển lên xuống. Tiếng còi tàu của một con tàu chở hàng rời vang lên liên tục. Tiếng động cơ của những con tàu khổng lồ hàng vạn tấn, tiếng còi xe tải chở hàng, tiếng mũi tàu sắc nhọn rẽ sóng, tất cả âm thanh đều lẫn lộn vào nhau.

Tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra lại email. 2 địa chỉ. Một là bãi chứa container, hai là nhà kho cá nhân. Rốt cuộc ma túy đang ở đâu?

Không phải là một việc đơn giản mà có thể kiểm tra cả hai nơi. Nếu thất bại ở lần đầu tiên thì khả năng không có cơ hội thứ hai là rất cao.

Lúc này, thứ có thể tin tưởng được chỉ có trực giác.

Tôi nhún vai một cái rồi quay người và bắt đầu đi bộ theo hướng ngược lại.

Tôi hướng về phía hàng trăm cần cẩu container vươn cao như những tòa nhà. Tôi bước nhanh hơn. Mặt trời đang lặn về phía biển. Tôi đi vào một con đường hẹp để tránh người và xe tải chở hàng. Con đường sau đó không còn là đường nữa.

30 phút sau, tôi bước vào bãi chứa container. Mặt trời đang lặn ở rìa các container xếp chồng lên nhau không một khe hở. Tôi kiểm tra giờ một lần. Trời sắp tối rồi. Chà. Đó là một tin đáng mừng. Bóng tối sẽ giúp ích cho những gì tôi sắp làm hơn là ánh mặt trời.

Tôi kiểm tra lại số container mà Lee Youngjin đã đưa cho. TCNU9156324....

Trong lúc tìm container, tôi nghiền ngẫm những lời mà Kwon Jaewoo đã nói trong đầu. Có người của bên ta trải đầy ở Manila? Có không chỉ một hoặc hai điều cần phải xem xét. Trước hết, cần phải định nghĩa rõ ràng 'bên ta' là gì. Và cả 'người' nữa.... Kwon Shinwoo đã tự mình nói rằng anh ta sẽ tấn công hiện trường giao dịch ma túy của nền tảng, vậy đó là người cho mục đích đó, hay là có mục đích khác.

Bố dượng đã bảo tôi. Đừng tin người khác một cách bừa bãi. Và bố dượng hai đã bảo tôi. Kinh doanh là sự tin tưởng. Vì vậy, tôi đã dung hòa hai lời khuyên đó một cách hợp lý và vận hành một hệ thống quan hệ tin cậy linh hoạt tùy theo tình huống.

Dù sao thì trong tình huống hiện tại, xem xét mọi thứ cẩn thận sẽ an toàn hơn.

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, và tôi đã tìm thấy chiếc container có vấn đề.

Một chiếc container màu nâu đỏ dài 20 feet được đặt giữa các container khác, ở tầng thứ hai. Tôi ngước nhìn container. Tôi nhìn thấy ổ khóa. Chà. Nó không quá kiên cố đến mức tôi không thể phá được.

Tôi đặt túi xuống đất và định lấy cưa dây và xà beng ra.

Ánh hoàng hôn lờ mờ chiếu một cái bóng dài về phía tôi.

Và tiếng bước chân.

"Thằng nào đây? Này! Mày đang làm gì ở đó!"

Tiếng chửi rủa bằng tiếng Anh với giọng điệu nhanh và gay gắt, và tiếng móng tay búng vào cò súng quen thuộc.

Tôi từ từ giơ hai tay lên và đứng dậy.

Ba người đàn ông đang tiến về phía tôi, lưng quay về phía hoàng hôn. Chỉ có một tên ở phía sau cùng cầm súng. Hắn ta vờ như quen thuộc với khẩu súng lục nhưng có thể thấy ngay rằng tư thế của hắn ta vụng về và hắn ta không phải là một chuyên gia. Tuy nhiên, hai tên ở phía trước thì không phải. Hai alpha to lớn như gấu. Bọn chúng tay không nhưng có tư thế đặc trưng của những người được huấn luyện chiến đấu rất bài bản.

Tên cầm súng hét lên bằng giọng the thé.

"Bắt lấy thằng khốn đó!"

Đáng ngạc nhiên là tiếng Hàn.

Trước khi tôi kịp ngạc nhiên, hai tên đã tiến về phía tôi.

Trước hết, tôi ngoan ngoãn giơ hai tay lên và chờ đợi. Cho đến khi hai tên đến đủ gần... Ba, hai, một! Tôi đá mạnh vào chiếc túi nằm trên sàn. Vút! Chiếc túi nặng trịch với xà beng thép và cưa dây lao về phía mặt hai tên.

Tên ở phía trước dùng tay gạt chiếc túi ra. Choang! Một âm thanh đau đớn vang lên. Tiếng rên rỉ "Ư!" cũng vang lên cùng lúc. Dù cho dị dạng đến mấy thì với xà beng thép cũng hơi khó đấy. Cơ thể tôi nhanh hơn tôi nghĩ một chút. Cơ thể tôi đã nhảy lên không trung. Tôi dùng đầu gối đánh vào bụng dưới của tên ở gần nhất. Bụp! Một âm thanh nghe rõ mồn một vang lên. Tên đó lảo đảo kêu lên một tiếng. Tuy nhiên, hắn ta không ngã ngay lập tức. Hai cánh tay thô kệch siết chặt lồng ngực tôi rồi nhấc bổng tôi lên. Cơ thể tôi xoay hai ba vòng trên không trung. Khoảnh khắc trước khi mọi thứ trước mắt tôi sắp sửa quay cuồng, cơ thể tôi bị ném thẳng xuống nền xi măng.

Uỳnh! Tôi vội vàng lăn người để tránh cho khỏi bị vỡ tan tành như dưa hấu. Không có thời gian để nằm đó. Một tên khác vươn tay ra túm lấy cổ áo tôi. Kỹ thuật siết cổ bằng cổ áo. Judo à? Tôi nhanh chóng hất cổ tay hắn từ dưới lên.

"Khụ...!"

Hắn ta buông tôi ra.

Tôi lập tức lăn người về phía ngược lại. Một cú đá gót khủng khiếp giáng xuống vị trí mà tôi vừa nằm. Uỳnh! Bụi xi măng tung tóe. Nếu nền nhà kém rắn chắc hơn một chút thì có lẽ tôi đã tan xác.

Vừa đứng dậy, tôi vừa vươn tay ra dùng khuỷu tay đánh mạnh vào giữa đùi hắn.

"Khụaak!"

Một tiếng hét vang lên.

Tôi nhảy qua tên đang ôm cái đùi bị dập nát và lăn lộn trên sàn. Không có thời gian để do dự. Ngay lập tức tên còn lại xông vào. Nắm đấm của hắn ta sượt qua má tôi. Khá nhanh đấy. Tôi suýt chút nữa là không né được. Tuy nhiên, tôi đã không né được lần thứ hai. Một cú đánh tiếp theo giáng vào sườn tôi.

"Khụ...!"

Nếu tôi không vặn người sang một bên để phòng thủ thì có lẽ xương sườn của tôi đã gãy rồi.

Tất nhiên là tôi không thể ngoan ngoãn ăn đòn được.

Tôi vươn hai tay ra túm lấy cổ áo hắn. Hắn nhanh chóng luồn khuỷu tay vào giữa cổ tay tôi và thoát khỏi tay tôi. Vài cú đấm và cú đá đã được tung ra. Tất nhiên, như mọi khi, người kết thúc là tôi. Vừa dùng tay phải đánh vào sườn hắn, tôi vừa nhanh chóng nhảy lên tung một cú đá xoay bằng chân trái. Bốp! Chân trái của tôi đánh trúng thái dương bên phải của hắn ta một cách chính xác.

Hắn ta ngã xuống đất, sùi bọt mép mà không kịp kêu một tiếng.

Khoảng, tên cầm súng đang run rẩy với khẩu súng trên tay xuất hiện phía sau tên đã ngã xuống. Ánh mắt tôi dán chặt vào hắn ta. Bản năng khiến adrenaline trong tôi quay cuồng.

"Hiiik!"

Hắn ta hét lên một tiếng rồi chĩa súng về phía tôi. Tôi lao về phía họng súng đang run rẩy không ngừng của hắn ta. Mắt và miệng của hắn ta từ từ mở ra như quay chậm.

"Đại diện khốn nạn, tao ghét Manila cũng vì cái đống này đâyyyyyaaaaaaaaaaa!"

Tôi nhanh hơn.

Ầm! Quả quyết!

Tôi lẩm nhẩm hát khe khẽ và dùng xà beng thép cạy ổ khóa container. Tiếng động mà tôi tạo ra bị át đi bởi tiếng còi tàu chở hàng nhả ra từ xa và tiếng còi của xe tải kéo moóc.

Bên trong xe kéo gần như trống rỗng như tôi dự đoán. Có một vài tấm nâng hàng được xếp chồng lên nhau, và ba bốn thùng gỗ đóng đinh nằm ngổn ngang bên trong. Tôi đi đến thùng gỗ, dùng xà beng thép nhổ đinh và mở nó ra. Năm cục hàng được bọc cẩn thận bằng bìa cứng dày. Tôi xé một cái ra. Một gói ép kín bằng polyester quen thuộc xuất hiện. Bên trong đầy bột cocaine tinh khiết đã được tinh chế kỹ lưỡng.

Tôi tung nó lên trên không trung rồi chộp lấy một cách điêu luyện. Tôi lắc nó hai ba lần để ước tính trọng lượng. Khoảng gần 2kg. Vì có 5 cục như thế này nên tổng cộng là khoảng 10kg. Chắc chắn là đúng rồi.

Ừm.... Tôi chìm vào suy nghĩ một lát.

Có vẻ như việc phòng thủ 10kg cocaine này hơi lỏng lẻo thì phải?

Một dự cảm không mấy dễ chịu dâng lên.

Tôi không do dự xé toạc túi polyester. Tôi dùng ngón tay giữa chấm cocaine và nếm thử. Vị quen thuộc của cocaine tinh chế chạm vào đầu lưỡi tôi....

"Phụt."

Tôi nhổ nó ra.

Rồi tôi ném cái túi đi và đứng dậy.

Cái túi cocaine rơi xuống sàn, vỡ tan và bột trắng tung tóe ra. Tôi thờ ơ bước qua nó.

Đồ giả.

Khi tôi mở cửa container, ánh hoàng hôn rực rỡ đang buông xuống trên tòa nhà container cao ngất. Tôi đặt chân lên thang container và ngồi vắt vẻo, nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn đó.

Được rồi. Suy nghĩ. Đến lúc phải suy nghĩ rồi, Yoon Hwa Kyung.

Liệu trực giác của tôi có sai không?

Những chuyện như vậy không thường xuyên xảy ra.

Hãy sắp xếp lại tình hình.

Kwon Shinwoo đã cố gắng dụ nền tảng, và Seo đã cố tình bán ma túy cho nền tảng để chơi xỏ Kwon Shinwoo.

Kwon Shinwoo lại dàn dựng một giao dịch giả để lật tẩy giao dịch ma túy đó từ phía sau....

Và ma túy ở đây lại là đồ giả.

Hmm....

Tôi không biết hai alpha đó có mối nhân duyên sâu xa gì, nhưng đó là một cách rất mới mẻ và rắc rối để chơi xỏ lẫn nhau.

Dù sao thì cuộc săn cáo cũng đúng là sự thật. Vấn đề là chỉ có một con cáo mà lại có nhiều thợ săn.

Và tôi.

Một người làm thuê chuyên nghiệp. Một thợ săn khác đang đuổi theo nền tảng để hoàn thành yêu cầu.

Lý do tôi ở đây là để cướp trước khi Seo bán ma túy cho nền tảng, nhưng vì mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì bây giờ tôi phải làm gì?

Chính lúc đó.

Xa xa, lẫn trong tiếng sóng vỗ và tiếng tàu thuyền ra vào, một âm thanh quen thuộc nào đó đã lọt vào tai tôi. Rất nhỏ, một âm thanh lách cách như tiếng thìa kim loại va vào song sắt. Một âm thanh mà tôi dường như đã từng nghe ở đâu đó....

Một sự giác ngộ lóe lên như một tia sét.

Tôi bật người đứng dậy, nhảy ra khỏi container. Và nhanh chóng thoát ra khỏi giữa các container, tôi lấy điện thoại ra và gọi cho Edmundo.

Tiếng chuông reo. Một lần, hai lần, năm lần....

[Chuyện gì!]

Một giọng nói hơi thở dốc.

"Chào, Edmundo. Xem ra cậu đang bận rộn lắm nhỉ?"

[Mẹ kiếp, giờ ở đó và ở đây có múi giờ khác nhau mà....]

"Lần trước cậu đã ở đâu khi nói chuyện với tôi?"

[Tự nhiên nói nhảm gì thế? Lần trước là lần nào?]

"Khi tôi hỏi cậu về Manila ấy. Ngày 21 hay 22 tháng 3."

[Ngày 21? Tháng 3? Manila? Ờ, ờ....]

Một lúc, tiếng Edmundo hít thở khó nhọc vang lên, rồi đột ngột im bặt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo